Chương 3
Dường như tất cả mọi người trên thế giới đều có mặt tại đây, đứng ngay bên ngoài khi cánh cửa bị bật tung ra.
Emma chán nản nghĩ. Hay ít ra thì cũng là tất cả mọi người trong cái thế giới nhỏ bé của nàng. Ngài Bertrand, vị linh mục, cậu em họ Rolfe, Ngài Blake, những người lính của chồng nàng – Ngài Amaury, và tất cả những người phục vụ trong và ngoài toà lâu đài – có vẻ như đều đang đứng ở ngay cửa phòng. Tất cả bọn họ đang chen lấn nhau để được nhìn đôi vợ chồng đang nằm trên giường. Tha thiết mong được đảm bảo rằng hành động đã được thực hiện, mọi chuyện đã xong và họ đã được an toàn khỏi người đàn ông đang đứng chắn ở lối cửa vào phòng, sự kiệt sức và thất bại, sự vùng vẫy của nỗi tuyệt vọng hiện lên trên gương mặt của hắn ta khi hắn nhìn chằm chằm trân trối vào hai người đang quấn lấy nhau qua tấm rèm mà nàng đã vô ý để hở rộng ra từ lúc leo lên giường.
Không khí căng như dây đàn khi mà tất cả mọi người bất động. Rồi Amaury bất thần chuyển động. Nhảy ra khỏi người nàng xuống giường, giật cái chăn lên để che cho người nàng, chàng chộp lấy thanh kiếm đang dựng ở tường rồi quay về phía kẻ phá đám, trong khi vẫn hoàn toàn khoả thân ngạo nghễ.
“Thế này là thế quái nào đây?”
Emma liếc chàng sắc lẻm. Mặc dù chàng đã biết rõ mười mươi về chuyện đang diễn ra, chàng vẫn đang thể hiện tốt đến không tin được hình ảnh của một chú rể bất ngờ bị quấy nhiễu trong đêm tân hôn. Nàng dành vài giây để tán thưởng khả năng của chàng, rồi liếc sang Bertrand.
Ký ức của nàng không còn tốt nữa. Mặc dù nàng đã biết rằng Fulk và người em họ có cùng khổ người và đều nhỏ hơn Amaury, nhưng nàng đã thực sự không biết là nhỏ hơn ở mức nào. Chúa lòng lành, nhìn gã như một thằng nhóc khi so với người chồng mới của nàng. Thậm chí còn tệ hơn, vì Ngài Blake và cậu em họ của nàng đứng gần che toàn bộ cửa ở đằng sau hắn, cũng trội hơn hắn đến cả một cái đầu. Trông hắn như một người lùn đứng giữa những người khổng lồ. Một tên lùn bé tẹo tóc vàng. Chẳng có một chút khí thế nào ở hắn ta, và mặc dù hắn ta cũng có nét đẹp trai, thì nó cũng mang vẻ mềm mại, yếu đuối so với những góc cạnh quyết đoán ở người chồng mới của nàng. Không nghi ngờ gì là, Emma nghĩ, Bertrand sẽ không thể yên thân nếu phải đấu với Amaury de Aneford. Do đó, nàng khá ngạc nhiên khi gã đột nhiên thu mình lại và thông báo, “Ta đến theo lệnh của Đức vua.”
Khi Amaury đứng đó chỉ nhướng mày lên, thì vị linh mục đã rẽ đám đông đi lên phía trước.
“Xin thứ lỗi cho chúng tôi, thưa ngài Amaury,” vị linh mục già nhẹ nhàng nói, không còn chút hoảng hốt nào còn sót lại trong giọng nói của ông. “Như ngài Bertrand đã nói, ngài mang đến một bức thư của đức vua nói rằng nếu hôn lễ chưa chính thức được hoàn tất, thì nó sẽ không có ý nghĩa gì cả. Tuy nhiên chúng ta đều thấy là –“
“Chúng ta chẳng thấy cái gì hết.” Đã có chút e dè trong giọng nói của Bertrand. “Tất cả những gì chúng ta thấy là họ đang ôm nhau. Họ vẫn chưa hoàn thành việc đánh dấu hôn ước. Chuyện này không có ý nghĩa gì hết.”
Amaury hạ mũi kiếm xuống sàn, rồi tựa lên nó với vẻ uể oải. “Ta cần phải làm rõ với ngài, thưa ngài. Rằng không giống như anh họ ngài, ta đã không bỏ phí một giây nào. Cuộc hôn nhân này đã chính thức được hoàn tất rồi.”
Mặt của Bertrand rúm lại cùng với sự thất bại và chán chường khi gã chiếu tia nhìn vào Emma đang ngồi mở to mắt trên giường, mép ga phủ đến ngực nàng. Rồi hắn đột nhiên mỉm cười. “Vậy chứng minh đi.”
Emma chớp mắt bối rối khi mọi con mắt đổ dồn về phía nàng, không biết làm thế nào để họ có thể chứng minh được. Phải chăng họ cần phải lặp lại cái hành động đau đớn tàn bạo ấy một lần nữa ư? Trước mặt tất cả mọi người? Lần nữa ư? Vì họ đã chắc chắn đang làm điều đó rồi, vào lúc mọi người ùa vào phòng ngủ. Ít ra thì, nàng nghĩ rằng họ đã làm như vậy rồi.
Nhìn vào giường, Amaury hiểu vấn đề ngay lập tức. Chăn đệm đều màu đen … đen như bất cứ cái quỷ gì trong toà lâu đài này. Máu có thể lộ rõ trên vải trắng, nhưng chẳng nhìn ra được trên tấm vải đen.
“Đúng vậy, ga trải giường không làm lộ nõ,” Rolfe tự tin nói, bước đến bên cạnh linh mục khi chàng nắm bắt được ý định của Bertrand. “Nhưng Amaury đã tự mang trong mình bằng chứng rồi.”
Mọi cặp mắt, kể cả của Emma, đều đổ dồn vào Amaury và rớt xuống cái phần phụ mà trước đó nàng cũng đã để ý đến. Trước sự chú ý bất ngờ, cái vật đó, vốn vẫn đang dựng đứng nghênh ngang, bỗng xìu xuống trước con mắt của quá nhiều người. Nhưng đó không phải điều làm Emma sửng sốt. Máu còn đọng trên cái vật đó. Amaury đã bị đau. Nàng lo lắng nhìn lên mặt chàng để rồi thấy rằng, cho dù đang bị thương, chàng cũng vừa chợt mỉm cười.
