Chương 34: Vị khách đầu tiên

Người Khúc gia vừa đi không lâu thì Lạc Đại lão gia cũng hồi phủ.

Sau khi hồi phủ, hắn không về rửa mặt thay quần áo mà trực tiếp đến Gia Thiện đường của Lạc lão phu nhân.

Lạc lão phu nhân đang ngồi trên giường, khép hờ mắt mà vẫn vê vòng tay có mười tám hạt Phật châu, hai nha hoàn ngồi ở dưới đấm chân cho bà, nhìn thấy Lạc Đại lão gia tiến vào thì vội dậy hành lễ.

Lạc lão phu nhân mở mắt nhìn hắn, thấy hắn còn chưa đổi triều phục, chậm rãi nói: “Ngươi vội tới nơi này làm gi? Có chuyện gì thì cứ đi tìm phụ thân của các ngươi. Ta già rồi, không còn dùng được nữa, cũng chẳng giúp đỡ các ngươi chuyện gì đâu.”

Lạc Đại lão gia nghe xong thì sợ hãi, vội nói: “Mẫu thân sao lại nói như vậy? Là có ai khua môi múa mép trước mặt người sao?”

Lạc lão phu nhân hừ một tiếng, không mở miệng nữa.

Bọn nha hoàn hầu hạ trong phòng thấy không khí căng thẳng thì cũng có chút sợ, không ngừng nhìn về phía Thượng ma ma, thấy Thượng ma ma cho các nàng một ánh mắt liền thức thời rời đi, mà Thượng ma ma cũng lấy cớ lui xuống, đến trà phòng pha trà cho Lạc Đại lão gia để tránh đi một lát, để hai mẹ con bọn họ có thể nói chuyện riêng.

Trong phòng lúc này chỉ còn hai mẫu tử.

Lạc Đại lão gia ngồi xuống bên cạnh lão phu nhân, nói: “Nương, hiện giờ cha đang ở Tây Lăng uyển tĩnh dưỡng, lại khó có dịp Thấm nha đầu vào kinh nên có cần để con bé đến đó thỉnh an lão nhân gia không?”

“Không cần, cha ngươi thân thể không tốt, cũng đừng để người nào đến quấy rầy hắn.” Lạc lão phu nhân liếc mắt nhìn hắn, cười lạnh: “Ngươi đang đánh chủ ý gì ta còn không biết sao? Ta đã hỏi qua Thấm nhi, khi bọn Thấm nhi vào kinh thì chỉ tình cờ gặp thuyền của Thế tử Ninh Vương cùng Thế tử Trấn Quốc Công. Bọn họ kết bạn vào kinh là bởi đã gặp một lần trong lễ mừng thọ của Chúc lão thái quân thôi.”

Lạc Đại lão gia có chút buồn bực: “Nhưng mà nhi tử nghe nói Thế tử Ninh Vương cùng Thế tử Trấn Quốc Công đều rất thân với người Tam phòng Khúc gia, còn thập phần tán thưởng Khúc Loan.” Tuy Khúc Loan tuổi còn nhỏ nhưng mà hắn có hai tỷ tỷ, Thế tử Ninh Vương cùng Thế tử Trấn Quốc Công vẫn còn chưa nghị thân đâu.

Bình Dương Hầu phủ cùng Ninh Vương phủ có giao tình nhưng đó là do Lạc lão Hầu gia cùng Ninh Vương thời trẻ kết nghĩa với nhau. Đến đồng lứa với Ninh Vương Thế tử thì cũng chỉ có giao tình hời hợt, đây là việc mà Lạc Đại lão gia cực sốt ruột, nôn nóng, nhưng mà lại không biết xuống tay thế nào.

Nhưng mà từ xưa đến nay, phương pháp duy trì lợi ích của hai nhà lâu dài nhất không gì tốt hơn liên hôn!

Bình Dương Hầu phủ bọn họ cực kỳ để ý đến hôn sự của Thế tử Ninh Vương cùng Thế tử Trấn Quốc Công cho nên ngày hôm qua vừa nghe quản sự bẩm báo, biết Chu Lang cùng Kỷ Lẫm rất thường thức Khúc Loan nên tâm tư của hắn bắt đầu động.

Lạc lão phu nhân không để bụng, nói: “Bọn hắn chỉ là gần tuổi nhau nên cùng kết bạn vào kinh, quen biết một hồi nên tất nhiên cũng lễ ngộ vài phần.”

