Chương 41: Sức mạnh của sự hận thù luôn là tình yêu
Ngày hôm sau, lúc tan học buổi chiều, Hồ Bội Bội lại lần nữa xuất hiện trước cửa ký túc của Liêu Thanh Tùng.
Cô gõ cửa, “cốc, cốc, cốc”, mỗi tiếng như tiếng búa nện vào tim cô.
Liêu Thanh Tùng nhìn thấy cô qua khe cửa, anh ta không muốn mở.
Nhưng Hồ Bội Bội đã có chuẩn bị trước, cô mặc bộ đồ rất mát mẻ, đứng trước của nhà Liêu Thanh Tùng.
Qua khe cửa, cơ thể đẹp đẽ đang uốn éo để mời gọi Liêu Thanh Tùng.
Liêu Thanh Tùng chần chừ một lát, cuối cùng vẫn quyết định mở cửa.
Anh ta nghĩ, cùng lắm thì là một cái bạt tai, nhưng nói không chừng cũng có khi là một đêm xuân đang gõ cửa.
Liêu Thanh Tùng đã dùng suy nghĩ bỉ ổi ấy để ức hϊếp Hồ Bội Bội. Anh ta luôn ức hϊếp cô, tuy vẻ ngoài anh ta nhu nhược, nho nhã là thế nhưng thực ra trong lòng Liêu Thanh Tùng lại là những suy nghĩ vô cùng ích kỷ, tàn bạo.
Một người vô cùng tự ti đã quen tàn bạo với tình yêu.
Hồ Bội Bội không khiến Liêu Thanh Tùng thất vọng. Cô vừa bước vào nhà liền ôm chặt lấy Liêu Thanh Tùng, điên cuồng hôn anh ta và bắt đầu cởϊ áσ.
Liêu Thanh Tùng bị niềm sung sướиɠ bất chợt làm lu mờ tất cả.
Anh ta vừa muốn đẩy Hồ Bội Bội ra vừa bị du͙© vọиɠ thúc ép khiến đôi tay không thể bỏ xuống được.
Anh ta ôm cô, mặc cho bản thân mình bùng cháy.
Bỗng Hồ Bội Bội hét lớn: “Cứu với! Hϊếp da^ʍ!”.
Tiếng kêu lanh lảnh đó đã phá tan sự yên tĩnh của khu ký túc, ngoài cửa phòng lập tức có đầy những giáo viên đứng đó.
Hồ Bội Bội bắt đầu điên cuồng xé quần áo của mình.
Cuối cũng có người đã đẩy cửa bước vào.
Sự việc hiện ra trước mắt mọi người là một căn phòng lộn xộn và Hồ Bội Bội quần áo xộc xệch để lộ tấm lưng trần.
Liêu Thanh Tùng vô cùng tức giận, điên cuồng xông lên tát cho Hồ Bội Bội một cái, nói lớn: “Đê tiện! Cô hãm hại tôi!”.
Hồ Bội Bội vỗ ngực, khóc lóc nói: “Thầy Liêu, đây không phải là lần đầu tiên thầy làm như thế. Em đã mang thai đứa con của thầy, thế mà bây giờ thầy còn không buông tha cho em sao?”.
Trong số những cô giáo đứng đó có người đã cởϊ áσ khoác ra khoác cho Hồ Bội Bội.
Liêu Thanh Tùng tức đến nỗi mồ hôi túa ra, run rẩy, anh ta còn muốn đánh Hồ Bội Bội nữa nhưng bị thầy giáo khác lôi lại.
Những người đứng xem xung quanh dần dần tản ra, nhưng sự kích động của anh chàng dâʍ đãиɠ đã nhanh chóng lan truyền trong các trang thông tin giáo dục, đi đến đâu cũng nghe thấy người ta bàn tán về vụ tai tiếng tìиɧ ɖu͙© còn hơn cả những vở kịch ngôn tình ở kênh TVB.
Hồ Bội Bội là người không có gì để người khác bàn tán nữa, từ trước tới nay cô đều là nữ sinh hư hỏng trong suy nghĩ của giáo viên và các bạn cùng lớp, giống như một vũng bùn nhão, cô đã sớm không còn trinh tiết rồi.
Nhưng Liêu Thanh Tùng lại nghênh đón một trang đen tối nhất trong đời người.
Bị nhà trường điều tra, bị Sở Công an điều tra, đã vô số lần viết kiểm điểm nhưng cuối cùng anh ta vẫn bị đuổi khỏi trường.
Buổi chiều hôm bị đuổi việc, nhà trường đã yêu cầu Liêu Thanh Tùng lập tức dọn khỏi ký túc.
Liêu Thanh Tùng muốn nói rõ sự việc cho cô giáo Tống, bởi cô là hồi ức tốt đẹp, ấm áp duy nhất của anh ta trong ngôi trường này.
Cô giáo Tống vừa nhìn thấy anh ta, lập tức cảnh giác lùi lại phía sau. Sau đó, cô chạy vào phòng làm việc và đóng cửa lại.
Cô không muốn nói câu nào với người đàn ông bỉ ổi này, cũng không biết nói gì cho thỏa đáng, lẽ nào nói tạm biệt? Mà tạm biệt thì không phải là vĩnh viễn.
Đa phần lời tạm biệt trước lúc chia tay đều không thấy.
Liêu Thanh Tùng kéo va li hành lý đơn giản, đi ra cổng trường với tâm trạng hồn bay phách tán.
Anh ta cảm thấy mình không thể ở lại thành phố này nữa. Anh ta chỉ có cách rời đi.
Nhưng, trời cũng có lúc mưa gió thất thường. Thời gian này đang là kỳ nghỉ xuân nên Liêu Thanh Tùng không mua được vé tàu hỏa.
Không dễ dàng gì mua được một tấm vé về quê từ tay bọn đầu cơ, thế mà lúc vào ga tàu lại bị cho biết đó là vé giả.
“Sao có thể là vé giả được? Tôi đã tốn năm trăm tệ mới mua được đấy!”
Nhân viên kiểm vé không hế tỏ ra yếu thế: “Tóm lại là không được, anh cứ thử đến điểm kiểm vé bên kia mà xem. Chúc anh may mắn! Lên tàu thuận lợi!”.
Ngữ khí hằm hằm giận dữ đó đã tràn đầy sắc thái chửi mắng.
Liêu Thanh Tùng tức giận liền đẩy nhân viên kiểm vé.
Rất nhanh chóng, đoàn người mặc đồng phục đến bao vậy Liêu Thanh Tùng.
Vừa quay người, anh ta liền sững sờ.
Trong quá trình giải quyết phiền phức với nhân viên, va li hành lý của Liêu Thanh Tùng không biết đã bị lấy trộm từ bao giờ.
Trong dòng người ồn ào ở ga tàu hỏa, lần đầu tiên Liêu Thanh Tùng hiểu được rằng thế nào là hai bàn tay trắng.
Sự tuyệt vọng đối với đời người và sự thù hận đối với thế giới đã bóp chặt trái tim của Liêu Thanh Tùng, khiến cơ hội sống của anh ta càng ngày càng nhỏ hẹp.
Cuối cùng, Liêu Thanh Tùng dùng hai mươi tệ còn lại để mua một con dao.
Liêu Thanh Tùng giấu con dao vào trong áo bông rồi lên một chiếc xe buýt ở gần đó.
Anh ta đã trở thành tên cướp.
Thứ đang chờ đợi anh ta chính là Thẻ đọc suy nghĩ của Tiêu Tiếu và nòng súng của cảnh sát.