Chương 47: Ai tàn nhẫn hơn?
Rốt cuộc là phải làm gì nhỉ? Diệp Lệ Sa không biết phải làm thế nào.
Cô nằm trên giường, trằn trọc mãi mà không ngủ được, đúng lúc này thì nhận được điện thoại của Bạch Tiêu.
“Không ngủ được sao? Cậu biết cha đã có bồ nhí rồi chứ gì? Không biết nên làm thế nào phải không?”, Bạch Tiêu ở đầu dây bên kia, bằng giọng nhanh như gió nói ra tâm trạng của Diệp Lệ Sa.
“Sao cậu biết?”, Diệp Lệ Sa rất tò mò.
“Tớ có Thẻ đọc suy nghĩ mà! Đồ ngốc! Tớ phát hiện ra Thẻ đọc suy nghĩ có thể sử đυ.ng từ xa được, vừa rồi, tớ ấn vào nút trên đó, ở khoảng cách rất xa mà cũng có thể biết được cậu đang nghĩ gì”, Bạch Tiêu có chút đắc ý.
Hai cô gái bắt đầu bàn bạc xem phải làm như thế nào.
Khiến họ phải ly hôn là con đường duy nhất.
Hơn nữa, còn phải khiến cha của Diệp Lệ Sa trắng tay khi ra đi.
Đây là đề xuất của Bạch Tiêu. Cô phát hiện, khi thế giới lại một lần nữa hiện lên trước mắt chúng ta với hình thù phức tạp thì điều chúng ta có thể làm được chính là trả về thế giới một tiêu chuẩn đánh giá đúng sai đơn giản nhất:
Phàm là những người hại người khác thì ắt sẽ bị báo ứng.
Phàm là những kẻ phản bội thì ắt sẽ gặp kẻ lừa dối.
Phàm là những người bỏ rơi người khác thì sẽ bị khinh bỉ.
Bất luận người đó là ai và có quan hệ với bạn như thế nào.
Điều chúng ta mong muốn chính là một nguyên tắc chuẩn mực về thế giới công bằng. Để cho tất cả con người được an phận với hạnh phúc của mình.
Đây vốn là điều không thể thực hiện được, nhưng Bạch Tiêu quyết định thử cách này.
Dưới ý kiến của Bạch Tiêu, Diệp Lệ Sa quyết định phải bàn bạc trước với mẹ một chút.
“Mẹ có cảm thấy cha có người phụ nữ khác ở bên ngoài rồi không?”, Diệp Lệ Sa dè dặt hỏi.
Bà Diệp sững người một lát rồi sắc mặt đột nhiên thay đổi, trách mắng Diệp Lệ Sa: “Con nhỏ này, con thì hiểu chuyện gì chứ? Chuyện của người lớn, con xen vào làm gì?”.
“Thực ra nếu mẹ không vui thì có thể ly hôn, nếu chúng ta có thể bắt được tận tay cha đang dan díu với người khác ở trên giường thì có thể chứng minh được ông ấy là người có lỗi, mẹ có thể được chia rất nhiều tài sản. Nếu hai người cùng đau khổ thì thà rằng chia tay, mỗi người một ngả cho thanh thản”, Diệp Lệ Sa lạnh lùng nói.
Bà Diệp tưởng chừng như chưa từng quen biết con gái mình vậy, bà luôn cho rằng con gái sẽ không thể chấp nhận được chuyện cha mẹ ly hôn.
Nhưng hoá ra con gái mới là người hiểu vấn đề hôn nhân nhất: Chúng ta kết hôn vì tôi muốn sống cùng anh và vui vẻ vì điều đó. Nếu không còn niềm vui thì tôi sẽ không chung sống với anh nữa.
Bà Diệp gật đầu, đồng ý với ý kiến của Diệp Lệ Sa.
Theo sự hướng dẫn của Nhã Miết, Diệp Lệ Sa và bà Diệp đến khách sạn Màu Xanh, Bạch Tiêu đã ở đó từ sớm rồi.
“Ai đây?”, bà Diệp chỉ vào Bạch Tiêu.
“Là trinh thám mà con mời đến”, Diệp Lệ Sa bịa chuyện. Cô không có cách nào để nói cho mẹ biết rằng tất cả đều là thông tin mà chú chó Nhã Miết điều tra ra. Người lớn sẽ không tin trên thế giới này lại có nhiều chuyện thần kỳ và vô lý như thế, họ thà cho rắng tất cả những người có suy nghĩ thần kỳ đều bị thần kinh. Để tránh phiền phức, Bạch Tiêu phối hợp rất ăn ý trong vai trinh thám.
Bốn người, à không, ba người một chó đang đứng đợi thang máy ở đại sảnh của khách sạn.
Nhân viên phục vụ khách sạn cản đường Nhã Miết, không cho chú vào.
Nhã Miết nhún vai, khịt mũi, sau đó ngồi đợi ở cửa.
