Càng gần cuối năm, không khí náo nhiệt vui mừng càng thêm rõ ràng. Trong phủ trên dưới đều vội vàng gấp rút, quản treo đèn l*иg đỏ, dán câu đối xuân đỏ thẫm, khắp nơi giăng đèn kết hoa, bọn nha hoàn sai vặt thì loay hoay chân không chạm đất. Ngay cả tiểu Mặc Trầm cũng vui vẻ quơ múa may cánh tay nhỏ nhắn, đi theo sau lưng quản gia la hét đòi giúp một tay.
Nhưng có một người nhàn nhã dĩ nhiên là chủ tử Quân Nhược Thủy mỗi ngày đều ở Thái Y Viện.
Mục Tĩnh Tuyết tới tìm Tử Phi mấy lần thì đều bị Quân Nhược Thủy không chút khách khí chặn ở ngoài cửa. Vốn trong lòng đã tức giận Mục Tĩnh Tuyết làm hại Tử Phi ngã bệnh, hơn nữa sau khi tự Thư Ngâm rời đi, trong lòng nàng luôn có một nỗi buồn ly biệt nhàn nhạt lượn quanh để khiến cho tâm tình nàng luôn buồn bực, vì vậy mấy ngày này càng thêm tức giận với Mục Tĩnh Tuyết. Nhìn thấy mặt Mục Tĩnh Tuyết đen lại, tức giận cũng không thể làm gì được thì nàng mới cảm thấy tâm tình tốt hơn một chút.
Lần này bệnh phong hàn của Tử Phi kéo dài mấy ngày mới tốt hơn một chút. Cho nên khi nhìn thấy Mục Tĩnh Tuyết, Quân Nhược Thủy hoàn toàn không thể tỏ vẻ hòa nhã với nàng ta, chẳng qua bệnh phong hàn của Tử Phi dần dần tốt lên nhưng tinh thần vẫn luôn uể oải, khiến trong lòng Quân Nhược Thủy rất là lo lắng. Cảm giác kia giống như mình là một người ác độc cầm gậy đánh uyên ương.
Phòng bếp đã nấu xong thuốc sau đó bưng tới thư phòng. Từ lúc gặp Tử Khâm, Tô Tử Bội liền một lòng một dạ nghiên cứu chuyện chuyện buôn bán, chuyên chú đến nỗi gần như không để ý đến bất kì chuyện gì nữa.
“Tử Bội, tới giờ uống thuốc rồi.” Quân Nhược Thủy đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Tô Tử Bội và Lam Linh đang vai kề vai tựa vào một chỗ, ở bàn sách sổ sách thảo luận việc buôn bán, thân mật mà phù hợp. Nhìn thấy ánh mắt cười như không cười của Lam Linh, trong lòng nàng không khỏi có cảm thấy chua chua.
Tô Tử Bội quay đầu lại liếc nàng một cái, không nhịn được mà nói: “Biết rồi, để thuốc xuồng rồi ra ngoài đi.”
Quân Nhược Thủy ai oán nhìn hắn một cái, có chút bực bội đi ra ngoài. Nam nhân này, càng ngày càng không để ý đến nàng. Thôi, đây cũng không phải là lần đầu tiên nàng bị ghét bỏ.
“Quân di! Quân di!” Nhìn về nơi vang lên tiếng hài tử non nớt, một cục bột lùn lùn đang chạy tới. Quân Nhược Thủy theo bản năng ngồi xuống vươn hai tay ôm cục bột nhỏ vào trong ngực.
“Cục bột nhỏ lại tăng cân, Quân di sắp ôm không nổi nữa rồi.” Quân Nhược Thủy cười nhéo khuôn mặt nhỏ bé béo mập của Mặc Trầm. Thời gian gần đây Mặc Trầm đã có chút thịt, không còn gầy đến da bọc xương như lúc trước. Hài tử phải mập mạp mũm mĩm một chút mới đáng yêu.
Dáng vẻ của Mặc Trầm rối rắm, hình như là sắp khóc: “Con không muốn béo lên, béo nhìn không đẹp.”
Quân Nhược Thủy dở khóc dở cười, củ cải mới ba tuổi mà đã thích chưng diện rồi: “Ai nói? Cục bột nhỏ của chúng ta như thế nào cũng đẹp cả.”
“Có thật không?” Đôi mắt to trong suốt của Mặc Trầm nhìn Quân Nhược Thủy chằm chằm, tràn đầy hy vọng hỏi.
