- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Thế Gia Danh Môn
- Chương 1: Xuyên qua
Thế Gia Danh Môn
Chương 1: Xuyên qua
Tương Nhược Nam từ từ mở mắt đã thấy ánh sáng đỏ chói lòa, mọi thứ mơ mơ hồ hồ. Nàng khẽ day day đôi mắt, mọi thứ trước mắt dần hiện rõ: nến đỏ, lụa đỏ, trướng đỏ, mọi thứ đều đỏ tươi diễm diễm đập vào mắt nàng.
Đầu óc Tương Nhược Nam hồ đồ. Đây là đâu? Nàng chẳng phải đang nằm trong phòng ngủ sao? Như thế nào lại thấy những thứ này? Nàng nhớ mình chưa bao giờ bài trí phòng kinh khủng như thế mà
Có lẽ là đang mơ?
Còn đang suy nghĩ miên man bỗng nhiên hai bóng người dần tiến vào tầm nhìn của nàng.
Oa, Nam tuấn nữ tú nha, nam diện mạo uy vũ, tu mi tuấn mục, tóc đen phiêu dật, rất giống như nam tử lạnh lùng trong tiểu thuyết. Nữ da trắng như tuyết, mày như tranh vẽ, sở sở động lòng người rất giống nhân vật của Quỳnh Dao. Chỉ là hai người này ăn mặc có chút kì lạ. Trên người mặc cái gì thế kia, đều một thân đỏ rực, thật là khó coi.
Có điều, bỏ qua trang phục khó coi như thế hai người này đúng là khiến người khác ghen tỵ…
Nằm mơ, nhất định là đang mơ! Tương Nhược Nam không biết hai người này, cho dù là xem phim cũng không bao giờ thấy họ nha.
Lúc này, nam tử đột nhiên mở miệng, hắn nhìn nàng, ánh mắt tràn ngập chán ghét và khinh bỉ:
- Tương Nhược Lan, ta nói cho ngươi, bổn hầu muốn đi chỗ nào không phải là chuyện ngươi xen vào, hôm nay cũng vậy mà sau này cũng thế. Ngươi gả vào Hầu phủ thì là người của Hầu phủ, từ nay phải tuân thủ quy củ trong phủ. Ngươi nên sớm thu hồi tính tình xấu xa đi, sau này còn dám động roi đánh người cũng đừng trách ta dùng gia pháp, quét sạch thể diện của ngươi.
Vừa nói vừa đem cây roi đen thui đánh lên người nàng, Tương Nhược Nam trên người thấy thật đau. Tương Nhược Nam ai u một tiếng ôm chặt nơi bị đánh, nàng lúc này mới phát hiện trên người mình cũng là một thân hồng y, mà thanh âm kia rất lạnh lùng, hắn đang nói gì nàng đều không hiểu?
Hắn gọi tên nàng giống như biết nàng, nhưng nàng lấy danh dự ra đảm bảo, nàng chưa bao giờ gặp qua người này.
Nàng bắt đầu có chút cảm giác không đúng, đây không phải là mơ, mọi người nói nằm mơ không có cảm giác, nhưng bây giờ nàng cảm thấy rất đau….
Hơn nữa, nàng nhận ra trang phục của bọn họ không đúng, nam để tóc dài, búi tóc cài quan ngọc quấn quanh bằng lụa đỏ. Nữ một đầu đầy trâm giống như bị ám khí bắn vào.
Ngất xỉu, đây là chuyện gì?
Bồng nhiên nữ tử hét lên một tiếng, kể cả hét lên cũng đầy vẻ điệu đàng, nàng một tay chỉ vào Tương Nhược Nam, một tay bưng miệng, đôi mắt đầy vẻ kinh hoàng.
- Thiệu Khang, tỷ tỷ chảy máu rồi
Khi nghe tiếng thét chói tai này, Tương Nhược Nam cảm giác trên trán đau nhức, ngay sau đó một chất lỏng ấm áp chảy xuống mặt nàng. Tương Nhược Nam ý thức được bèn đưa tay sờ, nhìn thấy trước mắt khiến người hoảng sợ: máu!
Nam tử nhíu mày hừ lạnh:
- Nàng ta tự tìm
Tương Nhược Nam chỉ thấy choáng váng đầu óc, muốn té xỉu chỉ thấy nam tử ánh mắt lạnh lùng, nữ tử cười yếu ớt nhưng còn lạnh hơn không cười.