Thấy vẻ tùy ý của Lạc lão phu nhân thì trong lòng Lạc Đại lão gia cũng nghi ngờ, chẳng lẽ mình không nên vội vàng như vậy? Ninh Vương Thế tử cùng Thế tử Trấn Quốc Công hiện giờ tuổi không lớn, lại không có chức vị quan trọng, chỉ là dựa vào quyền thế của gia đình mà thôi. Hiện giờ Khúc Loan giao hảo với bọn họ thì cũng không làm được đại sự gì, chắc mình phải quan sát thêm một đoạn thời gian nữa mới được.

Nghĩ thông suốt điều này, Lạc Đại lão gia cũng cảm thấy nhẹ nhõm, cùng Lạc lão phu nhân nói sang chuyện khác.

***

Sau khi lên xe ngựa, sắc mặt Quý thị liền có chút ủ ể, nhưng thoáng nhìn qua Khúc Thấm thì vội xốc lại tinh thần, sợ Khúc Thấm hiểu lầm rằng mình bất mãn với an bài của Lạc lão phu nhân.

Quý thị đạo hạnh còn kém nên làm sao có thể qua được mắt Khúc Thấm? Nhưng nàng nghĩ đến tính tình Quý thị thì ít nhiều cũng biết bà đang suy nghĩ cái gì nên tất nhiên sẽ không bày sắc mặt với bà.

“Nương, người làm sao vậy?” Khúc Liễm ngồi dựa gần bà, ôn nhu hỏi, tiếp tục làm một tiểu áo bông tri kỷ.

Quý thị nhìn thoáng qua trưởng nữ đang ngồi đối diện, miễn cưỡng cười một cái: “Không có gì đâu.”

Chẳng lẽ nàng lại nói mình không muốn hai nữ nhi đến Lạc phủ ở sao? Bình Dương Hầu phủ là nhà ngoại của Khúc Thấm, Lạc lão phu nhân lại là trưởng bối nên đã mở miệng thì hai nữ nhi đi qua hiếu thuận bà cũng là hợp lí. Chỉ là hiện giờ nàng cùng nhi tử cũng ở kinh thành, nếu hai nữ nhi còn ở Lạc phủ thì người ta sẽ nói thế nào kia chứ?

Hơn nữa, Bình Dương Hầu phủ cũng phú quý hơn nhà mình nhiều, nếu hai nữ nhi đến đó thì cũng thành ăn nhờ ở đậu, còn không bằng cứ ở nhà tự do tự tại hơn. Nàng cũng chỉ là đau lòng hai nữ nhi thôi, ở Lạc phủ cũng có điều không tiện, thậm chí có khi còn phải nhìn sắc mặt của người ta.

Hôm nay đi Lạc phủ bái phỏng, tuy rằng người Lạc gia thập phần nhiệt tình khéo léo nhưng nàng trời sinh đã rất mẫn cảm, người tốt hay có ác ý thì nàng đều biết. Vài vị phu nhân Lạc phủ đối với bọn họ không để bụng cũng chỉ vì Lạc lão phu nhân muốn cất nhắc Khúc Thấm thôi.

Lạc gia nhìn qua thì có vẻ dễ gần, nhưng kỳ thật người nơi đó từ trong xương cốt đã xem thường các nàng. Có quan hệ thông gia thì thế nào? Không có ích với bọn họ thì cũng bị kinh thường hết.

Khúc Liễm thấy Quý thị cười miễn cưỡng, dù không biết bà đang nghĩ gì nhưng chắc chắn cũng là muốn tốt cho bọn họ nên liền ôm bà, bắt đầu nói hươu nói vượn.

Chờ đến khi xe ngựa dến hẻm Song Trà, Quý thị đã bị tiểu nữ nhi dỗ đến mặt mày hớn hở, ngay cả Khúc Thấm cùng Khúc Loan cũng bị Khúc Liễm làm cho sở khóc dở cười.

“Muội nha, lúc trước còn chê Anh biểu muội nói nhiều dọa muội sợ, kỳ thật muội cũng không kém đâu.” Khúc Thấm nhéo nhéo mặt nhỏ của muội muội.

Khúc Liễm bĩu môi: “Nào có? Ở trước mặt người khác muội thực ngoan ngoãn đấy nhé, chưa bao giờ nói bậy đâu.”

