- 🏠 Home
- Hồi Ký
- Voz
- The Day You Went Away
- Chương 14
The Day You Went Away
Chương 14
Mọi chuyện đã sáng tỏ, thằng Tú thông qua quyền hạn đã thay đổi kết quả bỏ phiếu, cho nó và Vi đc nhận giải, để rồi từ đó nó có thể đường hoàng ôm hôn Vi.
Vào nhà thi đấu, tôi tìm loanh qoanh khắp nơi, thì thấy thằng Tú đang đứng uống nước cùng đám bạn của nó. Ko suy nghĩ đắn đo, tôi liền bước lại gần nó và tung một cú đấm vào má trái. Do ko kịp đề phòng, nó bị té xuống nền, ly nước rơi xuống đất phát ra tiếng “xoảng”, âm thanh vang lên bất ngờ khiến cho toàn bộ mọi người trong nhà thi đấu chú ý và nhìn về hướng tôi. Mồm thằng Tú giờ đây có máu chảy ra ngoài, có thể thấy răng của nó rụng ra cả 2 3 chiếc, cho thấy cú đấm của tôi mạnh đến nhường nào.
Nhưng tôi ko muốn dừng ở đó, tôi muốn đánh thằng này, em Vi ngoài kia giờ này còn ko bik sống chết ra sao, sống mà cứ như người chết, làm em hắt hủi cả tao, mà mày còn đứng đây uống nước tán dóc.
Thấy tôi định lao lên đánh tiếp, mọi người xung quanh tiến đến ôm tôi, cản tôi lại. Thằng Tú đc bạn nó đỡ dậy, nhìn tôi với ánh mắt giận dữ:
_”Sao mày đánh tao ?”
_ “Sao mày lại làm điều đó với Vi, em nó có tội tình gì mà mày lại sàm sỡ em nó trước đám đông như thế, mà mày có quyền gì mà chạm tới thân thể em ấy, còn hôn má em ấy nữa” – tôi nói trong trạng thái điên cuồng, 2 mắt đỏ ngầu.
_ “Tao … tao … xin lỗi, tao cũng ko ngờ là Vi lại phản ứng mạnh mẽ đến như thế “
_ Mẹ mày, mày nói thế mà nghe đc hả, bộ mày muốn ôm hôn con gái người ta mà ko hỏi ý kiến, muốn ôm thì ôm, hôn thì hôn à. Buông ra, buông tao ra … Tú, mày lại đây mà đối diện với tao như một người đàn ông đi. Dis mẹ mày, con gái thì mày dám lại khi dễ, tao đứng đây sao lại ko dám đến gần … Mày ko xứng làm 1 thằng đàn ông “- tôi như một con chó dại, ko kiềm chế đc bản thân.
Thằng Tú vẫn ko dám lại gần, nó cúi đầu xuống, có vẻ cũng đã nhận ra đc lỗi của mình.
_ “Gum, bỏ đi, đừng gây sự nữa, tao nói bỏ đi, nghe ko …” – thằng Tuấn lại cản tôi, theo sau đó là thằng Khanh cũng giữ vai tôi lại.
_ “Đừng để tao thấy mày lại gần em Vi nữa, ko thì đừng có trách …”
Tôi cuối cùng cũng ko sinh sự nữa, theo thằng Khanh và Tuấn ra chỗ khác.
Tôi và 2 thằng bạn trò chuyện đc 1 khoảng thời gian, thì ra chỗ Vi.
Lúc ra đó, tôi vẫn ko dám tiến lại gần, chỉ khi Ngọc Anh nhìn tôi gật đầu, tôi mới từ từ tiến đến.
Giờ đây Vi có vẻ đã bình thường lại, ánh mắt ko còn mê mang như trước, nhưng vẫn còn vẻ bơ phờ, mệt mỏi. Nhìn thấy tôi đang lại gần, Vi miễn cưỡng nở nụ cười, rồi nói:
_ “Xin lỗi thầy nha, tại lúc nãy em … “
Có vẻ Ngọc Anh đã kể lại cho Vi những chuyện xảy ra lúc đó, tôi nhìn em với ánh mắt yêu thương rồi cắt đứt lời em:
_ “Ko sao đâu, em đã ổn chưa? “
_ “Vâng …” – Vi gật gật đầu.
