Chương 2
Tessa cúi người sát hơn vào gương và kiểm tra gò má sưng, tím bầm của cô, rồi cau mày. Kiểu trang điểm thường lệ của cô không che giấu hết được vết bầm như cô hy vọng; cô cẩn thận thêm một lượt phấn phủ, và xoa đều cho đến khi cô hài lòng vì vết bầm hầu như biến mất.
Cô gặp phải một vụ ách tắc giao thông, và kết quả là cô chỉ vừa mới về đến nhà nửa tiếng trước đây, nhưng tình huống vẫn được kiểm soát tốt. Cô cắm mấy ống lô điện, nhanh chóng cởi bỏ quần áo, tắm và gội đầu thật nhanh. Lúc cô sấy tóc xong thì các ống lô cũng vừa đủ nóng, cô cuốn tóc quanh chúng thành mấy lọn. Trang điểm mất thêm mười phút nữa. Bây giờ cô tháo ống lô ra và khéo léo chải chúng một kiểu trông tự nhiên nhưng vẫn sành điệu, xõa tung trên vai cô. Một cái liếc về phía đồng hồ báo cho cô biết cô còn hai mươi phút nữa, quá nhiều thời gian để mặc đồ.
Tessa không thích vội vàng, và cô cũng ít khi phải vội, vì cô sắp xếp lên kế hoạch cho mọi thứ. Việc sắp xếp đảm bảo cho cô không phải vội vàng. Cô biết mọi thứ để ở đâu, và những công việc hàng ngày của cô đều được lên kế hoạch trước; khi hoàn cảnh và những thứ linh tinh khác cùng hiệp lực chống lại cô và chương trình của cô bị thay đổi, cô sẽ vội, nếu liên quan đến công việc, nhưng cô không bao giờ vội vì những lý do cá nhân. Thật kỳ quặc, cô cũng hầu như không bao giờ bị muộn, như kiểu những nguyên nhân rắc rối vô hình có ý định chọc ngoáy cô cũng nhận thấy chẳng hay ho gì khi nhìn cô đi lại, nhảy chồm chồm lên như một con điên, nên chúng cũng ít khi làm phiền cô. Ít nhất, đấy là lời giải thích của cô cho chính mình, và nó cũng phù hợp với cô như mọi lời giải thích khác.
Cô phun nhẹ một chút nước hoa yêu thích của cô, rồi mặc đồ con, đồ lót và kết thúc với chiếc đầm lụa màu kem, phần dưới thanh nhã đong đưa, trên thân ôm sát với tay dài để giữ cánh tay cô khỏi lạnh trong đêm tháng Tư. Cô đeo lên tai cặp bông ngọc trai, rồi thêm chuỗi ngọc trai màu kem trên cổ phù hợp với đôi bông tai và màu kem của đầm. Cuối cùng là đôi giày cao hở gót màu be làm cô cao thêm gần chục phân nữa, mang lại cho cô một vẻ duyên dáng, yểu điệu. Ngay khi cô cầm lên tay chiếc ví cùng màu be thì chuông cửa reo, và cô gật đầu hài lòng. “Vừa đúng lúc,” cô lẩm bẩm khen, và cô có ý khen cô , không phải anh.
Cô mở cửa cho anh, ngay khi cô vừa gặp đôi mắt xanh sẫm của anh, cô cảm thấy một luồng ấm áp đột ngột chảy mạnh trong cô. Khỉ thật, nhưng gã này vừa thoi cô một cú nặng! Tất cả anh ta phải làm là mỉm cười và một cô nàng phải lảo đảo dựa vào thừng. (Như trong quyền Anh ấy: võ sỹ khi bị trúng đòn đau thường chơi trò bẩn dựa vào thừng bao quanh võ đài để giữ sức). Nhưng không một cảm gíac nào của cô lộ ra trong nụ cười biếng nhác khi cô mời anh vào nhà. “Anh có muốn uống chút gì trước khi đi không?”
“Không, cảm ơn.” Anh nhìn quanh căn hộ nhỏ, dễ chịu và thoải mái, đầy những đồ gỗ tiện nghi và màu sắc ấm áp, những thứ đồ riêng rẽ cô sưu tập được bày đầy các ngóc ngách và cả các góc nhà. “Rất hấp dẫn. Rất có không khí gia đình.”
Với một số người, không khí gia đình là một cách lịch sự để nói đến “ồn ào, huyên náo,” nhưng bằng một cách nào đấy, Tessa cảm nhận anh thật sự nói đến “ấm cúng". Andrew sẽ hỉnh mũi coi thưòng cách trang trí ấm cúng thoải mái nhưng chắc chắn không hợp thời này, nhưng lúc đó Andrew đã rất quan tâm đến việc duy trì hình ảnh thời thượng của anh ta. Cô thở dài; cô đã tự hứa với mình vài lần rằng sẽ không nghĩ đến Andrew nữa, nhưng không biết làm sao anh ta cứ lẻn vào đầu óc cô vào những lúc không hợp lý nhất. Tại sao cô lại nghĩ về anh ta lúc này, khi cô sắp đi chơi với một anh chàng khác, người đủ sức biến Andrew thành một kẻ vô hình? Có lẽ tiềm thức của cô đã vớt vát lại vài ký ức về Andrew trong một nỗ lực đặt cô vào tư thế cảnh giác và bảo vệ cô chống lại một người đàn ông nguy hiểm hơn Andrew rất nhiều lần.
Anh sử dụng một chiếc xe thuê, nhưng là một kiểu xe đắt tiền. Cô đã từng nghe nói Brett Rutland là cậu bé cưng của Ông Carter, và có lẽ anh đúng là vậy. Sau khi đỡ cô ngồi vào xe, anh đi vòng sang phía lái và gập đôi chân dài sau vô lăng. Trong lúc ngắm nghía ước lượng chiều cao của anh, cô nhận ra rằng anh phải có một chiếc xe lớn; một người đàn ông có đôi chân dài như thế sẽ không bao giờ cảm thấy thoải mái trong một chiếc xe thể thao.