Khi tỉnh lại vẫn nằm trên giường nhưng thật tiếc, không phải là chiếc giường của nàng mà là chiếc giường lớn, sa hồng tung bay giống hệt như khuê phòng của tiểu thư cổ đại. trước giờ ở cô nhi viện xem TV, Tương Nhược Nam cũng từng ước một ngày có thể ngủ trên chiếc giường như thế này, lãng mạn lại sang trọng
Tương Nhược Nam tự cấu lòng bàn tay mình, thật đau, vậy đây không phải là mơ…
Trước khi té xỉu nàng có chút hoài nghi, những năm gần đây đọc không ít tiểu thuyết xuyên qua. Chẳng lẽ là nàng thực sự hoa hoa lệ lệ xuyên qua.
Trời ơi, hôm qua nàng mới được khen thưởng, sắp được thăng chức, tiền thưởng đến tay, có thể đổi một gian phòng khác tốt hơn, sống cuộc sống tốt hơn, nàng đã mất bao nhiêu tâm huyết…
Hôm nay tất cả thành uổng phí, khóc không ra nước mắt mà…
Trong tai giống như có ngàn vạn con sâu đang kêu gào
Bỗng nhiên nàng nghe thấy một tiếng nói sắc bén:
- Thật quá đáng, cùng một ngày vào cửa đã là quá, cho dù đem hồ li tinh kia làm quý thϊếp cũng đủ, lại còn bỏ qua tiểu thư không để ý đến, đến phòng hồ li tinh kia. Tiểu thư nhà chúng ta là chính thê! Đây không phải là khiến tiểu thư chịu nhục? Tiểu thư tới lí luận Hầu gia cũng dám đánh tiểu thư! Thật quá đáng, phải bảo tiểu thư đến trước mặt thái hậu cáo trạng làm cho Hầu gia phải xin lỗi tiểu thư.
Trái một tiếng “tiểu thư chúng ta” phải một tiếng “tiểu thư chúng ta” xem ra là một nha hoàn, nhưng nha hoàn này quá mức hung hãn
Tương Nhược Nam muốn làm rõ một chút nên không lên tiếng, để mặc các nàng nói. Ngay sau đó là tiếng một phụ nhân thô lậu:
- Hồng Hạnh, ngươi đừng có nóng lên, ngày hôm qua ta đã bảo ngươi đừng có nói chuyện Hầu gia đến phòng di nương với tiểu thư, ngươi lại đi nói làm tiểu thư tìm đến cửa khiến tiểu thư đánh di nương bị thương nên Hầu gia mới đánh tiểu thư. Mặc dù hành động của Hầu gia không thỏa đáng nhưng tiểu thư đánh người cũng là sai. Làm loạn đến thái hậu thì thế nào sẽ chả có kết quả gì tốt chứ đừng nói bắt Hầu gia xin lỗi
Thật là rối rắm! Tương Nhược Nam hiểu ra đôi chút. Hầu gia kia hôm qua cùng cưới thân thể này và một nữ tử khác, chắc là mỹ nữ tối qua. Nhưng thê và thϊếp có thể cùng lấy một ngày?
Được rồi, bỏ qua vấn đề này không nói, bây giờ rõ ràng là Hầu gia thích mỹ nữ kia gấp tỷ lần thân thể này nên đêm động phòng hoa chúc, bỏ qua chính thê đến phòng của thϊếp, như vậy có chút quá đáng. Không thích có thể không lấy mà. Xem ra là hôn nhân chính trị. Nhưng nếu là như vậy cũng cần phải có sự tôn trọng!
Có lẽ có nội tình
Có điều thân thể nữ tử này dám cầm roi đi đánh tiểu tam, Tương Nhược Lan với nàng hình dung một chữ cường nữ. Nhưng hành vi nàng làm ở thế giới này khiến cho người khác không dung nên phụ nhân kia mới lo lắm.
Có điều Hầu gia kia lại đi đánh đàn bà, quả thực là đồ cặn bã.
- Mẫu thân, sao mẫu thân có thể nói như thế, con không phải là đổ dầu vào lửa! Chả lẽ con nói sai. Tiểu thư nhà chúng ta là ai! Tiểu thư chính là nữ nhi duy nhất của khai quốc tướng quân! Tiên đế trước kia thương yêu tiểu thư như thế nào! Tiểu thư suýt nữa trở thành phi tử của hoàng thượng! Ngay cả Thái hậu cũng xem tiểu thư như con ruột. Thân phận của tiểu thư tôn quý như vậy, Vu Thu Nguyệt kia sao có thể so sánh. Chỉ là nữ nhi của quan tứ phẩm mà vào cửa cùng ngày với tiểu thư nhà ta, muốn dẫm lên đầu tiểu thư, Hầu gia thật quá đáng
Khối thân thể này cũng không tệ lắm, con gái của tướng quân khai quốc, thái hậu xem nàng như con ruột….Nhưng nếu đã như thế, Hầu gia kia sao dám coi thường nàng như vậy.