“Đó là đương nhiên.” Quân Nhược Thủy hôn một cái lên mặt nó, trả lời rất nghiêm túc.
Mặc Trầm cũng vui vẻ hôn lên mặt Quân Nhược Thủy một cái.”Quân di, người làm mẫu thân của con có được hay không?” Trong mắt nó tràn đầy cầu xin: “Tất cả mọi người đều có mẫu thân, chỉ có con không có. Quân di, người làm mẫu thân của con đi, được không?”
Quân Nhược Thủy ngẩn người, không biết trả lời như thế nào. Nhìn cục bột nhỏ trong ngực, chỉ cảm thấy trong lòng đầy chua xót.
“Quân di, là do Trầm Nhi không ngoan sao? Người không thích Trầm Nhi nữa hả?” Trên khuôn mặt nho nhỏ đầy vẻ bi thương.
“Không phải, không phải, Quân di thích tiểu Trầm Nhi nhất.” Quân Nhược Thủy chịu không nổi dáng vẻ uất ức khổ sở của cục bột nhỏ, lập tức an ủi: “Chẳng qua Quân di và tiểu Trầm Nhi nhi đã là người một nhà. Quân di là thê chủ của tiểu thúc thúc con, cũng là tiểu thẩm thẩm của con, nên không thể làm mẫu thân con được.”
“Là người một nhà thì không thể làm mẫu thân sao?” Tiểu Trầm Nhi hoang mang hỏi, suy nghĩ một chút rồi đôi mắt to đen láy lại sáng lên: “Vậy chúng ta không làm người một nhà, người làm mẫu thân của con là được rồi.”
Quân Nhược Thủy sửng sốt lần nữa, há hốc mồm, cứng lưỡi không nói nên lời. Càng nói càng bậy, làm như thế nào để giải thích với cục bột nhỏ đây? “Việc này, tiểu Trầm Nhi, Quân di thương con giống như mẫu thân thương con, nhưng không thể làm mẫu thân của con được, bởi vì thê chủ của phụ thân con mới là mẫu thân của con....... Đúng rồi, đã lâu tiểu Trầm Nhi chưa ăn mứt quả rồi đúng không, chúng ta ra ngoài mua nhé?” Lau mồ hôi, thừa dịp cục bột nhỏ không chú ý thì vội vàng lái đề tài sang hướng khác.
Nhưng Mặc Trầm lại giống như bừng tỉnh hiểu ra, hưng phấn nói: “Quân di, người lấy phụ thân con đi, như vậy thì có thể làm mẫu thân của con rồi!”
Quân Nhược Thủy im lặng triệt để, đầu đầy vạch đen. “Ta đã cưới tiểu thúc của con, không thể cưới phụ thân con được.”
Mặc Trầm cái hiểu cái không, nhưng mà vẫn là hiểu Quân Nhược Thủy thật sự không thể làm mẫu thân của nó nên cái đầu tiu nghỉu, cái miệng nhỏ nhắn cong lên.
“Trầm Nhi!” Tô Tử Khâm nghe được lời nói của hài tử, mặc dù đau lòng không dứt, nhưng cũng không thể không lên tiếng ngăn những ý nghĩ kỳ lạ của Mặc Trầm lại.”Trầm Nhi, con đang làm khó tiểu thẩm thẩm đấy.”
“Con không có, Trầm Nhi chỉ muốn Quân di làm mẫu thân của con.” Mặc Trầm bĩu môi, rất uất ức nói.
“Trầm Nhi có mẫu thân ruột của mình, Trầm Nhi không nhớ rõ mẫu thân ruột của mình rồi sao?” Mặc dù không muốn nhắc tới nữ nhân vô tình tàn nhẫn đó, nhưng dù sao trong người Trầm Nhi cũng đang chảy dòng máu của Nghiêm gia, là sự thật không thể thay đổi được.
Mặc Trầm lắc đầu một cái, nói nghiêm túc: “Người đó đối xử không tốt với phụ thân, cũng không tốt với Trầm Nhi, Trầm Nhi không cần người đó làm mẫu thân.”
