Chương 10

Anh đã nhìn thấy nàng ngay khi nàng đến Vauxhall trong một nhóm mười người, trong đó có cả Greenwald và Lady Jane Munro và bà mẹ của cặp đôi mới đính hôn. Họ đã lấy một khu riêng khá gần với nơi anh bận rộn với Lady Augusta và nhóm của cô.

Điều dễ nhất trên đời là bắt gặp ánh mắt nàng, mỉm cười và gật đầu. Thật vậy, nhiều lần anh đã cảm nhận được ánh mắt nàng đang gắn vào anh. Anh có thể bước sang nhóm của nàng để tỏ lòng kính trọng của mình. Và có thể rời đi trong chốc lát. Thay vào đó, anh đã giả vờ rằng không chú ý đến nàng. Anh đã hoàn toàn phớt lờ nàng.

Đó là một sự vụng về không thể lý giải. Anh không thể hiểu lý do vì sao anh làm vậy. Nó không phải như là anh đang cãi nhau với một người. Điều đó khác xa. Lần cuối họ ngồi bên nhau là khi họ cười lớn và đang nắm chặt lấy nhau. Và nó không phải là nàng chẳng có nghĩa lý gì với anh. Chúa ơi, anh đã thậm chí không tránh mặt Samantha sau tuyên bố đính hôn của cô. Anh đã đến tham dự đám cưới của cô. Thật là một sự ngu ngốc đối với hành động của anh tối nay.

Nhưng những rắc rối với mỗi phút đang trôi qua, nó đang trở nên khó khăn khi thấy nàng tại Vauxhall, hoàn toàn, chỉ cách anh vài yards từ khu riêng. Anh thậm chí đã rời mắt khỏi nàng khi nàng khiêu vũ. Nàng thấy thở phào nhẹ nhõm khi ai đó đề nghị đi dạo. Anh sẽ suy nghĩ một cách đúng đắn ngay khi trở về, anh quyết định. Anh sẽ đưa Lady Augusta về lại khu riêng và đi qua khu riêng của Greenwald, giả vờ rằng anh không thấy. Không phải đó là một điều rất thuyết phục sao. Ngay cả nữ công tước Bridgwater và Lady Jane cũng phải tự hỏi tại sao anh lại đột ngột bị mù. Cora Downes chắc phải cảm thấy khó chịu với anh. Lạy Chúa, anh hy vọng nàng sẽ không để bản thân rơi vào tình yêu với anh.

Nhưng điều đó dường như rằng anh không thể đợi đến khi trở lại chỗ của mình. Anh đi dạo trên đường chính với Lady Augusta và một cặp đôi khác, khéo léo rẽ sang đường bên với những gợi ý rằng họ khám phá ra một con đường phụ tối. Họ đã tản bộ trở lạ, tận hưởng sự ấm áp của buổi tối, ngắm những chiếc đèn l*иg và đèn màu nhảy múa, họ đi dạo trên con đường, gật đầu với người quen và những người đi ngang qua.

Và ngay lúc đó, anh nhìn thấy dáng người khá cao mà không thể nhầm lẫn của Cora Downes đang giữ lấy cánh tay của Mr. Corsham. Với một vài lý do khó hiểu, Lord Francis cảm thấy bồn chồn và khó thở khi đối diện với nàng. Anh quay lại ngắm nhìn Lady Augusta. Anh thường không làm vậy vì anh biết phụ nữ luôn muoón được hôn, và sau khi được hôn cô ấy sẽ mong đợi anh ghé thăm papacô buổi sáng hôm sau để thảo luận về các dự định kết hôn. Anh đã có kinh nghiệm trong những năm qua để tránh những tình huống như vậy.

Có lẽ, anh nghĩ một ý nghĩ thoáng qua - nhưng những lập luận sai lầm đã gạt đi những ý nghĩ ngu xuẩn - rằng đó là lý do tại sao anh đã gắn liền với Samantha Newman trong một thời gian khá dài. Samantha không bao giờ tìm kiếm một người chồng. Và mặc dù anh đã yêu cô và ngỏ lời cầu hôn rất nhiều lần, anh không bao giờ thật sự mong chờ cô cho anh. Đó là một cú shock khi phát hiện ra rằng cô đang với một ai khác trong một thời gian quá ngắn. Shock và cảm thấy sỉ nhục. Và đau khổ.

