Chương 27: Thoáng chốc liền thay đổi, biến thành một thị huyết sát nhân cuồng ma QAQ

Lúc này, trên mặt sông có rất nhiều ánh lửa nhỏ, tiếng chém gϊếŧ nổi lên bốn phía, những tên trộm không ngừng rẽ nước mà lên, sau đó leo lên thuyền nhỏ, thân thủ mạnh mẽ lưu loát chém gϊếŧ, tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên, phá vỡ sự yên lặng vốn có của mặt sông, cũng kinh động đến những con thuyền phụ cận.

Khúc Liễm cứng ngắc thu hồi tầm mắt, sau đó lại nhìn về phía thiếu niên đang đứng ở mép thuyền.

Gió đêm cuốn lấy vạt áo tím nhạt, tay hắn cầm lấy trường cung, giương cung cài tên, thân thể cao gầy lại có sự dẻo dai tràn đầy năng lượng, mũi tên xé gió mà đi đến chỗ tên trộm phía xa xa đang chuẩn bị leo lên thuyền, bùm một tiếng liền rơi xuống nước, thi thể rất nhanh nổi lên trên mặt sông, đem nước sông nhuộm hồng.

Trong không khí tràn ngập mùi máu tươi khiến người ta buồn nôn.

"Sưu" một tiếng, lại một mũi tên nữa vụt bay đến xuyên qua thân thể của một tên trộm.

Khúc Liễm nghệt mặt lúc này không có ai giữ nàng nên bước chân không tự chủ được chậm rãi lùi về sau, thẳng đến khi lưng dựa vào một mặt tường. Ánh mắt của nàng vẫn nhìm chằm chằm vào thiếu niên đang dùng trường cung bắn người kia, khuôn mặt của hắn lạnh như bằng, mang vẻ tàn khốc. Khuôn mặt vốn tuấn mỹ như vậy, như một khối ngọc xinh đẹp không tỳ vết bây giờ lại nhiễm một tia tà khí, đôi mắt luôn nhu hòa ôn nhuận lúc này toát lên vẻ điên cuồng, hưng phấn, thâm thúy mà buốt lạnh, giống như trước mắt hắn gϊếŧ người chỉ là một trò chơi, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn.

Sau đó, hắn quay đầu liếc nàng một cái.

Cái liếc mắt này khiến tim Khúc Liễm hung hăng nhảy nhót, hai tai không thể nghe được thanh âm nào khác, ánh mắt cũng không dời đi, chi còn lại đôi mắt điên cuồng kia, còn có một cỗ ý lạnh từ lòng bàn chân chạy lên, làm cho nàng cả người đều cứng ngắc, không thể nhúc nhích.

Thẳng đến khi hắn quay đầu, nàng mới cố lấy hết khí lực còn sót lại, xoay người mở cửa khoang thuyền, liền ngã vào bên trong, sau đó liền đâm sầm vào một người, hai người ngã thành một đoàn, loạng choạng té trên đất. Ngay cả khi té ngã thì Khúc Liễm cũng không quên đóng cửa lại.

Lúc này, người bị nàng đυ.ng vào vội vàng nắm tay nàng, nghẹn ngào kêu một tiếng: “Cô nương.....”

Là Bích Xuân lúc trước bị nhốt lại trong khoang thuyền.

“Chúng ta mau trở về phòng thôi.” Khúc Liễm bắt ngược lấy tay nàng ta, giọng nói gấp gáp, trên mặt toàn mồ hôi.

Bích Xuân tuy không biết chuyện gì xảy ra nhưng mà tiểu thư nhà mình bị người ta bắt mang ra ngoài, nàng cũng bị người chặn nhốt trong khoang thuyền. Sau đó liền nghe được thanh âm bên ngoài, khiến nàng cực kì kinh hãi, vừa vội lại vừa sợ, thiếu chút nữa là đến chỗ Khúc Thấm cầu cứu. May mắn, ngay khi nàng gấp đến không có biện pháp, đang muốn đi tìm Nhị tiểu thư thì cô nương nhà mình cũng đã trở lại.

