Lúc đó là tháng ba hoa nở, cỏ dài chim bay, hắn và nàng ta bắt đầu quen biết nhau.
Một năm kia, Tô Tử Khâm mười sáu tuổi, chính là độ tuổi đẹp như hoa mùa xuân, dịu dàng, nhã nhặn, người tới cửa mai mối không ít, thiếu chút nữa đạp nát cửa chính Tô gia.
Một năm kia, Nghiêm Tử Khanh vừa mới hai mươi tuổi, hào hoa phong nhã, hăng hái, lần đầu tiên đại diện cho Nghiêm gia tới Giang Nam buôn bán, gặp được mỹ nhân nổi danh thành Lâm Giang, Tô Tử Khâm, vừa thấy đã yêu.
Vì vậy, mỗi ngày tương tư, ngày ngày trông mong được gặp nhau.
Có lẽ đó là mùa xuân đẹp nhất trong cuộc đời của Tô Tử Khâm. Mỗi ngày hắn đều nghĩ hết tất cả biện pháp để ra cửa, hoặc là mua chút chỉ thêu, hoặc là mua chút son phấn, mà nàng ta luôn bình tĩnh chờ hắn ở tiệm trà chỗ ngã rẽ, cặp mắt rạng rỡ, chỉ chờ nhìn thấy bóng dáng của hắn, nụ cười sung sướиɠ sẽ nhanh chóng tràn ra trên giương mặt, sáng rỡ đẹp mắt, đè ép tim của hắn.
Có lẽ nàng ta yêu hắn sớm hơn nhưng chính hắn mới là người hãm sâu hơn. Mỗi giây mỗi phút đều hy vọng được ở chung một chỗ với nàng ta, một ngày không thấy giống như xa cách ba năm. Tương tư đã xâm nhập vào trong xương tủy, như hình với bóng.
Hai nhà Tô Nghiêm cũng vui vẻ tác thành cho tình cảm của hai người. Có lẽ mục đích Nghiêm Tử Khanh tới Giang Nam chính mà muốn kết thân. Có lẽ trong lòng Tô Mộ Bình nhìn xa trông rộng cũng đã biết rõ, chỉ là làm người thứ ba đứng xem, thỉnh thoảng giúp đỡ một chút mà thôi.
Thời điểm gió nhẹ mùa hè từ từ thổi đến, Nghiêm Tử Khanh mang sính lễ phong phú đến Tô gia cầu thân. Tô Mộ Bình ra vẻ hỏi thăm ý định của Tử Khâm, tất nhiên là Tử Khâm vạn lần đồng ý cộng với mong đời. Vì vậy, Tô gia ở nam, Nghiêm gia ở bắc, hai đại phú hộ nam bắc của vương triều Kim Bích chính thức kết thân.
Lễ thành thân năm đó của hai nhà chính là lễ thành thân long trọng nhất của thành Lâm Giang từ khi khai quốc tới nay. Lúc đó vô cùng náo nhiệt khiến vô số khuê nữ, tiểu công tử hâm mộ và ước mơ, đến nay vẫn là đề tài bàn luận ở thành Lâm.
Chẳng qua phồn hoa phú quý cũng chỉ là mây bay, đảo mắt đã biến mất. Cuối cùng hắn và nàng ta không chiến thắng được thời gian và việc đời, quay đầu lại tình yêu đã thành cát bụi.
Khoảng thời gian tân hôn đã từng lời ngon tiếng ngọt, cầm sắt hài hòa. Mặc dù trước khi hắn vào cửa, trong nhà đã có hai phu thị nhưng từ nhỏ hắn đã đọc thuộc 《 Nam giới 》, chưa bao giờ nghĩ tới việc cả đời này nàng ta chỉ có một phu lang là hắn. Hắn đã sớm chuẩn bị tâm lý sẽ chung sống hòa thuận khi gả vào đại gia tộc, phu thị đông đảo của thê chủ. Hắn biết nhất định hắn sẽ gặp phải những lục đυ.c đấu đá rắc rối phức tạp trong nhà cao cửa rộng, nhưng lại không sợ hãi chút nào, bởi vì tình yêu của nàng ta khiến trong lòng hắn tràn đầy dũng cảm, tự tin và dũng khí.