“Anh đặt ăn vào bảy giờ,” anh nói, và cô bắt quả tang một tin nhìn đầy thích thú loé lên trên nét mặt bình thường vẫn hay tỏ ra cứng nhắc của anh. “Em sẽ được thả về lúc khoảng mười rưỡi; em có thể thức lâu đến thế không?”
“Tôi có thể,” cô lè nhè, nhất định không chịu nhường anh một bước nào.
Một nụ cười khẽ giật khoé môi anh nhếch lên. “Anh sẽ cố gắng để chắc chắn em phải thức,” anh nói bằng một giọng gần như rung lên vì nɧu͙© ɖu͙©.
Ồ, cô cá là anh làm được! Có lẽ lúc duy nhất một người đàn bà bình thường nào ngủ được khi ở cùng anh là lúc trong vòng tay anh, sau khi cuộc ân ái đã tàn.
“Em sinh ra ở vùng nào ở miền Nam?” anh hỏi vẻ quan tâm, cứ như anh chưa từng đọc hồ sơ của cô vậy.
“Tôi sinh ở Mobile, Alabama. Nhưng khi tôi lên mười ba, mẹ và tôi đã chuyển đến sống cùng chị gái của bà ở Tennesse.” Những điều đó hoàn toàn là những sự việc có thật; Những điều không được kể ra là mẹ cô đã phải chiến đấu rất lâu với bệnh tật, cảnh nghèo khổ mà họ phải chịu, những lúc mà đơn giản chẳng có một chút gì để ăn vì mẹ cô không có khả năng làm việc. Cuối cùng mẹ cô đã phải từ bỏ và nuốt vào lòng kiêu hãnh bướng bỉnh và nhờ bà chị từ Tennesse xuống để đón họ, và thậm chí khi đó bà cũng chỉ vì quyền lợi của Tessa, không phải vì mình. Đó là vì gia đình của mẹ cô đã không đồng ý cho bà lấy bố của Tessa, và họ được chứng minh là đã đúng khi ông ta đã rời bỏ gia đình khi Tessa còn quá bé để có thể nhớ chút gì về ông ta. Mẹ của Tessa đã sống được thêm gần một năm sau khi họ chuyển đi, và sau đó chỉ còn lại Tessa và Silver trong ngôi nhà ở trang trại ngay gần Sevierville.
“Điều gì làm em chuyển đến đây?”
“Tôi muốn nhìn ngó đất nước,” Tessa đáp lại tự nhiên. Cô không kể cho anh về Andrew. Cô ghét ý tưởng phải ra đi, nhưng Dì Silver đã nói cô nên làm. Cô không chạy trốn, Dì Silver đã nói thế; cô chỉ quay lưng lại với hoàn cảnh tồi tệ và bước ra khỏi nó mà thôi. Được, Andrew nghĩ là cô bỏ chạy, nhưng cuối cùng thi Tessa cũng nhận thức được về việc dù Andrew có nghĩ gì thì cũng chẳng đáng một xu rỉ. Nếu Andrew không phải là một nhân vật điều hành hăng hái, mới nổi ở cống ty nơi Tessa đã từng làm việc!
“Em có thấy thích không?”
“Cũng vừa đủ. Thế còn anh? Anh cũng có kiểu nói ề à, kéo dài, nhưng tôi không thể nói chính xác anh ở đâu?”
Anh nhìn vẻ ngạc nhiên, như kiểu cô không ở vị trí được phép đặt bất kỳ một câu hỏi nào vậy. “Anh người Wyoming. Bố anh và anh có một nông trại ở đó.”
“Một nông trại thật sự? Anh có nhớ nó không?” Mắt cô sáng lên đầy thích thú, và cô xoay người nhìn vào mặt anh, một cử động làm cổ áo cô khẽ mở ra một chút, đủ để cho phép cái liếc nhanh của anh vuốt ve bờ ngực cong cong mềm mại hé ra trên mép áo cô. Anh muốn đặt bàn tay anh bên trong đầm cô và cảm nhận nơi căng phồng mượt mà, làm hai nụ hoa cô săn lại trong lòng bàn tay anh. Sự choáng váng của du͙© vọиɠ thuần tuý anh vừa nhận thức được làm anh sững sờ, và anh phải ép mình tập trung vào câu hỏi của cô.
“Có, anh nhớ chứ.” Lời thú nhận làm anh ngạc nhiên, vì anh đã từng lờ đi nhu cầu ngày càng cao phải chiến thắng cuộc đua tranh quyết liệt này và trở về nơi mà anh đã lớn lên. Ông già Tom sẽ hãnh diện về thằng con trai đã thành đạt trong thế giới kinh doanh, và Brett phải thừa nhận rằng chính anh cũng thích sự thách thức của nó. Nhưng bây giờ…anh đã già hơn, và ông già Tom cũng vậy, và đến một lúc nào đó sẽ chẳng có gì làm anh hài lòng hơn một ngày làm việc mệt nhọc trên lưng ngựa. Anh tự hỏi con người mềm mại bóng mượt sành đời bên cạnh anh sẽ nói gì nếu anh nói với cô rằng thường xuyên, thường xuyên anh mong mỏi được về nhà, về Wyoming và về sự tăng trưởng của nhà Rutland.
“Tôi sẽ về nhà, một ngày nào đó,” cô nói dịu dàng. “Đây không phải là ngôi nhà lâu dài của tôi. Nhà là một ngôi nhà giữa trang trại đang cần phải sơn lại, và một kho thóc xiêu vẹo ở phía sau mà thậm chí những con bò cái già cũng sợ không dám bước vào.” Cô cười khẽ vì ký ức của mình, nhưng chúng thật tuyệt, những ký ức ấm áp, vì Dì Silver đã chất đầy ngôi nhà nông thôn cũ kỹ đó thật nhiều tình yêu thương đủ để che chở hoàn toàn cho cô cháu gái bé bỏng, vụng về. Bây giờ Dì Silver đã không còn ở trong ngôi nhà đó nữa, và đã chuyển đến ở trong một ngôi nhà hiện đại ở Gatlinburg, nhưng Tessa có ý định sửa chữa lại ngôi nhà nông thôn cũ kỹ và sống ở đó một ngày không xa. Những thời khắc tươi đẹp nhất trong đời cô đã trôi qua ở đó.