Bích Xuân vội dìu nàng vào trong.

Trở lại khoang phòng của mình, Khúc Liễm để Bích Xuân nhanh đóng cửa lại, sau đó liền ngồi trên tháp mỹ nhân thở từng ngụm từng ngụm, cảm giác tay chân đều có chút không khống chế được, cũng không biết là một màn huyết tinh làm nàng sợ hay là do thiếu niên quỷ dị, tàn nhẫn thị huyết gϊếŧ người không chớp mắt.

Hoặc là, cả hai.

cả hai đời nàng mới chỉ thấy cái chết hai lần, đó chính là lần mình tử vong và phụ thân đời này.

Mà nay, trên mặt sông trôi nổi rất nhiều thi thể, còn có tiếng mũi tên phá gió mà đi, trong không khí ngập mùi máu tươi, tất cả đều khiến tay chân của nàng như muốn nhũn ra.

Cuối cùng, là ánh mắt của thiếu niên khi nhìn lại đây, tựa hồ như muốn nhìn xuyên nàng.

Bích Xuân ổn định cảm xúc, rồi mới lấy cho Khúc Liễm một chén trà, chờ đến khi đưa cho Khúc Liễm thì phát hiện trà đã lạnh, uống trà lạnh đối với thân thể không tốt chút nào.

Khúc Liễm cũng không quản trà này lạnh hay không, một ngụm uống cạn, đem cảm giác hoảng hốt trong lòng áp xuống.

“Một chén nữa.”

Bích Xuân không có biện pháp, đành phải rót thêm cho nàng thêm một ly trà lạnh.

Khúc Liễm liên tục uống liền ba chén thì sắc mặt mới dịu đi, nhưng mà ngón tay vẫn đang phát run.

Bích Xuân thấy nàng co ro ở một góc tháp, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, nhìn qua có biết bao nhu nhược yếu đuối, lời nói đến miệng lại thành thương tiếc, vội ôm lấy tiểu thư nhà mình, vỗ vỗ bả vai nàng, an ủi nói: “Cô nương chớ sợ, không có việc gì, không có việc gì rồi.”

“.....Ta biết.” Thanh âm của Khúc Liễm mang theo sự run rẩy, “Cho....ta cần thời gian bình tĩnh lại.”

Nàng rất cần thời gian để tiếp thu thiếu niên quỷ dị kia, bằng không trong đầu nàng chỉ có đôi mắt thị huyết điên cuồng kia thì nàng thực sự chịu không nổi. Rõ ràng ban ngày gặp mặt thì hắn vẫn là người ôn nhuận như ngọc, tại sao trong nháy mắt đã thành một con người khác, biến thành một kẻ gϊếŧ người không chớp mắt? Điều này thực đáng sợ đó có biết không?

Mà qua điều này, khiến nàng cảm thấy người này thực sự là kẻ hai mặt, hoặc là khả năng diễn của hắn rất tốt, nên mới có thể diễn thành hai người có tính cách hoàn toàn bất đồng như vậy.

Bích Xuân vâng một tiếng, trong lòng nghĩ, có thể tình hình bên ngoài rất dọa người, cho nên mới đem cô nượng dọa thành như vậy. Cô nương nhà nàng vốn đã rất mảnh mai yếu đuối, hẳn là có nguyên nhân gì đó nên mới bị dọa. Nghĩ đến đây, trong lòng nàng tức giận bất bình, rất tức giận cái người đã kéo cô nương đến mép thuyền, cũng không biết người nọ là ai nữa, còn quá đáng đem cửa thuyền đóng lại, không cho nàng đi ra ngoài. Nếu không phải không biết tình huống bên ngoài như thế nào, nàng mà mạo muội gọi cô nương thì có thể sẽ hủy đi danh dự của cô nương, nên cũng chỉ lo lắng đi qua đi lại bên trong.

