Chương 14: Thiếu niên lấy miếng ngọc bội bên hông xuống, đặt vào tay nàng.

Chúc Hà mặc dù đã rời khỏi nhưng mà vẫn để tiểu nha hoàn ở lại nhà ấm bồi Khúc Liễm.

Khúc Liễm ngồi trong nhà ấm vừa thưởng hoa, vừa uống trà, khó có cơ hội nhàn nhã như vậy. Bỗng nhiên, tiểu nha hoàn chạy vội vào bẩm báo: “Khúc cô nương, quản sự kêu nô tỳ tới đây nói cho ngài, đại thiếu gia và vài vị công tử đến đây, nói là muốn tới tìm mấy bồn hoa để mang đến Thính Vũ hiên.”

Thính Vũ hiên là nơi chiêu đãi tân khách của Chúc gia, lúc trước nàng đã nghe Chúc Hà nhắc qua Chúc đại thiếu gia đang tiếp các vị thiếu gia đến mừng thọ Chúc lão thái quân ở Thính Vũ hiên. Thế mà bây giờ Chúc đại công tử lại dẫn người đến đây chọn hoa, này cũng quá người có địa vị cao lại nhân nhượng người có thân phận, địa vị thấp, tổng cảm thấy có chút kỳ quái.

Khúc Liễm liền hỏi: “Không biết có những ai đi cùng đại thiếu gia của các ngươi đến?”

“Nô tỳ cũng không rõ.”

Bích Xuân hôm nay đi theo Khúc Liễm tới Chúc gia không khỏi có chút sốt ruột, nàng cũng không nghĩ tới đại thiếu gia lại mang bằng hữu đến đây lấy hoa, tuy nói hiện giờ đang là ban ngày nhưng mà dù sao cũng đang ở nhà người ta làm khách, hôm nay lại là sinh thần của Chúc lão phu nhân nên cũng sẽ có người không có mắt nháo loạn. Nam nữ khác biệt, nữ tử khuê phòng sao có thể dễ dàng gặp ngoại nam? Nếu bị người có tâm truyền đi thì không ổn chút nào.

Tiểu nha hoàn này chỉ là người hầu ở nhà ấm mà thôi, bình thường làm sao có thể nhìn thấy khách lạ, nên tất nhiên là không biết.

Khúc Liễm cũng không khó xử nàng ta, nhìn nhìn chung quanh, phát hiện nếu bây giờ mình rời khỏi đây thì sẽ chạm mặt nhóm người đó, nghĩ thầm, nếu bọn họ tới đây lấy hoa, vậy thì lấy xong hẳn sẽ không nán lại ở đây, liền nói: “Nhà ấm này có chỗ nào có thể tránh được không?”

Nàng cũng không muốn gặp mặt nam khách ở nhà ấm này, miễn gây phiền toái.

Tiểu nha hoàn cảm kích hướng nàng nở nụ cười, lanh lợi nói: “Cô nương đi theo nô tỳ.” Sau đó liền mang Khúc Liễm và Bích Xuân đi vào sâu bên trong nhà ấm.

Rất nhanh họ liền tới một bức tường có trồng cây tử đằng.

Tiểu nha hoàn cười nói: “Nơi này có thể trốn một lúc, ở đây rất yên tĩnh, hôm nay ủy khuất cô nương rồi.”

Khúc liễm mỉm cười, tỏ vẻ cũng không để ý.

Tiểu nha hoàn cảm thấy vị tứ tiểu thư Khúc gia này không chỉ lớn lên xinh đẹp mà con thực tốt bụng, thảo nào có thể hợp với vị tiểu thư tốt tính nhất Chúc gia. Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho nàng, tiểu nha hoàn liền đi ra ngoài cùng người khác thỉnh an Chúc đại thiếu gia. Chúc Liên là trưởng tử của đại phòng, là huynh trưởng của Chúc Kiêm và Chúc Hà, người có thể cùng hắn tương giao thì không phú cũng quý.

Chúc Liên tự mình dẫn bằng hữu tới đây chọn hoa để mang tới Thính Vũ hiên, chuyện này đối với nha hoàn bà tử hầu hạ ở nơi này là cực kỳ vinh hạnh, cho dù là đại quản sự hay nha đầu thấp bé thì cũng đến đây thỉnh an.

Khi tiểu nha hoàn theo bà tử quản sự ở đây cùng với mấy ma ma đến thỉnh an thì đánh bạo liếc mắt nhìn bọn họ một cái. Ngoại trừ Chúc gia đại thiếu gia thì còn có những công tử lạ mặt khác, trên người bọn họ đều mặc cẩm y, đeo ngọc bội quý giá, cử chỉ phi thường cao quý.

Tuy là chỉ liếc nhanh qua nhưng mà vẫn khiến tiểu nha hoàn trước mắt sáng ngời, phát hiện vị công tử mặc cẩm bào màu tím cực kỳ tuấn tú, cả người giống như một khối mỹ ngọc, khiến người vừa thấy liền không dời mắt được.

