Chương 23

Hai chữ sư huynh lên tới miệng rồi lại bị nàng vội vàng nuốt xuống.

Nàng là “Chúc Tinh”, không thể để cho Vân Tụy sư huynh biết được.

Dù cô nương trước mặt nói chuyện cắn lưỡi, nhưng sắc mặt Ôn Duật Hoài vẫn lạnh lùng như cũ, ánh mắt lãnh đạm nhìn chăm chú nàng.

Sa Đường làm liền một mạnh cho xong như bị cắt ngang, nên khí thế liền trở nên xìu xuống dưới, “Vân Tụy...khi nào mới có thể thoát khỏi Yêu Hải?”

Ôn Duật Hoài không trả lời.

Trái tim của Sa Đường đập mạnh, nang run rẩy nói, “Các ngươi đã đồng ý, sau khi ta gả tới đây thì sẽ cứu Vân Tụy ra, thả hắn ta quay về Phi Huyền Châu.”

Ôn Duật Hoài nhìn nàng, cô nương này lớn lên ở Phi Huyền Châu, được người nhà họ Chúc nâng niu cưng chiều trong lòng bàn tay hơn mười năm, nên mới có sự ngây thơ khiến cho người ta chán ghét như vậy.

Ôn Duật Hoài đứng trong bóng tối ở trước cửa, cặp mắt màu hổ phách vốn sáng nhạt cũng nhuốm màu u tối, ánh mắt sắc bén này làm cho người ta không thể nhìn lâu, giờ phút này dường như nhìn giống như thanh kiếm dài tỏa ra ánh sáng màu đỏ mà Sa Đường đã nhìn thấy ở dưới nước, cũng mang theo vẻ yêu dã tà khí.

Khóe môi của người thanh niên hơi cong, tạo thành một nụ cười lịch sự, hắn hỏi Sa Đường, “Nàng có thể sống ở nhà họ Ôn bao lâu?”

Sa Đường không nghĩ ra đáp án, sững sờ tại chỗ.

Có thể sống được bao lâu?

Hai năm?

Sa Đường lại vô thức cúi đầu, nói ra lời trái lương tâm, “Ta không biết.”

Ôn Duật Hoài nhìn thấy nàng như vậy, cung không muốn nói nhiều với nàng nữa, quay người định rời đi, nhưng lại bị Sa Đường gọi lại, “Nhưng điều này thì có liên quan gì đến việc cứu Vân Tụy?”

Trên khuôn mặt của Sa Đường vẫn là lớp trang điểm xinh đẹp của tân nương như cũ, nhưng giọng nói lại trầm xuống buồn bã, Ôn Duật Hoài quay đầu, thoáng nhìn thấy sắc mặt mù mờ của nàng, đối với cái vị tiểu thư được nuôi dưỡng trong khuê phòng, “Thê tử” lớn lên trong sự thương yêu của người khác, trong mắt của hắn để lộ ra chút khinh thường.

Ôn Duật Hoài nói, “Chờ sau khi nàng chết thì hắn ta có thể trở về Phi Huyền Châu.”

Nhìn sắc mặt trắng bệch của Sa Đường, lời nói bình tình của Ôn Duật Hoài trở nên nhàm chán.

Khi hắn rời đi đã để một cái kết giới ở cửa, để cho Sa Đường không thể ra được.

Bên ngoài còn rất nhiều người chờ đợi để nhìn nàng làm trò cười, chuẩn bị giễu cợt, làm cho nàng nhục nhã. Nên thay vì đi ra ngoài gây phiền toái thì chi bằng im lặng ngồi chờ chết ở trong phòng.

Lời mà Ôn Duật Hoài nói ra làm cho Sa Đường không thể tin được, nhưng nàng nhớ đến Vân Tụy không thể quay về, thuốc của a tỷ không được đưa đến nên có hơi sốt ruột, muốn chạy ra ngoài tìm Ôn Duật Hoài, vừa chạy ra phía trước hai bước, mới đến trước thềm đá đã bị kết giới cản lại.

Nàng đứng ở trước của, ánh mắt kinh ngạc nhìn Ôn Duật Hoài đang dần đi xa.