Nhìn cô bây giờ, Brett phát hiện ra rất khó tin được rằng cô đã từng có một tuổi thơ nghèo khó. Cô nhìn lịch lãm như một phụ nữ được sinh ra trong môi trường giàu có, quý phái, được đi học ở những trường tư ở Virginia. Tại sao cô lại muốn quay lại, nếu cô đã có được quá nhiều ở đây?
Tessa hoàn toàn vừa lòng với nhà hàng anh đã chọn; cô chưa bao giờ đến đây, nhưng bên trong hơi mờ ảo và thực khách được ngồi riêng tư, kín đáo, tiếng nhạc khe khẽ văng vẳng và êm dịu. Họ được dẫn tới một góc nhỏ biệt lập, nơi ba ngọn nến trắng cắm trên chân nến là ánh sáng duy nhất.
Bàn ăn hơi hẹp, và cô chỉ phát hiện ra điều đó khi đầu gối họ bị va mạnh vào nhau lúc cùng ngồi xuống. Mắt họ gặp nhau khi cùng ngước lên, và một nụ cười chậm rãi, mơ hồ ẩn hiện trên môi anh làm mí mắt anh sụp xuống nặng nề. Anh giạng hai chân ra cho đến khi chúng ở hai bên chân cô , rồi nhẹ nhàng khép lại để cho bắp chân anh xiết chặt chân cô. Nhịp tim cô l*иg lên trong một nhịp điệu rộn rã khi cô cảm giác được hơi ấm của chân anh, những bắp thịt mạnh mẽ của bắp chân anh. Anh có cặp chân như của một người suốt đời sống trên lưng ngựa, cô đột nhiên nghĩ, và chân cô như bốc lửa vì sức nóng của anh.
Sau khi uống hết ly đầu tiên của chai rượu vang rất ngon, anh tiếp tục hỏi chuyện cô, những câu hỏi không quan trọng, vô hại để cô sẵn lòng trả lời. Cô quá kinh ngạc với áp lực đầy sở hữu của chân anh đến nỗi không thể thực sự chú ý vào những câu hỏi lịch sự, để-tìm-hiểu-lẫn-nhau mà anh êm ái đặt ra làm cô mỗi lúc một thêm bối rối. Chắc chắn, họ nói về công việc, vì đó là điểm tương đồng của hai người. Anh không có ý định đào sâu vào những việc không hay, và anh cũng quá hiểu về mọi phưong diện của công ty đến nỗi cô phát hiện ra mình đang kể những giai thoại ngồ ngộ về những người cô cùng làm việc, không có gì để mang lại phiền phức cho một ai, ngoài những sự việc hài hước nho nhỏ vẫn thường xảy đến với bất cứ người nào. Cô cũng không tha cho chính bản thân cô, và cười không thương xót khi kể những chuyện mà cô bị mắc vào giống như cười những người khác. Anh thêm thắt vào bằng những chuyện đã xảy ra với anh qua nhiều năm anh làm việc với Carter-Marshall, và Tessa hoàn toàn thoải mái.
Brett rất kiềm chế, lạnh nhạt khi phải đóng vai một người có tiếng tăm trong xã hội, nhưng trong một hoàn cảnh riêng tư với người đàn bà mà anh muốn, thì anh không có đối thủ. Anh quyến rũ mà không làm lo sợ, làm cô cảm thấy cảm kích mà không quá nồng nhiệt, khéo léo từng chút làm vỡ dần hàng rào phòng thủ bên trong. Anh muốn Tessa rất nhiều. Không phải vì cô là người phụ nữ đẹp nhất anh từng thấy vì cô thật sự không là vậy; nhưng cô hầu như chắc chắn là người phụ nữ gợϊ ȶìиᏂ nhất mà anh từng gặp. Đấy không phải là một cái gì cụ thể anh có thể kể ra được; cô mảnh khảnh chứ không đầy đặn, mặc dù thực sự rất cân đối. Và đôi mắt xanh lục dịu dàng của cô lấp lánh với niềm thích thú hài hước, và cái miệng rộng tươi thắm của cô được sinh ra để đam mê. Mái tóc nâu sẫm của cô nhìn như một lớp lụa dày khi chúng cuốn quanh bờ vai mảnh dẻ của cô. Với đôi gò má cao, xinh đẹp đó, trông cô rất lạ và hơi có vẻ ngoại lai. Cô trêu chọc và tán tỉnh…ờ, cô tán tỉnh một cách thành thạo. Mỗi lần đôi lông mày sẫm dài của cô uể oải khép lại che giấu ánh cười cợt ranh mãnh trong mắt cô , anh cảm thấy cơ thể anh cứng lại vì ham muốn. Cô chơi trò mồi chài, nhưng cô làm với vẻ quá trâng tráo, tự cười chính mình và thích thú với trò đùa đó, đến nỗi nó gây ấn tượng không thể tin nổi. Cô mời mọi ngwời cùng đùa vui vô tư như chính cô, nhưng cô có vẻ không nhận thức được cô là một sự thách thức thế nào. Brett nghĩ tới việc có cô bên dưới anh trên giường, đến cái miệng đầy đặn thay vì cười lại căng mọng lên vì những cái hôn của anh, và thân thể ngọt ngào, mượt mà của cô dâng hiến cho đam mê của anh. Anh sẽ phải dịu dàng với cô, ít nhất là lúc đầu, anh nghĩ khi đôi mắt anh nheo nheo nhìn cô đầy chủ ý. Cô có một thân mình thanh nhã, với những cái xương thon thả, mảnh mai.
Tessa ngước mắt khỏi miếng sườn ngon lành cô đang ngấu nghiến thèm thuồng, và phát hiện anh đang theo dõi cô với vẻ chú ý mãnh liệt đầy nɧu͙© ɖu͙© cùng ánh lửa cháy bỏng trong mắt anh. Cô đột nhiên sững lại, miệng cô nhũn ra và hơi run rẩy. Không rời mắt khỏi cô, anh nâng ly vang của anh lên và uống một ngụm chất lỏng đỏ sẫm.
“Ăn tiếp đi,” anh nhẹ nhàng giục.
