Chương 40: Mừng thọ

Khúc Thấm rời đi không lâu thì Khúc Liễm cũng chuẩn bị thỏa đáng, cảm thấy thời gian không sai biệt lắm liền mang thọ lễ đến tặng Lạc lão phu nhân ở Gia Thiện đường.

Vừa đến trước Gia Thiện đường thì gặp tỷ muội Lạc gia, hiển nhiên các nàng cũng tới đây tặng lễ mừng thọ cho lão phu nhân, Khúc Liễm căn thời gian thực chuẩn.

“Liễm muội muội lúc nào cũng đến đúng lúc như vậy.” Lạc Lâm cười như không cười, một bộ nhìn thấu tâm tư nàng.

Khúc Liễm thẹn thùng cười với nàng ta, cũng không có giải thích gì.

Ánh mắt Lạc Lâm hơi tối.

Lạc Anh lườm nàng ta một cái, sau đó nói với Khúc Liễm: “A Liễm, mau tới đây, chúng ta cùng đi tặng lễ mừng thọ cho tổ mẫu.”

Khúc Liễm cười đi đến bên người Lạc Anh, đầu tiên là chào hỏi bọn tỷ muội sau đó mới cùng Lạc Anh đang không kiên nhẫn đi vào Gia Thiện đường.

Thời gian vẫn còn sớm nên khách khứa chưa tới, trong phòng đều là con cháu Lạc gia đến thỉnh an Lạc lão phu nhân. Đầu tiên là từ các vị trưởng bối thỉnh an và tặng lễ mừng thọ cho Lạc lão phu nhân trước, hôm nay là mừng thọ của bà nên các vị lão gia đều từ chối ra ngoài xã giao, chỉ ở nhà tiếp đãi khách nhân.

Chờ Lạc đại lão gia thỉnh an xong thì đến phiên con cháu.

Khúc Liễm cùng bọn tỷ muội Lạc gia đi vào, vóc người nàng nhỏ bé xen lẫn trong đám cô nương, có Lạc Anh cùng Lạc Lâm, Lạc Diểu che lại nên khiến nàng không nổi bật, mờ nhạt trong đám người. Điều này cũng có thể ngăn cản ánh mắt của đám thiếu gia Lạc gia.

Xưa nay loại sinh vật mang tên biểu muội quả thực rất khó làm, đặc biệt gia thế nàng không tốt, lại có gương mặt hồng nhan họa thủy nên càng phải cẩn thận.

Trong đám con cháu, bắt đầu từ đại phòng Lạc Thừa Tự dẫn các thiếu gia khác đến dập đầu thỉnh an, dâng thọ lễ. Lạc Thừa Tự là đích trưởng tử đại phòng, thê tử là An thị -đích nữ Xương Đức Bá phủ, trong số huynh đệ hắn lớn nhất nên tất nhiên là người dẫn dắt bọn đệ đệ.

Lạc lão phu nhân hôm nay mặc áo ngoài màu lục thiêu tiên hạc, trên đầu là bộ trang sức bằng ngọc bích, cả người tinh thần phấn chấn nên giường như nếp nhăn trên mặt đã ít đi nhiều, gương mặt tỏa sáng, đây là cái mà người ta gọi là có người có chuyện vui thì thần thanh khí sảng.

Nhìn trưởng tôn mang theo bọn đệ đệ dập đầu cho mình thì nở nụ cười từ ái, chờ nhận được chuỗi vòng mười tám Phật tử châu thì cười không khép miệng được.

“Ngươi có tâm, tổ mẫu rất cao hứng, nhưng cũng đừng vì việc này mà khiến mình bị mệt.”

Lạc Thừa Tự cười nói: “Đây chỉ là mảnh hiếu tâm của tôn tử thôi, tổ mẫu thích là tốt rồi.”

“Thích, thích, ta rất thích!”

Vài vị huynh đệ cùng Lạc Thừa Tự thỉnh an lão phu nhân thì cũng tươi cười, chỉ là nhìn đến biểu hiện của Lạc Thừa Tự thì ánh mắt lộ ra tâm tư khác.