Anh sẽ làm gì? Anh tự hỏi. Gật đầu vui vẻ với Cora Downes và tiếp tục đi? ừng lại để trò chuyện với nàng và Mr Corsham? Thông thường anh không phải suy nghĩ thật sự về những vấn đề như vậy. Thông thường anh sẽ hành động theo bản năng. Nhưng bản năng của anh sẽ làm gì, sau đó? Dừng lại và trò chuyện, tất nhiên. Đó là một điều lịch sự phải làm.

Nhưng trước khi anh có thể làm bất cứ điều gì - trước khi anh ở bất cứ nơi nào đủ gần để làm gì - anh trông thấy Miss Downes và Corsham trởi thành miếng mồi ngon với thủ thuật lâu đời của những tên trộm. Một người phụ nữ đã tiếp cận Corsham bên phía đường và giữ chặt cánh tay anh ta. Không nghi ngờ gì, mụ ta sẽ quay anh ta quanh một câu chuyện về sự đói nghèo và những đứa trẻ đang chết đói. Ngay sau khi thu hút được sự chú ý của anh, một cậu bé khốn khổ tiếp cận Miss Downes từ bên cạnh nàng và nắm chặt áo nàng. Câu chuyện của cậu bé sẽ còn cảm động hơn nữa và dĩ nhiên sẽ rơi vào đôi tai tốt bụng nhất London. Nàng biến mất cùng đứa trẻ gần như ngay lập tức. Corsham và những cặp đôi khác gần như không nhận thấy nàng đã rời đi.

Sẽ có thêm một vài lùm cây, tất nhiên. Một người đàn ông, một điều hiển nhiên, ai đó đủ khỏe để có thể giật đồ trang sức và những vật có giá trị. Và cũng có lẽ, thêm cả sự xuất hiện của cậu bé và người phụ nữ - giật lấy đức hạnh của nàng và thậm chí cả cuộc sống của nàng.

“Thứ lỗi cho tôi” Lord Fracis nói vội vã với Lady Augusta, người đang quay lại qua vai trong khi đang đề cập đến một vài nhận xét với một cặp đôi khác đang đi dạo cùng “Một người tôi cần tỏ lòng kính trọng”. Và anh vội vã đi xuôi theo con đường trong sự vội vàng không thích hợp và đâm vào những tán cây sau Miss Downes và cậu bé - Corsham vẫn tiếp tục yêu cầu người phụ nữ buông anh ta ra.

Lord Francis mất một vài phút cố gắng đi theo con đường tối giữa các tán cây trước khi anh nhận ra cách vài bước bên trái là một con đường nhỏ hẹp. Tuy nhiên, anh đã hoàn toàn đúng. Ngay cả trong bóng tối, anh có thể nhìn thấy ba người phía trước, một gười đàn ông và một cậu bé đang đối phó với một người phụ nữ đang giằng co. Cả người đàn ông và cậu bé đã phát ra một âm thanh đau đớn trước khi Lord Fracis nhảy chồm tới, một cách thiếu suy nghĩ và giận dữ.

Cậu bé thật dễ dàng để đối phó. Lord Francis chỉ đơn thuần là nâng cậu ta lên bằng một tay túm vào cổ áo rách rưới của cậu, và ném ra xa. Cùng lúc đó, anh túm lấy cổ áo người đàn ông, chỉ như người đàn ông đang túm lấy Miss Downes. Và trước sự kinh ngạc của Lord Francis. Gã đàn ông thả con mồi của mình ra với tiếng gầm giận dữ và ngạc nhiên trộn lẫn và sụp xuống.

Lord Francis đã không dành mỗi sáng trong nhiều tuần qua tại câu lạc bộ đấm bốc của Jackson. Ông ta phù hợp và có đủ trình độ, thậm chí có tay nghề cao, với nắm đấm của mình. Jacksom đã luôn nói với anh rằng anh có thể là một học sinh giỏi nếu anh quyết tâm hơn nữa. Quyết tâm tối nay không phải là vấn đề. Một vài cú đấm sắp được tung ra phía gã đàn ông là cần thiết và có thể một vết cắt bên dưới cằm gã và một vài chiếc xương và răng gãy. Gã côn đồ loạng choạng đứng dậy và một cách tự nhiên lại rơi bịch xuống đất một hoặc hai giây sau.

