Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thê Chủ Dịu Dàng

Chương 76: Nhận người thân

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đi tới hậu viện, xuyên qua một đoạn hành lang yên tĩnh, nhìn thấy hồng mai phủ tuyết trong viện, ngửi được mùi hướng hoa mai nhàn nhạt lơ lửng trong không khí, trong lòng Tô Tử Bội cực kì không vui, vậy mà nàng lại dành một tiểu viện đẹp như vậy có kỹ tử đó ở. Còn chưa kịp nói thì một một bóng dáng màu hồng nho nhỏ vọt tới, ôm cổ Quân Nhược Thủy, vui mừng kêu lên: “Quân di, hôm nay Quân di sẽ dẫn tiểu Trầm Nhi đi chơi sao?”

Khóe miệng của Quân Nhược Thủy nhẹ nhàng nâng lên, khom lưng ôm lấy cục bột nhỏ, dịu dàng nói: “Tiểu Trầm Nhi, hôm nay con muốn đi đâu chơi đây? Tại sao không nói Thư Ngâm thúc thúc chơi với con?”

“Con thích chơi với Quân di nhất.” Cục bột nhỏ cong cong môi, non nớt nói.

Quân Nhược Thủy cưng chìu lắc đầu một cái, cục bột nhỏ càng ngày càng biết nói chuyện rồi, biết đi theo nàng dạo quanh phố xá thì sẽ được mua kẹo hồ lô hình người nho nhỏ, lại được xem người khác biểu diễn, hài tử nào lại không thích?

Bên này hai người đang nói chuyện thì bên kia Tô Tử Bội nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn tinh sảo của tiểu Mặc Trầm, hắn giống như bị sét đánh đứng ngây người tại chỗ tại chỗ, môi mỏng hé mở, kinh ngạc không nói nên lời.

“Quân di.” Mặc Trầm sợ hãi kéo kéo ống tay áo Quân Nhược Thủy, nhỏ giọng hỏi: “Tại sao thúc thúc này cứ nhìn chằm chằm con vậy?”

Quân Nhược Thủy quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy Tô Tử Bội đang nhìn chằm chằm Mặc Trầm, dáng vẻ nghiêm túc khiến người ta hoảng sợ, khó trách Mặc Trầm sợ hãi như vậy.

“Nó là ai?” Trong lòng Tô Tử Bội do dự, có chút chần chờ hỏi.

“Nó là Mặc Trầm, năm nay ba tuổi, là nhi tử của Tiêu Trúc.” Quân Nhược Thủy đứng lên nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn, nghiêm túc trả lời: “Tiêu Trúc, chính là nam tử mà ta đã cứu ở thanh lâu.”

Không đợi Tô Tử Bội mở miệng, Mặc Trầm nghiêng đầu nhỏ nhìn Tô Tử Bội một chút, kỳ quái nói: “Quân di, thúc thúc này thật giống phụ thân nha.”

Đột nhiên Tô Tử Bội hiểu ra nhưng vẫn không thể tin được, chẳng lẽ phụ thân của Mặc Trầm chính là đại ca từ nhỏ đã hiểu biết lễ nghĩa, nhu thuận dịu ngoan, xinh đẹp của hắn sao? Làm sao có thể? Lúc hắn và Quân Nhược Thủy thành thân, mặc dù đại ca không tự đến chúc mừng nhưng vẫn cho người đưa tới một phần quà không nhỏ. Chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi, làm sao có thể xảy ra biến cố long trời lở đất như thế được, vậy mà đại ca lại dẫn theo chất tử lưu lạc phong trần? Tô Tử Bội ngơ ngác đứng tại chỗ, ánh mắt vẫn không cách nào rời khỏi Mặc Trầm như cũ.

“Tiểu Trầm Nhi, gọi tam thúc đi. Hắn là tam đệ của phụ thân con đấy.” Quân Nhược Thủy ngồi xổm xuống ôm cục bột nhỏ, mỉm cười nói.

“Tam thúc.” Mặc Trầm rất biết điều kêu một tiếng, sau đó cau mày trầm tư, ra vẻ nghi ngờ hỏi: “Vậy có phải còn có nhị thúc hay không?”

