May mắn rằng nàng đã cảnh báo anh. Và may mắn nữa là đó là cảnh báo đầu tiên của nàng về những gì sẽ xảy ra với nàng, chứ không phải là thứ hai, đã trở thành sự thật. Anh giữ cơ thể nàng ngã xuống trong vòng tay mình, nhìn vội vàng về phía bóng tối, mắt anh vẫn chưa quen với điều này, anh phát hiện ra một chiếc ghế bằng sắt không xa ban công và mang nàng về phía đó. Mang quý cô Downes trên tay đã trở thành một thói quen, anh nghĩ. Một thói quen không thoải mái, cho nhiều hơn là một lý do.
Anh đặt nàng xuống trên ghế và ngồi xuống chỗ trống cạnh nàng. Anh đặt một cánh tay phía sau đầu nàng và xoa xuống phía đầu gối nàng. Anh nên, anh nghĩ một cách muộn màng, phải nói chuyện với một ai đó trước khi bước ra khỏi cửa, và gửi một tin nhắn đến nữ công tước Bridgwater. Đó không phải tất cả việc ngồi đây một mình như thế này với một tiểu thư độc thân trẻ tuổi.
Nếu gã hoàng tử chết tiệt đó không quyết định xuất hiện, dĩ nhiên, tất cả các cánh cửa ra vào kiểu pháp sẽ được rộng mở tất cả các buổi tối và đèn luôn được thắp sáng trên ban công. Ở đó mọi người có thể ra ngoài đi dạo và việc anh đang ở đây với Miss Downes đã gần như là thích hợp.
Nhưng nếu như hoàng tử không đến, nàng sẽ không bị ngất xỉu. Điệu waltz sẽ kết thúc bây giờ và nàng sẽ nhảy với bạn nhảy tiếp theo. Anh vẫn sẽ đi trên một con đường khác của mình. Ồ, phải, thật sự là anh sẽ.
“Ôi chúa ơi” nàng nói, như thể đang nói với đầu gối của mình “Tôi bị ngất à?” - “Hãy hít thở chậm và sâu” anh khuyên nàng “Ở ngoài này không khí khá thoáng mát. Nàng sẽ cảm thấy khá hơn ngay thôi”
“Làm cách nào tôi lại trở nên ngu ngốc vậy” nàng nói sau khi làm theo hướng dẫn của anh “Cám ơn trời là chỉ có ngài có thể thấy tôi bị ngất. Tôi chưa bao giờ bị ngất, ngài biết đấy. Nhưng tôi chưa không bao giờ tham dự bất kỳ sự kiện nào có sự hiện diện của hoàng gia trước đó”
Anh cảm thấy không thoải mái một lần nwax. Như anh đã cảm thấy khi họ nhảy điệu waltz. Nàng đang hiểu sai sự quan tâm của anh dành cho nàng. Nàng đang yêu anh - anh có thể đã sẵn sàng cho điều đó. Hầu như mỗi khi nàng nói chuyện với anh, nàng đều thể hiện một sự thích thú dành cho anh. Nhưng chỉ đêm nay, sau những lời của Bridgwater, anh đã nhận ra thực tế. Anh không tin rằng nàng sinh ra dành cho anh. Nàng quá cởi mở và thẳng thắn cho điều đó. Tuy nhiên, nàng thậm chí còn không cố gắng che giấu cảm xúc của mình. Nàng chỉ giả định rằng anh có chia sẻ chúng.
Bridgwater đã đúng. Anh đã rất vui mừng vì đã đưa người phụ nữ này tới xã hội, chơi trò chơi mai mối, giới thiệu nàng với những quý ông đủ tiêu chuẩn, và trong lúc anh cho nàng tất cả sự ấn tượng rằng anh đang nắm được nàng. Anh cũng đã cho nàng sự ấn tượng tương tự.
Sự rối rắm chết tiệt! Anh đã quá bận tâm với cảm xúc của mình dành cho Samantha rằng điều đó sẽ không thể xảy ra rằng không một ai có thể nghĩ anh cảm thấy quan tâm với bất kỳ người phụ nữ nào khác. Và anh đã liên tục cố gắng che giấu trái tim tan với của mình.
“Nàng đã thả lỏng rất tốt” anh nói “Hậu quả sẽ là bí mật nhỏ của chúng ta, Miss Downes”
Nàng ngồi dậy và nhìn anh. Anh không thể nói được trong bóng màu sắc của nàng nếu như nàng đã hồi phục, nhưng anh vẫn vòng một cánh tay quanh người nàng chỉ để đề phòng.