Không có gì là tự nhiên khi Cora Downes gặp rắc rối, tất nhiên. Bằng cách nào đó nàng xoay lại phía gã cướp và dùng cả hai cánh tay vững chãi của mình giữ chặt gã. Ngay lúc Lord Francis nghĩ nàng định giữ hắn cho một cú đánh khác. Thì cùng lúc đó anh sợ rằng nàng sẽ ngã xuống và bị đè bẹp bên dưới gã. Nhưng nàng khéo léo bước sang một bên và để cho hắn ngã nhào xuống, sau đó đá một cú vào bên sườn “Đây” nàng nói một cách quyết liệt “Nhận lấy”

Nàng có thể đã gây thương tổn cho bàn chân mình nhiều hơn là làm bị thương hắn, Lord Francis nghĩ. Hắn loạng choạng đứng dậy và gần như ngay lập tức lẩn vào bóng tối. Để cho hắn đi thì tốt hơn là cố gắng giữ lại để tống vào tù. Lord Francis không chạy đuổi theo gã.

Miss Downes đứng quay lưng về phía anh “Được rồi” nàng nói “Chúng ta chắc chắn đã dạy cho hắn một bài học”

Chúa cứ giúp nàng, Lord Francis nghĩ, cơn giận của anh giảm xuống. Nàng đã phục hồi lại tinh thần vui vẻ trong tình huống khó chịu này. Anh gần như cười lớn khi nàng quay lại và đối diện với anh

“Lord Francis?” nàng nói “Ôi, là ngài. Hắn có làm ngài bị thương không? Thật là dại dột khi ngài lao vào hắn như vậy. Hắn có thể gϊếŧ chết ngài” Nàng bước một vài bước về phía anh.

“Tôi cho rằng” anh nói, cố gắng chỉnh lại trang phục của mình “nàng hoàn toàn có khả năng kiểm soát tình hình, Miss Downes”

“Không”. Sự tự tin đến từ giọng nói của nàng và một bàn tay nàng lần lên phía chuỗi ngọc trai “Không, tôi đã bị lừa. Đứa bé đã nói rằng anh trai nó đang bị kẹt trên cây. Chúng đã lẻn vào đây chỉ để xem lễ hội, cậu ta nói với tôi, và sẽ bị đánh nếu bị bắt. Tuy nhiên hắn ở đây - tên cướp đang đợi ở đây”

“Nàng có ổn không?” Lord Francis hỏi nàng, cố gắng để nhìn rõ biểu hiện của nàng trong bóng tối. “Không có thiệt hại thật sự nào? Chúng đã chọn một nạn nhân hoàn hảo, tất nhiên, mặc dù tôi chắc rằng đó chỉ là sự tình cờ. Có phải nàng không bao giờ có thể bỏ qua khi có bất cứ ai đang gặp rắc rối, phải không?”

“Tôi hoàn toàn ổn” nàng nói. Nhưng anh thấy nàng rùng mình “Hắn ta quá bẩn. Hắn bốc mùi kinh khủng. Hắn tóm lấy tôi. Hắn đặt một tay lên miệng tôi. Hắn định lấy chuỗi ngọc trai của mẹ tôi và chiếc vòng đeo tay của tôi từ Edgar. Tôi cảm thấy - tôi cảm thấy cũng đang cực bẩn”

Miss Cora Downes dũng cảm đang hoàn hồn lại từ cú shock. Nàng bắt đầu bình tĩnh lại. Lord Francis tiến thêm một bước về phía nàng.

“Chúng đi rồi” anh nói, giọng nói nhẹ nhàng nhất mà anh có thể “Nàng khá an toàn, tôi sẽ không để chúng quay lại và làm tổn thương nàng”. Nàng thu hẹp khoảng cách giữa họ một cách vội vàng đột ngột nắm lấy áo khoác của anh. Khuôn mặt nàng vùi vào trong nếp gấp của chiếc cavát mà người hầu của anh đã hoàn thiện một cách hoàn hảo nửa giờ trước. Nhưng điều đó dường như không đủ gần. Nàng đứng thẳng lên, úp mặt vào vai anh, choàng chặt tay qua cổ anh và ép cơ thể vào người anh từ vai đến đầu gối. Lord Francis có ấn tượng rõ ràng rằng nàng có thể leo lên người anh nếu nàng có thể làm vậy “Giữ lấy tôi” nàng ra lệnh.