Nhấc mũi kiếm lên một lần nữa, Amaury bước lên phía trước hăm doạ. “Nếu ngài và mọi người đều đã thoả mãn thấy rằng ta đã hoàn thành nhiệm vụ mà Ngài Fulk đã bỏ lỡ, thì ta và phu nhân của ta cần có một chút riêng tư,” chàng thẳng thừng nói.
“Tất nhiên, thưa ngài,” vị linh mục lẩm bẩm, và cố kéo Ngài Bertrand đang choáng váng kia ra khỏi phòng với sự trợ giúp của Rolfe. Quay lại cửa, Rolfe ngừng lại đủ để nháy mắt hoan hỉ với cô chị họ, rồi kéo cửa đóng lại.
Amaury thở phào nhẹ nhõm và tựa kiếm lại vào tường, rồi ngập ngừng quay lại giường, chỉ để nhận thấy chiếc giường đã trống trơn.
Nhướn mày, chàng quét mắt một lượt khắp phòng rồi thấy vợ chàng đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đứng trước chậu rửa mặt. Rõ ràng nàng đã không phí một giây nào sau khi cánh cửa đóng lại để nhảy ra khỏi giường. Chàng không thể trách nàng sau nỗi đau đớn thiệt thòi mà nàng vừa phải chịu. Chắc chắc nàng sẽ chẳng bao giờ muốn làm chuyện đó lần nữa, chàng rầu rĩ nghĩ, ngồi lún sâu hơn vào một bên mép giường. Áp mặt vào hai tay, chàng nhìn xuống dưới đầu gối và thở dài chán nản.
“Thưa ngài?” Bàn tay mát rượi của nàng đặt lên đầu gối làm Amaury giật mình ngẩng phắt lên. “Cho phép tôi?” nàng lặng lẽ nói, cố không nhìn vào biểu tượng đàn ông của chàng, mặc dù nàng đang cố tách hai chân chàng ra.
“Gì cơ?” Amaury ngạc nhiên hỏi, hai chân chàng tự động tách ra, nhưng hành động tiếp theo của nàng đã giải thích tất cả khi nàng bắt đầu lau cái vật nhuốm máu đó của chàng.
“Ngài đã tự làm mình bị thương,” nàng lẳng lặng nói. “Điều đó thường có trong lần đầu …”
“Quan hệ”, Amaury nói nốt giúp nàng, chụp giữ lấy hay tay nàng trong bàn tay chàng khi chàng chợt cảm thấy bị rung động dưới sự va chạm của nàng. “Phu nhân –“
“Emma.”
“Emma?”
“Phải, Emma,” nàng nói giản dị. “Tên của tôi.”
“Ồ phải, Emma. Lại đây nào.” Chàng kéo nàng ngồi lên giường cạnh chàng, gượng cười khi nàng bất thần đỏ mặt khi nhận ra mình đang khoả thân, rồi kéo tấm chăn choàng qua vai để che đi.
“Chúng ta nên chăm sóc cho vết thương của ngài,” nàng miễn cưỡng nói và cảm thấy không thoải mái khi chàng cứ tiếp tục cười trong khi nhìn nàng, rồi lập tức cảm thấy hối lỗi khi thấy nụ cười của chàng nhạt dần đi.
“Nhưng ta không bị thương.” Không quan tâm đến việc mình đang không mặc gì, chàng đứng dậy nâng chân Emma lên giường đặt nàng nằm xuống. “Ta e rằng nàng mới là người bị thương,” chàng cho nàng biết.
“Tôi ư?” Nàng giật mình. “Nhưng ngài mới là người bị chảy máu.”
“Không.” Chàng lắc đầu và nhẹ nhàng kéo chăn ra khỏi người nàng lần nữa. “Nàng mới là người bị chảy máu.”
Emma nhìn xuống hướng tay chàng chỉ, rồi thảng thốt nhận ra máu ở phía trong đùi nàng. Ngồi bật dậy, nàng nhìn đăm đăm vào đùi nàng hoảng sợ. Đây không phải chu kỳ của nàng. Nàng không thể chảy máu, thế nhưng… đúng là máu chảy từ trong ra.
“Nàng không cảm thấy đau sau lúc đó sao?”
“À, có, nhưng từ lúc … tôi nghĩ… “ Đặt tay lên trán như thể cả căn phòng đang quay tròn xung quanh, nàng rớt xuống giường thở hổn hển. “Tôi sắp chết ư?”
“Không, không đâu phu nhân của ta,” chàng trấn an, rồi nhăn trán khi nhìn thấy mặt nàng xanh mét đi. “Trông nàng trắng bệch cả ra rồi.”
“Tôi sợ rằng tôi không chịu được khi nhìn thấy máu,” Emma yếu ớt thú nhận.
Amaury nhướng mày ngạc nhiên. “Nàng không có vẻ gì sợ khi nhìn thấy máu trên người ta.”
“Vâng, không. Nhưng lúc đó tôi không biết đó là máu của mình.”
“À… ra vậy,” chàng cười gượng. Cúi người xuống, chàng nhặt cái khăn nàng đã lấy ra để lau cho chàng, vắt khô nước, rồi định lau cho nàng như trước đó nàng đã làm cho chàng.
Mặt nàng chuyển từ trắng bệch sang đỏ nhừ, Emma nắm tay chàng. “Không cần đâu, tôi…” nàng bắt đầu ngượng ngập, rồi im bặt khi ông chồng mới của nàng nhìn nàng kiên quyết.
“Ta là chồng nàng,” đó là tất cả những gì chàng nói, thế là đủ. Emma buông tay chàng ra và nằm xuống, âm thầm ngượng ngùng chịu đựng sự chăm sóc của chồng.
“Hơn nữa làm thế này cũng chỉ giống như những gì nàng làm cho ta thôi,” chàng nói khi đã lau hết máu và thả chiếc khăn vào trong chậu. “Giờ nàng nghỉ ngơi đi.”
“Vâng, thưa ngài,” Emma nói khẽ với giọng nói mà nàng hy vọng là phù hợp với một người vợ biết làm theo nghĩa vụ khi chàng kéo chăn lên đắp cho nàng. Người chồng mới của nàng có vẻ hài lòng khi đứng dậy và đi vòng sang phía bên kia giường để trèo lên.