Huống chi hắn cảm thấy mình may mắn đến dường nào, lệnh của phụ mẫu, lời người mai mối định chung thân trước cả chục năm, thậm chí những công tử nhà khác, trước khi thành thân, ngay cả mặt mũi thê chủ mình thế nào cũng không biết, mà hắn lại có thể gả cho người mình thích, sao lại không cảm thấy may mắn? Mỗi lần nghĩ tới đó, hắn sẽ hạnh phúc tới mức cười tỉnh từ trong giấc mộng, thành kính cảm tạ trời xanh đã ưu ái.
Tô - Nghiêm kết thân, đối với việc buôn bán của hai bên đều rất có lợi, hai nhà giúp đỡ lẫn nhau khiến địa vị của Tô - Nghiêm ở thương giới càng thêm vững chắc. Mà hắn cũng nghĩ rằng có thể bình an hạnh phúc như vậy cho đến cuối quãng đời. Hắn lại không biết, bên ngoài Nghiêm Tử Khanh mang tiếng đi bàn việc làm ăn nhưng lại ra vào kỹ viện tửu lâu, khắp nơi oanh ca yến vũ, hồng nhan tri kỷ vô số. Đã vậy còn bắt đầu liếc mắt đưa tình với tiểu công tử thứ xuất của phủ Tả Tướng.
Năm thứ hai sau khi thành thân, Tô Tử Khâm mang thai, trong lòng tràn đầy vui sướиɠ. Nghiêm Tử Khanh cũng là vui mừng nhướng mày, dù sao đây cũng là hài tử đầu tiên của nàng ta, lần đầu được làm mẫu thân nên vô cùng vui mừng và hưng phấn. Đoạn thời gian đó nàng ta giống như lúc hai người mới quen nhau, mỗi ngày đều làm bạn ở bên cạnh hắn, hết sức săn sóc và dịu dàng. Mặc dù hắn cảm thấy ngọt ngào hạnh phúc, nhưng vẫn luôn thúc giục nàng ta lấy sự nghiệp làm trọng, xử lý tốt việc buôn bán, không nên đặt tất cả tinh lực ở trên người hắn mà làm trễ nãi việc buôn bán. Mỗi lần nói như vậy, nàng ta đều sẽ ôm hắn, trong mắt đều là nhu tình mật ý, nàng ta nói không có gì quan trọng hơn so với hắn.
Không phải là không cảm động, mỗi đêm nàng ta ôm hắn ngủ, nàng ta sẽ hôn lên mặt và môi của hắn, nghe tiếng hô hấp của nàng ta, cảm thấy thân thể nóng ran của nàng ta, hắn biết nàng ta đã sớm dấy lên du͙© vọиɠ như muốn phun trào. Chẳng qua nàng ta cực kỳ cố gắng kiềm chế chính mình, ngoại trừ thỉnh thoảng hôi môi thì chưa bao giờ tiến thêm bước nữa với hắn.
Sau đó, thân thể hắn dần dần nặng nề, mà việc buôn bán cũng không thể chậm trễ quá lâu. Thời gian nàng ta ra ngoài xã giao dần dần nhiều hơn. Nghe nói nàng ta hàng đêm lưu luyến ở Vạn Hoa lâu, mặc dù trong lòng hắn đau nhói nhưng trên lý trí vẫn có thể tha thứ cho nàng ta. Trên sinh lý, du͙© vọиɠ của nữ tử mạnh mẽ hơn nam tử rất nhiều, không liên quan đến tình yêu, chỉ là bản năng của thân thể cần phải giáo phóng mà thôi. Bởi vì yêu nàng ta cho nên không nỡ để nàng ta khó chịu vì cấm dục. Hắn chưa từng oán nàng ta, giận nàng ta, trách nàng ta.
Về sau, thời gian nàng ta đến thăm hắn càng ngày càng ít. Nói vài chuyện linh tinh vụn vặt rồi đi, nghe nói nàng ta sẽ nhanh lấy tiểu công tử Tướng phủ vào cửa. Vẻ mặt hắn cô đơn vuốt cái bụng bự đang nhô lên, nhìn lá rơi lả tả ngoài cửa sổ, trong lòng tiêu điều như lá rụng mùa thu. Hắn không tin những lời đồn kia, trong lòng khẽ xì một tiếng, cho dù công tử Tướng phủ là thứ xuất nhưng làm sao có thể gả cho một kẻ thương nhân làm phu thị? Chẳng qua lấy cái gì để giải thích cho thời gian nàng ta tới thăm hắn càng ngày càng ít? Cho dù hắn đã mang thai tháng chín, gần sanh rồi.