Diệp Lệ Sa nhìn thấy trước ngực nó viết: “Không cho vào thì thôi! Ta đây mới không thèm bước chân vào nơi nhơ bẩn này. Mình đánh mùi thấy họ đang đi vào phòng 309”.
Diệp Lệ Sa kéo mẹ vào thang máy và lên tầng ba.
Nhìn thấy cửa phòng 309, Diệp Lệ Sa nói chắc như đinh đóng cột: “Họ đang ở trong đó”.
Bà Diệp hít sâu một hơi, có chút lo sợ.
Thực sự sẽ bắt được quả tang. Thấy mẹ có vẻ do dự, Diệp Lệ Sa quả quyết rút tay ra, một chân đạp cửa.
Hai mẹ con đã nhìn thấy một cảnh tượng mà họ không hề muốn chứng kiến.
Sau vài giây xấu hổ, Diệp Lệ Sa kéo khăn quàng cổ ra để đảm bảo rằng máy ảnh treo trước ngực không bị vật nào che chắn.
Cô bắt đầu quay những thước phim cấp ba, thước phim đạo đức khi chính cha mình là diễn viên chính.
“Sao hai mẹ con lại đến đây?”.
“Anh còn dám hỏi tôi sao? Tôi phải đánh chết đôi gian phu da^ʍ phụ các người...”
Sau khi lời qua tiếng lại vài tiếng, mẹ của Diệp Lệ Sa đánh lộn với kẻ thứ ba đang trong bộ dạng khỏa thân đó.
Diệp Lệ Sa không muốn quay cảnh đánh lộn om sòm đó, sau khi tắt máy, cô cũng tham gia vào cuộc chiến.
Thực tế đã chứng minh, sự chiến đấu của thiếu nữ là mạnh mẽ hơn cả.
Diệp Lệ Sa ỷ thế mình còn vị thành niên, cô tháo chiếc giày cao gót ra nện vào tay phải người đàn bà kia....
Phải có nỗi căm hận như thế nào thì mới khiến một thiếu nữ ra tay như thế.
Bạch Tiêu đứng ở cửa, vô cùng khó chịu.
Cô không thấy Diệp Lệ Sa tàn nhẫn, cô chỉ có cảm giác khó chịu. Chỉ có một cô gái mà trong lòng rất hận, rất thất vọng về thế giới này thì mới ra tay không thương tiếc như thế.
Sự tàn nhẫn của chúng ta đều do thế giới này ép buộc.
Chúng ta chưa bao giờ thay đổi thế giới, chỉ có thế giới không ngừng thay đổi chúng ta.
Diệp Lệ Sa và mẹ tiên phong rút khỏi chiến trường. Bạch Tiêu im lặng nhìn người đàn bà bị đánh cho tơi tả đó, lòng thầm nói: Xin lỗi, ai bảo cô đi cướp chồng của người khác chứ! Cô đáng đời, đúng thế, cô thật đáng đời!
Nhã Miết ở cửa khách sạn đón họ quay lại.
Bởi có đoạn ghi hình này nên khi ly hôn, bà Diệp đã được hưởng số tài sản đáng kể.
Tối hôm ly hôn, bà muốn vứt bỏ luôn đoạn ghi hình đó.
Diệp Lệ Sa ngăn cản: “Mẹ cứ giữ lại đi, sau này nếu hết tiền chúng ta còn có thể tiếp tục làm khó cha và người đàn bà đó chứ.”
Bà Diệp, không, phải gọi là bà Diệp của trước đây thấy rằng con gái mình đã trưởng thành quá sớm.
Con gái bà tàn nhẫn như thế đều là do cuộc sống tàn nhẫn bức ép.
Bạch Tiêu nhìn thấy sự kiên định và lạnh lùng trong mắt Diệp Lệ Sa, cô không biết rằng như thế có thể coi là Thẻ đọc suy nghĩ đã cứu vãn một gia đình hay không.
“Nhã Miết, ngoài việc bắt kẻ gian da^ʍ ra, em có thể giúp gì được mẹ chị không?”, Diệp Lệ Sa mở to mắt hỏi.
“Có, chị cứ nói đi, mặc dù em không phải là máy móc gì cả”, Nhã Miết cũng rất vui mừng vì cảm giác được con người cần đến. Nó là một chú chó kiêu căng, bởi nó biết chữ, biết thay đổi vận mệnh!
“Em có thể giúp mẹ chị tìm một người chồng mới không? Chị cảm thấy bà rất khổ sở, bà đã lãng phí nửa cuộc đời vì cha chị, không biết dư vị của hạnh phúc là như thế nào. Nửa đời sau, nhất định bà phải sống thật hạnh phúc”, là người con, Diệp Lệ Sa chắc chắn là rất quan tâm đến chuyện này.
Điều này đối với Nhã Miết mà nói thì không thành vấn đề. Vì nó có thể phân tích các loại mùi trên cơ thể con người. Khi hai người yêu nhau thì mùi của họ nhanh chóng hoà hợp.
