Nhà họ Ôn muốn Chúc Đình Duy gả con gái lớn Chúc Tinh đến nhà họ Ôn, chẳng khác nào muốn nửa cái mạng của Chúc Đình Duy.
Chỉ là không ngờ đến Chúc Đình Duy lại thật sự đồng ý.
Ôn Duật Hoài xoay người, đối mặt với Sa Đường, một cử động kia làm cho thần kinh của Sa Đường căng cứng, không hiểu cảm giác áp lực từ đâu đánh tới, làm trong lòng nàng cảm thấy sợ hãi.
“Trở về.”
Ôn Duật Hoài nói.
Giọng nói của hắn lạnh lùng, không nghe ra vui buồn.
Đối mặt với người được nhà họ Ôn chọn này, sự tồn tại dùng để làm cho Chúc Đình Duy nhục nhã, Ôn Duật Hoài chỉ cảm thấy phiền phức.
Bởi vì sau khi nhà họ Ôn gả vị tiểu thư Chúc cho hắn thì hắn cũng thành đối tượng bị nhục nhã.
Hai chữ không nhẹ không nặng lại như một tảng đó rơi xuống Sa Đường vốn đang sợ hãi trong lòng, nghiền nát tất cả suy nghĩ của nàng.
“Được, được.” Sa Đường lắp bắp đáp.
Ôn Duật Hoài nhìn chằm chằm nàng, “Không đi?”
“Ta...” Sa Đường lấy hết dũng khí ngẩng đầu, ánh mắt lại mơ hồ nhìn về con đường quanh co ở phía trước, “Không biết...đường để về.”
Nàng bị dọa đến mức quên mất con đường trước đó đã đi.
Lông mày của Ôn Duật Hoài hơi nhíu lại, sau đó cất bước đi.
Sa Đường ngẩn người tại chỗ, sau đó mới vội vàng đuổi theo hắn.
Hai người một trước một sau đi, Sa Đường và Ôn Duật Hoài cùng giữ một khoảng cách nhất định, dưới sự che giấu của màn đêm, nàng mới dám ngẩng đầu cẩn thận quan sát bóng người ở phía trước.
Từ phía sau, người thanh niên thân thẳng tắp như trúc ngọc, bên cạnh con đường bằng đá hoa cỏ nhẹ nhàng đung đưa theo lay động theo gió đêm, thỉnh thoảng sẽ cọ vào vạt áo của hắn, ở phía xa có ánh đèn l*иg sáng rực của các lầu cao trong đại điện, lúc xa lúc gần theo bước chân của bọn họ.
Còn có tiếng cười đùa và nâng ly của mọi người, không biết đã xảy ra chuyện gì mà mọi người lại phá lên cười, âm thanh vang đến đây làm cho Sa Đường nhìn sang.
Đám người ở trong đại điện ở phía xa đang chúc mừng thiếu gia nhà họ Ôn đêm qua đã đánh lại yêu thú Lư Ngư.
Âm thanh nịnh bợ của mọi người thật sự quá lớn, mặc dù đứt quãng, nhưng Sa Đường vẫn nghe thấy, nàng nhìn về Ôn Duật Hoài ở trước mặt, người này nhất định cũng nghe thấy.
Nhưng Ôn Duật Hoài không có nhìn qua bên kia dù chỉ một chút.
*
Ôn Duật Hoàn dẫn Sa Đường về lại thiên điện trên Tiểu Thanh Phong, dừng ở trước cửa đại điệu, ra hiệu cho Sa Đường tự mình vào.
Trước cửa không có người canh gác.
Sa Đường đi đến trước cửa, hơi do dự, cuối cùng cũng lấy hết dũng khí quay đầu lại, ánh mắt run rẩy nhìn người đàn ông ở dưới bậc thang, hỏi, “Ta...”