“Ngài ấy đã nói chuyện với tôi” Nàng đặt lòng bàn tay mình lên má “Ngài ấy đã thực sự nắm lấy tay tôi trong tay mình. Và tôi đã nói chuyện với ngài. Tôi đã nói gì? Có phải tôi đã phun ra một điều gì đó về bản thân mình” - “Không hoàn toàn là vậy” anh nói.
“Phải rồi, tôi đã làm vậy”. Đôi mắt nàng, cố định trên anh, mở rộng kinh hoàng “Tôi đã gọi ngài là "bệ hạ". Và sau đó tôi nhớ rằng chỉ có vua mới được gọi như vậy, nhưng tôi không thể nhớ tôi nên nói với ngài điều gì - và tôi đã nói gì với ngài. OOhhhh!” Nàng rêи ɾỉ đau khổ và giấu khuôn mặt nàng vào vai anh.
Anh ước rằng nàng đừng làm vậy. Nàng đã có một sức hút khó khăn khi nàng ở quá gần anh. Anh ước anh không đặt cánh tay mình lên vai nàng. Điều đó thể hiện sự hồi phục của nàng sau sự kiện vừa rồi nếu không phải từ sự mất thể diện của nàng.
“Hoàng tử là người rất quyến rũ” anh nói
Nàng bắt đầu cười, đầu nàng vẫn còn trên vai anh. Ban đầu, nó là tiếng cười im lặng và anh nghĩ trong sự báo động rằng nàng bắt đầu cảm thấy đau buồn. Nhwng chẳng bao lâu nàng bắt đầu cười khúc khích nhẹ nhàng và sau đó là một cơn cười lớn bất lực.
Ngay cả khi là một người đã hoàn toàn luôn bỏ lỡ những trò đùa, Lord Franciss đã học được điều đó trong cuộc đời mình, thì cũng đôi lúc cũng cảm thấy bất lực trong việc duy trì sự nghiêm túc trong sự diện diện vui vẻ của một ai đó. Anh thấy mình đang cười cùng cục cùng với nàng.
“Tôi đã lơ lửng như một chiếc nút chai giữa đại dương”, nàng nói “và tôi thề tôi cảm thấy như thể không có chút xương nào ở đầu gối mình. Thật ngạc nhiên là tôi đã không ngã ngay xuống chân ngài” Nàng đã thành công trong việc cung cấp lời phát biểu này sau một lúc tạm dừng cho sự vui vẻ.
“Ngài sẽ trở nên quyến rũ hơn nếu như nàng làm vậy” Lord Francis nói “Ngài không thích gì hơn là thấy người ta quỳ lạy bởi sự hiện diện hùng vĩ của mình”. Cả hai người họ đều thấy rằng cuộc hội thoại nho nhỏ này không thể cưỡng lại được sự vui vẻ. “Ngài thật to- to lớn” nàng nói “Nếu như tôi ngã xuống và ngài giẫm lên tôi, tôi sẽ phẳng như tờ giấy. Anh có thể viết một lá thư cho em”
“Phải” anh đồng ý “Có quá nhiều sự uy nghiêm có thể nhìn thấy được ở đó, phải không?” Nàng đặt tay lên cổ anh, có lẽ để ổn định lại bản thân, trong khi họ hét lên với sự - xấu xa và hoàn toàn cảm thấy - hân hoan.
“Ôi” nàng nói “Ôi ngực tôi đau quá. Có phải chúng ta sẽ bị buộc tội phản quốc nếu có chúng ta có thể bị nghe thấy khi đang nói những điều thật thiếu tôn trọng đó?”
“Chúng ta sẽ thấy đầu mình được cắt nhỏ trong khu trung tâm” anh nói “với một người trùm kín đầu cầm một cái rìu khổng lồ”
Họ tìm thấy triển vọng của một số bộ phận đẫm máu vô cùng buồn cười khác. Họ bám vào nhau, hít thở khò khè, say mê với sự ngớ ngẩn này - như Lord Francis đã phản ứng sau đó kho đã quá muộn để quay lại và cư xử với sự nghiêm túc và đàng hoàng hơn. Anh không thể nhớ bất kỳ dịp nào khác mà anh thấy mình ngu ngốc và mất kiểm soát đến như vậy.