Cặp mắt Tô Tử Khâm không khỏi ươn ướt, chỉ là hài tử ba tuổi mà đã biết ai đối xử tốt với mình, cũng biết những khổ sở hắn đã phải chịu ở Nghiêm gia. Hài tử đáng thương. Tô Tử Khâm ngồi xuống, kéo Mặc Trầm vào trong ngực mình, ôm chặt lấy nó. “Có phụ thân thương con là đủ rồi. Chỉ là phụ thân nợ con một mẫu thân, thật xin lỗi, thật sự xin lỗi.” Tô Tử Khâm lẩm bẩm nói xong, nước mắt chảy xuống.
Quân Nhược Thủy nhìn thấy, cũng không khỏi xúc động. Trong thế giới nữ tôn này, có thể có rất nhiều người đáng thương giống như Tử Khâm và Mặc Trầm, nàng lại không phải là người vung tay lên có thể triệu tập được anh hùng, không có năng lực cứu giúp thiên hạ, chỉ có thể lo cho bản thân mình. Nhưng bây giờ cùng Tử Khâm và Mặc Trầm là người nhà, là người thân của Tử Bội, như vậy cũng chính là người thân của nàng, tất nhiên nàng sẽ che chở bọn họ bằng cách chim không tính là mạnh mẽ to lớn của mình, dùng hết sức mình để cho bọn họ chịu ít mưa to gió lớn nhất.
Thấy phụ thân khóc, Mặc Trầm nhanh chóng dùng bàn tay nhỏ bé, mũm mĩm, vụng về của mình lau nước mắt trên mặt Tô Tử Khâm, nước mắt cũng chảy xuống. Nó hít hít mũi, nức nở nói: “Phụ thân, người đừng khóc, Trầm Nhi không cần mẫu thân nữa, Trầm Nhi chỉ cần phụ thân thôi. Chờ Trầm Nhi trưởng thành sẽ bảo vệ phụ thân.”
Quân Nhược Thủy cảm giác mình bị lây bệnh của bọn họ, lỗ mũi ê ẩm, trong lòng cũng có chút chua cay. Đi lên phía trước, vỗ nhẹ vai Tử Khâm: “Tiểu Trầm Nhi, Quân di sẽ giống như mẫu thân của con, cho nên tiểu Trầm Nhi cứ xem Quân di là mẫu thân của con di.”
“Quân di cũng sẽ đối xử tốt với phụ thân chứ?” Cục bột nhỏ nâng đôi mắt ươn ướt lên nhìn, đáng yêu giống như nai con. Thật sự là một có hài tử có hiếu!
Quân Nhược Thủy cười ấm áp, gật đầu một cái, nói: “Ừ, bởi vì con và phụ thân của con đều là người thân của ta!”
Rốt cuộc cục bột nhỏ cũng cười, giống như yên tâm vì trút được một gánh nặng rất lớn.
Lúc này, Thanh Văn đẩy xe lăn của Lam Linh đi tới. Thanh Văn hơi cúi đầu, ngược lại Lam Linh có chút hăng hái cười cười nhìn nàng, dùng giọng nói lười biếng nói với nàng: “ Hình như Tô phu nhân người gặp người thích, khó trách Tô thiếu gia thích ngươi như vậy.”
“Lam tiểu thư!” Thanh Văn nhíu mày, không nhịn được lên tiếng ngăn nàng ta lại.
Lam Linh cũng không muốn làm trái lời Thanh Văn nhưng khóe miệng lại càng nâng cao: “Xem ra Thanh Văn của chúng ta cũng rất thích Tô phu nhân!” Giọng nói đùa giỡn mang theo chút bất cần đời, Quân Nhược Thủy có thể không coi đó là thật, nhưng làm sao Thanh Văn chịu nổi?
Chỉ năm chữ “Thanh Văn của chúng ta “, cũng rất đủ lưu manh rồi. Tô Tử Bội trở về Quân phủ, để Thanh Văn ở lại Kim Triêu Túy, học tập xử lý sự vụ của tửu lâu, bởi vì hắn cần làm nhiều chuyện hơn để làm cho cuộc sống của hắn thêm phong phú, không còn thời gian để liếʍ láp vết thương khắc cốt ghi tâm trong lòng nữa. Huống chi có một nữ tử sáng sủa thẳng thắn như Lam Linh ở bên canh chọc cười, phân tán sự chú ý của hắn cũng tốt.
Mỗi người bên cạnh mình, nàng đều hy vọng bọn họ có thể sống thật tốt.
“Dĩ nhiên ta là người người gặp người thích hoa gặp hoa nở, người bình thường tất nhiên là không sánh được rồi.” Quân Nhược Thủy trả lời lại một cách mỉa mai, đã sớm thấy nàng ta không vừa mắt rồi, bắt đầu từ lúc nàng ta thường xuyên ra vào Quân phủ, ở trong phòng một mình với Tô Tử Bội.