“Tôi không thể.” Cho dù anh làm cô cảm thấy run rẩy trong lòng, cô vẫn mỉm cười với anh. “Anh đang nhìn chằm chằm vào tôi đấy.”
“Anh biết. Anh đang nghĩ anh muốn có em thay cho miếng thịt bò nướng này nhiều thế nào.”
Giọng anh quá êm ái và trầm đến nỗi phải mất một lúc cô mới nhận thức được điều anh vừa nói, và mắt cô còn mở to hơn nữa. Cô cảm thấy bị thôi miên hoàn toàn, chỉ biết ngồi đó và nhìn chằm chằm vào anh yếu đuối như một con thỏ nhìn chằm chằm vào một con sư tử đang sắp vồ lấy nó. Tự cho phép mình được run rẩy một chút trong lòng, Tessa hoàn hồn lại. “Anh cũng ăn nốt miếng thịt nướng của anh đi,” cô khuyên. “Dì Silver luôn nói với tôi rằng điều duy nhất đáng để đặt cược phải là một điều có thật, vậy nên đừng thả con chim đang giữ trong tay…hay trong trường hợp này, là thịt bò trong đĩa.”
Cái miệng rắn rỏi của anh cong lên thích thú. “Thật sự em có Dì Silver không, hay là nhân vật tưởng tượng của em để đánh lạc hướng thôi hả?”
Lại một lần nữa cảm thấy mình nắm quyền điều khiển tình huống, Tessa tặng anh một cái nhìn vô cùng ngây thơ như được thửa riêng cho cô. “Sao nào, Chả lẽ tôi có thể dựng nên một Dì Siver thật à?”
“Nếu nó phù hợp với ý tưởng của em.”
“Anh có thể đúng,” cô dễ dàng đồng ý, vẫn mỉm cười với anh. “Nhưng trong trường hợp này, tôi không phải dựa vào trí tưởng tượng của mình. Dì Silver là bà dì thật sự, vẫn đang sống và hít thở của tôi.”
“Người mà em và mẹ đã tới sống cùng ấy hả?”
“Vâng. Mẹ đã qua đời không lâu sau khi chúng tôi chuyển tới Tennesse, do đó Dì Silver và tôi thân thiết hơn trước đó. Tất cả những gì hai chúng tôi có là người còn lại. Bà rất kỳ diệu; bà là dì của tôi, mẹ của tôi và bạn thân nhất của tôi, tất cả kết hợp trong một người.’
“Bà vẫn đang sống ở Tennesse à?” Đấy là một mẩu thông tin khác mà anh đã đọc được trong hồ sơ của cô, nhưng không bao giờ Brett thiếu để tâm vào những chi tiết nhỏ nhặt có thể gây bất lợi cho anh. Anh muốn tự cô thổ lộ những chi tiết trong cuộc sống của cô, những chi tiết mà anh đã biết, và cũng cho anh cơ hội tìm hiểu những gì cô ghi trong hồ sơ của cô có phải là sự thật không, hay cô có sẵn lòng trả lời những câu hỏi riêng tư không. Cho đến bây giờ, cô vẫn là một phụ nữ nhiệt tình, cởi mở, ấm áp, và mỗi giây phút trôi qua, anh lại muốn cô nhiều hơn, nhiều hơn nữa.
“Bà có một cửa hàng búp bê ở Gatlinburg; giờ bà đang sống ở đó. Ngôi nhà ở trang trại cần rất nhiều công sức để dọn dẹp; và chỉ ở sát lò sưởi mới đủ ấm, thêm nữa, lò sưỏi đốt bằng củi cũng đã cũ rồi, nên chuyển đến sống ở Gatlinburg sẽ dễ sống hơn cho bà, cũng như sẽ an toàn hơn trong mùa đông. Giờ bà không còn phải lái xe trên những con đưòng đóng băng trơn trượt nữa.” Tessa chậm rãi mỉm cười. “Tôi hy vọng bà sẽ ngừng bán hàng khoảng hai tuần trong mùa đông, vì đằng nào mùa này cũng vắng khác, và tới thăm tôi ở đây.”
Mắt Brett sáng lên quan tâm. “Mùa vắng khách?”
“Trung tâm của Công viên Smoky Mountain là ở Gatlinburg. Thời gian bận rộn nhất là những tháng mùa hè cho đến hết tháng Mười, mặc dù có nhiều người cũng tới đó vào mùa đông để chơi tuyết.”
Anh lắc đầu. sinh ra và lớn lên ở Wyoming, nên cho đến bây giờ anh vẫn không hiểu tại sao lại có người thực sự thích tuyết.Có vẻ như đối với anh, những người Wyoming, một mùa đông cũng đã có đủ tuyết cho một ai đó có thể muốn trong cả đời. Anh đã trượt tuyết, và trượt giỏi, nhưng anh chưa bao giờ cảm thấy hăng hái với môn thể thao đó hay là môi trường tuyết để chơi nó. Nhưng gần đây anh lại thấy mình đang nhớ Wyoming càng lúc càng nhiều hơn, thậm chí nhớ cả mùa đông khắc nghiệt của nó.
Tessa cười phá lên trước vẻ mặt của anh. “Nghe này, khi anh sống ở miền Nam, tuyết là điều hiếm hoi đấy. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy tuyết cho đến khi chúng tôi chuyển đến Tennesse.”
Họ kết thúc món chính, và người phục vụ nhanh nhẹn dọn bàn sạch sẽ, trong khi họ nấn ná uống nốt chỗ vang. Tessa đã nghĩ cô sẽ không còn bụng để ăn tráng miệng nữa,nhưng khi người phục vụ đẩy xe đựng các món tráng miệng qua bàn cô , cô nhìn chằm chằm vào những chiếc bánh nướng ngon tuyệt cho đến khi miệng cô ứa nước bọt. “Tôi không thể nhịn được,” cô thở dài, chọn một món.
Brett từ chối đồ ngọt, nhưng họ cùng gọi thêm coffee,và anh chậm rãi uống tách của mình trong lúc theo dõi cô tấn công miếng bánh ngọt. Cô chắc chắn rất thích ăn uống, vậy mà vẫn mảnh mai như vậy. Cô ngước lên và bắt gặp ánh mắt anh, và mỉm cười khi đọc được ý nghĩ của anh. Ngôn ngữ là không cần thiết; nó chỉ là một trong những quãng nghỉ thân mật mới mẻ khi hai ý nghĩ trở nên đồng điệu, và lúc này cô có cảm giác gần gũi với anh hơn cô từng có với bất kỳ ai trước đây.