Emma nằm yên lặng một lúc. Sợ rằng nàng sẽ cựa quậy và làm phiền đến người lạ đang nằm bên cạnh, nàng lướt mắt khắp phòng. Phòng này đã trở thành phòng ngủ của nàng từ hai năm trước rồi. Trông nó vẫn vậy, thế mà nàng bỗng có cảm giác hoàn toàn xa lạ. Nàng không thể hiểu nổi. Không có gì thay đổi cả … Thế mà mọi thứ đã khác rồi.
Tập trung giữ cho hơi thở chậm và đều đặn, nàng lắng nghe thấy tiếng chúc tụng vang lên từ dưới đại sảnh dưới nhà. Người của nàng đang chúc mừng cuộc hôn nhân của nàng và sự hoàn thiện của nó, cũng như ăn mừng vì đã thoát khỏi sự cai trị của phu nhân, mẹ của Bertrand. Ý nghĩa đó làm nàng phải tự hỏi vì sao bà già đó không ở đây cùng với con trai. Emma chỉ có thể đoán rằng vì quá nỗ lực phi đến đây trước khi cuộc hôn nhân chính thức được hoàn thành, Bertrand đã phải để mẹ ở nhà và vội vã lao đi. Dù thế nào, Emma cũng thấy nhẹ nhõm vì bà ta đã không đến. Thực lòng mà nói thì bà ta thật là một bà già kinh khủng. Emma gần như đã co rúm người lại dưới đôi mắt lạnh lẽo như cá ươn của bà ta.
Emma lướt nhìn sang cửa sổ bên cạnh giường rồi thở dài. Thật là một ngày không bình thường. Thực là quá mệt mỏi, với việc biết mình sắp phải kết hôn, lo lắng không biết chồng nàng có đến hay không, chờ đợi chàng trong nhà thờ, bữa tiệc, rồi đến cả cái công việc quá ư rắc rối mà, như Amaury gọi, là “quan hệ.” Nàng thoáng thấy mình ngớ ngẩn khi hiểu ra trải qua đêm tân hôn là thế nào, và tự hỏi không biết nó sẽ thế nào nếu là với người chồng đầu tiên của mình. Chắc cũng sẽ khó chịu như thế, nên nàng có thể hiểu vì sao Ngài Fulk lại không có vẻ gì muốn hoàn thành nó. Ông ta luôn luôn muốn tránh tất cả những gì không làm mình hài lòng. Thế nhưng, đây lại là cách duy nhất để có con.
Ý nghĩ đó làm Emma bất giác đặt nhẹ nhàng bàn tay lên bụng. Nàng đủ kiến thức để biết một đứa bé sẽ lớn lên ở đâu. Con của họ. Của nàng và Amaury. Phải, nàng hẳn đang mang trong bụng đứa con của chàng, và chắc chắn chỉ với một lần quan hệ đau đớn như vậy là đã có con ư? Nếu không phải như thế thì nàng chắc chắn là mọi người đã có ít con hơn rồi.
Emma mơ màng ngủ, nụ cười phảng phất trên môi khi nàng mơ về đứa con mà có thể nàng đang mang.
***
“Hắn đã cuốn xéo rồi.”
Emma đỏ mặt, ngồi thẳng dậy bên chiếc bàn ở đại sảnh. Nàng đang tìm kiếm Ngài Bertrand trong đám đàn ông đang bất tỉnh nằm lê la trên sàn. Rồi nàng quay sang em họ nàng khi cậu đi tới bên nàng. “Ai cơ?”
“Ngài Bertrand. Hắn đã đi ngay khi bước xuống dưới nhà. Có phải đó là người chị đang chăm chú tìm không, chị họ?”
Emma yếu ớt cười. “Em biết chị mà, Rolfe.”
Nhún vai, Rolfe cúi xuống ấn một nụ hôn lên trán nàng. “Chồng chị đâu? Vẫn ngủ à?”
“Ừ.”
“Hẳn là một đêm mệt nhoài.” Emma thấy má mình đỏ lựng lên lần nữa khi bị trêu chọc, nàng nhanh chóng đổi đề tài. “Cậu có muốn ăn sáng không?”
Rolfe nhăn nhở cười trước mưu mẹo lộ liễu của nàng, nhưng vẫn quyết định để mình cắn câu. Quay lại, anh nhướng một bên mày nhìn về phía đại sảnh, “À phải, điểm tâm là một ý kiến tuyệt đấy. Nhưng em không nghĩ là chị sẽ may mắn khi đánh thức được cái đám lộn xộn này đâu.”
“Phải.” Thở dài, Emma lướt mắt nhìn quanh một lượt quang cảnh còn lại sau buổi lễ tối qua. đại sảnh la liệt người. Tất cả đều bất tỉnh. Cả phụ nữ và cánh đàn ông đều nằm rải rác trên sàn như những quân cờ bị đổ. Đi băng qua phòng còn khó, nói gì đến chuyện dọn bàn ăn. Quay ngoắt người lại, nàng sải bước qua hai cánh cửa đang mở. “Đường này.”
Nhướng mày ngạc nhiên, Rolfe đi theo nàng ngay, sự hứa hẹn đồ ăn có sức cám dỗ thật mạnh mẽ. “Chị đi đâu?”
“Vòng qua cửa sau của bếp để kiếm cái gì ăn,” Emma nói, giật mạnh cánh cửa ra rồi dẫn anh ra hoà vào không khí trong lành của buổi sáng.
Rolfe nhăn nhó. “Em không ngại ăn trong bếp, Em. Nhưng đầu bếp sẽ cắt tai chị em mình mất.”
“Đầu bếp vẫn còn nằm bên bàn, cạnh vợ ông ta, và vẫn chưa thèm tỉnh. Mà, chị thì đang nghĩ là chúng ta nên đi dã ngoại.”
“Đi dã ngoại ư?”
“Đúng vậy.” Emma cười, tiếng cười vọng qua vai khi dẫn anh đi vòng qua toà nhà. “Lâu lắm rồi chúng ta không đi dã ngoại. Mà chị thì vẫn nhớ những cuộc thám hiểm nho nhỏ của chúng ta biết bao.” Emma cười nhẹ khi nhớ lại những lần họ trốn ra khỏi toà lâu đài khi còn là những đứa trẻ. Họ đã gom một ít đồ ăn khi đầu bếp không để ý, rồi trườn ra khu rừng bao quanh lâu đài của cha nàng để mở tiệc với đồ ăn trộm được trước khi chơi trò trốn tìm trong đám cây cối. “Có một khoảng rừng trống rất đẹp chỉ cách đây 10 phút cưỡi ngựa thôi. Chúng ta phải băng qua một con suối khi đến đó.”