Khúc Thấm nghe xong liền nghĩ tới chuyện trước kia, một vài chi tiết nhỏ xẹt qua đầu, bỗng hiểu ra cái gì đó, trong lòng nhàn nhạt bi thương. Muội muội không phải là người trời sinh đã an tĩnh ít nói, nhu nhược yếu đuối, chẳng qua là khi ăn nhờ ở đậu thì không được thể hiện, không được phép có xung đột với tỷ muội Lạc gia, nếu không thì tỷ muội các nàng cũng sống không tốt, mà ngoại tổ mẫu cũng khó xử.

Dần dà, muội muội liền biến thành người ôn nhuận mềm yếu trong mắt người Lạc gia.

Trong lòng nàng có chút khổ sở, cảm thấy muội muội vì mình mà chịu ủy khuất quá nhiều.

Đột nhiên được tỷ tỷ ôm lấy, Khúc Liễm liền ngơ ngác, lại thấy vẻ mặt của tỷ tỷ thì chớp chớp mắt, không biết đây là vì sao.

Chẳng lẽ tỷ tỷ lại nhớ tới chuyện bi thảm đời trước?

Sau khi vào cửa, Quý thị liền cự tuyệt nhi nữ muốn đưa nàng về phòng, nói với bọn họ: “Một lát nữa còn đến ngõ Du Lâm thỉnh an Đại bá các con nữa nên mấy đứa đi về chuẩn bị một chút đi, đừng để Đại bá chờ lâu.”

Ba người cũng không miễn cưỡng nữa, đáp vâng rồi liền trở về phòng.

Thay một thân quần áo, uống một ngụm trà rồi ba tỷ muội liền ngồi xe ngựa đến ngõ Du Lâm.

Khoảng cách giữa hai ngõ cũng gần, chưa đến thời gian một tách trà* thì đã tới rồi. (*khoảng 15 phút)

Chờ tới khi ngõ nhỏ Du Lâm thì vừa vặn gặp Khúc Đại lão gia – Khúc Phách trở về.

“Đại bá!” Khúc Loan từ trên xe ngựa bước xuống, đi đến bên xe của Khúc Đại lão gia, vui sướиɠ gọi.

Khúc Đại lão gia biết hôm nay chất nhi chất nữ của Tam đệ mất sớm muốn đến đây thỉnh an hắn cho nên hôm nay hắn còn xin về sớm, lúc này nhìn thây cháu trai thì thập phần cao hứng, vội nói: “Loan nhi đã lớn như vậy rồi sao? Mau tiến vào, mau tiến vào! Hai tỷ tỷ của ngươi đâu?”

Vừa nói xong thì thấy màn xe ngựa bị người xốc lên, trong xe là hai thiếu nữ xinh đẹp, hướng hắn cười cười, giọng nói thanh thúy: “Đại bá.”

Khúc Đại lão gia càng cao hứng, quản gia cũng ra tới cổng, vội vàng sai người mở cửa đón mọi người vào.

Gien của người Khúc gia rất tốt, bộ dạng của ai cũng thực hảo nên Khúc Đại lão gia cũng không ngoại lệ. Dáng người hắn thon dài, dung mạo tuấn nhã, hiện giờ đã bốn mươi tuổi nhưng nhìn một chút cũng không già, chỉ là gương mặt có chút nghiêm túc, sau khi vui mừng vì gặp ba nhất nhi chất nữ thì lại bày ra uy nghiêm của trưởng bối.

Tỷ đệ ba người ngồi ở phòng khách uống trà, quản gia tự mình bưng điểm tâm lại đây, uống một chén trà nhỏ thì liền thấy Khúc Đại lão gia đã thay thường phục đi đến.

Ba người vội đứng dậy, cung kính thỉnh an Khúc Đại lão gia.

Khúc Đại lão gia âm thầm đánh giá bọn họ, ánh mắt dừng trên người Khúc Thấm lớn tuổi nhất, cũng hiểu nguyên nhân năm nay bọn họ vào kinh, thở dài.

Sau đó lại hỏi thăm chuyện tình ở phủ Thường Châu, lại hỏi cuộc sống sinh hoạt hàng ngày của ba người cùng với công khóa của Khúc Loan, biết bọn họ sẽ ở kinh một thời gian thì liền nói: “Công khóa của Loan nhi không thể ngững giữa chừng, ngươi có an bài gì chưa?”