Anh nhìn xuống. “Em có vụn bánh dính trên môi kìa.’anh nói nhẹ nhàng, và Tessa chậm chạp đưa lưỡi liếʍ quanh miệng tìm mẩu vụn bánh.
Đôi mắt xanh biển của anh sẫm lại gần chuyển thành đen. “Không đúng rồi. Cúi xuống đây để anh lấy cho.”
Sốt sắng, Tessa mỉm cười cúi người về phía anh để tay anh có thể phủi hộ cô mẩu vụn bánh. Anh sững lại một giây lát, nung chảy cô bằng ánh mắt nóng rực tối đen của anh, rồi chậm chạp nghiêng người về phía cô, như một người phải di chuyển dưới một sức ép mạnh mẽ hơn anh ta có thể chống lại. Khi khoảng cách giữa họ rút ngắn lại, mắt Tessa dần mở to hơn cho đến khi chúng trở thành hai hồ nước lớn xanh biếc, dịu dàng và sâu thẳm. Chắc chắn anh sẽ không hôn cô đâu, phải không? Nhẹ nhàng, miệng anh chạm vào môi cô, tìm được mẩu bánh vụn, và dùng lưỡi lấy nó đi. Tessa run rẩy vì cái chạm nhẹ, tràn ngập hương vị của anh, hơi nóng và mùi của da thịt anh bao phủ cô. Cô cảm thấy gần như bị tê liệt, hoàn toàn không có khả năng cử động để né tránh. Cô như bị anh khuất phục giống kiểu anh đã vòng hai tay anh quanh người cô, và ôm cô nhẹ nhàng vào cơ thể gầy gầy, cứng rắn của anh, mặc dù mới chỉ có miệng anh chạm vào cô, và phớt qua rất nhẹ nhàng vừa đủ để cô cảm nhận được.
Anh lùi lại, và hơi nóng trong mắt anh trở nên mãnh liệt, ánh mắt anh găm chặt trên mặt cô. Nét mặt anh không thay đổi, nhưng những đầu dây thân kinh đang bị kí©h thí©ɧ của cô có thể nhận biết được những dấu hiệu nhỏ nhặt, hầu như không thể nhận biết được của sự khuấy động tăng dần trong anh. Da mặt anh như đang xiết lại trên gò má gồng cứng; môi anh đỏ hơn, đầy đặn hơn. Cơ thể Tessa rung động cùng điệu với nhịp tim như trống trận của anh, như cơ thể anh đang dẫn dắt cô. Hơi nóng của anh thu hút cô, quyến rũ cô lại gần anh.
“Em đã xong chưa để về?” anh hỏi,và giọng nói khàn khàn của thậm chí còn thô ráp hơn thường lệ.
Tessa tưởng tượng trong đầu hình ảnh cô phấn khởi, mù quáng lặn lội sâu hơn vào vùng biển tối đen của đam mê. Mình ngập đến cổ rồi, cô nghĩ với một niềm tuyệt vọng mơ hồ, rồi ném sự cẩn trọng bay theo gió và gật đầu. “Vâng. Làm ơn đưa tôi về nhà bây giờ.”
Anh thậm chí không chạm vào tay cô khi họ ra xe anh, nhưng tình trạng căng thẳng vẫn rung lên như dây đàn giữa hai người. Tessa liếc lên nhìn nét mặt kiềm chế của anh, tự hỏi tại sao một người đàn ông tự chủ sắt đá thế này lại có thể trong cùng lúc đó biểu hiện rõ niềm ham muốn nhục thể một cách sống sượng, mê đắm đang chực chôn vùi sự cẩn trọng bản năng của cô, thậm chí trước cả khi anh thực sự làm một cử chỉ nào đó với cô. Cái phớt nhẹ của đôi môi trong nhà hàng không thực sự được coi là một cái hôn, nhưng ngay cả như vậy thì niềm thích thú cũng nổ tung như pháo hoa khắp toàn thân cô.
Cô hơi bị sửng sốt vì sự mãnh liệt trong cảm xúc của chính mình. Không bao giờ,thậm chí cả với Andrew cô đã ham muốn mạnh mẽ như thế, mà cô đã yêu Andrew đấy chứ. Hay là cô cũng không bị thu hút nhục thể với Will, nhưng dù sao thì Will cũng chỉ là một mối mê muội trẻ con không hẳn là tình yêu. Cô đã quen với việc lôi cuốn đàn ông; và mặc dù cô chẳng bỏ chút công sức nào,cà cô đơn giản chấp nhận như là một phần của tính cách cô. Cô nhìn nhận nó nhẹ nhàng, thích thú về phần mình và thích thú với sự nhận biết rằng các anh chàng trong đời cô đã có được niềm vui với cô. Cuộc sống là để cho tiếng cười, trêu chọc, đùa cợt và nhảy nhót, nhưng cô cũng biết tình yêu không đến dễ dàng như tiếng cười.
Tessa là người thích hợp với ánh sáng mặt trời, ấm áp và chói sáng; người đàn ông bên cạnh cô lại là ngưòi kiềm chế, thậm chí còn hơi cứng nhắc, tuy thế, một vài lần, cô vẫn có khả năng mang tới ánh cười nhẹ trên mắt anh. Cho dù những vệt vàng ấm áp trên mái tóc anh, cho dù hơi nóng hừng hực của bản năng giới tính trong anh, anh vẫn là một người đàn ông luôn giữ cách biệt về mặt tinh thần, con người của những xúc cảm trầm tĩnh và bình thản. Nhưng làm tim cô nhảy lên chỉ vì sự hiện hữu của anh, như chưa người đàn ông nào từng làm được. Anh làm cô đau đớn, như là cô đột nhiên bị trở nên không hoàn hảo, và mong mỏi được là một phần của sự hoàn hảo, cùng anh.