“Nghe hấp dẫn đấy.” Rolfe thoáng cười, sực tỉnh sau những hồi ức của mình. Hồi đó Emmalene không phải là một tiểu thư đứng đắn. Ông tổ của nàng là một du mục. Và nàng luôn đòi làm ngài Darion gan dạ khi họ chơi trò “Hãy-bắt-tôi-nếu-có-thể,” chứ không phải một thiếu nữ tóc vàng như đáng ra nàng phải thế. Nàng táo tợn không thua kém bất cứ đứa con trai nào khi băng qua rừng, bò lên cây rồi đu lên cành cây. Hay chỉ đơn giản là mượn tạm quần của Rolfe để mặc. Nếu cha nàng, bác của anh, mà bắt được, thì ông hẳn đã lột da cả hai đứa rồi.
Trời, mình mới nghĩ nhiều làm sao chứ, Rolfe tự giễu mình. Bác Cedric luôn nuông chiều họ trong mọi chuyện, nhất là với Emma. Ông như thể tự bịt mắt mình đi vậy. Thật thế, ông còn hơn cả biết rõ về mấy trò của bọn trẻ con nhưng chỉ vờ coi như không thấy mà thôi.
“Đây rồi,” Emma nói. Đẩy cửa để vào bếp, nàng nhặt cái rổ từ trong góc và bắt đầu nhặt đồ.
Rũ bỏ những suy nghĩ về chuyện cũ ra khỏi tâm trí, Rolfe nhìn xuống thức ăn mà Emma đang chọn để mang đi. “Á à chị họ của em ơi, chị không cần nhiều đến thế đâu. Chỉ có hai chị em mình thôi mà.”
“Chị nghĩ có khi ngài linh mục muốn đi cùng chúng ta. Chị đã thấy đức cha đi qua sân khi vòng qua toà nhà.”
Rolfe thoáng thấy chút ghen tỵ khi nghĩ phải chia sẻ thói quen từ thời thơ ấu của họ với linh mục, nhưng rồi lại nhún vai gật đầu. Họ không còn là trẻ con nữa. Và đây cũng không còn là lâu đài của bác anh nữa. Đây đã là lâu đài của riêng cậu rồi.
“Cứ theo ý chị,” anh dễ dãi nói, với lấy cái giỏ từ tay nàng và chìa một cánh tay ra cho nàng.
***
Amaury không phải là người của buổi sáng. Chưa từng, nhưng hôm nay là ngày chàng đặc biệt cảm thấy u ám trong tất cả các buổi sáng trong đời. Chàng đã ngủ chập chờn, liên tục bị đánh thức vì sự bứt rứt của cái vật đàn ông khổ sở trong chàng. Có vẻ như, trong khi tinh thần của chàng đủ hào hiệp để không đối xử tệ bạc với người vợ trẻ tội nghiệp của chàng thêm lần nữa trong đêm đầu tiên thành vợ chàng, thì cái ấy của chàng gần như chẳng có tí thông cảm gì hết. Không thể chịu nổi khi chàng tự thấy mình không ngừng ngồi dậy trên giường, thắp nến bên cạnh, và ngắm gương mặt xinh đẹp hài hoà của nàng. Quả thực, vợ chàng có mang nét đáng yêu của một bông hoa thanh nhã. Kể cả trong khi thở nàng cũng toát lên sự sang trọng.
Cuối cùng chàng cũng ngủ thϊếp đi khi mặt trời bắt đầu cuộc hành trình trên bầu trời. Để rồi sau một tiếng ngắn ngủi thôi, chàng lại thức dậy trong ngôi nhà mới của chàng, lâu đài mới của chàng, giường mới của chàng, chỉ để thấy rằng cô dâu mới của chàng rõ ràng đã không còn nằm trên chiếc giường của họ nữa. Và giờ, sau khi đã tìm kiếm khắp cả toà lâu đài và sân trong lâu đài, chàng vẫn chẳng thấy bóng dáng nàng đâu cả. Cả cái sân im lặng như tờ. chỉ có hai người lính gác ở cổng. Những người còn lại, cùng với nhiều dân làng có vẻ như đang ở trong đại sảnh của chàng, ngáy ầm ỹ, đủ để thổi bay cả mái lên. Có vẻ như tất cả mọi người đều hoàn toàn thích bữa tiệc trong hôn lễ của chàng. Tất nhiên là trừ chàng. Điều đó chỉ làm chàng thêm cáu tiết hơn. Hẳn là họ đã uống cạn cả một hồ rượu bia đến say mèm nằm lăn ra cả sàn đại sảnh. Rượu của chàng và cả cái sàn đại sảnh của chàng nữa...
Từng ý nghĩ lướt qua chỉ càng làm chàng cáu tiết hơn, Amaury sải bước quay trở lại vào trong đại sảnh còn đang ngổn ngang lộn xộn, đứng dạng chân, chống tay lên hông, và rống lên, "Vợ ta đâu?" Duy nhất đáp lại cho sự kích động của chàng là sự giật mình và cựa quậy của một hoặc hai gã cục mịch say khướt đang nằm dưới đất, cạnh chân chàng. Càng điên tiết hơn, Amaury một lần nữa quay người lao thẳng ra khỏi lâu đài. Chàng đi thẳng đến chuồng ngựa, chộp lấy một cái thùng gỗ trên đường đi và đổ đầy nó với nước được lấy từ máng nước dành cho ngựa, sau đó quay trở lại Đại Sảnh.
Nếu tiếng gầm đầu tiên của chàng không thu hút được nhiều sự chú ý cần thiết, thì tiếng quát trong lần thứ hai này, với sự trợ giúp của một thùng nước dành cho ngựa mà chàng hất tung tạt thẳng xuống sàn bắn ra ra xung quanh lên người những kẻ say khướt còn đang nằm la liệt trên sàn nhà đã có được hiệu quả rõ rệt.