Hoàng tử xứ Wales không đến bữa tiệc của Lady Fuller để khiêu vũ. Ngài đến để nhận được sự tôn trọng và phô trương sự đường bệ của mình, một quý ông oai nghiêm. Sau khi nhận được một vào một vài sự diễn xuất khác, ngài rời đi, và buổi khiêu vũ trở lại. Nhưng trước khi những cảm xúc quay trở lại và trước khi âm nhạc nổi lên một lần nữa, có một điều gì đó bắt buộc phải được thực hiện. Lady Fuller đã có một thông báo cho người hầu bàn, và một số vị khách của mình, nhìn thấy ý định của họ, theo sạu họ với lòng biết ơn ra một cánh cửa kiểu Pháp và chuẩn bị tràn ra ngoài ban công hòa vào không khí trong lành mát mẻ trước khi sự nghiêm túc bắt đầu quay trở lại.
Điều đó, ít nhất, là cảnh mà Lord Francis tái tạo lại cho bản thân trong trí tưởng tượng của mình rất lâu sau này. Anh đang không phải ngồi trong phòng khiêu vũ để quan sát chính mình, tất nhiên. Anh đang ở ngoài.
Ngồi trên một chiếc ghế sắt tạo kiểu như một diễn viên trên sân khấu, ẩn mình với những khán giả cho đến khi tấm màn cửa lướt về chỗ cũ và tất cả mọi ánh mắt đều tập trong vào anh. Hoặc, trong trường hợp của anh, cho đén khi nhwngx cánh cửa được mở toang và ánh sáng của hàng trăm ngọn nến trực tiếp đổ vào bóng đêm để chiếu sáng anh dưới cái nhìn quan tâm của các thành viên như bản đồ của sự trưng diện, trong số đó có công tước Bridgwater.
Ngồi trên một cái ghế, rõ ràng là trong vòng tay nắm chặt của Miss Downes. Và không hề có một người đi kèm.
“Oops” Cora Downes kêu lên, giật mình bởi tiếng cười vàng của nàng và thả tay khỏi cổ anh với những gì chỉ có thể được hiểu nhw sự vội vàng kết tội “Ôi chúa ơi”
Lord Francis cư xử thậm chí còn điên rồ hơn. Anh lúng túng giật mạnh tay về phía nàng, mỉm cười ngu ngốc không với ai đặc biệt, và thì thầm không với ai đặc biệt “Tôi hộ tống Miss Downes ra ngoài cho có chút không khí và sự riêng tư”
Phải. Anh phục hồi lại từ cả sự chán nản nổi tiếng của mình và xử lý cái kính cầm tay trong một chút thời gian sau đó và đứng dậy với sự thanh lịch bình thường để cúi chào trên bàn tay Miss Downes và thông báo rằng anh sẽ hộ tống nàng đến bên người bảo trợ. Nhưng có vẻ điều này là quá muộn, anh lo sợ.
***
Hayden sẽ trở về từ Vienna vào tháng 9” Elizabeth thông báo một cách bình tĩnh ở bàn ăn sáng nhw thể thực tế đó không liên quan gì tới bản thân nàng. “Lady Fuller nhận được lá thư từ anh ấy hôm qua và hy vọng đám cưới của bọn em sẽ được tổ chứ trước lễ Giáng Sinh.”
Jane thở dài và nhìn vào thông báo buổi sáng để chắc chắn rằng đã khoảng hai tá thời gian kể từ khi họ ngồi xuống “Em cũng hy vọng như vậy, Lizzie” cô nói “Em không thể cưới trước chị được, nhưng Charles sẽ có giấy phép kết hôn đặc biệt nếu anh ấy có cách. Anh ấy là một người thiếu kiên nhẫn”
“Đặc biệt là một tờ giấy phép đặt biệt thông thường” Elizabeth nói “Và như vậy được gọi là sự đính hôn tên của chị bằng tên của anh ấy, Jane, chị sẽ không mơ ước giải quyết được Hayden ngay cả sau đám cưới của bọn chị”
“Nhưng Charles và em yêu nhau, Lizzie” Jane nhẹ nhàng nói. Đó chính là điều quyết định, Cora nghĩ. Nàng thở dài bên trong. Nàng mong rằng một nào nào đó nàng cũng có thể được nói vậy. Nhưng sau đó vậy - và - vậy và chúng ta yêu nhau. Vậy - và - vậy chúng ta sẽ kết hôn bằng một giấy phép đặt biệt nếu anh có cách của mình. Anh là người thiếu kiên nhẫn.