Cái gì sẽ xảy ra nếu cô yêu anh? Cô nghĩ trong nỗi sợ hãi đột ngột, và nhìn lên anh với sự e sợ trong ánh mắt. Anh không giống những người đàn ông khác; với anh, cô sẽ không có khả năng điều khiển mối quan hệ như cô đã từng làm trước đây. Anh sẽ chiếm lấy hết những gì cô phải dâng hiến, tất cả những cái đã được trưng ra, cả những điều cần phải giấu kín và cô không chắc anh sẽ trao cho cô chút gì để đổi lại. Ồ, cô biết anh bị lôi cuốn về thể xác với cô, nhưng anh sẽ giữ tình cảm của anh, suy nghĩ của anh trong vòng bảo vệ vững vàng. Về mặt này cô chẳng có gì chắc chắn sẽ làm được như vậy, và cô chưa bao giờ có cảm giác như đang sa lầy vào tình cảm như lúc này.
Brett đã nhìn thấy trong giây lát ngắn ngủi nỗi sợ hãi lấp ló trong mắt cô, và anh tự hỏi về nguyên nhân của nó . Cái gì đã làm cô sợ hãi? Cô chắc chắn không sợ anh dưới tư cách một người dàn ông; cô quá lôi cuốn và hay tán tỉnh. Lông mày anh nhíu lại nghiêm nghị rồi lại dãn ra. Anh sẽ sớm tìm ra lời giải cho tất cả bí ẩn của cô, rất sớm.
Khi anh dừng xe ở lề đường bên ngoài căn hộ của cô, anh liếc nhìn đồng hồ trên tay. “Mười giờ rồi, Cô bé lọ lem. Em an toàn đêm nay rồi nhé.”
Cô cười khúc khích, rồi mau chóng trở lại nghiêm túc. Cô có an toàn thật không? Cô cũng không chắc, và cô sẽ không cho tới lúc cô nhìn thấy anh về. Điêù gì sẽ xảy ra nếu anh muốn ở lại? Cô đã phát hiện ra rằng vấn đề khó khăn nhất của cô trong việc kiềm chế anh chính là kiềm chế bản thân cô. Nếu anh có thể làm cô tan chảy với chỉ một cử chỉ tương-tự-như hôn, cô sẽ phải làm gì nếu anh sử dụng hoàn toàn sức mê hoặc của mình?
Bàn tay anh đặt nhẹ trên hõm lưng cô khi họ bước lên bậc tam cấp, nhưng thậm chí chỉ sự động chạm đó cũng làm ảnh hưởng đến nhịp tim cô. “Đưa anh chìa khoá của em,” anh thầm thì. Cô lục tìm trong ví và đưa nó cho anh. Anh mở khoá cửa, rồi bước hẳn vào trong căn hộ trước khi cô có thể nghĩ ra cách để giữ không cho anh vào. Cô đứng bên trong cửa và nhìn anh bật hết các đèn lên rồi kiểm tra các phòng. “Tất cả đều an toàn,” anh nói, hơi mỉm cười.
“Đấy là tiêu chuẩn kiểm tra an toàn đấy hả?” cô hỏi, trong giây lát, sự hiếu kỳ chiếm hết tâm trí cô.
Mắt anh sâu như biển Thái bình dương, với những tia nắng vàng nhảy múa trên mặt sóng xanh biếc. “Đúng thế,” anh trả lời đơn giản, và quay lại chỗ cô vẫn đứng trên nguỡng cửa. Túm lấy cánh tay cô, anh kéo cô vào hẳn trong phòng và đẩy cửa đóng lại. Anh ôm khuôn mạt cô trong hai lòng bàn tay cứng cỏi, ấm áp, nâng lên và cẩn thận xem xét cái miệng rộng, vẻ yếu đuối trên hàng mi dài rợp má của cô. Đó là một khuôn mặt nồng nàn cho dù đầy vẻ thanh tao, và anh muốn thưởng thức miệng cô trên miệng anh.
Cô siết chặt hai bàn tay quanh cổ tay to lớn của anh, và anh cảm nhận được cơ thể cô khẽ run rẩy. Không một lời, anh cúi đầu xuống và bao phủ môi cô bằng miệng anh, cảm nhận sự rung động ngọt ngào, dịu dàng, và anh hôn cô mạnh hơn, ngửa hẳn đầu cô ra sau để anh có thể nghiêng miệng anh trên cô và mơn trớn sâu hơn. Tessa bất lực hé miệng cô cho lưỡi anh. Không người đàn ông nào nên có vị ngọt ngào đến say lòng này, nhưng anh có, và cô gần như khóc trong lòng vì cô sợ rằng anh sẽ làm tổn thương cô nếu anh biết được tình cảm của cô, nhưng cô cũng sợ rằng cô sẽ không có khả năng bảo vệ mình trước anh.
Anh nhích miệng lên khỏi miệng cô chỉ khoảng một đốt ngón tay,và hơi thở mang mùi rưọu vang của anh vương vấn trên môi cô khi anh đòi hỏi bằng giọng trầm trầm, khản đặc, “Hôn anh như anh hôn em đi. Cho anh thưởng thức lưỡi em đi. Anh muốn nó bây giờ; anh muốn em hôn anh theo cách anh biết em có thể hôn anh.” Gần như thô bạo, anh đặt miệng anh lên miệng cô lần nữa, khẽ thở dài Tessa nhượng bộ lời yêu cầu ngọt ngào, gợϊ ȶìиᏂ. Cô hôn anh như thể anh là của cô,như thể cô có mội uy quyền với anh, mọi uy quyền để đòi hỏi mọi thứ của anh. Với môi và lưỡi mình, cô chiếm giữ anh, hôn anh mãnh liệt, quên hết sự cần thiết phải bảo vệ mình. Dục tình nóng bỏng của anh vượt qua rào cản là tiếng cười mà cô vẫn thường sử dụng để giữ phái mạnh không có những cử chỉ quá riêng tư, và khoan thẳng vào cốt lõi nữ tính sâu thẳm nồng nàn của cô. Tessa thuộc loại phụ nữ dâng tràn tình yêu và niềm đam mê thiết tha chỉ chờ đợi để được dâng hiến cho một người đàn ông sẽ là ngưòi yêu duy nhất của đời cô. Cô biết giá trị tình yêu của cô, và cô sẽ không phí hoài nó trong một mối quan hệ tầm thường, vui chơi qua đêm dù cho anh chàng đó có lôi cuốn đến đâu. Trước đây, cô luôn luôn có khả năng giữ đầu óc tỉnh táo để đảm bảo không mất tự chủ, nhưng lúc này cô cảm thấy sự tự chỉ của cô bốc hơi đâu mất, cảm thấy cô đang dâng hiến cho anh lần đầu tiên đầy kỳ diệu của đam mê trong cô.