Những người phụ nữ bật dậy với những tiếng la ó phản đối và sốc, những tên đàn ông thì thốt lên những tiếng chửi rủa và với ngay lấy thanh kiếm của họ. Amaury chờ đợi cho đến khi các âm thanh đã giảm xuống gần như là im lặng khi mà hầu như tất cả mọi người nhận ra thủ phạm đã thô bạo đánh thức họ là ai. Khi đó, chàng mới cất tiếng bằng một giọng trầm thấp chết người. "Bây giờ, nếu tất cả mọi người đã sẵn sàng để lắng nghe. Ta muốn biết vợ ta đã đi đâu! "
Sự im lặng đáp lại lời nói của chàng cùng với những cái chớp mắt ngạc nhiên đã nói cho chàng biết điều mà chàng đã nghĩ đến. Với tình trạng say khướt, không ai trong số những người này biết nơi mà vợ chàng đã đi.
Thở dài, chàng cau mày. "Vậy, có ai biết vợ ta thường sẽ làm gì, hoặc thường đến một nơi nào đó vào mỗi buổi sáng không?"
"Đi xưng tội"
Nhận ra người trả lời là Maude - cô hầu có khuôn mặt tròn vành vạnh, Amaury quay sang cô tỏ vẻ biết ơn khi chợt nhớ ra cô là cô hầu của vợ chàng. Chàng đang định đáp lại cô thì một người đàn ông đứng bên cạnh đã lên tiếng, “Ơ, nhưng Cha Gumpter cũng đã đi rồi. Sẽ không có lễ xưng tội đâu.”
Maude nhún vai. “Linh mục cũng có thể làm lễ xưng tội mà.”
“Không.” Amaury lắc đầu trước khi hai người họ bàn luận thêm về chuyện đó. “Ta đã đến nhà thờ. Vợ ta không ở đó. Cả linh mục cũng không,” chàng cau mày, lướt mắt nhìn qua biển người trước mặt để tìm kiếm gương mặt của vị linh mục. Ông ta cũng không có trong đó, tất nhiên rồi. Có vẻ như chẳng người nào chàng muốn gặp lại có thể có mặt trong sáng nay. Đến ngay cả Blake cũng biến đâu mất. Amaury đã để ý đến điều này suốt trong lúc đi tìm vợ, chàng nhận thức rõ ràng là anh bạn của mình có sức quyến rũ chết người với phụ nữ như thế nào, mặc dù vậy chàng vẫn cố rũ bỏ mối ngờ vực trong lòng.
Chàng lấy làm mừng là đã không gọi tên sự nghi ngờ đó ra ngay cả trong ý nghĩ với bản thân mình, khi Blake đột nhiên lồm cồm bò ra từ dưới cái bàn dài mà họ đã ngồi tối qua, với một cô nàng đẫy đà có mái tóc dài và dày màu vàng đang quấn lấy dưới gót chân cậu ta.
Sau khi đứng lên, anh bạn của chàng vuốt phẳng quần áo với vẻ trịnh trọng nghiêm trang như thể một người có nhân phẩm tuyệt vời, rồi đỡ cô bạn đồng hành cùng đứng dậy trước khi quay sang đối mặt với Amaury. “Á à, tớ thấy là cậu đã tỉnh giấc rồi, ông bạn” chàng ta gọi với vẻ mừng rỡ, bước băng qua phòng, như thể không có gì là không ổn trong phòng và chẳng có gì lạ cả khi Đức ngài Amaury đã rống lên gào thét khi đi vào các phòng vào mỗi buổi sáng và hắt nước làm bắn ra tung tóe khắp mọi nơi.
“Vợ tớ mất tích rồi.”
Blake nhướng mày lên khi nghe thông báo đó, rồi liếc nhìn khắp phòng để tìm kiếm như thể mong đợi một câu trả lời ở đó trước khi nói, “Có lẽ là cô ấy đang ở--“
“ Nàng không có ở nhà nguyện. Tớ đã tìm ở đó rồi.”
“Ồ, vậy…” Blake nghĩ nhanh qua. “Thế cậu em họ của cô ấy đâu?”
Mắt Amaury mở to, chàng đã không hề nghĩ đến chuyện tìm cậu em họ của vợ. Rồi chàng quét mắt lướt nhanh khắp qua đám đông. “Rofle ở đâu?”
Chàng cau có nhìn vào đám người lố nhố đang tu tập lại một cách khó khăn và mất một chút thời gian cho đến khi một cô hầu gái còn khá trẻ và xinh xắn thu hết can đảm để bước lên trước rồi lí nhí trả lời chàng.
“Ta không nghe thấy cô nói gì!” Amaury gầm lên với vẻ cáu kỉnh, làm cho cô hầu khốn khổ sợ hãi nhảy dựng lên.
Cố nuốt nước bọt, cô hầu dè dặt do dự tiến thêm một bước rồi hắng giọng trước khi nói to hơn một chút. “Ngài ấy ngủ cùng tôi đêm qua, thưa ngài, nhưng giờ thì Ngài ấy không có ở đây.”
Cô hầu đỏ mặt khi nói cho Amaury biết rằng cậu em họ của vợ chàng không chỉ nằm cạnh cô. Thậm chí có lẽ còn làm nhiều hơn những gì chàng đã xoay sở với cô vợ trẻ của chàng đêm qua. Điều đó chỉ càng khiến cho chàng khó chịu hơn, cau có và nhăn nhó với cô gái cho đến khi Blake xen vào làm chàng phân tâm và giải cứu cho cô hầu tội nghiệp.
“Đó, thấy chưa! Vợ cậu hẳn là đang an toàn bên cạnh cậu em họ của mình. Họ có lẽ đã đi ra ngoài cưỡi ngựa. Cậu đã kiểm tra ở chuồng ngựa chưa?”
“Rồi, nhưng chẳng có ai ở chuồng ngựa hết, và cũng không có một ai chờ ở đó để nói cho tớ biết có con ngựa nào đã rời khỏi chuồng. Đến ngay cả người trông coi chuồng ngựa cũng đã biến mất rồi.”
“À…” Một người đàn ông luống tuổi hắng giọng rồi khép nép đi vòng sang phía chàng, cẩn trọng để giữ một khoảng cách tránh xa ông chủ mới. “Đó là tôi, thưa ngài. Tôi …ờ… sẽ… đi xem ngay bây giờ.”