Nàng cảm thấy ghen tị với Jane. Không phải sự ghen tuông - Bá tước Greenwald là một người đàn ông trẻ nhẹ nhàng, một loại nàng không bao giờ có thể rơi vào tình yêu với chính bản thân nàng ngay cả khi anh ta còn sống trong một môi trường xã hội riêng của mình. Nhưng nàng mong muốn nàng cũng có thể yêu. Nàng bắt đầu cảm thấy tuyệt vọng về điều đó. Đó là ba điều nàng xứng đáng có ở nhà. Đó là Mr. Bentley và Mr. Johnson ở đây và nàng biết, không phải tự phụ, rằng còn có những người khác. Nàng có thể cảm thấy không gì ngoại trờ lòng biết ơn và một chút khó chịu với bất kỳ ai trong số họ. Nhưng nàng chỉ có một, và có 20 người sẵn sàng. Nàng thở dài lần nữa và mỉm cười.
Nữ bá tước cũng đang mỉm cười - với những cô con gái của bà. Bà phải rất lấy làm hài lòng. Cả hai người trong số họ đều đã đính hôn và việc này được giải quyết rất tốt, Elizabeth với một hầu tước và Jane với một bá tước.
Chưa thể kết hôn được, dĩ nhiên, nhưng sau đó một sự hứa hôn là một ràng buộc như mọi cuộc hôn nhân, đặc biệt là những giấy tờ hôn thú đã được cẩn thân soạn thảo và ký kết bởi chú rể tương lai và công tước Bridgwater. Làm thế nào để hài lòng cha nàng để có thể xây dựng một sự giải quyết ổn thỏa cho nàng - Cora nghĩ. Có lẽ nàng sẽ không bao giờ có thể mang cho cha niềm vui nữa.
Nữ công tước nhìn vào nàng “Cháu đã hoàn thành bữa ăn sáng của mình chưa, Cora” bà hỏi “Tôi muốn có một vài lời với cháu trong phòng khách nếu cháu có thể”
Không có thêm bất cứ lời đề nghị kết hôn nào được đưa ra. Cora nghĩ một cách mất tinh thần. Nàng luôn thấy nó rất đau đớn mỗi khi nói không ngay cả khi nàng biết là vì tài sản của cha nàng mới có đề nghị kết hôn dù một trong những người cầu hôn ở Bristol là một người giàu có thật sự với tài sản riêng của mình, nàng phải thừa nhận.
“Vâng, thưa nữ công tước” nàng nói, nhìn xuống chân. Nhưng đó là sự la mắng nàng xứng đáng nhận được. Rất nhẹ nhàng bày tỏ, nhưng tuy vậy vẫn là lời la mắng. Họ về nhà rất muộn đêm hôm trước - hoặc sáng hôm nay - và họ đã rất mệt mỏi. Jane đã có được hạnh phúc kỳ diệu hơn với lời hứa hôn của cô, và tất cả đã bắt đầu nóng lên với sự xuất hiện ngắn gọn của Regent và sự ân cần của anh taddax nói chuyện với Cora và chúc mừng nàng về lòng dũng cảm đã cứu sống Henry.
Người bảo trợ của nàng đã để lại bất kỳ sự khó chịu nào của bà cho buổi sáng nay. Cora đoán.