Lạc Thừa Phong đứng sau huynh trưởng có vẻ thất thần, hắn vẫn luôn liếc nhìn về nhóm tỷ muội bên kia, đáng tiếc người muốn nhìn lại không thấy được nên trong lòng hết sức thất vọng. Mãi đến khi đi ra ngoài cùng huynh trưởng thì mới nhìn thấy Khúc Liễm đứng sau Lạc Anh.

Hôm nay nàng mặc một bộ váy hồng phấn thêu trăm hoa, tóc búi kiểu song ốc, bao quanh hai búi tóc là hoa đinh hương màu tím nhạt, lộ ra vẻ nền nã đáng yêu của tiểu cô nương, khuôn mặt nhỏ hơi cúi nên không nhìn rõ thần sắc nhưng chỉ từ dáng vẻ yêu kiều kia liền dễ dàng khiến bọn tỷ muội xung quanh nhạt nhòa đi.

Lạc Thừa Phong ngây ngốc ngắm nhìn.

Sáng sớm Khúc Thấm cùng Lạc Cận đã đến hầu hạ Lạc lão phu nhân, hai người một diễm lệ tinh tế, một đoan trang ung dung, đứng hai bên trái phải của Lạc lão phu nhân. Vì các nàng đứng cạnh lão phu nhân nên vị trí hơi cao, đồng thời cũng có thể đem mọi việc phía dưới thu vào tầm mắt.

Lạc Cận thích cảm giác như vậy, trong lòng rất tự đắc, cũng biết dụng ý hôm nay tổ mẫu mang theo mình với Khúc Thấm bên người. Cho nên nhất định mình phải lưu lại ấn tượng tốt cho nhóm khách nhân, việc này liên quan đến tiền đồ của mình, lấy thân phận đích nữ hầu phủ thì chắc chắn sẽ tốt hơn biểu tiểu thư như Khúc Thấm nhiều.

Trên mặt Khúc Thấm là nụ cười đoan trang, phảng phất như đang rất vui vẻ, nhất cử nhất động đều ung dung tự nhiên.

Đời trước nàng đã hiểu nếu một người muốn ngụy trang thì tốt nhất ánh mắt cũng phải ngụy trang hoàn toàn, để người khác không thể đoán được ngươi đang nghĩ gì, sau đó có thể xây dựng một hình tượng giả dối, cuối cùng sẽ đạt được mục đích của chính mình.

Hiện giờ, nàng nhìn người Lạc phủ đang tụ tập đông đủ ở đây, trong lòng lạnh lẽo.

Tầm mắt dừng trên đám thiếu gia Lạc gia, tất nhiên cũng phát hiện ánh mắt Lạc Thừa Phong nhìn muội muội, trừ bỏ hắn, còn có một người.......Lạc Thừa Chính.

Trong mắt nàng đều là sự lạnh lùng, sau đó lơ đãng cúi đầu.

Khúc Liễm dâng ngạch khăn mà mình đã thêu lên, Lạc lão phu nhân cũng tười cười nhận lấy, khích lệ một câu rồi để nhà hoàn thu lại.

Khúc Liễm cụp mắt đứng lui sang một bên, nàng biết Lạc lão phu nhân sẽ không nhìn lần thứ hai nhưng dù vậy thì nàng vẫn thêu thập phần dụng tâm, hơn nữa còn tốt hơn tỷ muội Lạc gia. Không thẹn với lương tâm mình là được, nàng cũng không có khổ sở vì sớm đã thành thói quen.

Lúc ngẩng đầu liền thấy tỷ tỷ đang mỉm cười với mình, trong mắt là vẻ lo lắng, vì vậy nàng cũng ngọt ngào cười một cái với tỷ ấy.

Nàng biết tỷ tỷ lo hành động của Lạc lão phu nhân sẽ khiến nàng thương tâm nhưng Khúc Liễm nàng không phải người mong manh dễ vỡ, sao có thể vì chuyện nhỏ này mà đau buồn?

Dâng thọ lễ xong thì khách nhân cũng tới, mọi người tản đi làm việc của mình, cả Lạc phủ trở nên cực kỳ náo nhiệt.