Quân Nhược Thủy bị lời nói ngây thơ của nó chọc cười: “Tiểu Trầm Nhi thật thông minh. Sau này sẽ cho con nói chuyện với nhị thúc, bây giờ dẫn tam thúc đi gặp phụ thân con đi, tiểu Trầm Nhi đi trước dẫn đường có được hay không?”

“Được ạ.” Mặc Trầm rất vui mừng, ngọ ngậy ở trong ngực Quân Nhược Thủy muốn xuống: “Tam thúc, con đi trước dẫn đường, phụ thân đang ở trong thư phòng đọc sách.”

Quân Nhược Thủy nắm tay Tô Tử Bội, dịu dàng nói: “Tử Bội, khuê danh của hắn là Tô Tử Khâm, phu quân của Nghiêm Tử Khanh phú thương kinh thành, đúng là đại ca ngươi. Lúc ấy ta cứu hắn cũng là do hắn và ngươi có bảy tám phần giống nhau.”

Tô Tử Bội khôi phục lại tinh thần, ngẩng đầu chút nàng, hốc mắt hơi đỏ lên.

Quân Nhược Thủy mỉm cười an ủi hắn, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt trắng bệch mặt của hắn: “Đừng quá khổ sở, rời khỏi Nghiêm Tử Khanh, đại ca mới được hạnh phúc. Về phần Nghiêm Tử Khanh dám làm tổn thương đại ca và Mặc Trầm, ta sẽ trả lại cho nàng ta không hơn không kém.”

Tô Tử Bội cắn răng, nói gằn từng chữ: “Ta muốn tự mình làm, ta muốn để cho nàng ta biế nam nhi Tô gia không dễ bị ức hϊếp như vậy.”

“Được.”Quân Nhược Thủy gật đầu, trong giọng nói mang theo chút cưng chiều: “Hiện tại chúng ta đi thăm đại ca ngươi một chút, hình như các ngươi đã mấy năm không gặp rồi đúng không?”

Đúng vậy, từ đại ca xuất giá thì hắn chưa từng gặp lại. Ở vương triều Kim Bích, nhi tử gả ra ngoài chính là bát nước hắt đi, nếu không được thê chủ đồng ý thì không thể về nhà mẫu thân. Huống chi đại ca gả xa, về nhà một chuyến là muôn vàn khó khăn, mà đại ca thì luôn tốt khoe xấu che, đối với tình cảnh khó khăn của mình cũng không nói một chữ. Đó cũng là lúc hắn tình nguyện xuất đầu lộ diện, dù bị người ta nói là không tuân thủ tam cương ngũ thường thì hắn cũng muốn tự mình cố gắng, tự lập, quản lí sản nghiệp Tô gia. Hắn không muốn tồn tại phụ thuộc vào nữ tử, không có tôn nghiêm, không có tự chủ. Xã hội này bất công với nam tử, nhưng mà hắn vẫn muốn đánh cuộc một phen.

Sau khi được Quân Nhược Thủy dẫn vào sương phòng gần vườn mai, nhìn thấy Tô Tử Khâm, hình như trong mắt hai người đều có thiên ngôn vạn ngữ. Quân Nhược Thủy suỵt một tiếng với Mặc Trầm, nhẹ nhàng ôm lấy nó, lặng lẽ đi ra ngoài. Để cho hai huynh đệ bọn họ tâm sự, tay chân tình thâm, chắc hẳn là có rất nhiều lời muốn nói với nhau.

“Quân di, phụ thân và tam thúc sao vậy?” Ra khỏi viện, Mặc Trầm ôm cổ của Quân Nhược Thủy, tò mò hỏi. Hình như mắt của phụ thân ươn ướt, giống như tràn đầy nước mắt, cũng không phải bi thương mà càng giống vui mừng hơn. Còn mắt của tam thúc thì đỏ ngầu, giống như đã khóc như vậy, nhưng trên mặt cũng là vui sướиɠ, là vì nhìn thấy phụ thân nên vui mừng sao?

“Đã rất lâu rôi phụ thân và Tam thúc của con không gặp nhau nên quá vui mừng đấy thôi.” Quân Nhược Thủy ngắt cái mũi nhỏ trắng trắng hơi vểnh lên của hắn: “Chúng ta đi chơi thôi, để cho phụ thân và tam thúc nói chuyện, có được hay không?”

