Chương 5: Bốn mươi tuổi không con mới được nạp thϊếp

Tám năm trước, Khúc Tam lão gia ngoài ý muốn qua đời.

Có thể là vì người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, mà thân thể Khúc Lão thái gia vốn không tốt nên cũng từ quan về quê tĩnh dưỡng, đau thương quá độ, không lâu sau cũng theo con trai rời đi.

Sau khi Khúc lão thái gia mất, Khúc Đại lão gia và Khúc Nhị lão gia ở nhà chịu tang, còn Khúc Tứ lão gia vẫn chưa xuất sĩ nên lưu lại tổ trạch xử lý công việc lặt vặt. Sau khi hết hiếu kỳ, quan lộ của họ lại một đường suôn sẻ.

Đại lão gia làm Đô Sát Viện ngự sử, Cửu khanh nhất phẩm, thiếu một chút nữa là lên chức Tể tướng.

Khúc Nhị gia cũng được điều đến Định Dương làm quan, hiện giờ đã làm tới tri phủ tứ phẩm.

Khúc Đại phu nhân là người có tâm tư linh hoạt. Nàng xuất phân từ Phương gia ở Giang Bắc, ở đó cũng là danh gia vọng tộc, phụ huynh trong nhà cũng ra triều làm quan. Phương lão thái gia Phương Hoài Mẫn là Các lão đương triều kiêm Đại học sĩ Văn Uyên Các. Khúc Phương hai nhà vẫn luôn có quan hệ tốt với nhau. Cũng bởi vì như thế nên lúc trước Khúc Đại lão gia mới có thể vì trưởng tử cầu cưới cô nương Phương gia. Khúc Đại phu nhân tất nhiên cũng biết, nhà mẹ đẻ nàng đắc lực, nên sau khi nàng gả đến Khúc gia không lâu liền được quản gia.

Mẹ đẻ Khúc Thấm tuy rằng mất sớm, phụ thân cũng đã qua đời nhưng nàng có nhà ngoại quyền thế. Lạc gia tuy chỉ là hầu phủ nhưng có thông gia hiển hách, lại có giao tình với Ninh vương, nên đối xử với nàng tốt cũng không sai.

Khúc Tứ phu nhân cảm thấy mình cũng phải nói gì đó, mắt nhìn xung quanh liền rơi vào người Khúc Liễm, lại thấy nàng đang thêu bộ y phục mùa xuân của nam nhân, liền khen:

"Đây là làm cho Loan nhi đi? Tay nghề của Liễm nha đầu vân tốt như vậy, châm pháp này hình như ta chưa thấy qua..."

Khúc Liêm, hướng nàng cong môi cười, nhẹ giọng nói: "Đây là châm pháp ta học cùng An nương tử, là tay nghề của nàng ấy."

Khúc Tứ phu nhân không khỏi cảm khái, " An tú nương tay nghề thật danh bất hư truyền, thêu nghệ xuất thần nhập hóa. Ở Thường Châu này không biết có bao nhiêu người muốn mời nàng ấy chỉ điểm cho cô nương nhà mình. Ngay cả tri phủ phu nhân cũng đã qua mời nàng nhưng lại bị nàng cự tuyệt. Ta nghe nói tay nghề của nàng không truyền cho người ngoài, lại không nghĩ tới Liễm nhi nhà mình được nàng ấy coi trọng."

Khúc Liễm khiêm tốn nói: "An nương tử là người tốt bụng, thấy cháu thành tâm thỉnh giáo nên mới dạy một hai châm thôi."

Khúc Tứ phu nhân lại không cho là đúng. An nương tử từng nói với mọi người rằng kỹ thuật thêu của nàng ấy là tổ truyền, nếu Khúc Liễm không lọt vào mắt của nàng ấy thì làm sao sẽ chịu chỉ dạy? Chỉ có thể nói, hai cô nương Tam phòng không chỉ mỗi người một vẻ, thậm chí còn có sở trường riêng. Không nói đến toàn phủ Thường Châu, kể cả ở dưới chân Thiên tử cũng không tìm ra cô nương nào ưu tú hơn thế. Chỉ tiếc là người mệnh khổ, phụ thân đã không còn.

Chờ Khúc Đại phu nhân cùng Khúc Tứ phu nhân cáo từ, Quý thị lại dặn dò hai tỷ muội một phen rồi mới đi. Thấy nhóm trưởng bối đều đã rời đi, Khúc Liễm liền buông việc may vá trong tay xuống, nói với Khúc Thấm đang tựa vào tháp nghỉ ngơi: "Tỷ tỷ thân thể vẫn còn chưa khỏe, để muội đỡ tỷ về giường nghỉ ngơi."

Khúc Thấm ngước mắt, nhìn gương mặt như hoa như ngọc của muội muội, trong đôi mắt trong trẻo như nước mùa thu hiện lên khuôn mặt tái nhợt của mình, trong lòng tức khắc mềm nhũn. Nàng hướng muội muội gật đầu.