Chờ Chúc Liên khoát tay với đám bà tử, bảo bọn họ muốn đi dạo nhà ấm một chút thì chóp mũi tiểu nha hoàn đổ mồ hôi, liếc nhìn quản sự, cũng thấy vẻ nôn nóng trong mắt bà ấy.

Các nàng không biết tại sao hôm nay đại thiếu gia lại có hứng thú, lại dẫn bằng hữu tới đây chọn hoa. Tuy rằng trong lòng bọn họ gấp gáp nhưng cũng không có cách nào, chỉ có thể toàn tâm hầu hạ.

Chờ đám người Chúc Liên đi về phía trước, quản sự liền kéo tiểu nha hoàn lại hỏi xem Khúc cô nương đang ở đâu, không khỏi có chút hối hận nói: "Sớm biết vậy thì ta đã cho người báo với đại thiếu gia một tiếng, để Khúc cô nương rời đi trước. Bây giờ không thể cho họ gặp Khúc cô nương được, nếu không cẩn thận xảy ra va chạm thì chúng ta không thể bàn giao được với Chúc Hà tiểu thư đâu."

Lúc trước bọn họ cho rằng Chúc Liên chỉ tới chọn hoa rồi rời đi luôn, sẽ không có hứng thú đi dạo trong nhà ấm bởi các loài hoa ở hoa viên cũng đều xinh đẹp quý giá, đủ để bọn họ du ngoạn. Nhưng ai biết tâm tình của vị đại thiếu gia này tốt như vậy, muốn đi dạo ở đây. Đi dạo ở đây cũng không có vấn đề gì, chỉ là ban đầu bọn họ không nói Khúc gia tứ tiểu thư đang ở đây, bây giờ mà cứ che che giấu giấu thì cũng không ổn.

Nếu tiểu thư Khúc gia ở đây xảy ra chuyện gì thì các nàng chắc chắn sẽ bị phạt nặng.

Bây giờ cũng không biết nên làm gì mới tốt nữa, muốn thông tri cho Khúc Liễm nhưng sợ quá lộ liễu, chỉ có thể cầu mong đoàn người không đi đến bức tường hoa tử đằng la bên kia.

May mắn là Chúc Liên hôm nay chỉ muốn chọn hoa lan, còn các loại thược dược thì chỉ mới chớm nở, lại cách bức tường một khoảng cách khá xa, làm tiểu nha hoàn cùng bà tử thở phào nhẹ nhõm.

Vì không muốn người hầu làm vướng tay vướng chân nên Chúc Liên kêu bọn họ lui xuống, chỉ để quản sự ở đây hầu hạ.

"Chu huynh, bồn hoa lan Phúc Kiến này thế nào? Còn bồn thượng dược này nữa, nở cũng cực kỳ kiều diễm." Chúc Liên nói với thế tử Ninh Vương đang đi bên cạnh.

Chu Lang nhìn khắp nơi, hứng thú bừng bừng nói: "Không phải nơi này có hải đường Tây Phủ sao? Nương ta thích hải đường, đặc biệt là hải đường Tây Phủ. Lần này đến Thường Châu ta đã nói với nàng, nếu mà gặp thì sẽ mang về hiếu kính lão nhân gia."

Chúc Liên lập tức cười nói: "Ai da, tiểu tử này, ngươi là có mưu đồ mới đến nhà ta đúng không? Bồn cây đó chính là vật mà lão thái quân yêu thích nhất, nếu mà nhượng lại cho ngươi thì cũng không tốt lắm đi? Ngươi tiểu tử này sẽ không phúc hậu như thế chứ?”

“Đừng lấy lão phu nhân ra áp chế ta, ta cũng không phải là người dễ bị hù dọa đâu, đi thôi đi thôi, đi lên trước nhìn một cái.”

Nói xong liền kéo Chúc Liên đi.

Những người biết thân phận của Chúc Lang thì đều cẩn thận đi theo.

Thiếu niên đi ở cuối lại rất nhàn nhã, khóe môi ôn nhã nhu hòa cười, không nhanh không chậm đi theo đoàn người, ánh mắt chậm rãi nhìn xung quanh, giống như cảm thấy cực kỳ hứng thú với nhà ấm của Chúc gia.

Sau đó, hắn liền thấy cách đó không xa, bên bàn đá chỗ vườn hoa cúc có đặt trà bánh.

Tách trà vẫn còn nước, cái hộp bánh sơn đỏ khắc hoa vẫn đang mở, bên trong có một ít điểm tâm cùng mứt, hiển nhiên là được chuẩn bị cho nhóm tiểu cô nương.

Vừa rồi ở chỗ này có người ngắm hoa.

Thiếu niên có chút đăm chiêu suy nghĩ, nhìn bồn hoa cúc tím, lại nhìn về phía bức tường được bao bởi những cây tử đằng, giống như một bức tường hoa, màu xanh biếc trên tường kết hợp với những đóa hoa tím nhỏ phấp phới trong gió, cực kỳ đáng yêu.