Thực ra, không chỉ mình Nhã Miết, rất nhiều chú chó khác đều có khả năng ấy.
Những người nuôi chó trong nhà sẽ biết, lần đầu tiên khi chú chó nhìn thấy bất kỳ người lạ nào thì đầu tiên sẽ đánh mùi để biết được người đó có thích nó không!
Vì khi con người thích sự vật trước mắt thì sẽ phả ra thứ mùi đặc biệt.
Nếu hai người cùng vui vẻ thì thứ mùi đặc biệt có thể kết hợp làm một.
Nhã Miết chạy vòng quay bà Diệp, nó ngửi thấy mùi của sự yếu đuối, lương thiện trên người bà.
Đối với thứ mùi này, phải tìm một người phát ra mùi của sự bảo vệ che chở thì mới có thể kết hợp được.
Rất nhiều người nhiệt tình giới thiệu đối tượng xem mặt cho bà Diệp.
Lần đầu, bà đi xem mặt ông chủ của một xí nghiệp. Nhã Miết nói với Diệp Lệ Sa: Người này chỉ có mùi của sự kiêu căng, tự mãn và chẳng có tài cán gì.
Lần thứ hai, bà xem mặt một giáo sư giảng dạy trong trường đại học. Nhã Miết lại nhắc nhở Diệp Lệ Sa: Người này có mùi vị độc ác.
Lần thứ ba, bà xem mặt một kỹ sư thiết kế gia dụng. Nhã Miết nói: Khắp cơ thể của người đàn ông này là mùi của sự tham lam tiền bạc, nhưng bà Diệp lại không có tiền, họ không thể hoà hợp được.
Mỗi lần bà Diệp đi xem mặt. Diệp Lệ Sa cũng dắt theo Nhã Miết đến quán cà phê ngoài nhà hàng và ngồi đợi.
Nhã Miết ngồi phủ phục trên nền, đầu ghé sát một gốc cây. Không ai biết rằng Nhã Miết đang thực thi nhiệm vụ. Nó đang đánh hơi xem nhiễm sắc thể tình yêu của hai có hợp nhau không.
Nếu không hợp, Diệp Lệ Sa sẽ lập tức xông vào quấy rối. Chiêu quấy rối của cô chính là giả vờ điên khùng. Chân trần chạy vào, ôm lấy chân mẹ rồi kêu gào khóc lóc: “Mẹ, cổ phiếu lại giảm, chúng ta đã trắng tay rồi! Chủ nợ đã đến nhà đòi tiền rồi!”.
Chiêu này quả là hữu dụng, có không ít người sợ khϊếp vía mà rút lui.
Hạnh phúc trăm năm được một chú chó quyết định.
Theo chỉ bảo của Nhã Miết, cuối cùng bà Diệp cũng lấy Tiến sĩ Macri.
Phương pháp nghiên cứu của ông ta chính là phiên dịch ngôn ngữ các loài động vật.
Nhưng ông ta chưa bao giờ dịch đúng những gì Nhã Miết nói.
Vì Nhã Miết tiếp xúc với con người quá nhiều nên cũng biết nói dối.
Không lâu sau, Nhã Miết trở thành “văn phòng mai mối”.
Bạn có muốn biết người yêu có thực lòng yêu bạn không? Hãy đến với “văn phòng mai mối” để Nhã Miết ngửi xem, nó sẽ biết được suy nghĩ của bạn!
Bạn có muốn biết chồng tương lai của mình ở đâu không? Hãy đến với văn phòng mai mối để Nhã Miết ngửi xem, nó sẽ chỉ ra con đường tìm kiếm cho bạn.
Nhã Miết đã trở thành ông mai thành công nhất thế giới.
Những người yêu nhau từ đây đi ra sẽ được hạnh phúc cả đời. Họ ở bên nhau hạnh phúc đến già, tình cảm luôn như thuở ban đầu, bởi họ thật sự tìm được người mình yêu thương nhất trong cuộc đời.
Để những người yêu nhau trên toàn thế giới được chung sống, đây là việc tốt duy nhất mà Thẻ đọc suy nghĩ làm được và do chính chú chó lai Nhã Miết hoàn thành.
Nhưng Nhã Miết lại không phát hiện được người yêu thực sự của Bạch Tiêu ở đâu. Có lẽ về tình yêu, tấm rèm cuộc đời của cô ấy chỉ được vén lên một chút. Nhưng điều này thì có liên quan gì chứ? Bởi cô đã biết khoan dung, thông hiểu, lượng thứ và vận mệnh sẽ ban cho chúng ta một chút duyên phận thần bí nhỏ nhoi mà không ai có thể kháng cự.
Đến một ngày, tình yêu của Bạch Tiêu sẽ có lời giải đáp. Chúng ta vẫn còn trẻ và đều phải tin rằng: tất cả những nỗ lực đều vì thứ tình yêu ấm áp, sẽ luôn có một vị thần tình yêu để chúng ta thật sự được yêu thương, chăm sóc.