Anh ôm lấy nàng. Giữ chặt. Và cảm thấy như có ai đó đang di chuyển mặt trời hàng triệu dặm gần tới trái đất và tỏa nắng rực rõ trực tiếp vào anh. Chúa ơi - ôh, ma quỷ! Anh giận dữ bỏ qua sự hưởng ứng của cơ thể - một từ hoa mỹ anh chỉ nghĩ được ngay lúc này - và tập trung tất cả sức mạnh vào tâm trí để giữ cho nàng thoải mái “Sh” anh nhẹ nhàng nói, mặc dù nàng không hề gây tiếng ồn nào “Ta giữ được nàng rồi. Nàng an toàn rồi. Cora”

Anh ước ngực nàng đang không áp vào ngực anh như thể nàng vừa chạy cả dặm hoặc hơn.

“Ah” nàng thở dài vào vai anh “Anh có mùi thật tuyệt”. Có lẽ nàng cần nói lại lần nữa trong trường hợp anh không nghe thấy lần đầu tiên. Có lẽ nàng cần nhìn vào mặt anh để chắc rằng nàng thật sự với một người, người mà nàng có thể ghi nhớ và nhìn vào mặt anh - cái mũi, và cái miệng gần như có thể chạm vào được “Anh có mùi thật tuyệt”

Chưa từng có một ai trước đây nói với anh rằng anh có mùi thật tuyệt. Bằng cách nào đó Miss Cora Downes khiến những âm thánh đó trở nên khá nóng bỏng và khiêu gợi. Anh lắc đầu nhẹ sang bên để mũi họ không thể chạm vào nhau và tập trung mắt mình vào môi nàng, lẩm bẩm “Cora” từ đâu đó sâu trong cổ họng, và miệng anh có lẽ cách miệng nàng khoảng môt phần tư inch khi mà địa ngục nổ tung.

“Đây rồi”

Đó là sự khởi đầu. Những từ ngữ được thốt ra với một tông giọng nói xúc phạm, shock và cả kiêu ngạo của Lady Augusta Haville.

Cô ta đang mang tới cả một đội quân theo sau - hoặc điều gì tương tự vậy trong bóng tối, gần con đường chính. Một cặp đôi đang đi bộ tới trông như cặp đôi Miss Downes đã đi cùng - như là Greenwald và Lady Jane Munro và Mr. Corsham. Một vài người khác cũng tới, những người mà Lord Francis nghi ngờ rằng anh có thể biết nếu chỉ có ai đó đến với một cây nến nhỏ để anh có thể thấy rõ hơn.

Rõ ràng không ai trong số họ cầm theo một cây nến để biết rõ điều gì đang xảy ra. Và dĩ nhiên họ rất gần với điều đúng đắn. Một phần tư giây với những khán giả cách khoảng một inch và anh đãkhông gây ra sự phẫn nộ đồng loạt “Được rồi, Kneller” Mr Corsham nói cứng nhắc “Điều đó đơn giản khẳng định lại những gì họ cho là đúng”

Không một ai cần phải biết họ là ai hoặc những gì họ đã đúng về tất cả “Không sớm hơn từ lúc tôi quay lại để chỉ ra thời điểm…” Mr Corsham đã không thể hoàn thành câu nói của mình, nhưng đã quay lưng lại một lần nữa và lúng túng

“Cora” Lady Jane nói, giọng nói đầy nước mắt.

“Đến đây, tình yêu của anh” hôn phu của cô nói “Đây không phải là mối bận tâm của chúng tôi, tôi tin là vậy” Ngoại trừ Miss Cora Downes được cho là khách mời của anh ta và có thể đã bị cướp và sát hại. Lord Francis nghĩ.

“Và tôi nghĩ sẽ cho ngài biết những lợi ích của sự nghi ngờ” Lady Augusta nói, một giọng nói đầy khinh miệt. Cô ta có lẽ đã tìm ra nơi Lord Francis tới “Nhưng ngài không thể vội vàng bỏ đi như vậy theo cánh tay của con đĩ đó”

“Ồ” Cora Downes nói, giọng nói quan tâm nhiều hơn là bị shock “đang nói về tôi đúng không?”

“Nếu có một chiếc găng tay phù hợp, đeo nó vào” Lady Augusta nhổ nươcs bọt với một điệu bộ chiến thắng và một cái hất đầu và quay người đi thẳng, theo sau là những người khác từ nhóm của cô ta.

