_ “Vào bờ đi thầy …” – Vi lay lay cánh tay của tôi.
Tôi ngó lơ xung quanh, ko trả lời …
_ “Thầy, em đói, cho em vào bờ đi …” – Vi tiếp tục lay lay tay tôi, năn nỉ nói.
Tôi vẫn nhìn trời, nhìn mây, chả thèm để ý.
_ “Thầy vẫn còn giận vụ hồi nãy hả ??” – Vi nơm nớp nói nhỏ.
_ “Ờ, đúng rồi đó, ai đó nhéo tôi bầm cả một bên hông, như vầy tối sao nằm ngủ ngon được đây, tôi cũng chỉ vì muốn giúp ai đó xuống tắm cho nó mát mẻ, sảng khoái, thế là làm ơn mắc oán. Tuyên bố … dỗi” – tôi nói vẩn vơ vu vơ.
_ “Ack …” – Vi chỉ đỏ mặt rồi cúi đầu.
_”Em xin lỗi …” – em lí nhí nói nhỏ.
_”Xin lỗi chỉ bồi thường mặt tinh thần thôi, phải bồi thường về mặt vật chất nữa …” – tôi âm hiểm nói.
_”Thầy muốn em bồi thường thế nào đây ?”- Vi đề phòng nhìn tôi.
Tôi đưa mặt lại gần, lấy ngón tay chỉ chỉ vào má …
Vi có vẻ hiểu ý tôi, nên thụt thò xấu hổ …
Tôi vẫn chờ, chờ và chờ, em thì phân vân cả một lúc …
Cuối cùng em cũng đưa môi lại gần, mắt hơi nhắm lại, định hôn nhẹ vào má tôi …
Nhưng tôi me me lúc môi em sắp chạm vào má, bất ngờ quay miệng về phía đó và rồi cái gì đến cũng đến …
… Chụt …
Một từ thôi: phê !!!!!!
Có vẻ thấy khác thường, Vi mở mắt ra, rồi thấy được cảnh tượng 2 đứa môi kề môi, miệng kề miệng …
Mắt Vi ánh lên vẻ bất ngờ, sững sờ vài giây, sau đó em thụt đầu lại, cả người run rẩy mất thăng bằng, xém tí nữa té từ trên phao xuống biển, hên là tôi giữ chặt phao.
Em đỏ mặt , tay sờ sờ môi, sau đó khóc …
_”Hức hức … “
Bỏ mẹ rồi, tôi ko ngờ em phản ứng gắt gao đến vậy …
_ “Đừng khóc, đừng khóc nữa, cho thầy xin lỗi, đừng khóc nữa mà …” – tôi ra sức dỗ dành.
_ “Hức, huhuhu, oà oà … oa “ – em còn khóc to hơn.
Lúc này tôi hoảng thật rồi, ko biết làm sao để cho em hết khóc.
_”Thôi, thầy đẩy phao vào bờ, đừng khóc nữa mà, thầy xin lỗi …” – tôi thành thật nói.
Đẩy phao lên bờ rồi, em vẫn khóc từng cơn, mắt em đỏ lòm, tay em dụi dụi khoé mắt ươn ướt …
_ “Moá ơi, đừng khóc nữa em ơi … thầy, thầy biết sợ rồi, lần sau ko thế nữa đâu, thầy hứa …”- tôi hối hận.
Em vẫn ko dừng khóc, lúc đến túp dù của nhóm, cả đám nhìn Vi mắt đỏ lè, nước mắt nước mũi tùm lum, đều nhìn về phía tôi với ánh mắt bất thiện.
_ “Sao vậy Vi, đừng khóc nữa, vào đây ăn với mình, đồ ăn ngon lắm đó …” – Ngọc Anh tiến lên trước vỗ về Vi, sau đó kéo tay Vi lại chỗ ngồi.
Anh Vũ mạt sát nhìn tôi, sau đó quay sang hỏi Vi:
_”Sao em khóc vậy, có chuyện gì, hay đứa nào làm em khóc, nói anh nghe …”
Tôi tái mét cả mặt, lạnh sống lưng, số phận của tôi lúc này tuỳ thuộc vào câu trả lời của Vi …
Lúc này Vi mới dừng khóc, ngước lên nhìn tôi một cái, sau đó nói:
_”Ko có gì, con cua kẹp em đau quá nên …” – Vi thấp thỏm nói.
Ôi, cám ơn em, trò của thầy, trò vừa cứu mạng thầy a … Nghe được câu trả lời, tôi biết là Vi đã tha cho tôi.
_ “Đâu, bạn bị kẹp chỗ nào, đưa mình sơ cứu cho, ko thì nhiễm trùng mất …” – Ngọc Anh lo lắng nói.
_ “Ack … à à … ko sao đâu, vết thương nhẹ thôi, ko có gì đáng lo đâu, xin lỗi vì làm phiền mọi người, mọi người cứ tiếp tục dùng bữa đi…” – Vi đỏ mặt nói, chắc có lẽ lại nhớ lại cái khoảnh khắc ấy giữa 2 đứa ngoài biển.
_ “Ko đc, bạn đưa vết thương cho mình xem qua thử đã, đừng chủ quan thế …” – Ngọc Anh cố chấp.
_ “Đúng rồi đó Vi, cậu đưa ra cho Anh coi đi. ..” – thằng Khanh hùa theo.
Moạ mày, thằng choá, mày định gϊếŧ tao à …
_ “Thôi, mấy em ăn trưa đi …” – anh Vũ có vẻ hiểu ý, biết là Vi muốn giấu tội cho tôi, nên ko làm khó Vi nữa. Sau đó nhìn tôi bằng ánh mắt cảnh cáo sâu sắc …
Ngồi xuống ăn trưa, thi thoảng tôi lại nhìn Vi bằng ánh mắt hối lỗi và biết ơn, em lâu lâu cũng có liếc về phía tôi, thấy tôi nhìn thì lại đỏ mặt xấu hổ quay đi, ko dám nhìn thẳng.
Nghỉ trưa khoảng 1-2 tiếng, anh Vũ lại dặn dò:
_ “Nhớ là 4h chúng ta về khách sạn, các em tranh thủ chơi cho đúng thời gian.”
_” Ok anh” – cả đám nói.
Vi có vẻ ko để ý đến tôi nữa, đi ra ngoài, tôi cũng mon men lại gần định làm lành với em …