Ngoại trừ Mặc Trầm không nhận ra trong không khí tràn ngập mùi thuốc súng thì Tô Tử Khâm chỉ cười cười không nói chuyện; Thanh Văn nghiêng đầu sang chỗ khác, không muốn nhìn hai nữ nhân ngây thơ này.
“Ngươi thật đúng là được đằng chân lân đằng đầu.” Trên khuôn mặt thanh tú của Lam Linh lộ ra vẻ mặt dở khóc dở cười.
“Quá khen rồi.” Quân Nhược Thủy cười ha ha, lộ nguyên hàm răng trắng, chọc cho Mặc Trầm cười lớn khanh khách. Thanh Văn cũng cúi đầu cười trộm.
“Thanh Văn, nhanh đẩy nàng ta đi chỗ khác đi.” Quân Nhược Thủy cố làm ra vẻ chê bài nói: “Mắt không thấy, tâm không phiền.”
“Này, lời này nên là ta nói mới đúng chứ?” Lam Linh khoa trương kêu to. Lần này, mọi người đều cười.
Cảm giác mình và Lam Linh giống như hai kẻ dở hơi, chẳng qua vì nụ cười của Thanh Văn thì việc này cũng đáng giá. Mặc dù thường ngày Thanh Văn vẫn luôn trầm lặng, nhưng lúc cười thì sự trầm lặng đó đã biến mất. Để cho hắn ở lại Kim Triêu Túy, tiếp xúc với một thế giới rộng lớn hơn, đón lấy một cuộc sống rộng mở, đấy mới là điều đúng đắn.
Mọi người giải tán, Quân Nhược Thủy suy nghĩ một chút rồi trở về thư phòng, nhẹ nhàng đẩy cửa ra. Tô Tử Bội vẫn còn ngồi ở trên bàn, trước mặt là mấy quyển sổ sách, đang cau mày suy nghĩ, chén thuốc ở bên cạnh vẫn không nhúc nhích, còn đầy tràn, chẳng qua đã nguội hơn lúc đầu một chút.
“Tại sao không uống thuốc?” Quân Nhược Thủy đến gần, nhẹ nhàng vỗ vai hắn, hơi trách cứ hỏi.
Tô Tử Bội không nói gì, quay người lại đưa tay ôm thật chặt lấy hông của nàng. Người ngồi người đứng, độ cao và tư thế vô cùng phù hợp. Quân Nhược Thủy cười, đôi tay ôm lấy đầu của hắn, đầu của hắn thoải mái cọ xát ở trong lòng nàng, giống như cún nhỏ muốn đòi vuốt ve.
“Thật xin lỗi, Nhược Thủy, ta không cố ý hung dữ với người. Chỉ là trong lòng có chút phiền muộn......” Hắn nhỏ giọng nói.
“Không sao, ta hiểu. Nếu như muốn che giấu cảm xúc của mình với ta, vậy thì ta chính là một thê chủ thất bại.” Quân Nhược Thủy cắt đứt lời hắn, giọng nói mang theo đùa giỡn, không để ý chút nào.
Mặc dù biết trong lòng nàng không ngại, nhưng khi chính tai nghe nàng nói như vậy thì trong lòng Tô Tử Bội vẫn trào ra một dòng nước ấm. Tại sao nàng có thể tốt như vậy? Tốt đến mức hắn phải tự kiểm điểm lại bản thân mình...... Ngẩng đầu lên, nhìn đôi mắt ấm áp như nước mùa xuân của nàng, có chút không nhịn được cắn lên tay nàng một cái.
“Ai da, tại sao lại cắn người?” Quân Nhược Thủy cười trêu nói: “Ngươi là cún con à?”
“Ngươi là của một mình ta.” Tô Tử Bội bá đạo tuyên bố chủ quyền: “Ngoại trừ ta ra, ngươi không thể làm thê chủ của bất kỳ người nào khác!”
Thật là chua nha! Là lỗ tai hắn quá tốt hay là hiệu quả cách âm của thư phòng quá kém? Vì một lời nói vô tư của hài tử mà lại ghen tuông, thật là một bình dấm chua lớn. “Được rồi, chỉ của một mình ngươi. Chẳng qua ngươi phải biết quý trọng ta đấy!”