Hai bàn tay anh rời khỏi mặt cô; một cánh tay cứng như sắt vòng ra ôm lưng cô, khoá chặt cô vào anh bằng một lực khiến cô rùng mình khi nhận ra anh rất mạnh mẽ. Tay kia của anh ôm sau đầu cô, luồn vào nắm tóc cô trong lòng bàn tay, chỉ vừa đủ chặt để giữ đầu cô ngửa ra sau mà không làm cô đau.Anh nâng môi lên khỏi môi cô lần nữa, và hơi thở anh khô rít, mắt anh cháy rực vì ham muốn.
Tessa run rẩy trong vòng tay anh, đủ để nhận thức được niềm hammuốn của anh; được ôm chặt vào anh như lúc này, cô có thể cảm giác được những cơ bắp căng thẳng trên cơ thể anh. Cô biết cô nên nói một điều gì đó giỡn cợt, điều gì đó làm anh bật cười, để phá vỡ tình trạng này, nhưng cô không thể nghĩ ra bất cứ một điều gì thật gây ấn tượng. “Có phải đây là điều anh muốn không?” cuối cùng cô cũng xoay xở nghĩ ra, nhưng giọng cô quá trầm và thầm thì hơn cần thiết làm cho những từ ngữ phát ra có vẻ mời mọc nhiều hơn là một lời giễu cợt như cô định thể hiện.
“Chỉ một phần nào thôi,” anh khàn khàn thừa nhận, và bắt đầu hôn cô nữa. Các giác quan của cô nhận ra sự cộc cằn, thô ráp trong giọng anh, và cô biết anh càng bị khuấy động , thì giọng anh càng trở nên trầm khàn và thô ráp nhiều hơn, cho đến khi tiếng nói của anh chỉ còn gần như là những tiếng gầm gừ. Cô bám vào bờ vai mạnh mẽ của anh, bất lực trao vào miệng anh tất cả những gì nó đang tìm kiếm, sự tự do đến tận cùng và sự đáp ứng của miệng cô. Anh đang dạy cô biết quyền lực của ham muốn nhục thể, làm cô muốn anh theo một cách mà cô chưa bao giờ muốn một người đàn ông trước đây, quá sâu nặng và tác động mạnh tới cô đến nỗi gần như trở thành tuyệt vọng.
Theo kinh nghiệm của Brett, sự đáp ứng khinh xuất cô đang trao anh có nghĩa cô đã là của anh để chiếm lấy. Mặc dù nơi thắt lưng anh đang rung động mạnh mẽ, ý thức anh vẫn hoàn toàn tỉnh táo khi anh thận trọng đặt bàn tay lên phần thân trên bó sát của váy cô, ôm bầu ngực phủ lụa ấm áp của cô trong lòng bàn tay và thích thú khám phá ra ngực cô cong cong đầy đặn hơn nhiều so với anh mong đợi ở một thân hình thon gầy như của cô. Ngón tay gân guốc của anh lướt nhẹ trên núʍ ѵú mềm mượt, dịu dàng làm nó trở nên một đỉnh nhỏ rắn đanh, ngạo nghễ.
Tessa giật người ra khỏi anh.
Hành động bản năng của cô làm cô giật mình không khác gì anh. Cô chớp mắt hoang mang, rồi nhìn chằm chằm vào anh như cô muốn khẳng định chắc chắn điều gì vừa xảy ra. “Quái quỷ thật, anh có thể-” anh bắt đầu rên lên trong họng , rồi ngừng ngay lại trước khi anh nói quá nhiều, trước khi sự thất vọng của con đực trong anh làm anh nói những điều anh không muốn. Anh có ý định gặp lại cô nữa, ngay cả khi tối nay không kết thúc theo kế hoạch của anh. Anh vẫn chưa có cô, và anh cũng nghĩ anh có thể moi thêm ở cô thông tin về những bạn đồng nghiệp cô.
Tessa ấn những ngón tay lẩy bẩy lên môi. “Em biết. Em xin lỗi.” cô nói yếu ớt. “Em chưa bao giờ có ý định để sự việc…đúng thế, anh làm em giật mình khi anh chạm vào…ôi, khỉ thật.”
Anh nhìn cô bén ngọt. Cô rõ ràng đang run rẩy, và một điều gì đó giống như sợ hãi hiện trong đôi mắt mở to của cô khi cô chằm chằm nhìn anh-nỗi sợ giống như anh đã từng nhìn thấy lúc trước,và anh bất ngờ cảm thấy mình đang tò mò một cách nghiệt ngã. Không, anh phải làm cô bình tĩnh lại để cô đừng từ chối gặp anh nữa.
Anh thở một hơi thật sâu để để làm dịu lại nhịp thở hoang dã của mình, để giọng anh trở lại bình thường. “Việc xảy ra quá nhanh phải không?” anh hỏi lặng lẽ.
Tessa cũng lấy lại sự tự chủ. “Em không phải là người hay đùa bỡn, và em cũng không ngủ lang. Em không tin vào những cuộc gặp một đêm tầm thường, tẻ nhạt. Nói cho cùng thì chúng ta vừa mói chỉ gặp nhau hôm nay. Và em không có ý định để việc này xảy ra.’
“Anh hiểu.” Anh cố mỉm cười, một nụ cười ngắn ngủi, dữ dội. “Nhưng không phải anh nghĩ có gì tầm thường, tẻ nhạt trong buổi hẹn này đâu nhé. Chúng ta có thể thổi bay kim đo độ trên máy Richter đấy.”