Nhưng mà vừa mới nằm xuống, nha hoàn lại vào bẩm báo, có Đại tiểu thư Đại phòng Khúc Hàm đến thăm.

Rất nhanh liền thấy thiếu nữ mặc bộ váy xanh thêu hoa xinh đẹp, làn váy bồng bềnh lượn sóng bước vào. Gương mặt trứng ngỗng đầy vui vẻ, nụ cười ôn hòa, cử chỉ phóng khoáng, có vài phần giống Khúc Đại phu nhân.

"Đại tỷ tỷ!" Khúc Thấm cùng Khúc Liễm đứng dậy hành lễ.

Khúc Hàm đi tới, vội đỡ Khúc Thấm, đánh giá trên dưới rồi vui vẻ nói: "Rốt cuộc muội cũng tốt lên rồi, làm tỷ cũng an tâm. Nếu không phải nương tỷ cứ giữ lại thì tỷ đã đến thăm muội sớm hơn rồi."

Khúc Hàm là đích trưởng nữ của Đại phòng, năm nay vừa tròn mười sáu. Năm trước vừa cập kê liền cùng đích trưởng tử Phương Thụy của Phương gia ở Giang Bắc định thân, hôn kỳ được định vào tháng tư năm nay. Chỉ còn một tháng nữa Khúc Hàm sẽ xuất giá, nên Khúc Đại phu nhân bắt nàng ở trong phòng, không thể tùy tiện đi lại.

Khúc Thấm cười nói, "Đại bá mẫu làm vậy là đúng rồi, tỷ không còn lâu nữa sẽ xuất giá, nên không thể ra ngoài."

Khúc Hàm không khỏi đỏ mặt. Thấy Khúc Thấm nằm trên giường, lại thấy Khúc Liễm ngồi trên đó liền biết mình tới không đúng lúc, liền nói thêm vài câu rồi đứng dậy cáo từ : "Thân mình của muội còn chưa khỏe, mau nghỉ ngơi đi, khi nào rảnh ta sẽ đến thăm muội."

"Đó là tất nhiên rồi." Khúc Thấm lanh lợi nói, "Muội chỉ sợ một tháng này tỷ không rảnh thôi, chờ muội khỏe lên sẽ cùng A Liễm đến chỗ tỷ tỷ."

Khúc Liễm lại có chút muộn phiền, "Đại tỷ gả đến Giang Bắc, không biết đến bao giờ chúng ta mới có thể gặp lại."

Khúc Hàm lúc đầu có chút ngượng ngùng, nhưng nghe lời này lại cảm thấy buồn bã.

Khúc Thấm không nói gì , chỉ nhìn bọn tỷ muội cười cười. Trong lòng nàng biết, tương lai Khúc Hàm sẽ theo Phương Thụy vào kinh, Phương Thụy học vấn không tồi, hơn nữa vận khí cũng tốt, lại có hai nhà Khúc Phương nâng đỡ. Tuy không thể nói con đường quan lộ suôn sẻ, nhưng cũng không gặp nhiều khó khăn. Mà tương lai Khúc Liễm cũng được gả đến kinh thành, nên bọn tỷ muội vẫn có thể gặp lại.

Chờ Khúc Hàm rời đi, Khúc Thấm rốt cục được nghỉ ngơi.

Khúc Liễm thấy nàng đã ngủ, liền trở về phòng, sau đó liền ngồi trước của sổ sát giường suy tư.

Nàng nghĩ đến những gì hôm qua Khúc Thấm nói, tuy rằng kể mơ hồ nhưng tự nàng suy luận thì cũng có thể tổng kết một vài chuyện. Nếu lời Khúc Thấm nói là thật, tương lai tỷ đệ Tam phòng bọn họ có chút trắc trở thì nguyên nhân đầu tiên là không có phụ thân che chở. Thứ hai, người nối dõi Tam phòng là đệ đệ, nhưng hắn vẫn còn nhỏ tuổi. Vậy nên, tương lai tỷ muội nàng chịu ủy khuất thì cũng không ai chịu vươn tay giúp đỡ. Đại bá phụ tương lai sẽ nhập Các, lấy địa vị của hắn thì có thể giúp đỡ các nàng, nhưng Đại bá phụ là người hay suy tính quá nhiều, nên cũng không kịp thời giúp đỡ.

Chạng vạng, Khúc Loan tan học trở về.

Khi hắn trở về liền thấy hai tỷ tỷ đang ngồi đối mặt, một người thảo luận bản vẽ hoa văn, một người đang làm nốt phần tay áo của bộ nam sam, nhìn liền biết Nhị tỷ lại làm y phục cho hắn, làm hắn vừa cao hứng vừa đau lòng.

