Chương 12: Cuộc sống có thể ép tuổi đời mười tám đến bước đường cùng
Ông Trời có lúc rất thích biểu dương chính nghĩa, rõ ràng nhiều người đều tự cao tự đại về đạo đức của mình.
Đơn Hải Kinh không đồng ý cho người anh họ của mình một bên thận để cứu vớt gia tộc nhà họ Lục, cậu đã không thực hiện đạo đức mẫu mực thì ông Trời sẽ phạt mẹ nuôi của cậu là bà Vệ Lam bị ung thư vυ".
Đứng trước tình yêu thương thì mối hận trở nên nhỏ bé!
Đơn Hải Kinh và người anh họ mắc bệnh nhiễm trùng đường tiểu đó đã làm xét nghiệm. Cậu đồng ý cho người anh họ hống hách của mình một bên thận. Nhưng yêu cầu của cậu là: Phải đưa cho cậu hai mươi vạn tệ.
Một bên thận đã làm tăng thêm nỗi hận ở tuổi đời mười tám, cả đời mang theo mình nỗi đau thương vì bị cha mẹ vứt bỏ, hai mươi vạn tệ cũng chẳng có giá trị gì.
Đơn Hải Kinh cần hai mươi vạn tệ để lo tiền phẫu thuật và chữa trị cho bà Vệ Lam.
Lục gia lập tức đồng ý và đưa trước cho Đơn Hải Kinh năm vạn tệ.
Năm vạn tệ, lần đầu tiên Đơn Hải Kinh nhìn thấy số tiền lớn đến thế. Cậu ôm tiền trước ngực, khóc khi nghĩ mẹ mình sẽ được cứu. Sau đó cậu mang theo sự bi phẫn lẫn vui mừng đi đến phòng phẫu thuật.
Cuộc phẫu thuật rất thành công, cũng không có phản ứng lạ nào.
Nhưng Đơn Hải Kinh vẫn chưa lấy được nốt mười năm vạn tệ còn lại.
Thế giới này, có lẽ người vô sỉ không nhiều như bạn nghĩ, nhưng họ luôn trơ tráo hơn những gì bạn tưởng tượng.
Lục gia đã lật mặt, nói rằng không quen biết cậu.
Cha của người anh họ sống dở chết dở đó cũng chính là bác trai của Đơn Hải Kinh đã nói với cậu khi cậu đến đòi tiền rằng: “Mày còn dám đòi tiền nữa sao? Tao nói cho mày biết, mày làm như thế là buôn bán nội tạng đấy! Buôn bán nội tạng, mày hiểu không? Đó là vi phạm pháp luật! Mày mà không cút đi hả, mày có tin là tao sẽ tống mày vào tù không?”.
Đơn Hải Kinh vẫn là một thiếu niên, vẫn chưa thể hiểu được rằng việc mình làm có phải là buôn bán nội tạng hay không, nhưng cậu sợ ngồi tù. Nếu bị ngồi tù, cậu sẽ không được nhìn thấy mẹ Vệ Lam nữa.
Huống hồ, mẹ vẫn đang nằm ở bệnh viện trong thành phố, đang rất cần tiền phẫu thuật.
Đơn Hải Kình đã hỏi bác sĩ, năm vạn tệ đủ cho một lần phẫu thuật. Bác sĩ yêu cầu phải tiến hành phẫu thuật gấp rút vì bệnh ung thư vυ" phát triển rất nhanh.
Đơn Hải Kinh đành ôm số tiền năm vạn tệ ngồi chờ xe buýt đường dài suốt hai tiếng đồng hồ, đem số tiền đó từ nơi thôn dã đi đến thành phố phồn hoa để trả tiền cứu tính mạng cho mẹ.
Nhưng, cậu đã quá mệt. Cả ngày không dám chợp mắt, bây giờ thực sự cậu không thể chịu nổi nên đã ngủ quên năm phút.
Lúc tỉnh dậy, cậu phát hiện túi tiền đã bị mất.
Cậu nói xe dừng lại và yêu cầu mọi người không được xuống xe, sau đó nói bác tài lái xe đến thẳng Cục Cảnh sát.
Yêu cầu của một người yếu đuối thật nực cười. Hiện thực tàn khốc nói cho chúng ta biết rằng: Người yếu đuối nếu sống trong thế giới này thì cần có sự phục tùng vô điều kiện, không nên có bất cứ yêu cầu gì.
Huống hồ, có bao nhiêu người sẽ đồng ý làm theo yêu cầu của cậu thiếu niên mười tám tuổi chứ? Có bao nhiêu người đồng ý vì một cậu thiếu niên mười tám tuổi mà lãng phí thời gian đây? Mọi người đều bận như thế, bận đi du lịch, bận đi thăm người thân, bận về nhà, bận kiếm tiền, chút thời gian ấy đối với họ là dài vô hạn.
Trong hỗn loạn, có người bực mình nhảy xuống xe, sau đó mọi người lần lượt kêu ca và đi xuống.
Cậu thiếu niên này ngồi khóc trên chuyến xe buýt đường dài cả ngày trời. Cậu không biết làm thế nào, không biết có còn biện pháp nào để gom góp tiền phẫu thuật cho mẹ không.
Cuối cùng, cậu nghĩ đi nghĩ lại rồi quyết định khiến cho những kẻ xấu xa ấy “nợ máu phải trả bằng máu”.
Đơn Hải Kinh cầm số tiền hai mươi tệ còn thừa trên người, mua một con dao leo lên một chiếc xe khách.
Đơn Hải Kinh định cướp lại số tiền năm vạn tệ đã bị mất trước. Sau đó cậu sẽ cầm dao đến tìm ba mẹ ruột, người bác cùng anh họ của mình, nếu họ không trả nốt số tiền mười năm vạn tệ còn lại, cậu sẽ cầm dao đâm chết họ.
Dù sao bản thân đã vô cùng xui xẻo rồi, dù sao ông Trời cũng luôn ép cậu đến bước đường cùng rồi, thế thì chẳng bằng tranh đấu lần cuối cùng để tìm thêm mấy người tuẫn táng với mình.
…
Không phải tất cả những người ở độ tuổi mười tám đều được sống dưới ánh mặt trời.
Tuy tất cả những thiếu niên mười tám tuổi, trên đầu đều có mặt trời chiếu rọi, nhưng nhất định sẽ có người mỉm cười vui vẻ trong ánh mặt trời, có người lại khóc thê lương dưới những bóng râm.
Thế giới vốn là như thế. Có bao nhiêu ánh mặt trời thì cũng có bấy nhiêu bóng râm được tạo nên bởi chính ánh mặt trời ấy.
Chúng ta đã tô son điểm phấn quá nhiều, đánh bóng thế giới và làm bóng chính bản thân mình. Hãy đứng trước gương và nhìn cuộc sống trên thế giới này. Thực ra, gương soi chỉ có thể phản chiếu lại hình bóng hư vô mà thôi, nó đem đến cho chúng ta cảm giác không đủ ấm áp.