“Tôi đã gần như bị cướp” Cora Downes nói “Lord Francis đến để giải cứu tôi”

Tuy vậy, họ đang bị bao vây bởi một số lượng lớn khán giả ngoại trừ một Jane đang thổn thức, bối rối nhìn lên Greenwwald - Lord Francis ngờ rằng cả hai trong số họ đang tìm một nơi bí mật trong vườn khi họ phải đi dạo cùng Miss Downes và Corsham và trông chừng họ - và cái nhìn bối rối của cặp đôi này đang nhìn họ như những người cùng phe.

Phần những khán giả còn lại không nghi ngờ gì đã phá vỡ kỷ lục về tốc độ đã vội vã trở lại khu riêng và hòa vào đám đông để lây lan tin mừng.

“Im lặng” Lord Francis nói, vòng một cánh tay qua eo Miss Downes và đứng gần về phía nàng “Đến đây, ta sẽ hộ tống nàng quay trở lại khu của Greenwald. Nữ bá tước sẽ đưa nàng về nhà”

“Họ nghĩ rằng chúng ta đang hẹn hò đấy” nàng nói, choáng váng “Họ khong nhận ra đó chỉ là tôi - và chỉ là ngài”

Lord Francis nghi ngờ rằng - tất cả những khán giả - đã biết sự thật. Họ giống như một cặp, đã từng bị phát hiện khi đang gần như ôm hôn trên ban công vắng vẻ trong buổi dạ vũ của Lady Fuller

“Đến đây” anh lặng lẽ nói “Hãy nắm lấy tay ta”

Nàng nắm lấy “Chuyện này thật vô lý” nàng nói. Giọng nàng đã lấy lại được sức mạnh “Làm thế nào mà mọi người có thể điên rồi đến như vậy, Phải, đưa tôi trở lại khu riêng. Lord Francis, và chúng ta sẽ nói với tất cả mọi người chính xác điều gì đã xảy ra. Họ không thấy xấu hổ khi đang đánh giá sai tình hình hay sao?” Nàng bật cười và có vẻ thích thú “Ngài và tôi tận hưởng một buổi hẹn hò bí mật - trò đùa gì vậy! Có thể họ không thấy được không?”

Có lẽ là không, Lord Francis nghĩ, vỗ nhẹ lên cánh tay nàng. Anh không thể tự thấy bản thân mình. Thực tế, anh cảm thấy mình cách xa tiếng cười và những lời đùa cợt như anh đã từng cảm thấy trên đời.

***

Cora im lặng trong nhà nữ công tước Bridgwater trong bốn ngày mặc dù ngày nào mặt trời cũng chiếu xuống bầu trời không mây và mùa hè đang tới. Và mặc dù đã có kế hoạc và cam kết vào tất cả các buổi sáng và buổi chiều và buổi tối tất cả các ngày. Không một ai đến thăm. Nàng như chẳng là gì.

Dường như có điều gì đó rất lúng túng. Người bảo trợ của nàng và Jane và cả Elizabeth đã rất tốt với nàng, nhưng họ đã không cố gắng đính chính với tất cả mọi người về một việc vô lý như vậy. Và họ không khuyến khích Cora trơ tráo công nhận bằng cách giữ lại cam kết của nàng.

Đó chắc chắn là điều vô lý. Ngay từ lúc bắt đầu. Khi họ trở lại khu riêng sau sự cố khủng khϊếp với tên trộm - người phụ nữ kia chắc chắn là kẻ đồng lõa, Cora đã nhận ra trong một khoảnh khắc ngắn ngủi - nó xuất hiện khi mà tất cả mọi người đang nhìn vào họ và sự im lặng không tự nhiên đã tập trung về phía họ. Cora không bao giờ có bản tính kiêu ngạo. Nàng không ảo tưởng rằng tất cả mọi người đều đang nhìn vào mình khi sự thật không phải như vậy.