Hắn đầu tiên quan tâm hỏi tình huống thân thể của Đại tỷ, lại mỉm cười nhìn Nhị tỷ ôn nhu, mảnh mai bên cạnh: "Nhị tỷ, về sau loại chuyện này cứ giao cho hạ nhân là được rồi, thêu nhiều sẽ hỏng đôi mắt mất."

Nhìn Nhị tỷ kiều kiều nhu nhu như đóa hoa, hắn lúc nào cũng lo lắng nàng sẽ khiến mình bị mệt.

Khóe miệng Khúc Liễm giật giật, vỗ vỗ hắn nói: "Con nít con nôi, làm gì mà lúc nào cũng nghĩ nhiều như lão nhân vậy? Nương cũng không có nói tỷ đâu."

Đó là bởi vì nương bọn họ cũng là đức hạnh này, cho nên mới không nói.

Khúc Loan đối với nương và Nhị tỷ thật không có biện pháp nào, chỉ đành nhờ cậy Đại tỷ tỷ xưa nay ổn trọng: "Đại tỷ, tỷ xem Nhị tỷ đi, mấy ngày nay tỷ bị bệnh đã thủ ở đây ngày đêm không nói, bây giờ lại còn làm y phục cho đệ, như vậy không phải sẽ mệt chết sao."

Huống chi, mặc quần áo tú nương làm cũng không sao cả, không nhất thiết tỷ tỷ tự làm.

Khúc Thấm liếc muội muội một cái, cảm thấy đệ đệ nói rất đúng, trong lòng vừa cảm động vừa lo lắng, nghiêm nghị nói: "A Liễm, phải nghe lời Loan đệ đã nói đó!"

Khúc Liễm day day trán, rất muốn nói mình lớn lên chỉ có vẻ ngoài yếu đuối mảnh mai thôi, chứ thực ra thân thể rất khỏe, chạy một vòng quanh Thu Uyển cư cũng không thở gấp.

Thấy nàng không nói lời nào, chỉ cúi đầu làm việc, Khúc Thấm chỉ có thể thở dài trong lòng, kỳ thực nàng hiểu cách làm của muội muội. Cả hai đời đều vậy. Nàng biết, không phải muội muội thích làm quần áo cho đệ đệ, mà là không muốn hắn thiệt thòi. Tuy nàng tuổi nhỏ nên tay nghề cũng không tinh xảo, nhưng lại có nhiều ý tưởng mới, khiến quần áo làm ra so với của người khác thì có khí chất hơn, làm đệ đệ ở tộc học Khúc gia bắt mắt một chút, có thể diện hơn.

Tuy là tộc học Khúc gia nhưng học sinh đến cầu học rất đông, không thiếu người ưu tú, nổi bật. Vậy nên, nếu không phải là người thập phần xuất sắc thì lão sư sẽ không chú ý đến. Bọn họ không có phụ thân, nếu mà muốn xuất đầu thì rất nhiều chuyện phải dựa vào chính mình, cho nên Khúc Liễm cũng rất dụng tâm. Nghĩ đến đây, trong lòng Khúc Thấm ảm đạm. Có phải vì bọn họ không có phụ thân, cho nên những người đó mới tính kế bọn họ?

☆☆☆

Biết Khúc Thấm đã hết bệnh, người Khúc gia sôi nổi tới thăm, không chỉ là người ở hẻm Bình An mà còn có mấy phòng Khúc gia dòng bên, lúc này Tam phòng thập phần náo nhiệt.

Qua tiếp mấy ngày, Khúc Thấm đã có thể xuống giường đi lại, tinh thần có vẻ không tệ liền cùng Quý thị và Khúc Liễm đến Hạc Minh viện thỉnh an lão phu nhân.

Khúc lão phu nhân hiện tại không phải là nguyên phối của Khúc lão thái gia mà là kế thê. Vợ trước của Khúc lão thái gia sinh ba nhi tử, bà vào cửa mấy năm mới sinh một trai một gái, đó là người hiện giờ đang ở tổ trạch xử lý việc vặt Khúc Tứ lão gia và người đã xuất giá Khúc Thêu.

Gia phong Khúc gia cực nghiêm, bốn mươi tuổi mà vẫn không có con thì mới được nạp thϊếp, chon nên bốn vị lão gia và một vị tiểu thư Khúc gia đều là con vợ cả, không có thứ tử thứ nữ.

Đến thế hệ này của Khúc Liễm cũng như vậy.

Bởi vì là kế thế nên Khúc lão phu nhân không quá quản việc trong nhà, sau khi Khúc Đại phu nhân vào cửa liền sảng khoái đem việc bếp núc giao ra.

Thậm chí sau khi Khúc lão thái gia qua đời, bà liền toàn tâm toàn ý tránh ở trong Hạc Minh viên, trừ bỏ mùng một mười lăm, những ngày khác bà không cho con cháu đến đây thỉnh an.