Khúc Liễm cũng đi theo bọn tỷ muội Lạc phủ, nhìn cũng không nhìn Lạc Thừa Phong một cái. Khúc Thấm cùng Lạc Cận không ngoài dự đoán được lão phu nhân lưu lại, như vậy thì khách nhân tới chúc thọ bà sẽ nhìn thấy hai người trước tiên.

Đây là phương thức lộ mặt trực tiếp nhất, chỉ cần Khúc Thấm cùng Lạc Cận biểu hiện tốt thì qua ngày hôm nay, hôm sự của hai người sẽ rất nhanh có tin tức.

“Từ giờ đến khi khai tiệc thì còn một khoảng thời gian nữa cơ, A Liễm, chúng ta đi nơi nào chơi đi?” Lạc Anh cao hứng hỏi.

Bởi vì hôm nay là sinh thần của Lạc lão phu nhân cho nên các cô nương cũng có một ngày chơi đùa, không cần đi học, vì thế mọi người ai cũng vui vẻ.

Khúc Liễm không có lên tiếng đề nghị mà âm thầm nhìn đám tỷ muội Lạc gia, đặc biệt là Lạc Lâm cùng Lạc Diểu, cả hai đều đang thất thần –đương nhiên, ngày thường Lạc Diểu có vẻ thành thật nên không dễ nhìn ra tâm tư nàng ta, Khúc Liễm quan sát tỉ mỉ hơn nhưng làm thế nào cũng không nhìn được.

Trong lòng nàng có chút bực.

“Chúng ta cũng không thể đi quá xa vì nếu tổ mẫu tìm chúng ta thì lại không thấy, như vậy thì quá thất lễ rồi.” Lạc Anh bỗng nói.

Khúc Liễm thấy mấy người Lạc Lâm đều tán đồng thì cũng chợt hiểu.

Sợ là các nàng đều biết hôm nay tới chúc thọ Lạc lão phu nhân có Ninh Vương Thế tử là công tử trẻ tuổi trong đám huân quý, có lẽ bọn họ đều muốn trông thấy hắn. Tâm tư của bọn Lạc Lâm thì nàng không biết nhưng nàng biết Lạc Anh muốn gặp Kỷ Lẫm, cô nương này vẫn luôn suy đoán Kỷ Lẫm có thể sẽ tới, sợ mình đi chơi xa thì lại bỏ qua.

Nàng có nên tìm cái tớ tránh đi không nhỉ? Nói thân thể không khỏe rồi về phòng nghỉ tạm trước, sau khi mẫu thân tới thì tìm cơ hội cho gọi nương đến, giúp bà không bối rối trước đám phu nhân quan lại quý tộc.

Nữ nhân sao, một tháng cũng phải có mấy ngày không thoải mái nha, mọi người đều hiểu mà ~=v=

Đang muốn mở miệng thì thấy Hồng Nhụy đi trên hành lang, cả người Khúc Liễm liền ỉu xìu.

Thì ra tỷ tỷ sợ hôm nay mình trốn đi nên để Hồng Nhụy lại đây theo sát sao?

Nếu nàng nói mình không thoải mái thì tỷ ấy nhất định sẽ đến thăm, sau khi biết mình không có việc gì trực tiếp kéo nàng ra gặp người, nói không chừng còn phải hứng chịu lửa giận của tỷ tỷ nữa!

Sau khi các cô nương Lạc gia bàn bạc một hồi liền nhất trí đi tìm một nơi để ngồi uống trà nói chuyện phiếm, kỳ thực chính là âm thầm đợi khách tới.

Sau khi khác nhân tới thì các tiểu cô nương bồi trưởng bối nhà mình đến đây cũng được dẫn tới chơi cùng nhau.

Trong khi Khúc Liễm đang ngồi nói chuyện phiếm cùng đám cô nương thì Lạc phủ trên dưới đều bận rộn.

Lạc đại phu nhân mang theo dâu cả An thị đi tiếp đãi nữ quyến, vội đến chân không chạm đất, tuy có vài vị phu nhân thân thiết giúp đỡ nhưng gia đình có quan hệ tốt với Lạc phủ quá nhiều, vì vậy các nàng ấy cũng vội chóng mặt.