Cora sẽ đứng giữa phòng khiêu vũ và trước khu riêng và lên tiếng giữa đám đông để thu hút tất cả mọi sự chú ý nếu như có thể. Nàng sẽ nói điều gì đã xảy ra. Nàng sẽ giải thích tất cả về người phụ nữ và cậu bé và tên-quỷ-bốc-mùi đã làm những gì. Nàng sẽ mô tả cuộc đấu tranh của mình và nói làm cách nào mà Lord Francis và nàng đã khống chế được kẻ thù. Nàng sẽ thậm chí có thể kể - từ đoạn nàng không hề kiêu ngạo - thừa nhận khoảnh khắc yếu đuối khi nàng cảm thấy thật sự kinh khủng và những quy tắc mà nàng đã vi phạm mặc dù không hề có thiệt hại nghiêm trọng và sự thoải mái cần có trong vòng tay của Lord Francis.

Nàng sẽ khiến tất cả bọn họ phải cúi đầu cụp mắt vì bối rối vì sai lầm của họ. Và sau đó nàng sẽ có thể làm cho tất cả bọn họ cười và mọi thứ sẽ trở lại bình thường. Không phải nàng sẽ tiếp tục với Mr. Corsham với nụ cười và những cuộc trò chuyện và những lần viếng thăm với nàng. Anh ta đã cư xử không quá kích động và có phần can đảm. Ơn Chúa, anh ta đã khá nhiều lần có mặt khi nàng gặp rắc rối. Nhưng chắc chắn không phải là người chạy nhanh tới để cứu nàng.

Nhưng nàng không có cơ hội để giải thích về câu chuyện của mình, và thật thất vọng rằng Lord Francis đã không cố gắng để nói với mọi người - hoặc bất kỳ ai ngoại trừ lời giải thích thầm lặng chi tiết đối với người bảo trợ của nàng. Anh đã kết thúc lời giải thích của mình với lời khuyên đưa Miss Cora Dowes về ngay lập tức và giữ nàng ở đó cho đến hi anh đến thăm vào sáng hôm sau.

Và do đó, Cora đã biết về tất cả sự phẫn nộ và tất cả sự ô nhục của những sư ép buộc từng có tại Vauxhall, những người bạn cùng đi với Lord Greenwald luôn đi sau nàng như một đàn chó đi trong im lặng, cảm giác như bằng cách nào đó, nàng đang ở tận cùng của sự nhục nhã.

Nàng được hộ tống về nhà - mặc dù không hẳn là nhà, nàng đã quen ở đây trong những ngày vừa qua - và luôn ở đây. Lord Francis đã không đến sau sự việc xảy ra ở Vauxhall hoặc bất cứ ngày nào sau đó. Không một ai đến.

Nàng muốn về nhà, Cora quyết định. Nàng muốn papavà Edgar và thế giới quen thuộc của nàng. Một thế giới được cai trị bởi những luât lệ lành mạnh thông thường. Nàng muốn rời khỏi thế giới này. Nó đã từng là một thế giới thú vị và đáng hài lòng - nàng sẽ không giả vờ rằng nó không hề vui vẻ khi trở thành một nữ anh hùng. Nhưng nó thật sự là một thế giới ngớ ngẩn.

Nàng đã đề cập với người bảo trợ về ý định trở về nhà. Nàng chỉ có một sự bối rối nhỏ về gia đình đã mang nàng tới đây. Elizabeth và Jane vẫn có một sự cam kết danh dự và theo lẽ tự nhiên đủ để nữ công tước phải tập trung vào việc tiến hành cho cuộc hứa hôn của Jane. Tuy nhiên nữ công tước đã rất thực tế trong tất cả mọi chuyện. Cora phải ở lại và nghỉ ngơi, bà nói. Tất cả mọi chuyện đều tốt đẹp. Bà rất lấy làm tiếc về điều khó chịu đã xảy ra. Bà sẽ tìm cho Cora một người chồng ở Bath.

Cora cảm thấy bản thân như một gánh nặng dù cho nàng có cảm thấy hối hận về bất cứ điều gì đã xảy đến. Không hề có chuyện gì đã xảy đến cả. Nàng không thể hiểu làm thế nào mà bất kỳ ai có thể tưởng tượng về bất cứ điều gì đã xảy ra - đặc biệt là với Lord Francis Kneller. Nhưng nàng vẫn cảm thấy như một gánh nặng. Vẫn vậy. Tất cả những gì nàng có thể làm, một nghĩa vụ, rằng nàng phải ở lại đây một cách lặng lẽ cho đến khi tất cả mọi người rời thành phố vào tuần tới và nàng có thể trở về nhà. There would still be plenty of summer left.