_ “Tuấn Khanh, 2 tụi mày đi chỗ khác một tí đi, Ngọc Anh, bạn cho mình và Vi nói chuyện cùng nhau một lát đc ko ?”
_ “Uh, nhưng nhớ đừng làm gì kích động nhé …” – Anh nhắc nhở tôi.
_ “Cảm ơn bạn” – Vi nói với Anh.
_ “Ko sao đâu, tụi mình là bạn bè với nhau mà…” – Anh cười cười thân thiện nhìn Vi.
Sau khi mọi người đi hết, tôi lại gần Vi, ko dám đυ.ng chạm gì đến em, tôi nhìn em với ánh mắt quan tâm. Vi cũng nhìn tôi, mặt cũng hơi đỏ lên …
_ “Lần sau đừng làm thầy lo lắng như vậy nữa, thầy rất sợ … “
_ “Vâng …”
Vi ngây ra trả lời, người em cũng hơi run rẩy, có vẻ em vẫn chưa hoàn toàn hồi phục.
Tôi dựa lưng vào ghế, nhìn lên trời, hai tay chống sau gót …
_ “Haizzz, em biết vì sao mọi người lại gọi thầy là Gum ko ???”
… no reply …
_ “Cũng vì tính cách của thầy, dai dẳng, nhớp nháp như cục sing-gum vậy. Ai dây dưa vào thầy thì khó dứt ra được lắm.”
_ “Còn vì 1 điều nữa. Thầy như cục sing-gum, luôn dẻo dai, chịu đựng mọi tác động mạnh mẽ bên ngoài, cho dù có bị bóp méo đến hình dạng nào thì cũng có thể khôi phục lại phần nào hình dáng lúc ban đầu.”
Nói đến đây,tôi quay qua nhìn em rồi tiếp:
_ “Em hiểu ý thầy chứ ?”
_ “Vâng, em hiểu …”
_ “Giúp thầy một việc đc ko ??”
_ “Việc gì thầy …?”
_ “Hãy như cục sing-gum, đừng bao giờ luỵ ngã, cho dù có chuyện gì thì cũng đừng từ bỏ hi vọng, từ bỏ mọi thứ mà hãy tự tin, lạc quan hơn mà sống, mà yêu thương mọi người.”
_ “Vâng, em xin nghe lời thầy …” – Vi chảy nước mắt nói với tôi.
_ “Bi giờ em tính làm gì đây ?”
_ “Em đã gọi điện cho người nhà đến đón, thầy đừng lo, chắc cũng sắp đến rồi…”
_ “Uh, vậy về nhà an toàn nhé …. Hả, em có số phone sao ko cho thầy …???”
_ “Thầy có hỏi em đâu, mà em có thấy thầy dùng di động đâu ??”
_ “Vớ vẩn, đọc số cho thầy ngay. Mai sắm con nokia cùi là đc, nhanh, nhanh, đọc số nhanh lên …”
Bỏ mẹ, mất đi hình tượng cao nhân lúc nãy rồi …
Sau khi viết số phone cho tôi, thì di động của Vi rung lên vì có người gọi đến.
_”Người nhà em đến rồi, thôi, em về nha …”
_”Uh, cần thầy tiễn ko ?”
_”Ko cần đâu thầy”
Thấy Vi lủi thủi ra về, dõi theo hình bóng em, tôi cũng hơi lo, vì thế lén đi theo, đến khi nào thấy em lên xe về thì thôi.
Tôi giật mình khi đang chờ trước cổng là một người con trai đang đứng dựa vào chiếc moto phân khối lớn, 2 tay đang dang rộng ra, dường như chờ Vi lao vào.
Vi cũng đang từng bước tiến lại gần anh ta …
Tôi thầm giật mình, người con trai đó là ai, là anh trai của Vi sao? Ko đúng, Vi chưa từng nói mình có anh trai, với lại qua nhà Vi cũng chỉ có thấy 2 mẹ con, ko có hắn ta … Ko lẽ hắn là …
“Đừng ôm, đừng ôm anh ta Vi ơi …” – tôi nhủ thầm trong lòng như đang đánh cược.
Và tôi đã thua cược…
- 🏠 Home
- Hồi Ký
- Voz
- The Day You Went Away
- Chương 14