Khúc Loan đứng dậy đáp: “Chất nhi tuổi còn nhỏ, lại vừa mới tới kinh thành, mẫu thân cùng tỷ tỷ lại không hay ra khỏi cửa nên cũng không hiểu biết nhiều về nơi này, cháu muốn thỉnh Đại bá hỗ trợ, tìm một thư viện tốt để học tiếp.” Nói xong, lại chần chờ một chút, rồi đem lời nói của Lạc lão phu nhân truyền đạt lại.

Khúc Đại lão gia sau khi nghe xong thì cảm thấy ngoài ý muốn, sau đó lại thấy nên vậy. Lạc gia xưa nay cực kỳ bá đạo, từ việc đệ đệ hắn tục huyền thì có thể thấy được. Lạc lão phu nhân có thể bảo Khúc Loan vào đọc sách trong tộc học nhà bọn họ cũng cũng chỉ là xem ở mặt mũi Khúc Thấm thôi. Bất quá, trong lòng hắn không quá tán thành việc này, chỉ là không thể làm xấu mặt mũi của Lạc gia nên phải suy nghĩ biện pháp ven toàn đôi bên mới được.

Trầm ngâm một lát, Khúc Đại lão gia nói: “Hảo ý của Lạc lão phu nhân chúng ta không thể chối từ, Loan nhi có thể ở Lạc gia một đoạn thời gian. Sau này nếu có nơi thích hợp thì rời đi cũng không muộn.”

Khúc Loan cung kính đáp vâng.

Tỷ muội Khúc Liễm nghe xong thì trong lòng cũng động, nếu nói thư viện tốt nhất kinh thành thì không có nơi nào tốt hơn Quốc Tử Giám cùng Đan Sơn thư viện. Nơi trước thì không cần phải nói, nơi sau lại toàn học giả uyên thâm tọa trấn, thu học sinh không để ý xuất thân, chỉ cần là người có tài có đức thì đều có thể đến học nhưng mà khảo hạch lại rất nghiêm khắc, mỗi tháng khảo hạch một lần, nếu mà không qua thì không được nhập học hoặc bị đuổi.

Bất quá, nó có một cái khuyết điểm chính là mỗi năm chỉ báo danh vào mùa xuân và mùa thu, chờ qua thời gian chiêu sinh thì chỉ có thể chờ lần sau. Mà hiển nhiên, bây giờ đã qua thời gian chiêu sinh mà xuân rồi, chỉ có thể đợi đến mùa thu, mà từ giờ đến mùa thu cũng chỉ có vài tháng nữa.

Mà trong lời nói của Khúc Đại lão gia, chẳng lẽ hắn có biện pháp để Khúc Loan trong khoảng thời gian không chiêu sinh mà đi vào sao?

So với tộc học Lạc gia thì Đan Sơn thư viện tốt hơn không biết bao nhiêu lần. Đến lúc đó, nếu Khúc Loan được đến Đan Sơn thư viện đọc sách thì Lạc gia cũng không cảm thấy mất mặt.

Khúc Liễm tất nhiên là hi vọng đệ đệ đi Đan Sơn thư viện cho nên liền dùng ánh mắt trông mong mà nhìn Đại bá, hy vọng hắn có thể nhanh chóng cho đệ đệ một danh ngạch.

Khi sắc trời gần tối thì Khúc Đại lão gia lưu bọn họ lại dùng cơm.

Sau khi dùng cơm tối thì sắc trời cũng đen nên tỷ đệ ba người liền cáo từ.

Trước khi đi, Khúc Đại lão gia dặn dò Khúc Loan: “Mấy ngày này cứ chăm chỉ đọc sách, đến tộc học Lạc gia không thể bướng bỉnh mà phải chăm chú nghe tiên sinh giảng, có gì không hiểu thì tới hỏi ta. Ngươi là nam tử duy nhất của Tam phòng, mẫu thân cùng tỷ tỷ ngươi sau này cũng cần ngươi che chở đấy.”

Khúc Loan nghiêm túc đáp lời.

Khúc Liễm đứng bên cạnh nhìn đến vui vẻ, sau khi lên xe liền nói với tỷ tỷ: “Tỷ, thoạt nhìn Đại bá vẫn khá tốt, hắn tuy nghiêm túc nhưng mà vẫn thực hòa khí, chỉ là hơi dong dài.”

“Đúng vậy......” Khúc Thấm nhẹ giọng nói, tầm mắt có chút mơ hồ.