Lady Augusta Haville đã gọi nàng là đĩ, nàng tiếp tục nghĩ. Ôh, Làm thế nào nàng có thể tát vào mặt cô tiểu thư trẻ đó. Trong thế giới của nàng, trong thế giới của Cora, phụ nữ không xúc phạm nhau một cách khiếm nhã vậy. Và đây được cho là một xã hội thượng lưu trang nhã? Ha, Cora nghĩ.

Lord Francis đã hôn nàng, Cora tiếp tục nghĩ. Vào môi. Papavà Edgar cũng thường hôn nàng - họ là một gia đình tình cảm. Họ hôn nàng vào ngày sinh nhật và khi ai đó trong số họ đến và đi. Luôn là lên trán hoặc má. Đôi khi nàng vẫn cảm thấy bủn rủn khi nàng nhớ lại rằng Lord Francis đã hôn lên mội nàng. Và nàng tự hỏi điều gì đã khiến nàng cảm thấy vậy. Nàng cười một mình khi bắt gặp bản thân đã kinh ngạc đến vậy. Như cái hôn của một người anh trai, rõ ràng là vậy. Thật dễ chịu dù chỉ là trong vòng tay của anh và tựa vào cơ thể anh - nàng có thêm một sự ngạc nhiên nho nhỏ khi phát hiện ra rằng không hề có bất kỳ sự ẻo lả nào trong đó, mặc dù đôi mắt đã cho nàng một sự đánh giá tương tự trước đó. Và anh cũng đã xác nhận điều này với nàng trước đó.

Anh đã gọi nàng là Cora. Tên nàng được thốt lên thật mềm mại và nữ tính trên môi anh. Nàng đã luôn nghĩ rằng tên nàng có một sự tương đồng khó chịu đối với tiếng kêu của loài quạ (cawing of crows).

Nàng đang cảm thấy buồn tẻ. Bốn ngày dài lê thê buồn tẻ, nàng chỉ muốn gào lên. Nhưng ở Bristol và cả Mobley nàng đều đã học được rằng thật bất lịch sự cho một quý cô để hét lớn ngoại trừ một vài trường hợp nghiêm trọng, giống như sự xuất hiện đột ngột của một con chuột, đó là ví dụ. Nhưng bất cứ khi nào, Cora trông thấy một con chuột, nàng quên tất cả những sự la hét, thay vào đó là sự tò mò để quan sát một sinh vật bé nhỏ.

Vào ngày thứ năm, ngày kết thúc lễ hội. Cả Elizabeth và Jane đều đã ở bữa tiệc ngoài trời mà Cora đã trông đợi. Họ đến dưới sự đi kèm của Lady Fuller. Nữ công tước và Cora đang ngồi thêu trong khi những người khác tập trung tại tầng dưới bởi sự viếng thăm của một vị khách.

Cora cảm thấy mình như đang trong đợt kiểm dịch một căn bệnh chết người. Vị khách được mời đến phòng tiếp khách, dĩ nhiên. Cora thì ở lại trên phòng.

Nhưng sau đó người quản gia quay trở lại với lời đề nghị rằng Miss Cora Downes tham dự cùng người bảo trợ của nàng ở dưới. Cora đặt tấm vải khâu sang bên cạnh gần chân nàng với một sự háo hức giả tạo. Nếu có ai đó gọi và sẵn sàng thắc mắc về nàng? Đó quả là một phép lạ!

Nàng bước về phía cánh cửa phòng khách, nơi mà một người hầu đang đứng giữ cửa mở cho nàng, và nàng cảm thấy tinh thần phấn chấn hơn. Nàng tươi cười với Lord Francis Kneller như người bảo trợ của nàng chỉ dạy và đi thẳng về phía cánh cửa.

“Lord Francis có một vài lời muốn nói với cháu, Cora” nữ công tước nói “Ta ở trên lầu, cháu yêu, nếu cháu cần”. Bà rời đi. Cora hầu như không nghe thấy bà. Nàng vội vã bước vào phòng, hai tay dang ra và mỉm cười rạng rỡ với người đến thăm mình.

“Oh, Lord Francis” nàng nói “Thật vui khi được thấy ngài”

Nàng có thể thấy ngay lập tức, ngay cả trước khi anh siết chặt hai bàn tay nàng, tại sao anh lại không gọi lại cho nàng trước đó. Anh trai tội nghiệp trông như sắp ốm. Anh trông thật nhợt nhạt.