Vốn muốn hỏi người kéo tiểu thư đi là ai, nhưng mà nhìn bộ dáng của tiểu thư lúc này thì Bích Xuân không thể mở miệng nổi, chỉ sợ làm nàng thêm kinh hãi.

Đúng lúc này, cửa bị gõ vang, sau đó là giọng nói lo lắng của Khúc Thấm: “ A Liễm? Muội có ở bên trog không? Có xảy ra chuyện gì không?”

Hai mắt Bích Xuân sáng ngời, nhìn Khúc Liễm một cái, thấy nàng đồng ý liền vội đi mở cửa.

Trên người Khúc Thấm khoác một kiện áo choàng mỏng, tóc đơn giản chỉ tết phía sau, cũng không có bất cứ trang sức gì, có thể là đang ngủ bị đánh thức, nên vội chạy tới đây. Khoang phòng của nàng với Khúc Liễm là gần nhau nhất, tự nhiên là đến đây thăm trước.

Lúc nhìn thấy Khúc Liễm đang co rúm một góc, Khúc Thấm thập phần đau lòng, vội tiến đến ôm lấy muội muội, nói: “A Liễm chớ sợ, tỷ tỷ ở đây rồi, không có chuyện gì nữa đâu.”

Khúc Liễm lúc này cũng đã bình tĩnh lại, nhưng mà tay chân vẫn không có khí lực, thấy tỷ tỷ đến đây, vốn còn thực cao hứng, nhưng mà nghe được lời dỗ dành của tỷ tỷ thì cạn lời.

Tỷ tỷ....lúc nào cũng có thói quen coi nàng như một đóa hoa nhu nhược- tiểu Bạch hoa a!

Khúc Liễm biết diện mạo của mình rất dễ làm cho người khách nảy sinh ý muốn bảo vệ, mà tỷ tỷ của nàng cũng không ngoại lệ. Từ nhỏ tới lớn lúc nào cũng bảo vệ nàng, có chút thời điểm còn có vẻ quá kích. Haizzz, đối với gương mặt này, nàng cũng không có biện pháp a!

“Tỷ tỷ, muội không có sao.” Khúc Liễm vỗ vỗ nàng, không dám nói với tỷ tỷ chuyện mình lớn mật đến bên ngoài ngó xem xảy ra chuyện gì rồi lại bị người kéo đi, vì thế vội dời đề tài: “Bên ngoài xảy ra chuyện gì vậy? Nương cùng Loan đệ không có sao chứ?”

Thanh âm của Khúc Liễm mềm mại nhu hòa, rất phù hợp với thân phận một cô nương mười hai tuổi, rất xứng với gương mặt Bạch hoa kia, cực kỳ có tính thuyết phục. Mà lúc này, nàng đang giả bộ vừa mới tỉnh giấc liền bị dọa sợ nên Khúc Thấm cũng không hoài nghi gì cả, còn lau mồ hôi trên trán nàng, cười nói: “Muội yên tâm đi, tỷ đã phái người đến chỗ nương cùng đệ đệ thủ rồi, không có việc gì đâu.” Chần chờ một lúc, vẫn nói: “Nghe nói là một đám thủy tặc thấy thuyền chúng ta có vẻ nặng, nghĩ là có tài vật nên mới lên thuyền cướp bóc, may mắn có thị vệ tuần tra phát hiện sớm, nên không có phát sinh thương vong gì, bọn chúng cũng chưa thể lên thuyền được, muội cứ yên tâm đi.”

Khúc Liễm cụp mắt, trộm nhìn thần sắc kiên nghị của tỷ tỷ dưới ánh đèn, trong lòng hoài nghi chuyện này không bình thường.

Có lẽ đây là cách nói bên ngoài để trấn an mọi người đi, nếu sự thực đơn giản như vậy thì vừa rồi Kỷ Lẫm cũng không chạy đến trên thuyền của bọn họ. Tuy rằng nàng không có thấy nhưng mà Kỷ Lẫm quả thật cũng đã gϊếŧ vài thủy tặc leo lên thuyền này....