Nàng cũng không rõ, Đại bá rõ ràng vẫn luốn tốt như vậy, vì sao cuối cùng lại thỏa hiệp? Nếu lúc đó Đại bá ra mặt thì có phải nàng sẽ không cần vào phủ Hoàng tử, cũng sẽ không bị tra tấn đến chết? Có lẽ, hi sinh một nữ nhân để bảo toàn gia tộc mới là việc mà một gia chủ đủ tư cách nên làm.

Chỉ là dựa vào cái gì mà nàng lại bị người tính kế, trở thành vật hi sinh? Chẳng lẽ vận mệnh của nữ nhân đèu rẻ mạt như vậy sao, đều không đáng giá một đồng ư?

“Tỷ tỷ, tỷ sao vậy?”

Khúc Thấm hoàn hồn, thấy dáng vẻ lo lắng của đệ muội thì miễn cưỡng cười, buông lỏng bàn tay đang nắm chặt đến phát đau, lắc đầu nói: “không có gì đâu, chỉ là hôm nay quá mệt mỏi thôi, chỉ cần nghỉ mấy ngày là ổn.”

Khúc Loan cho rằng nàng thật sự mệt mỏi, quan tâm bảo nàng nghỉ ngơi thật tốt, còn Khúc Thấm thì cảm thấy hẳn là tỷ tỷ lại nghĩ tới chuyện kiếp trước, mà việc này chẳng lẽ có quan hệ với Đại bá? Kiếp trước Đại bá làm chuyện gì có lỗi sao?

Nghĩ đến lúc ấy tỷ tỷ nói mơ rằng nàng tin lầm người, cuối cùng chết thảm ở thôn trang, trong lòng hơi rùng mình.

****

Bái phỏng Bình Dương Hầu phủ cùng Đại lão gia xòng thì bọn họ dành hai ngày để nghỉ ngơi thật tốt.

Khúc Liễm tuổi nhỏ nên tinh thần tràn đây, căn bản không cần nghỉ nhiều. lúc này nàng đang ở viện của mình cân nhắc, suy nghĩ xem nên trồng thêm những loài hoa cỏ nào. Trong viện chỉ có hai cây quả du thụ cùng một ít hoa cỏ bình thường trông chẳng có sức sống gì cả, kém hơn cả khi bọn họ ở phủ Thường Châu.

Cho nên, vì làm cho nơi này giống một ngôi nhà hơn nên Khúc Liễm cảm thấy có nhiều loại hoa cỏ mới tốt.

Quý thị cũng nghĩ nên vậy, thập phần tán thành ý kiến của tiểu nữ nhi, để nàng trồng hoa dưỡng cỏ còn hơn là suốt ngày ngồi thêu trong phòng, như vậy thì đôi mắt sẽ không tốt.

“Bên Thạch Cảnh sơn có người chuyên môn dưỡng hoa, nếu muội thích thì có thể đến đó chọn vài loại.” Khúc Thấm nói với muội muội, cũng không đợi nàng trả lời, nói thêm: “Bất quá nếu muội ra ngoài thì nhớ mang thêm vài người, còn nhớ phải đội mũ sa có rèm nữa.”

Khúc Liễm nghe xong thập phần cao hứng, trong lòng cảm thấy vẫn là ở nhà mình tốt nhất, bởi vì mỗi lần ra cửa thì chỉ cần tỷ tỷ đồng ý là được, sẽ không có người ngăn cản, sẽ không có hạ nhân khua môi múa mép, không giống ở Lạc gia, từng lời nói cử chỉ cũng đều cẩn thận rồi lại cẩn thận.

Trừ bỏ Khúc Liễm muốn dưỡng hoa thì Quý thị cũng muốn đến chùa thỉnh một tượng Phật về cung phụng, Khúc Thấm cũng đang nghĩ cách kiếm tiền, Khúc Loan lo chuyện học hành, người một nhà ai nấy cũng thực bận rộn.

Khúc Loan nghe nói Khúc Liễm muốn đến Thạch Cảnh sơn mua hoa thì vội bỏ sách xuống, muốn bồi Khúc Liễm ra cửa.

“Nhị tỷ ra ngoài một mình đệ không yên tâm, không bằng để đệ đi cùng đi. Hơn nữa không phải nhị tỷ thường nói học đi đôi với hành sao? Đi ra ngoài nhiều mới được mở rộng tầm mắt.” Khúc Loan nói đến hùng hồn đầy lí lẽ, kiên quyết không chịu để tỷ tỷ như hoa như ngọc của mình ra ngoài một mình, hắn không yên tâm chút nào.