“Điều đó là khá dễ hiểu khi cháu đang hồi phục sau sự kính sợ trước một hoàng tử” nữ bá tước nói khi Cora đã nói lời giải thích của nàng “Ta nghĩ rằng cháu muốn rời khỏi một thời gian để có thể hồi phục lại chính mình. Nhwng cháu thực sự nên gọi cho tôi, cháu thân yêu. Hoặc Lord Francis nên làm vậy. Ta thấy lạ rằng anh ta đã cư xử một cách thiếu suy nghĩ”
“Đó thật sự không phải lỗi của anh” Cora nói đẩy nhanh đến sự bảo vệ anh “Chau đã nói với anh cháu có thể ngất xỉu hoặc ói mwar. Anh đã hành động kịp thời. Điều đó thật đáng xấu hổ nếu như cháu làm vậy ở chỗ đông người. Đặc biệt là trước hoàng tử xứ Wales vẫn ở đó”
Nữ công tước mỉm cười một chút. Nhưng chỉ một chút thôi “Cora” bà nói, nhìn thẳng vào nàng “Cháu sẽ không thể phát triển một mối quan hệ nào được với Lord Francis, cháu yêu. Cậu ấy là em trai của công tước Fairhurst, và trong khi cháu rất quý phái và cha cháu là chủ nhân của Mobley Abbey và cháu là một nhân vật nữ chính được công nhận, chúng ta vẫn phải thực tế. Sẽ là không khôn ngoan -”
Nhưng Cora đã ngắt lời bà với một nụ cười vui vẻ “Có một mối quan tâm tới Lord Francis?” nàng nói “Ôi không, thưa bà. Đó là một sự ngu ngốc đáng kể” Không lẽ người bảo trợ của nàng không biết? “Cháu thích anh quá mwcs nhưng cháu không thể tư duy cho bất kỳ điều gì khác”
Nữ công tước nhìn nàng trong im lặng một lúc và sau đó gật đầu “Và có điều gì về cậu ta?” bà hỏi “Cậu ta có thể không bao giờ nghĩ đến cháu như một đối tượng để kết hôn, Cora, tàn bạo như tôi mới có thể đặt ra vấn đề một cách thẳng thắn. Ta chưa bao giờ thấy anh ta cư xử thiếu đúng đắn - hoàn toàn trái lại, thật vậy. Nhwng cháu cực kỳ hấp dẫn ngay cả khi cháu không có một vẻ đẹp cổ điển. Ta hy vọng - “
Nhưng đôi mắt Cora đang mở to. Nữ công tước không biết. Thật là một sự khôi hài. “Lord Franciss hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi sự quyến rũ của cháu, cháu đảm bảo, thưa bà” nàng nói - mặc dù dĩ nhiên nàng không có nét quyến rũ nào khiến anh bị ảnh hưởng bởi ngay cả nếu anh cúi đầu. nhw vậy, bất chấp những gì nữ bá tước nói với lòng tốt của bà “Và anh không là gì ngoài một quý ông hoàn hảo đối với cháu”
“Và” nữ công tước nói nhẹ nhàng “và cháu được nhìn thấy gần như đang ôm hôn cậu ta trên một ban công tối và vắng vẻ, Cora”
Cora cười khúc khích mặc bản thân “Chúng cháu đã cười” nàng nói “Cháu dã bị sợ hãi và sau đó cháu đã ngất đi, cháu đã phản ứng bằng cách tạo ra một trò đùa và Lord Francis thấy nó khá buồn cười. Chúng cháu chỉ cười và giữ lấy nhau”
Nó có thể là một sự ngu ngốc đáng kể nếu mang chuyện này đi kể lại. Nhưng chia sẻ tiếng cười là một điều tuyệt vời. Nàng và cha và Edgar thỉnh thoảng vẫn làm vậy, cả ba cùng nhau. Không thường xuyên, thật vậy, bởi vì cha là một doanh nhân tỉnh táo và Edgar là một luật sư nghiêm trang. Nhưng khi chỉ có họ với nhau và bắt đầu một số chủ đề mà cả ba đều thích thú, họ có thể trêu chọc nó, phóng đại nó cho đến khi họ nắm chặt lấy nhau và lau những giọt nước mắt thích thú.
Nó chưa bao giờ xảy ra với bất cứ ai khác - bất cứ ai bên ngoài gia đình nàng. Cho đến đêm hôm trước với Lord Francis. Nàng cảm thấy một tình cảm rất lớn dành cho anh. Nàng sẽ không bao giờ được thấy anh nưa sau tuần tiếp theo hoặc khoảng đó. Làm sao nàng dám mong muốn anh là cũng là anh trai nàng. Cả anh và Edgar. Nàng mô tả bản thân đang vấp dọc theo đường phố giữa Bristol và Bath, mỗi cánh tay nàng quàng qua một người trong số họ. Edgar và Lord Francis sẽ muốn mỗi khác, nàng tin vậy. Mặc dù có lẽ là không. Đàn ông nhw Edgar không luôn chấp nhận những người nhe Lord Francis. Thật là đau buồn.
“Ta tin cháu, cháu yêu” nữ công tước nói “nhưng có lẽ sau việc này những nguyên tắc về sự đúng đắn nên được nhớ là ai đó nên cẩn thận tránh việc xuất hiện một cách không thích hợp. Khi một người đàn ông và một người phụ nữ được phát hiện đang ở một mình với và trong vòng tay nhau, nó không chắc rằng hầu hêts mọi người sẽ kết luận rằng họ chỉ đơn thuần là đang chia sẻ một trò đùa”
“Vâng, thưa bà” Cora đánh giá cao sự thật đó “Cháu rất lấy làm hổ thẹn. Cháu thành thật xin lỗi. Và cũng xin lỗi nếu như cháu đã làm tổn hại tới Lord Francis. Mặc dù cháu nghĩ rằng phần lớn mọi người sẽ không hiểu sai về hành động của mình” Chắc chắn rằng hầu hết mọi người phải biết.