“Được ạ, chúng ta đi nhanh đi.” Nghe được đi chơi, hài tử nào không vui vẻ? Mặc Trầm vỗ tay, gấp gáp muốn đi ra ngoài.

﹡﹡﹡

Gần tối, trời lại bắt đầu nổi tuyết. Mục Tĩnh Tuyết tự mình đưa Tử Phi trở lại trong trời đầy gió tuyết, Tử Phi mặc áo khoác da chồn ấm áp và áo choàng lông chồn thật dầy, lỗ mũi bị lạnh nên hồng hồng, nhưng trên khuôn mặt xinh đẹp của hắn lại nở nụ cười hưng phấn và vui sướиɠ, cặp mắt sáng trong suốt giống như bầu trời đầy sao, khiến Quân Nhược Thủy cũng không nỡ trách móc hắn cái gì.

Lẳng lặng nhìn Mục Tĩnh Tuyết, nàng ta nhìn thẳng vào nàng, không hề né tránh khiến Quân Nhược Thủy như có điều suy nghĩ, hơi mỉm cười nói: “Nếu như ngươi chỉ muốn đùa bỡn Tử Phi hoặc không thể đối xử tốt với hắn cả đời thì xin cách xa hắn một chút. Ta không cần biết ngươi là ai, cũng không cần biết ngươi có gia thế và bối cảnh gì.”

“Có lẽ người nên cách xa hắn một chút chính là ngươi, Tô phu nhân!” Vẻ mặt Mục Tĩnh Tuyết lạnh nhạt, giọng điệu châm chọc, đặc biệt tăng thêm ba chữ Tô phu nhân.

Quân Nhược Thủy được mỹ nam vậy quanh, tất cả mọi người đều cho rằng nàng trái ôm phải ấp, hưởng hết phúc phận trong cuộc đời. Mục Tĩnh Tuyết cũng chỉ là muốn nhắc nhở nàng đã có phu quân, còn ở rể phu gia, tốt nhất là không nên có hành động gì quá đáng.

Quân Nhược Thủy cảm thấy hơi buồn cười, thật ra thì trong lòng vẫn tin tưởng Mục Tĩnh Tuyết là nghiêm túc. Chẳng qua thân phận của nàng ta là mệnh quan triều đình khiến Nhược Thủy hoài nghi nàng ta có thể kéo dài được bao lâu, có thể chống lại bao nhiêu cám dỗ. Lúc phần chân tình này biết mấy thì Tử Phi phải đối mặt với nó như thế nào?

“Thân thể Tử Phi yếu đuối, nếu như ngươi thật sự suy nghĩ cho hắn thì không nên dẫn hắn ra ngoài trời thời tiết như thế này.”

Mục Tĩnh Tuyết nhẹ nhàng trả lời: “Đối với ta mà nói, nguyện vọng của Tử Phi mới là quan trọng nhất. Hơn nữa ta tự cho rằng mình đã chuẩn bị rất chu đáo, bảo đảm không có chuyện gì xảy ra.” Nàng ta lạnh nhạt xoay người lại, nhấc vạt áo lên xe ngựa, trước khi vào buồng xe thì nhẹ nhàng nói một câu: “Thuận tiện nhắc nhở ngươi một câu, cẩn thận Nghiêm Tử Khanh, Tử Phi sẽ do ta bảo vệ.” Nói thật, nếu như không phải là Tử Phi kiên trì phải về Quân phủ thì nàng ta sẽ trực tiếp để cho Tử Phi ở trong Tướng phủ.

Do nàng ta bảo vệ? Nàng ta thật sự dám nói như vậy, hóa ra Tử Phi là người của nàng ta rồi hả? Giờ phút này, Quân Nhược Thủy liền nghĩ tới ánh mắt oán độc của Nghiêm Tử Khanh hôm đó, trong lòng không khỏi rùng mình ớn lạnh. Ám tiễn khó tránh, tiểu nhân khó phòng, khó có thể đảm bảo Nghiêm Tử Khanh không dời sự chú ý đến Tử Phi và Thư Ngâm. Quả thật không thể khinh thường.

Sau khi bình tĩnh lại, xe ngựa của Mục Tĩnh Tuyết đã đi xa, chỉ để lại trên mặt tuyết hai vết hằn thật sâu. Quân Nhược Thủy lắc đầu một cái, đi thẳng phòng bếp nấu cho Tử Phi một chén thuốc chống lạnh.