Khúc Liễm liền bị hắn thuyết phục.

Quý thị cùng Khúc Thấm đều tán đồng, Khúc Thấm còn vui mừng nói: “Loan đệ đã trưởng thành rồi, đã biết cách chăm sóc tỷ tỷ.”

Xem nàng một bộ “Nhà có nhi tử trưởng thành” thì Khúc Liễm cùng Khúc Loan đều cạn lời, bất quá Khúc Liễm cũng biết, lấy tuổi tâm lý của tỷ tỷ hiện tại thì không chừng đã coi bọn họ như nhi nữ rồi, cho nên càng có phong phạm của trưởng tỷ.

Nếu đã bàn tốt rồi thì sáng sớm hôm sau, tỷ đệ Khúc Liễm liền chuẩn bị tốt, kêu hạ nhân chuẩn bị xe ngựa rồi xuất phát.

Chỉ là trước khi xuất phát thì nhà bọn họ có khách tới.

Đó chính là người đầu tiên tới bái phỏng khi bọn họ đến kinh thành.

“Kỷ đại ca tới?”

Khúc Loan nghe hạ nhân bẩm báo, thập phần cao hứng mà ra ngoài đón, quả nhiên thấy Kỷ Lẫm đang ngồi ở phòng khách uống trà, một thân áo gấm màu xanh lá trúc, bên hông là thắt lưng màu xanh ngọc, bên trái đeo hà bao màu xanh thêu tường vân, bên phải là một khối ngọc bội mỡ dê, cả người phong tư trác tuyệt, dáng người cao thẳng như trúc.

“Vi huynh không mời mà đến, mong Loan đệ chớ trách.” Kỷ Lẫm khiêm tốn.

Khúc Loan cao hứng nói: “Kỷ đại ca có thể tới đây là vinh dự của đệ rồi. Không biết hôm nay huynh đến là có chuyện gì?”

Kỷ Lẫm cười nói: “Nào có chuyện gì? Chỉ là nghĩ mọi người vào kinh cũng được mấy ngày rồi nên hẳn là đã thu xếp ổn thỏa nên đến đây nhìn một chút xem mọi người có gì cần giúp đỡ hay không thôi. Đúng rồi, ngày đó ở trên thuyền không phải vi huynh đã đáp ứng ngươi, chờ tới kinh thành sẽ đưa ngươi đi du ngoạn một phen, thưởng thức phong cảnh Kinh thành sao?”

Khúc Loan không ngờ hắn vẫn còn nhớ chuyện này, lại còn có ý muốn thực hiện thì thập phần cảm động. Lúc đấy bọn họ chỉ ngồi nói chuyện phiếm, tùy tiện nhắc tới thôi, ai biết Kỷ Lẫm sẽ để trong lòng. Bởi vậy có thể thấy nhân phẩm của người ngày khiến hắn cực kỳ khâm phục.

Nhưng là, hôm nay hắn đã đáp ứng bồi nhị tỷ ra cửa rồi nên có chút áy náy, nói: “Đa tạ Kỷ đại ca còn nhớ tới đệ. Chỉ là hôm nay sợ không được rồi, đệ đã đáp ứng nhị tỷ là hôm nay sẽ đi cùng tỷ ấy đến Thạch Cảnh sơn chọn mua một ít hoa cỏ.”

Ánh mắt Kỷ Lẫm hơi lóe, nụ cười trên mặt càng ấm áp, “Thì ra là vậy. Nếu A Loan không ngại thì ta có thể dẫn đường cho hai người, Thạch Cảnh sơn là nơi chuyên trồng hoa, nhưng nếu muốn chọn loại tốt, giá cả hợp lí thì phải tìm nhân tài trong nghề, kẻ hèn này bất tài, vừa lúc cũng biết một hai.”

Khúc Loan càng thêm cảm động, nhưng là có chút chần chờ, tuy rằng hắn tin nhân phẩm của Kỷ Lẫm nhưng cũng biết nam nữ khác biệt nên không thể dễ dàng đồng ý, chỉ có thể nói: “Kỷ đại ca thỉnh chờ một lát, đệ đi hỏi tỷ tỷ một chút.”

“Tất nhiên là nên vậy rồi.”

Kỷ Lẫm thong dong cười, chờ sau khi Khúc Loan rời đi, ngon tay vân vê tách trà, trên mặt lộ vẻ vừa lòng.