Nữ công tước mỉm cười “Các quý ông không bao giờ bị tổn hại, cháu yêu.” bà nói “chỉ có các quý cô. Chuyện này có thể suôn sẻ, ta khá chắc chắn. Sau cùng, tất cả mọi người đều có đầu óc để xét đoán đến sự thật rằng cháu đã được chúc mừng bởi một vị hoàng tử. Và thậm chí cả từ việc cháu đang có được sự quý trọng rất lớn của cộng đồng như hiện nay. Nhưng cháu phải cẩn thận, Cora. Tầng lớp của chúng ta là một cơ thể rất hay thay đổi”
“Vâng, thưa bà” Cora nói
“Sáng nay cháu có đến thư viện cùng Jane không” nữ công tước nói với một nụ cười. “Ta tin rằng sẽ có một cuộc gặp gỡ tình cờ với Greenwald. Hãy đi cùng Jane, cháu yêu. Và luôn ở bên cạnh nó, cháu có thể không? Cháu sẽ không đuổi theo một chiếc mũ bị gió cuốn bay và bỏ nó lại một mình chứ?”
Mặt Cora đỏ ửng. Điều đó không qua được mắt nữ công tước và biết thêm được nhiều điều rõ ràng hơn về hai cô con gái hoặc người được bà bảo trợ.
“Không, thưa bà” nàng nói và bỏ chạy khỏi phòng.
Nàng đã không cẩn thận. Nàng sẽ không bao giờ hiểu được thế giới của xã hội thượng lưu, nàng nghĩ. Nhưng ngay sau đó nó không quan trọng. Nàng sẽ không còn ở trong thế giới đó lâu nữa. Chẳng bao lâu nàng sẽ trở lại với thế giới riêng của mình, nơi mà các quy tắc không quá nghiêm ngặt và không có sự xem xét quá kỹ lưỡng về sự kỳ vọng vui sướиɠ đối với việc giăng lưới với vài nạn nhân xấu số. Nhưng vì lợi ích của nữ công tước Bridgwater, người đã rất tốt với nàng, nàng sẽ phải cẩn thận hơn trong cách cư xử khi nào nàng vẫn còn ở trong thành phố.
Nàng khao khát được gặp lại Lord Francis, dù vậy. Nàng muốn nói với anh điều mà mọi người nghĩ và điều mà người bảo trợ của nàng nói. Anh sẽ đánh giá cao những câu chuyện đùa không có hồi kết. Chúng đều là những tiếng cười sảng khoái.
Ôi chúa ơi, nàng nghĩ, nàng sẽ nhớ anh khủng khϊếp nếu nàng rời thành phố và về nhà.
***
Lord Francis Kneller đã đến thăm công tước Bridgwater sáng nay vào bữa sáng. Anh đã được mời vào phòng ăn và tham gia vào bữa ăn sáng đã sẵn sàng. Anh nhăn nhó một chút và đặt hai tay lên bàn.
Công tước đặt những lá thư buổi sáng nay sang bên, những lá thư đã được mở ra bằng một thông báo, nhìn vào người quản gia và gật đầu, anh ta lập tức rời khỏi phòng.
“Được rồi” Lord Francis lên tiếng, chiếc khăn ăn đã được người quản gia đặt bên cạnh anh và anh cầm những chiếc dĩa bạc lên “cho tôi ý kiến thẳng thắn của cậu đi, Bridge” Đây là lần đầu tiên anh sử dụng hình thức rút ngắn tên gọi của công tước mà bạn bè gần gũi hơn thường sử dụng. Nhưng anh làm vậy mà không hề có chủ ý “Tôi có nợ nàng một lời đề nghị không?” - “Trời đất” công tước nói, chiếc nĩa đang nằm ngay giữa miệng anh.
“Cậu không phải cha, không phải anh trai, không phải bất cứ người bảo trợ nào của cô ta” Lord Francis nói “Và tôi tin rằng nàng đã đến tuổi. Nhưng cậu đã chọn được ai đủ tiêu chuẩn với nàng chưa. Vậy thì, sau cùng, tôi có nợ nàng một lời cầu hôn?”