Nghĩ đến đây, Khúc Liễm đột nhiên có chút không được tư nhiên, khi đó Kỷ Lẫm đột nhiên ôm lấy nàng, tuy rằng hành vi quỷ dị nhưng lại bảo vệ nàng rất chặt chẽ, thậm chí còn không để cho nàng nhìn thấy cảnh gϊếŧ người đẫm máu, bằng không thì nàng đã sớm ói ra rồi..... chính là, hành động lần này của hắn cũng đã khắc sâu vào trí não của nàng rồi.

“Cũng không biết mẫu thân bên kia như nào rồi, chúng ta đi nhìn một cái đi.” Khúc Thấm sai Bích Xuân đi tìm áo choàng cho Khúc Liễm, kéo nàng đứng dậy, “Muội không cần nghĩ nhiều, bây giờ chúng ta sẽ đến chỗ mẫu thân.”

Khúc Liễm tất nhiên là ngoan ngoãn gật đầu, sắm vai bé ngoan là sở trường của nàng mà.

Hai tỷ muội ra khỏi khoang phòng, hướng chỗ Quý thị đi đến.

Không giống vẻ yên tĩnh khi Khúc Liễm trộm rình xem, lúc này nha hoàn bà tử hầu hạ trên thuyền đều đã bừng tỉnh, thần sắc người nào cũng có vẻ kinh hoàng, khi nhìn đến hai tỷ muội giống như là tìm được cọng rơm cứu mạng.

“Tụ tập ở trong này làm gì? Tất cả đều giải tán đi.” Vẻ mặt Khúc Thấm trầm ổn, thanh âm lộ vẻ uy nghiêm, “Kẻ trộm đều đã bị thị vệ bắt, không còn chuyện gì nữa đâu.” Nói xong lại phân phó Kiều ma ma đi tìm quản sự, nhìn xem có chuyện gì phải làm không, tất cả đều nghe Từ quản sự an bài.

Sau khi sắp xếp xong, hai người liền đến khoang phòng của Quý thị.

Khúc Loan đã ở đó.

Nhìn thấy Khúc Loan, hai tỷ muội đều nhẹ nhàng thở ra.

Dù sao thì không giống Khúc Liễm ngoài nhu nhược nhưng tâm không hề yếu đuối, Quý thị mới chân chính là tiểu Bạch Hoa, là người thực sự cần được che chở. Tối nay có thủy tặc làm loạn, tuy rằng chưa lên được thuyền nhưng mà cũng có thể đem Quý thị dọa hỏng rồi.

Mà Khúc Loan ở đây, cũng có thể an ủi Quý thị vài câu.

Quả nhiên, thần sắc Quý thị tái nhợt, nhưng mà vẫn coi như trấn định, chỉ là có chút lo lắng bất an, thẳng đến khi nhìn thấy hai nữ nhi bình an vô sự thì mới nhẹ nhõm, lẩm bẩm: “Như thế nào lại có thủy tắc chứ? Thuyền chúng ta đi không phải quan thuyền sao?”

Vấn đề này ba tỷ đệ đều không thể trả lười được, Khúc Loan đành phải nói: “Chắc do ban đêm trời tối, nên thủy tặc mới nhìn không rõ. May mắn có Kỷ đại ca cùng Chu công tử mang nhiều thị vệ đến nên mới không xảy ra thương vong, bọn thủy tặc này rất nhanh sẽ được giải quyết thôi....”

Nghe được hai chữ ‘giải quyết’ Quý thị liền run lên, nhưng rất nhanh bình tĩnh trở lại, cảm khái nói: “May mắt có bọn người Kỷ công tử....”

Khúc Liễm mộc mặt.

Đúng lúc này, Tần ma ma tới báo có Kỷ Lẫm đến đây.

Khúc Liễm giật bắn cả người, trong khoảnh khắc liền muốn tránh đi.