Lạc đại phu nhân đang nói chuyện cùng thông gia với mình là Xương Đức Bá phu nhân thì thấy con dâu cả vẻ mặt nôn nóng đi tới, bộ dáng hấp tấp lỗ mãng kia khiến bà không vui, lại có Xương Đức Bá phu nhân ở đây nên quát lớn cũng không tốt, vì vậy đành cười nói: “Nhìn ngươi kìa, có chuyện gì thì cũng từ từ, đừng nóng vội.”

Lạc đại thiếu phu nhân lúc này rối loạn, căn bản không để ý mặt mũi của bà bà: “Nương, Thục Nghi đại Trưởng Công chúa tới.”

Lạc đại phu nhân mở to mắt, không thể tượng tượng được, nói: “Ngươi nói là ai?”

“Là Thục Nghi đại Trưởng Công chúa ạ.” Lạc đại thiếu phu nhân lặp lại lần nữa, đối với phản ứng của bà bà nàng cũng hiểu vì khi nãy nghe hạ nhân báo thì nàng cũng lắp bắp kinh hãi, nên mới hoang mang chạy tới đây tìm bà bà.

Bình Dương Hầu phủ tuy cường thế nhưng vẫn kém Trấn Quốc Công phủ một khảng cách rất lớn. Năm đó lão Trấn Quốc Công tay cầm binh quyền, ở biên cương đã lập nên không biết bao chiến công hiển hách, ngay cả Hoàng Thượng cũng kính trọng không thôi. Nếu không phải lão Quốc Công chết trận thì chỉ sợ hiện giờ Trấn Quốc Công phủ còn phong quang hơn bây giờ. Thục Nghi đại Trưởng Công chúa chính là cô mẫu ruột thịt của Hoàng Thượng, cũng là trưởng bối chi nhất còn sống trên đời nên Hoàng Thượng càng kính trọng vạn phần.

Sau khi lão Quốc Công chết trận, Thục Nghi đại Trưởng Công chúa thủ tiết, cũng không thích ra ngoài nữa, có yến hội hay hiếu hỉ rất ít người mời được bà.

Lạc đại phu nhân đã thương nghị với lão phu nhân danh sách khác khứa, trong lòng cũng “thèm” chàng rể hiền –Thế tử Trấn Quốc Công sắp đến tuổi nghị thân, nhưng nghĩ đến Thục Nghi đại Trưởng Công chúa không dễ ra cửa nên không có đưa thϊếp mời, vì dù sao cũng đều phí công.

Nàng vạn phần ưng ý Kỷ Lẫm, vẫn luôn cảm thấy hắn với tiểu nữ nhi Lạc Anh cực kỳ xứng đôi nhưng mãi vẫn chưa có cơ hội tương giao với Trấn Quốc Công phủ, hiện giờ Thục Nghi đại Trưởng Công chúa tới đây khiến nàng động tâm.

Lạc đại phu nhân nhanh chóng nói cáo từ với phu nhân Xương Đức Hầu phủ, phân phó nha hoàn đi báo với lão phu nhân một tiếng rồi vội vội vàng vàng cùng con dâu cả ra nhị môn nghênh đón, vừa đi vừa hỏi: “Ngài ấy tới một mình sao?”

Lạc đại thiếu phu nhân nói: “Hình như có Thế tử Trấn Quốc Công đi cùng nữa.”

Ánh mắt Lạc đại phu nhân lóe sáng, ngay đến trái tim cũng đập nhanh hơn.

Trấn Quốc Công phủ xưa nay luôn điệu thấp, không chỉ Thục Nghi đại Trưởng Công chúa đóng cửa không ra mà ngay cả Trấn Quốc Công phu nhân cũng vậy, Thế tử Trấn Quốc Công cũng ít khi lộ diện trong vòng huân quý. Bất quá chỉ là rất ít chứ không phải không có, vậy nên phàm là người nào gặp qua hắn thì đều không thể không thừa nhận hắn lớn lên rất tuấn tú, tính tình lại càng tốt, thậm chí còn được Hoàng Thượng coi trong. Đừng nhìn hắn đang ở nhà nhàn nhã đọc sách mà xem thường, Hoàng Thượng đã nói qua chờ khi hắn lớn hơn một chút thì sẽ ban cho hắn một chức quan, dù là tiến vào Vũ Lâm Quân hay nơi khác thì chức quan sẽ không kém.