Công tước đặt chiếc nĩa xuống, thức ăn vẫn còn trên đó “Tôi còn không nảy ra được ý nghĩ rằng cậu thậm chí xem xét đến việc đó” anh nói “Cậu không đưa ra một đề nghị nghiêm túc, phải không?”
“Tôi và nàng ở một mình” Lord Francis nói “Trong một nơi tối tăm, nơi mà không ai khác có thể xem xét đến việc nhận thấy tình huống đó có chút nào đúng đắn. Tay tôi đang trên người nàng. Tay nàng cũng vậy với tôi. Chúng tôi đã bị nhìn thấy bởi một lượng lớn khán giả, kể cả cậu. Tôi chắc chắn không đổ lỗi cho bất cứ ai nếu họ kết luận rằng chúng tôi đã ôm lấy nhau, đặc biệt trong ánh sáng của những lời nói ngu ngốc nhất được thốt ra”
“Vậy hai người không ôm nhau?” công tước hỏi một cách yếu ớt.
“Chúng tôi đã cười lớn” Lord Francis nói “Nhưng điều đó dường như là sự đau buồn không thích hợp vào lúc này. Tôi tin rằng tôi nợ nàng sự bảo vệ dưới tên của tôi”
“Trời ơi” công tước nói “Tôi định sẽ tới gặp cậu sau bữa sáng, Kneller. Để đảm bảo với cậu rằng người được mẹ tôi bảo trợ không có những hành động không phù hợp. Tôi cho rằng đây là ý kiến riêng của cậu, Cô ấy sau tất cả mọi việc - cực kỳ ổn. Nhưng việc của tôi sáng nay là nói với cậu rằng sẽ không nhw vậy, rằng cậu sẽ phải bước qua tôi để làm điều đó”
Lord Francis ngồi lại ghế sau khi đứng lên một cách đột ngột. Anh cảm thấy sự trở lại của cơn giận dữ mới nhất giống như tối hôm qua “Những hành động không phù hợp?” anh nói “Tôi và Miss Downes? Cậu mất trí sao, Bridgwater. Cô ấy là một tiểu thư”
“À” công tước lặng lẽ nói “nhưng cô ấy không phải, phải không? Lord Francis không bao giờ tức giận. Nhưng anh biết những gì đang biểu hiện trên mặt mình “Tôi có thể thách đấu với cậu vì điều đó” anh nói qua kẽ răng.
Công tước nhìn anh, nhướn mày, và đặt khăn ăn của mình lên bàn. Anh đặt ngón trỏ và ngón cái hai bên mũi “Ngồi xuống đi Kneller” anh nói “Đừng biến chúng ta thành trò cười”
“Không có gì đáng buồn cười về việc Miss Downes là loại phụ nữ có nhwngx hành động không thích hợp” Lord Francis nói. Nhwng anh ngồi lại xuống ghế khi công tước chỉ đơn thuần là nhắm mắt nghỉ ngơi dựa vào khuỷu tay trên bàn.
“Chúa ơi” công tước nói “Cậu đang yêu cô ta, Kneller”
“Vớ vẩn” Lord Francis nói “Vô nghĩa, vớ vẩn. Nhưng nàng có phong cách và nét duyên dáng và lòng can đảm. Bridge, và không xứng đáng là chủ để để đem ra thảo luận giữa chúng ta như một ai đó người mà có thể hoặc không thể đồng ý trở thành tình nhân của tôi. Rất rõ ràng”
“Tôi chắc chắn đồng ý với cậu trước khi tôi cho phép một điều tương tự vậy” công tước nói “Cha cô ta cho phép đến đây với sự bảo trợ của mẹ tôi và cả sự bảo vệ. Dưới sự bảo vệ của tôi, theo một cách nào đó. Cậu không thể cưới cô ấy, Kneller. Nó sẽ là thảm họa cho cả hai người”
“Phải” Lord Francis đồng ý sau một lúc suy nghĩ. Mặc dù anh nghĩ rằng không có gì khác hàng đêm. Anh đã cố gắng tưởng tượng ra cuộc trao đổi anh sẽ có với anh trai sau khi ra một thông báo. Bên canhj đó, nàng sẽ không bao giờ cảm thấy thoải mái trong thế giới của anh. Hãy nhìn những gì đã xảy ra vào buổi tối hôm trước khi hoàng tử xuất hiện. “Nhưng điều gì sẽ xảy ra với nàng nếu tôi không cầu hôn? Có thể nàng sẽ không thể có thêm lời cầu hôn nào?”