Amaury vừa định mở miệng bắt đầu mắng mỏ người đàn ông vì đã bỏ bê nhiệm vụ của mình thì nghe thấy tiếng cười từ phía sau vang lên khắp phòng. Xoay gót lại, chàng nhìn chằm chằm vào cánh cửa đã được mở ra, và nhìn thấy vợ chàng đang đi vào lâu đài, theo ngay sau đó là cha xứ và cậu em họ của nàng. Cả ba người họ đều đang vui vẻ mỉm cười và trêu chọc lẫn nhau, mà hoàn toàn không biết gì đến cơn thịnh nộ đã dâng lên cuồn cuộn chực bộc phát trong ngực chàng kể từ lúc chàng thức dậy mà không nhìn thấy nàng sáng nay. “Nàng đã ở đâu vậy?” chàng gầm lên.
Cả ba người vừa xuất hiện sững người lại vì ngạc nhiên bởi sự giận dữ trong giọng nói và khuôn mặt của chàng khi nhìn thấy họ, nhưng ngay sau đó Emma là người lên tiếng trước. "Đã có chuyện gì không ổn sao, thưa Ngài?" Nàng liếc nhìn quanh với vẻ lo âu, căn phòng đầy người với đủ các vẻ mặt, có bất mãn và có cả cau mày.
“Các người đã ở đâu vậy?” Amaury lặp lại dứt khoát.
“Sao cơ… đi dã ngoại”
“Đi dã ngoại?” Chàng có vẻ như bị mất phương hướng khi nghe thấy câu trả lời của nàng. Rồi chàng lại cau có trở lại. “Nàng đã rời đi ra ngoài lâu đài sao?” Ruột chàng muốn xoắn lại với ý nghĩ đó.
“Phải.” Nàng có vẻ sửng sốt với giọng cáu bẳn của chàng, rồi nói thêm, “Vì, thưa đức ngài, chẳng có chỗ nào để mà có thể ăn sáng ở đây cả.”
Amaury định đáp trả ngược lại nàng thì chợt nhận ra rằng vợ chàng, dĩ nhiên là nói đúng. Nhíu mày và thay vào đó chàng ra lệnh, “Nàng sẽ không được phép ra ngoài một lần nữa mà không có ai bảo vệ. Nàng đã rõ chưa, phu nhân?”
Mắt nàng từ từ nhíu lại khi nhìn vào người đàn ông đang đứng trước mặt mình.
Nhận ra cơn giận đang dâng trào lên trong mắt chị họ và báo trước chuyện chẳng lành, Rolfe bước lên để xoa dịu. “Ngài nói đúng, ngài Aneford. Ra khỏi lâu đài mà không có người bảo vệ thì quả thật không an toàn chút nào. Tuy thế, đã có tôi và cha xứ đi theo để bảo vệ cho phu nhân rồi.”
“Đúng đấy, Amaury. Ngài Rolfe đây hoàn toàn có thể bảo vệ cô ấy. Vả lại, mọi chuyện đều ổn rồi còn gì, cô ấy đã trở về.” Blake bước lên đứng bên cạnh Amaury, nở một nụ cười quyến rũ với Quý bà Emma. “Xin phu nhân đừng bận tâm để ý đến tâm trạng của quý ngài đây sáng nay, thưa phu nhân. Không nghi ngờ gì là quý ông đây khó mà tin được vận may của mình khi không chỉ cưới được một cô dâu đáng yêu duyên dáng như quý bà – mà còn có được ngôi nhà này nữa – và hẳn là ngài đây đã phải lo lắng lắm khi sợ rằng bàn tay tráo trở của số phận sẽ lại cướp bà đi sau khi đã trao bà cho ngài ấy.”
Amaury định lên tiếng bác lại lời Blake, nhưng rồi lại thôi, nét mặt chàng chợt có vẻ sững sờ. Lạy Chúa, Blake đã đúng, chàng thẫn thờ nhận ra. Thiếu ngủ có thể làm chàng trở nên cáu kỉnh, nhưng cơn giận dữ dâng cao khi không tìm thấy cô dâu mới của mình bộc phát là do nỗi sợ mất nàng mà ra. Cảm thấy tội lỗi vì sự vụng về trong đêm tân hôn, chàng đã e sợ rằng nàng có thể đã quyết định rằng chàng là một tên đần vụng về và đã bỏ chạy đến cầu xin đức vua huỷ bỏ cuộc hôn nhân này. Đối với những người đã phải làm việc và nỗ lực phấn đấu gần như suốt cuộc đời của mình để góp nhặt ngay cả từng mẩu gỗ nhỏ nhất thì việc có được mọi thứ quá dễ dàng sẽ khiến họ trở nên lo lắng. Nếu Tiểu thư Emmalene trông già nua và xấu xí như một mụ phù thủy thì đó lại là một chuyện khác, theo kinh nghiệm mà Amaury có được thì chẳng có cái gì chàng được ban cho mà không phải trả giá bằng những đau đớn hay những nhiệm vụ khó chịu, nhưng vợ chàng không phải một mụ phù thuỷ già xấu xí. Mà một vận may quá tốt như thế chắc chắn là phải có một cái giá nào đó?
“Chồng tôi may mắn có một người bạn trung thành và quyến rũ như ngài, ngài Blake,” Emma lẩm bẩm, bước lên để khoác tay Blake và dẫn chàng đi đến bên chiếc bàn mà chàng vừa bò lên từ dưới gầm. “Tôi hy vọng ngài ấy biết quý trọng ngài.”
Amaury đã không nghe thấy câu trả lời mà nó chắc chắn là rất lịch thiệp từ anh bạn của chàng; vợ chàng ngồi cạnh Blake bên chiếc bàn dọc căn phòng, vượt khỏi tầm nghe của chàng. Chàng ngạc nhiên khi thấy đám gia nhân ai về việc nấy khi nàng chỉ cần mềm mỏng ra lệnh cho họ. Lính canh gác đã quay trở về vị trí. Những người đầu bếp đã quay lại bếp. Những người còn lại trật tự ngồi vào bàn ăn sáng. Tất cả bọn họ đều cố tránh xa Amaury. Một lát sau, người hầu đã mang thức ăn và bia từ trong bếp ra.