"Kỷ công tử?” Quản sự đi theo gọi một tiếng, lại nhịn không được nhìn về phía mọi người đã đi xa.

Thiếu niên khoát khoát tay, nói: “Ta chỉ tùy tiện nhìn một chút thôi, ngươi không cần đi theo.” Sau khi đuổi quản sự đi, hắn liền bước đến phía sau bức tường hoa.

Ở mặt trong của bức tường hoa, Khúc Liễm có chút nhàm chán mà dùng lá cây tử đằng gấp thành hình động vật, hai tay thập phần linh hoạt. Bích Xuân lại giống như lâm đại dịch, dựng thẳng lỗ tai để nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, một bộ ước gì Chúc đại thiếu gia mau mau rời đi khiến Khúc Thấm không khỏi buồn cười.

Nàng lại bộ dạng không tim không phổi, khiến cho Bích Xuân tức giận thiếu chút nữa trợn trắng mắt, cảm thấy thật là hoàng thượng không vội mà thái giám đã gấp. Tuy nói chạm mặt nhau thì cũng không có gì, thế nhưng hiện giờ các nàng đang làm khách ở Chúc gia, hơn nữa Khúc Liễm lại trang điểm xinh hơn ngày thường nên làm một nha hoàn, Bích Xuân chỉ muốn lưu tâm một ít, bảo vệ thật tốt chủ tử nhà mình.

Trước khi đến Chúc gia, Nhị tiểu thư đã dặn đi dặn lại rằng phải chiếu cố Tứ tiểu thư thật cẩn thận, không được để nàng bị người khác khi dễ.

Khúc Liễm thấy bộ dáng của Bích Xuân, đang muốn trấn an nàng ấy một chút thì Bích Xuân liền mở to mắt nhìn, giống như thấy chuyện ngạc nhiên gì, làm cho nàng theo bản năng quay đầu lại....

“Thì ra muội ở trong này.”

Thanh âm trong trẻo như châu như ngọc, dễ nghe cực kỳ, giống như gió mát thoảng bên tai, sau đó khuôn mặt trắng như ngọc, sạch sẽ không chút tỳ vết, mang theo cảm giác nhu hòa của thiếu niên mười bốn, mười lăm tuổi, lập tức khảm vào lòng người khiến trong lòng người ta vô cùng yêu thích.

Tuấn mỹ thiếu niên kia hướng nàng cười đến đôi mắt cong cong, giờ khắc này, giống như hắn có chuyện gì rất vui vẻ vậy, trong mắt tràn ngập ý cười, đôi mắt đen như bảo thạch lấp lánh trong đêm đen, phá lệ xinh đẹp.

Nhìn gần, càng thấy đẹp mắt hơn.

Khúc Liễm chớp chớp mắt, mãi sau mới phản ứng lại, khoảng cách giữa nàng với thiếu niên hình như đã được rút ngắn, đang đứng rất gần nhau, ngay cả mùi hương thanh nhã trên người hắn nàng đều có thể ngửi được liền sợ tới mức lùi nhanh về phía sau.

Thiếu niên đứng tại chỗ, tâm tình vui vẻ mà nhìn nàng.

“Ngươi....” Khúc Liễm có chút chần chờ, nghĩ đến Khúc Thấm đối với hắn có ý tứ, trong lòng có chút không xác định, “Công tử có việc gì sao?”

Hắn hơi gật gật đầu, lại dùng loại ánh mắt khiến người ta không thể tức giận được mà đánh giá nàng một lượt, cười nói: “Đúng là có việc.”

“A...”

Khúc Liễm cùng hắn chỉ có duyên gặp hai lần, hơn nữa đều trong trường hợp đông người nên cũng không có nói chuyện với nhau, vẫn là người xa lạ, vậy sao có thể có chuyện được? Cho nên, trong lúc nhất thời nhìn thấy hắn nàng không khỏi có chút kinh ngạc.

Đang nghĩ chợt thấy thiếu niên tháo ngọc bội màu đỏ đậm, ở giữa có chút tím, đưa cho nàng.

Khúc Liễm chỉ nhìn hắn, không có nhận lấy.

Vì thế thiếu niên lại bước tới gần, đem miếng ngọc bội đặt vào tay nàng, hơn nữ còn thoáng dùng sức, nắm lấy bàn tay mềm mại nhỏ bé, làm nàng không thể tránh thoát.

Hắn cúi đầu nhìn nàng, bởi vì chiều cao có chút chênh lệch nên hắn so với Khúc Liễm cao hơn một cái đầu, hơi thở nhẹ nhàng lướt qua mặt hắn, chợt nghe thấy giọng nói mang theo một tia mềm mại, mập mờ, nhẹ nhàng cười nói: “Đây là món quà lúc trước ta hứa sẽ tặng muội, muội phải giữ cẩn thận đấy nhé.”

Khúc Liễm há hốc mồm, trợn tròn mắt ngạc nhiên.