Tessa đã nghĩ những cử chỉ đỏ mặt thẹn thùng đã bị cô bỏ lại trong quá khứ, nhưng màu hồng đang bừng bừng trên má cô lúc này là vì bị kích động chứ không phải là do xấu hổ. Anh đang nhìn cô theo kiểu như muốn miệt thị cô, và phần đau đớn trong đó là cô vẫn ham muốn anh, theo đúng cách mà anh tưởng tượng. Cơ thể cô đã phản ứng lại một cách bản năng, không phụ thuộc vào ý chí và tình cảm thông thường, và da thịt cô đã ngay lập tức nhận ra anh là một bạn tình thích hợp.
“Tối mai. Đi ăn tối nữa nhé.”
Cô không thể rời mắt khỏi anh. “Em không thể. Sammy Wallace đang cố dạy em chơi cờ.”
Brett nhớ đã nghe được cô hẹn trong thang máy, và khuôn mặt của Sammy Walllace hiện ra như được chụp ảnh trong trí nhớ anh: gầy và không hề phù hợp với nàng Dallilah nhỏ bé ngọt ngào của phương Nam này.
“Được thôi,” anh khắc nghiệt cho phép. “Tối ngày kia vậy. Và đừng có nói không với anh.”
“Không, em sẽ không nói.” Chưa bao giờ đi quá xa trong quan hệ, Tessa tự cảm thấy mình đáng yêu biết bao khi tặng cho anh chàng một nụ cười tàn phá chậm chạp làm anh nghẹn thở trong khi mắt anh không ngớt sục sạo ngay từ khi cô mới cong môi lên và kiên nhẫn chờ cho đến khi nụ cười nở hết cỡ. “Em phải có nhiều dũng khí hơn trí tuệ mới dám nói không.”
Anh chẳng cảm thấy thích cười, nhưng ánh lấp lánh trong mắt cô mời mọc anh chia sẻ tiếng cười với cô. Anh chẳng muốn cười phá lên chút nào; anh chỉ muốn đưa cô lên giường, và sự căng thẳng cuộn lên trong cơ thể anh báo cho anh biết anh cần phải tắm nước lạnh trước rồi mới có thể ngủ được. “Anh sẽ gặp em tối thứ Năm vậy. Sáu rưỡi nhé?”
“Vâng, được ạ.”
Anh quay ra cửa, nhưng rồi anh ngừng bước và ngoảnh lại phía cô, nét mặt anh dữ tợn. “Cậu Sammy Wallace đó, cậu ta có gì đặc biệt với em?”
“Anh ấy là người rất ngọt ngào và hay ngượng, và anh ấy cũng là một thiên tài. Anh ấy dạy em chơi cờ.” Tại sao cô lại phải phân trần với anh nhỉ? Nhưng theo cách anh nhìn cô, cô không nghĩ giải thích như thế là đã đủ.
“Đừng có hẹn hò gì với cậu ta nữa, hay bất cứ ai khác ngoài anh.”
Mệnh lệnh mang đầy vẻ chiếm hữu đó làm mắt cô trợn tròn. “Anh đang đối xử theo kiểu Người tiền sử với em đấy hả?” cô nghi hoặc hỏi .
“Nếu cần thiết. Em sẽ không hôn anh theo kiểu em vừa hôn nếu em không muốn anh xác nhận quyền của anh.” Rất điềm tĩnh, anh ôm cằm cô trong tay nâng lên và hôn cô, chậm và mãnh liệt. “Hãy nhớ điều đó.”
Khi anh đã về, Tessa lau lớp trang điểm trên mặt và chải tóc, rồi chui vào tấm áo ngủ mỏng manh và đổ nhào uống giường. Cô là một người dễ ngủ ; chẳng có gì quấy rầy được giấc ngủ của cô, và hôm nay không phải là biệt lệ. Cô ngay lập tức ngủ thϊếp đi, nhưng tiềm thức vẫn quay đi quay lại không ngừng trong những cơn mộng mị của cô với cảm giác của bàn tay anh trên thân thể cô.
Cặp mắt Evan mệt mỏi và vằn đỏ vì công việc chính mà anh ta phải chúi mũi vào hằng đêm cũng như công việc giả tạo ban ngày, nhưng trí óc anh ta vẫn chạy hết tốc độ. Anh ta hoàn toàn bị buộc chân vào việc điều tra kín đáo để tìm kẻ biển thủ. “Anh có thông tin hữu ích nào từ Miss Conway đêm qua không?” anh ta lơ đãng hỏi khi Brett bước vào văn phòng.
“Tôi đã ghi lại.” Brett trả lời, rút từ trong túi ngực áo khoác ra một quyển sổ nhỏ. Những chi tiết anh ghi lại chẳng có gì quan trọng, ngoại trừ với anh và Evan. Anh đã phải thận trọng trong việc dò hỏi, vì Tessa không phải là người hay đưa chuyện, nhưng anh đã bị ngạc nhiên về khối lượng thông tin thu được từ những chuyện khôi hài của cô.
Evan đọc những ghi chép, cau mày khi anh ta bổ sung thêm vào các hồ sơ cá nhân anh đã thu thập được cho từng nhân viên đang bị đặt dưới sự nghi ngờ, những hồ sơ, cho đến thời điểm này, đã có tên của hầu hết mọi người.
“Anh có gì về Sammy Wallace?” Brett chậm rãi hỏi, nhăn mặt với mình vì đã thốt ra câu hỏi đó. Anh không thích cảm giác ghen tuông đầy tính chiếm hữu mà anh đang có; anh chưa bao giờ cảm thấy như thế với bất cứ người phụ nữ nào khác trước đây, và anh không muốn cái cảm giác đó lúc này.
Evan ngẩng phắt đầu lên. “Cậu ta là thiên tài máy tính đấy,” anh nói chậm rãi. “Cậu ta lắp đặt cả một hệ thống trong nhà mình mà đến CIA cũng muốn được sử dụng. Từ những gì tôi tìm hiểu được, cậu ta phải là người đáng nghi ngờ nhất. Điều gì làm anh hỏi thế?”
Brett nhún vai, mắt anh nhìn chăm chú. nếu Wallace là kẻ đáng nghi nhất, anh chắc như quỷ là Tessa chẳng còn việc gì khác phải liên quan với cậu ta nữa.