Amaury đứng đó, cảm thấy có chút đơn độc khi nhìn vợ chàng đưa toà lâu đài lại trở lại trật tự. Chàng gần như không để ý thấy Rofle và cha xứ đi ngang qua chàng, ném cho chàng cái nhìn kỳ quặc trước khi bước đến bàn ăn chọn cho mình một vại bia. Tâm trí chàng lại hoàn toàn chìm đắm trong cảm giác lạc lõng một lần nữa, cái cảm giác đã đeo đuổi theo chàng suốt thời thơ ấu. Là con ngoài giá thú của một quý tộc có địa vị cao, chàng đã bị gạt ra khỏi tầng lớp của gia đình mình, nhưng đồng thời cũng bị cô lập bởi những đứa trẻ khác trong ngôi làng mà chàng chào đời.
Khi vợ của cha chàng đã chán ngán và mệt mỏi với việc phải nhìn thấy chàng trong làng – như là một bằng chứng sống gợi nhớ đến chuyện nɠɵạı ŧìиɧ của chồng bà – thì bà đã kiên quyết bắt cha chàng phải đuổi chàng đi, và chàng được gửi đến làm cận vệ cho một điền chủ khác. Mới thật tử tế làm sao. Cha chàng lẽ ra chỉ cần trừng phạt chàng. Nhưng chàng vẫn là người ngoài khi sống trong gia đình mới. Một đứa con hoang làm cận vệ giữa nhiều đứa con hợp pháp. Chàng đã trở thành một chiến binh mạnh mẽ, lão luyện, tự bảo vệ mình trước những kẻ cận vệ lấy việc chế nhạo chàng làm thú vui. Từ đầu Blake đã là một người trong nhóm cận vệ kia, nhưng họ chỉ chiến đấu duy nhất một lần. Đó là một trận đấu cân tài cân sức, và phải chiến đấu cho đến khi cả hai bên đều kiệt sức. Sau đó họ tỉnh dậy cùng nhau và nhanh chóng trở thành bạn. Tình bạn đó đã theo chàng trong suốt chặng đường dài dần hướng những cận vệ khác chấp nhận chàng, chấm dứt những cuộc ẩu đả. Những vẫn luôn có người sẵn sàng gọi chàng là đồ con hoang và đánh chàng; đó là đám cận vệ của những điền chủ họ gặp trên đấu trường, hay có khi chỉ gặp trên đường đi. Ngay cả sau này, khi cả hai đều đã trở thành hiệp sĩ, vẫn có những hiệp sĩ khác hỉ hả nhắc cho chàng biết chàng không thuộc vào giới của họ.
Amaury luôn nghĩ rằng nếu chàng có được một ngôi nhà cho riêng mình, cảm giác là người ngoài cuộc sẽ không còn nữa. Chàng cuối cùng cũng sẽ thuộc về một nơi nào đó. Thế nhưng, thay vì phải như thế, chàng đang đứng giữa Đại Sảnh của mình trải qua cảm giác bị chối bỏ này một lần nữa khi vợ chàng – người mà chàng ngờ rằng đã cố ý lờ chàng đi như là một cách để trừng phạt chàng vì cái tội cáu kỉnh và kiêu ngạo, và nàng đã cố tình tạo cảm giác thoải mái như ở nhà cho anh bạn của chàng hơn là chính chàng, lờ đi những cảm nhận của chàng ở bất cứ nơi đâu.
Trong một thoáng chàng lại cảm thấy cơn giận dữ quay trở lại và chàng lại muốn rống lên bày tỏ sự phẫn nộ một lần nữa, nhưng rồi chàng đã nén được cơn giận. Có lẽ đây chỉ là phần nhỏ so với những gì chàng đáng phải nhận. Chàng là đứa con hoang. Là con trai của một công tước với một cô gái quê trong làng. Và tệ hơn cả là cái cách đối xử của chàng với vợ mình đêm qua. Đúng là nó đã là điều cần thiết nhất khi họ buộc phải rút ngắn công đoạn và cũng bởi vì họ thiếu thời gian. Thế nhưng, lẽ ra khi biết Bertrand sắp đến, chàng phải kiên quyết nghĩ đến chuyện về giường ngay sau buổi lễ đủ để chàng có thể mang đến cho cô dâu của chàng sự chăm chút dịu dàng và tinh tế mà nàng đáng được hưởng. Mặt khác, chàng nghĩ, nếu chàng không rề rà, trì hoãn khi đến đây, họ đã có thể làm đám cưới và có đêm tân hôn từ trước đấy một ngày, chàng sẽ có đủ thời gian để chàng chăm sóc cho nàng và đối xử một với nàng cách dịu dàng như nàng xứng đáng có được.
Thở dài, Amaury quay đi để không phải nhìn thấy cảnh vợ chàng cười nói với Blake khi anh chàng này đang ăn sáng, rồi bước nhanh ra khỏi toà lâu đài. Lờ đi cơn đói của chính mình, chàng rảo bước đến chuồng ngựa, chọn lấy một con. Chàng định cưỡi ngựa vòng quanh khu rừng bao quanh lâu đài. Hy vọng có thể làm dịu đi phần nào tâm trạng của chính mình … và cũng hy vọng có thể làm dịu đi một chút cơn giận dỗi của vợ chàng. Biết đâu chàng có thể bắt đầu lại từ đầu. Chàng luôn tin rằng người ta nên khởi đầu lại ngay khi có ý định, nhưng sáng nay không phải điều chàng muốn lặp lại.
Nụ cười của Emma tắt lịm đi ngay sau khi thấy chồng nàng bước ra khỏi toà lâu đài, thay vào đó là thoáng có chút buồn bã hối hận. Nàng không quen bị ra lệnh, và nàng quá sửng sốt trước thái độ của chồng mình khi quay trở về lâu đài. Nàng cũng đã hết sức phẫn nộ trước thái độ sở hữu của chàng. Nàng lớn lên trong bàn tay dịu dàng của cha, rồi lại kết hôn với Ngài Fulk, nàng chẳng có chút kinh nghiệm gì để đối phó với một ông chồng lớn giọng quát tháo ra lệnh và đòi hỏi sự tuân phục của nàng. Cơn giận vì chàng dám ra lệnh cho nàng đã khiến nàng cố tình lờ chàng đi và quay sang nịnh nọt anh bạn của chàng, nhưng nhưng biểu hiện trên nét mặt Amaury khi chàng rời đi cho thấy chàng quá đỗi lẻ loi và cô độc …
“Cậu ấy là người đàn ông tốt.”