“Không hẳn” công tước nói với một tiếng thở dài “Tôi sẽ dành thời gian trong ngày để đi lang thang từ phòng làm việc tới phòng khách. Tôi sẽ nói chuyện với mẹ tôi đầu tiên và đảm bảo rằng bà cũng vậy. Chúng tôi sẽ cùng tiêu khiển bằng nỗi sự hãi của sự ngọt ngào, nữ anh hùng vô tội đã được chào đón khoảnh khắc cho danh tiếng của mình với hoàng tử. Và một điều buồn cười nữa là khi cô ấy vấp chân và bám chặt lấy cậu trong nỗi sợ hãi và run rẩy khi cậu đi sau an ủi và mang cô ấy vào trong. Không ai dám có mâu thuẫn với tôi, và không ai thậm chí nghĩ đến chuyện không tin tưởng mẹ tôi khi bà đang mang vẻ duyên dáng nhất”
“Và câu chuyện gần như đúng với sự thật” Lord Francis nói “Ngoại trừ việc chúng tôi đã cười.Sự cứu trợ về phần của nàng đã kết thúc, tôi giả sử vậy, và phần tôi là sự vui vẻ thật sự. Nàng có cách của mình để khiến tôi rất vui vẻ” Anh nói một cách khá buồn bã. Anh sẽ không thể cho phép bản thân có được sự vui vẻ như vậy với nàng thêm nữa.
“Phải, chúng ta sẽ kết thúc chuyện này” công tước trả lời, với lấy hộp đựng thuốc dù đã không thật sự kết thúc bữa ăn. “Và không thêm nữa điều vô lý về lời đề nghị cầu hôn với cô ấy, Kneller”
Lord Francis đứng dậy một lần nwax, đẩy chiếc ghế dưới bàn và nắm lấy thành ghế “Tôi có rất nhiều nghĩa vụ với cậu, Bridge” anh nói “vì lợi ích của nàng. Nếu có bất kỳ vụ bê bối nào, nó sẽ hoàn toàn là do lỗi của tôi. Nàng vô tội hơn rất nhiều hơn là những năm tháng đang đợi nàng phía trước. Tôi ton rằng nàng không có khái niệm thời gian đó có thể là bất cứ điều gì tồi tệ hơn tình hình hiện tại là sự bối rối. Nếu không có cách nào khiến chuyện này suôn sẻ, cậu sẽ đảm bảo một điều rằng tôi sẽ được biết đúng không?”
“Được rồi” công tước nói, một tay cầm điếu thuốc đặt trước mặt “nhưng nếu điều đó xảy ra, Kneller, chúng ta sẽ lặng lẽ gửi cô áy về nhà. Vụ bê bối sẽ không thể theo về tận thế giới của cô ấy được, cậu biết đấy”
Lord Francis nắm những ngón tay vào thành ghế đến trắng bệch trước khi gật đầu cụt lủn và ra về.
Anh cảm thấy tốt hơn nhiều, anh nghĩ và vội vàng đi xuống phố. Anh đã rất lo sợ Bridgewater sẽ có một hợp đồng hôn nhân ve vẩy trước mũi anh ngay lúc họ gặp nhau. Không phải là Brighwater có thẩm quyền rút ra bất cứ giấy tờ nào như vậy, tất nhiên. Nhưng ngay cả vậy…
Có lẽ anh đã thoát được. Có lẽ nàng đã thoát được. Nhưng một điều chắc chắn. Anh không thể để bị thấy trong vòng nửa dặm gần Miss Cora Downes trong phần còn lại của mùa.
Ý nghĩ này khiến anh có một cảm giác buồn bã kỳ lạ.
Lần đầu tiên trong vòng vài tuần, Lord Francis đã cố ý gợi lên một vài hình ảnh về Samantha Newman, giờ là Samantha Wade, hầu tước phu nhân Carew. Một cách cố ý, anh tra tấn bản thân với hình ảnh nàng tay trong tay di dạo với Carew trong HighmoorPark ở Yorkshire. Cố tình nhắc nhở bản thân rằng nàng đang có thai. Cố tình tự ép bản thân vào sự đau đớn của nỗi cô đơn và sự tự thương lại. Trái tim anh không còn cảm thấy như đang tụt hẳn xuống gót giày của mình. Nó có cảm giác nhw đang nằm sáu feet dưới đất.
Chết tiệt nó, nhưng cuộc sống như thể một công viên kinh doanh khó chịu trong những ngày này.