"Bà ngoại? Mọi người?" Tôi mờ mịt gọi tên những người thân thuộc đang đứng ngay trước mặt, nhưng đáp lại lại là ánh mắt lạnh lùng xa lạ nấp sau lớp áo choàng cũ kỹ.
Tay chân tôi bị bó chặt không thể nhúc nhích, thân thể nhỏ bé treo cao, chỉ có duy nhất dây thừng cùng chiếc cọc gồ ghề phía sau làm điểm tựa, phía bên dưới cách chân tôi không xa là đống củi khô chất chồng như những cánh tay gầy gò của lũ quái vật đang vươn dài chực chờ ăn tươi nuốt sống con dê con trên bàn tế lễ.
Dưới lớp mây che khuất ánh trăng, khung cảnh càng thêm mờ mịt, u tối, họ bắt đầu tản ra xung quanh tôi, miệng lẩm bẩm thứ ngôn ngữ kỳ lạ.
Sự quái đản bao trùm lên từng tấc không khí, nhưng điều kỳ lạ là ngoại trừ đôi mắt mở to vì ngạc nhiên, tôi lại không có quá nhiều sợ hãi. Một cảm giác quen thuộc cùng ngọn lửa phập phùng dâng cao hòa với vô vàn những cảm xúc phức tạp khác, đan chéo, đấu tranh, đột ngột đến mức khiến tôi trở nên bình tĩnh đến lạ thường.
Chỉ là dường như, họ không hài lòng với điều đó, những ánh mắt chăm chú mỗi lúc lại càng sắc bén, đựng đầy ác ý cùng bóng tối sền sệt bao phủ, các âm điệu cất cao với thứ ngôn ngữ xa lạ... Cho đến khi chữ cuối cùng rơi xuống, một người quá đỗi quen thuộc trong số họ bước ra, đi về phía tôi.
Đôi hàng mi khẽ rũ, sắc mặt trang nghiêm không chút cảm xúc, bà đưa tay cầm lấy con dao được dâng lên bằng tất cả lòng thành. Con dao ngắn với lưỡi gợn sóng đen xì còn vương những lấm tấm thứ chất lỏng khô cạn đã cũ từ từ tiến dần đến chỗ tôi.
Tôi với bà nhìn nhau, một đôi mắt không chút gợn sóng, một đôi mắt lại chứa đựng câu chuyện xưa bi kịch.
Tôi rũ đầu xuống, dòng máu tươi theo đường rạch uốn lượn chảy dài, tí tách tí tách nhuộm đỏ cả đống củi khô bên dưới, vài giọt lại không cam lòng len lỏi, cuối cùng vỡ tan trên mặt đất.
Một người trong số họ quăng ngọn đuốc trong tay vào đống củi nhuốm máu, lửa liếʍ láp từng chút từng chút nguyên liệu, theo cơn gió thổi bừng lên nóng rực. Ánh lửa thắp sáng xung quanh, cũng chiếu rọi rõ ràng thứ ánh sáng rực rỡ đong đầy mong đợi và hy vọng, cũng như những tham lam ghê tởm nơi đáy mắt họ.
Họ mỉm cười nhìn ngọn lửa dần bao trùm lấy thân thể tôi, rồi mỹ mãn chắp tay cúi đầu cầu nguyện, không hề để ý lưỡi hái của thần chết đang dâng cao.
Một người lại một người ngã xuống không để lại một tiếng động, tiếng lửa lách cách bập bùng cùng tiếng gió thổi qua đáy vực heo hút bên cạnh thành công che dấu tiếng vυ"t xé không gian của lưỡi hái từ thần chết.
Chờ đến khi đã có một phần ba người biến mất, mùi máu tươi nồng đậm đến mức không thể che lấp mới khiến những người còn lại đang chìm trong vui sướиɠ sực tỉnh khỏi mộng đẹp.
Họ hoảng loạn, họ sợ hãi, một người tiếp một người nối đuôi nhau chạy trốn, nhưng kết cục đều trở thành nhưng linh hồn oan nghiệt. Kẻ thì bị đâm xuyên không lành lặn, kẻ thì trở thành nguyên liệu cho ngọn lửa, cảnh tượng hỗn loạn, bạo lực, mà thánh khiết diễn ra trong im lặng.
Những tiếng hét, rêи ɾỉ kể rõ đau đớn cùng thống khổ tận cùng vang vọng vực sâu, như muốn xé rách màn đêm tịch mịch, lại chẳng thể truyền đến cho bất kỳ ai, các lời cầu xin cùng nguyền rủa cũng không thể xuyên qua lớp không khí mỏng manh để đến với đôi tai của người đang thi hành sự thanh trừng.
Mặt trăng xoe tròn phủ ánh sáng khắp mặt đất, như đôi mắt ngây thơ đang lặng lẽ ngắm nhìn tội lỗi của con người ngu muội nhảy múa.
Một bông hoa dại rơi xuống, bị giẫm đạp đến chẳng còn hình hài lại được một đôi tay bé nhỏ khác nhặt lên cẩn thận vuốt ve, rồi lẫn nữa thả xuống nơi mặt đất chất đầy da thịt vụn cùng chất lỏng đỏ ngòm chảy xuôi cùng vô vàn bụi bẩn.
Cánh hoa trắng từ từ chìm xuống thứ chất lỏng dơ bẩn, đêm, còn rất dài.
__________
Góc của Miêu Miêu: Cố trích thời gian viết để không lỡ lịch mà hơi ngắn xí. Ngày mai lên lớp, sợ ma, haiz. Đoán xem, ai là người đang "thanh trừng"~?
#mieumieuthichviet