Emma liếc mắt nhìn Blake với cái nhìn sắc lẻm khi nghe anh nói. Nét mặt chàng cũng có vẻ rất nghiêm túc. “Thế sao ngài ấy lại xử sự như vậy?”
Blake im lặng một thoáng, chàng có vẻ chăm chú và cân nhắc khi nhìn vào vại bia trong tay. Theo bản năng, Emma biết rằng chàng đang cân nhắc xem có nên nói gì với nàng hay không, hoặc phải nói cho nàng biết điều gì mà không phản bội lại tình bạn của anh ấy với chồng nàng.
“Bà biết gì về chồng bà, thưa phu nhân?” cuối cùng thì chàng cũng hỏi.
Mắt Emma hơi mở to ra khi nàng cố nhớ lại những gì em họ nàng kể với nàng ngày hôm qua. Thật sự là rất ít.
“Chàng là một anh hùng. Chàng đã cứu đức vua khỏi một vụ ám sát trong cuộc chiến với Ireland.”
Blake nhướng mày. “Chỉ thế thôi?”
“Chỉ thế thôi.”
Blake thở dài lắc đầu. “Ta biết là mình không nên nói với bà, nhưng bà sẽ nghe nói đến nó, sớm thôi,” chàng lẩm bẩm một mình. Rồi tợp một hớp bia, chàng tiếp, “Chồng của bà, thưa phu nhân, là con hoang.”
Emma giật mình và vô cùng kinh ngạc khi nghe Blake nói, rồi cơn giận lại tràn lên mắt nàng khi nàng đứng phắt dậy. “Ngài không nên nói về chồng tôi như thế, thưa ngài! Chồng tôi có thể đã rất cáu kỉnh suốt cả sáng nay, nhưng điều đó không có nghĩa là vì vậy mà ngài được phép gọi anh ấy là—“
“Không, thưa phu nhân của tôi,” mắt Blake lấp lánh ánh cười khi chàng nhận ra cô vợ nhỏ bé của bạn mình nghĩ chàng đang lăng nhục chồng nàng. Nắm tay nàng kéo nàng ngồi xuống, chàng nói. “Không, thưa phu nhân, ta không có ý nói đến tính cách của cậu ấy. Mặc dù sự thật là, khi tức giận, cậu ta cũng có thể dễ trở nên như vậy lắm,” chàng tinh quái bồi thêm.
Thấy Emma vẫn không thôi cau mày khó chịu với mình, chàng thở dài. “Cha của Amaury là Công tước xứ Stamford và mẹ của cậu ấy là con gái của một người thợ rèn trong làng,” chàng cộc lốc giải thích.
Mắt Emma mở to, còn miệng của nàng thì há hốc ra thành đúng hình chữ O tròn trịa.
Blake khẽ gật đầu khi thấy nàng đã hiểu. “Vợ của cha cậu ấy là một phụ nữ quý tộc nhưng không thể sinh được con và bà ta đã rất phẫn nộ trước thực tế là người khác đã có con với chồng mình. Bà ấy đã hành hạ mẹ Amaury cho đến khi bà sinh con ra rồi chết đi, và lại tiếp tục hành hạ Amaury để làm cho cậu ấy thậm chí còn khốn khổ hơn thế. Khi cậu ấy khoảng hơn sáu tuổi thì bà ta đã mệt mỏi và chán chê với trò tra tấn của mình, bà ta đòi phải tống khứ cậu ấy đi cho khuất mắt. Cha cậu ấy đã gửi cậu cho một nhà khác làm con nuôi để rũ bỏ.”
Emma im lặng, mắt nàng ghim chặt vào đôi tay đang xoắn vào nhau trên đùi nàng. Tất nhiên nàng hiểu thế nào là chửa hoang. Nàng có thể ngây thơ ngờ nghệch về chuyện người chồng và người vợ làm gì trên chiếc giường cưới, nhưng nàng vẫn biết chuyện đời diễn ra như thế nào. Nhiều đàn ông có con hoang. Mà theo nàng, đó chẳng hề là lỗi của đứa trẻ, và nó chẳng có tội gì mà phải bị trừng phạt vì điều đó.
“Và cậu ấy là một đứa trẻ lạc lõng ở mọi nơi,” Blake nói tiếp. “Anh ấy mang một nửa quý tộc, một nửa hạ dân trong dòng máu, nhưng chẳng thuộc về nơi đâu cả, nếu bà hiểu ta muốn nói gì.”
Emma gật đầu, vẫn tránh nhìn ánh mắt anh, và Blake thở dài.
“Trong gần cả đời mình, cậu ấy chưa bao giờ có một ngôi nhà thực sự, và ta e rằng cậu ấy không bao giờ tin rằng mình thực sự có thể có một gia đình trong cuộc đời. Ta ngờ rằng nỗi sợ đó đã khiến cậu ấy xử sự như vậy vào sáng nay. Cảm giác sợ rằng đánh mất bà và tất cả những thứ này trước khi cậu ấy có thể cảm nhận được nó.”
Emma đứng phắt dậy và băng qua Đại Sảnh. Blake vội vã theo sau, nắm tay ngăn nàng đứng lại khi nàng với lấy cửa. “Cậu ấy là người đàn ông tốt. Việc làm của cha mẹ không phải lỗi của cậu ấy,” chàng nói với giọng nài nỉ, và Emma đột nhiên quay lại nhìn chàng với vẻ sửng sốt.
Không, tất nhiên là không rồi.”
Blake nhíu mày, rồi thả tay nàng ra và bước lùi xuống. “Bà không cảm thấy bị xúc phạm khi biết về gốc gác của chồng mình sao?” chàng do dự hỏi.
“Ôi thật xấu hổ, thưa ngài, ngài xúc phạm tôi khi nghĩ như vậy.”
“Ồ.” Chàng chưng hửng và bối rối. “Xin thứ lỗi, thưa phu nhân.” Chàng hắng giọng. “Ta cứ nghĩ… sự im lặng của bà… Rồi bà lại đứng lên và bỏ đi …”
Emma thoáng mỉm cười rồi vỗ vai chàng như vỗ về một đứa trẻ. “Tôi chỉ định đi tìm chồng mình để xem chàng có muốn ăn sáng hay không thôi.”
“À, ra thế.” Blake đứng thẳng lên một chút rồi gật đầu cười. “Tất nhiên rồi, thưa phu nhân. Ừm, vậy thì, ta sẽ tự quay lại với bữa sáng của mình vậy.”