Đây quả thực chính là rể hiền hoàn mỹ! Làm sao mà những người có con gái cùng độ tuổi không động tâm?

Hiện giờ Kỷ Lẫm mười bốn, qua một hai năm nữa là có thể thú thê, Thục Nghi đại Trưởng Công chúa phá lệ tới đây thì ý tứ là gì không nói cũng biết, chính là chọn cháu dâu tương lai cho tôn tử mình yêu thương.

Lạc đại phu nhân tràn ngập nhiệt tình, nhưng vẫn có chút không yên tâm, nói với con dâu cả: “Một lát nữa ngươi cho người đi nhìm chằm chằm Anh nhi, đừng để con bé nghịch ngợm mà phải học Liễm nha đầu, ôn nhu an tĩnh.”

Lạc đại thiếu phu nhân biết ý của bà bà, sợ là muốn cô em chồng tranh thủ lấy được hảo cảm của Thục Nghi đại Trưởng Công chúa, như vậy thì có thể thúc đẩy chuyện tốt giữa hai nhà. Trong lòng cảm thấy cô em chồng tính tình kiêu căng, được nuông chiều quá mức, không chừng Thục Nghi đại Trưởng Công chúa chướng mắt nàng ta, nhưng ngoài mặt vẫn cười khanh khách đáp ứng.

Hai người nhanh chóng đến nhị môn, vừa lúc nhìn thấy một thiếu niên tuấn tú mặc trường sam màu tím nhạt đang đỡ Thục Nghi đại Trưởng Tông chúa xuống xe ngựa.

Lần gần nhất gặp Thục Nghi đại Trưởng Công chúa là ba năm trước nhưng chỉ liếc nhìn một cái thì Lạc đại phu nhân vẫn nhận ra chỉ vì trên người bà có một loại khí thế cương ngạnh nghiêm nghị, chỉ một cái nhìn cũng khiến đối phương nhũn chân, trong kinh thành không có vị thái thái nào có thể làm đến trình độ này.

Có thể nói Thục Nghi đại Trưởng Công chúa là một lão thái thái cực kỳ kiên cường, đáng sợ, khí thế sắc bén, rất ít người đứng trước mặt bà mà vẫn bình tĩnh.

Mà thiếu niên đứng bên người bà lại nhu hòa, ấm áp như nắng tháng ba, tốt đẹp lại không có cảm giác xa cách, dường như không hề bị khí thế của Thục Nghi đại Trưởng Công chúa ảnh hưởng, cũng không vì đứng cạnh bà mà ảm đạm đi, ngược lại còn khiến người ta càng muốn thân cận hắn.

Lạc đại phu nhân dù cao hưng nhưng khi gặp người thật thì trong lòng bồn chồn, cố giữ nụ cười tiến lên thỉnh an.

“Công chúa tới thật đúng là làm chúng ta kinh hỉ, nếu mẫu thân biết chắc chắn sẽ rất vui mừng.” Lạc đại phu nhân nịn hót, lại khích lệ thiếu niên đang đỡ Thục Nghi đại Trưởng Công chúa: “Đây là Thế tử Trấn Quốc Công đi? Không nghĩ tới đã trưởng thành như này rồi, lớn lên thực giống lão Quốc Công, ngài thật là có phúc khí.....”

Thục Nghi đại Trưởng Công chúa cười nhạt, ánh mắt xẹt qua Lạc đại phu nhân và Lạc đại thiếu phu nhân, nhìn đến khi hai nữ nhân này phát lạnh thì mới nói: “Hôm nay ta không mời mà đến, mong đừng trách.”

“Ngài có thể tới là vinh hạnh của chúng ta, làm sao có thể trách ngài được.” Lạc đại phu nhân vội nói.

Đang hàn huyên thì nghe thấy thanh âm phía sau, quay lại, thì ra Lạc lão phu nhân mang theo đám người Lạc đại lão gia đến nghênh đón, có thể nói là cấp Thục Nghi đại Trưởng Công chúa đủ mặt mũi.