Một tiếng tất tất tác tác, hình như là phụ nhân kia đánh Hồng Hạnh:
- Ngươi nói nhỏ chút, ở đây tai vách mạch rừng, nếu để Hầu gia nghe được, ngươi chỉ là một nha hoàn, có đánh chết ngươi cũng chả sao
Hồng Hạnh vẫn to giọng:
- Ta sợ cái gì, ta một lòng một dạ theo tiểu thư, tiểu thư sẽ che chở ta. Mẫu thân, người quá mềm yếu. Cả ngày chỉ lo lắng sợ hãi. Làm người nên cứng rắn một chút, giống như tiểu thư vậy, ai động đến nàng là nàng một roi đánh ra. Mẫu thân xem xem, lâu nay có ai dám làm khó chúng ta! Các ngươi nói xem có đúng không?
Câu cuối như là nói với người khác.
Ngay sau đó có vài tiếng nói vang lên, thanh thúy có mà non nớt cũng có
- Đúng vậy, đúng vậy, tiểu thư chưa bao giờ phải chịu ấm ức
- Hồng Hạnh tỷ nói đúng, tiểu thư nhà chúng ta cao quý như thế,ai dám đắc tội nàng nàng sẽ đem roi đánh lại, chỉ có nàng coi thường người khác chứ ai dám coi thường nàng
Nghe đến đây Tương Nhược Nam suýt ngã từ trên giường xuống “có ai dám đắc tội nàng nàng sẽ đem roi đánh lại, chỉ có nàng coi thường người khác chứ không có ai dám coi thường nàng”. Quả thật là một nữ nhân ghê gớm.
Nữ tử cổ đại chẳng phải là cần tam tòng tứ đức, hiền lương thục đức? Như thế nào lại có người như vậy? Đừng nói là thời cổ đại cho dù là thời đại bây giờ cũng chẳng ai thích loại con gái như vậy.
Hồng Hạnh phát hiện Tương Nhược Nam đã tỉnh liền chạy tới. Tương Nhược Nam thấy nàng mắt to tròn, miệng anh đào nhỏ nhắn ước chừng 16 tuổi, có chút nhan sắc. Nàng thấy Tương Nhược Nam tỉnh lại vui mừng :
- Tiểu thư, người đã tỉnh, đầu còn đau không?
Tương Nhược Nam sờ lên đầu, trên trán đã được bôi thuốc băng bó, đau đớn cũng không nhiều. Nàng muốn ngồi lên, Hồng Hạnh đã mau mắn đỡ nàng, lấy gối để phía sau cho nàng dựa
- Như vậy được chưa? Hồng Hạnh hỏi.
- Rất thoải mái, cảm ơn
Tương Nhược Nam thuận miệng cảm ơn, đây vốn là bản năng nhưng lại khiến Hồng Hạnh giật mình, giương mắt nhìn nàng, hồ nghi nói:
- Hồng Hạnh hầu hạ tiểu thư là chuyện đương nhiên, tiểu thư sao lại nói vậy
Tương Nhược Nam ý thức được mình đã nói sai nhất thời cũng không biết giải thích thế nào. Nàng còn chưa ngu ngốc đến nỗi nói rằng mình không phải là tiểu thư của nàng. Nếu vậy nhất định sẽ bị coi là yêu quái mà đem hỏa thiêu, cái này cũng không phải là trò chơi hay.
Nàng bình tĩnh nói:
- Đầu có chút đau, nhất thời hồ đồ
Trong lòng âm thầm cảnh tỉnh sau này nói năng phải cẩn thận.
Hồng Hạnh cũng không hoài nghi gì, ngồi xuống giường nhìn Tương Nhược Nam hỏi:
- Tiểu thư, người tính sao bây giờ? Người có phải là chờ tiến cung gặp Thái Hậu cáo trạng, muốn hắn xin lỗi và còn trừng phạt hồ ly kia không?
Tương Nhược Nam nhíu mày nhìn Hồng Hạnh, cô gái này chỉ là một nha hoàn. Tuy rằng nàng không hiểu quy củ cổ đại nhưng cũng biết ngôn từ của Hồng Hạnh lúc này có chút quá trớn. Có nha hoàn nói chuyện với tiểu thư như vậy chăng
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Thế Gia Danh Môn
- Chương 1: Xuyên qua