Ban đêm, cả người Tử Phi nóng lên.

Quân Nhược Thủy vừa oán giận Mục Tĩnh Tuyết, vừa dặn gã sai vặt trông chừng Tử Phi, còn mình thì kê đơn rồi bảo một gã sai vặt khác đi bốc thuốc, sắc thuốc, loay hoay rối nùi.

Nhìn mặt của Quân Nhược Thủy trầm xuống, Làm sao Tử Phi nhạy cảm, tinh tế lại không hiểu? Hắn chịu đựng thân thể khó chịu, mắt to đầy nước chớp chớp nhìn Quân Nhược Thủy, nhẹ nhàng cầu khẩn: “Nhược Thủy, đừng trách Tĩnh Tuyết, là ta muốn đi. Nàng ta chăm sóc ta rất tốt, chẳng qua là do thân thể của ta quá yếu ớt. Thật ra thì ta cũng không dám hy vọng xa vời gì, thân thể suy nhược như vậy, đến nhà ai cũng là một thùng cơm. Ta không muốn hại người khác. Ngươi cũng không phải cần phải lo lắng ta sẽ bị tổn thương. Ta hiểu rất rõ việc mẫu thân nhờ ngươi chăm sóc ta mang đến cho ngươi rất nhiều phiền toái, ta vẫn luôn xem ngươi là tỷ tỷ, là người thân. Cho nên, xin dung túng cho ta một lần này thôi.”

Vốn Quân Nhược Thủy trong lòng còn có chút tức giận thì giờ phút này chỉ còn lại tràn đầy ân cần và thương tiếc.”Tử Phi, ngươi không thể nghĩ như vậy, ngươi rất tốt, xinh đẹp, thiện lương, cực kì thông minh làm cho người khác thương yêu. Ngươi nhất định sẽ hạnh phúc.”

“Nhược Thủy, cám ơn ngươi.” Đôi mắt của Tử Phi vừa lớn vừa sáng, giống như hồ nước trong suốt sâu thẳm, có thể hiểu rõ được mọi chuyện trên cuộc đời. “Đừng trách Tĩnh Tuyết, nàng ấy là người tốt.” Trong thuốc có chứa chất an thần, sau khi dùng thuốc thì từ từ Tử Phi ngủ đi.

Thế gian này, tốt và xấu, há có thể dễ dàng phân biệt như vậy? Mật ngọt thì chết rồi. Đối với ngươi thì nàng là người tốt, đối với người khác thì chưa chắc. Tử Phi, chỉ mong ngươi biết cái gì là sự thật.

Nửa đêm, nhiệt độ của Tử Phi từ từ giảm xuống. Quân Nhược Thủy đọc sách trong ánh nến chập chờn, một lúc sau liền cảm thấy buồn ngủ, đang chuẩn bị đứng dậy trở về phòng thì nghe thấy tiếng kim loại vang lên trong sân liên tục không ngừng thì mở cửa ra ngoài xem đến tột cùng là chuyện gì. Khi nhìn thấy thì nàng sợ hãi đến mức tim muốn nhảy ra ngoài. Lần đầu tiên nhìn thấy đao thật kiếm thật đánh nhau, theo bản năng cảm thấy khẩn trương và sợ hãi. Hơn nữa trong mấy bóng dáng đang quấn vào nhau đó, áo trắng bồng bềnh là Thư Ngâm, còn một người khác đang khoác áo khoác, tóc buộc tùy ý chính là Tô Tử Bội. Bọn họ đang đấu với hai nữ nhân mặc y phục kì quái lấy màu sắc trắng hồng xanh làm chủ, phía trên thêu hoa văn phức tạp quỷ dị, không giống như người Trung Nguyên. Hai nữ nhân đó thì thầm ngôn ngữ nghe không hiểu, mà vẻ mặt của Thư Ngâm cũng đang khẩn thiết nói ngôn ngữ giống như vậy, hình như là đang cãi nhau với hai nữa nhân đó. Mặc dù hai phe đang giao chiến nhưng trong không khí lại không có sát khí tràn ngập, chỉ thấy bốn người bay trên mặt tuyết, tay áo bồng bềnh, tình hình này giống như tiên nhân tiên cảnh.
« Chương TrướcChương Tiếp »