Lạc lão phu nhân tươi cười đầy nhiệt tình thân thiết: “Ngài muốn tới sao không cho người báo ta một tiếng? Để ta còn sớm lại đây chờ ngài.”

Thục Nghi Đại Trưởng Công chúa thở dài: “Ta biết sẽ như này nên mới không cho người thông tri. Ngươi cũng biết tính của ta rồi, mấy năm nay càng thích yên tĩnh, không muốn phô trương.”

Nghe lời này, Lạc lão phu nhân bất giác nhớ tới lúc trước Thục Nghi đại Trưởng Công chúa với lão Quốc Công ân ái thế nào, sau khi lão Quốc Công chết trận thì Thục Nghi đại Trưởng Công chúa bi thống không thôi, tự mình đến biên cảnh đem di thể của trượng phu về. Chuyện này khiến nhiều người thổn thức.

Chào hỏi xong thì mọi người vây quanh Thục Nghi đại Trưởng Công chúa cùng Lạc lão phu nhân đi đến Gia Thiện đường.

Trên đường đi mọi người nói cười vui vẻ, Kỷ Lẫm vẫn đỡ Thục Nghi đại Trưởng Công chúa, còn Khúc Thấm cũng đỡ ngoại tổ mẫu, bốn người song song mà đi, còn những người khác thì đi theo sau.

Khúc Thấm lơ đãng nhìn qua. Đầu tiên nhìn người đang đỡ Thục Nghi đại Trưởng Công chúa –Kỷ Lẫm, tươi cười khiêm tốn, như một khối mỹ ngọc lặng lặng nở rộ ánh hào quang, trong thời khắc ồn ào náo động này chỉ cần nhìn hắn thì phảng phất toàn bộ âm thanh đều bị bỏ lại phía sau, trong tâm chỉ còn sự an bình.

Khúc Thấm lại nhìn Lạc Cận, phát hiện ánh mắt nàng ta thường liếc sang, trên mặt lại đỏ ửng thì thầm lắc đầu.

Cho dù Kỷ Lẫm có nhỏ hơn các nàng thì đối với cô nương chưa lập gia đình vẫn là lực hấp dẫn trí mạng. Nếu có thể thì chắc chắn Lạc Cận cũng nguyện ý gả cho nam nhân kém tuổi hơn mình, hơn nữa người này cũng chỉ kém một tuổi.

Tâm tư của Lạc Cận nàng hiểu, cũng cảm thấy chẳng sao cả nhưng Kỷ Lẫm là phu quân của muội muội, là muội phu của nàng nên tuyệt đối! Không ai có thể động đến!

Sau khi tới Gia Thiện đường, Thục Nghi đại Trưởng Công chúa tất nhiên được mời vào ghê chủ vị nhưng bà từ chối, ngồi dưới Lạc lão phu nhân. Lạc lão phu nhân nghĩ không chừng hôm nay ngài ấy tới là có ý định gì nên khiêm nhượng vài lần thì cũng ngồi vào chủ vị.

Lúc này, những người nhận được tin Thục Nghi Đại Trưởng Công chúa tới thì sôi nổi tới bái kiến.

Thục Nghi đại Trưởng Công chúa hôm nay là khách nên không thể cường thế cự tuyệt như ở nhà, mà từ gia chủ an bài.

Nhìn thấy tình huống này, Lạc lão phu nhân bất mãn liếc Lạc đại phu nhân, trách nàng ta đem tin công chúa đến lộ ra ngoài.

Lạc đại phu nhân nghe nói những người đó tới muốn bái phỏng Công chúa thì sắc mặt cũng biến đổi, lại nhận được ánh mắt bất mãn của bà bà thì trong lòng càng ủy khuất. Lúc này sao nàng không biết người đem tin lộ ra chính là người lúc ấy cũng có mặt ở đấy –Xương Đức Bá phu nhân.

Xưa nay nàng ta là một kẻ không đáng tin.

Nghĩ đến đây, nàng cũng trừng mắt nhìn con dâu cả một cái.