Vượt qua đau bụng cửu tử nhất sịnh, rốt cuộc hắn cũng đã thuận lợi sinh ra một nam hài khỏe mạnh xinh đẹp, nàng ta liếc mặt một cái, sắc mặt âm trầm vội vã bỏ đi, thậm chí không có an ủi hắn đang mệt mỏi vì vừa mới sinh hài tử. Nhạc mẫu nhạc phụ trước đó luôn ân cần hỏi han cũng đột nhiên thay đổi, thất vọng rời đi.
Hắn quay đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của hài tử đang ngủ say, khóe miệng cứng ngắc, lộ ra một nụ cười mỉm khó coi. Một sinh mệnh mới ra đời vốn là điều vui mừng, thế nhưng lúc này cả phòng lại lạnh lẽo, yên tĩnh không một tiếng người. Thân thể cực kì mệt mỏi, tim vô cùng đau đớm. Niềm vui sướиɠ được làm phụ thân đã sớm biến mất hầu như không còn, chỉ còn hiu quạnh và mờ mịt đối với tương lai.
Chẳng lẽ sinh nhi tử thì tình nồng mật ý trước kia chỉ là mây khói thoảng qua sao? Hay là lòng người thay đổi, cho tới bây giờ đều là sâu không lường được?
Lúc Mặc Trầm được ba tháng, Nghiêm Tử Khanh lấy tiểu công tử Tả Tướng, Trần Vũ Sinh với danh phận bình thê vào phủ. Tô Tử Khâm không ngu ngốc, hắn hiểu ra, Nghiêm Tử Khanh có thể nảy sinh tình yêu với mỗi nam tử xinh đẹp, cũng có thể lấy những nam tử mang lại lợi ích cho Nghiêm gia. Có lẽ nàng ta có yêu hắn, có lẽ cũng yêu Trần Vũ Sinh, nhưng nguyên nhân nàng ta cưới bọn họ, quan trọng nhất không phải là bọn họ mà là gia tộc phía sau bọn họ.
Sĩ nông công thương, cấp bậc nghiêm khắc. Địa vị xã hội của thương nhân rất thấp, làm quan mới là lựa chọn sáng suốt nhất để làm cho cả nhà nở mặt. Cho nên tất cả thương nhân đều sẽ tìm mọi cách để trong nhà có một sĩ tử, hoặc là bỏ ra một món tiền lớn để mua chức quan nhỏ. Có thể kết thân với nhà quan, nhất là quan to như Tả Tướng, dĩ nhiên là chuyện cực tốt, làm sao Nghiêm Tử Khanh lại không nắm lấy cơ hội ngàn năm một thuở như vậy được? Trần gia bỏ ra một thứ tử, đổi lấy sự ủng hộ về mặt tài phú của Nghiêm gia, cớ sao mà không làm?
Mỗi một bước đi đều là trao đổi lợi ích và tính toán. Chỉ trách ban đầu hắn quá đơn thuần, cho rằng tình yêu chính là tất cả.
Sau khi Trần Vũ Sinh vào cửa liền trở thành tân sủng trong nhà, mà hắn và Trầm Nhi ở trong một góc của Nghiêm gia, sống nương tựa lẫn nhau. Thỉnh thoảng Nghiêm Tử Khanh cũng sẽ tới thăm hắn và hài tử, thế nhưng dịu dàng đã ít lại càng ít hơn, giống như cát bụi trong trời đất, không đủ gợi lên gợn sóng trong lòng hắn.
Khi đó hắn còn không biết hắn này đã sớm trở thành phu quân bị thất sủng, cũng là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt người khác. Mặc dù bình phu không cần hành lễ với chính phu, nhưng vẫn phải gọi hắn là huynh, cuối cùng địa vị vẫn kém hơn hắn một chút. Cho nên cho dù hắn không có tâm tranh đâu, cho dù hắn muốn ngủ đông trong một vùng đất nhỏ, muốn bình yên sống qua ngày thì vẫn không chạy thoát những thứ âm mưu tính toán dơ bẩn u ám kia như cũ.
Trần Vũ Sinh nhìn thì dịu dàng nhưng tâm kế lại cực kỳ thâm trầm. Hắn làm bộ nhu nhược, nghe lời, khiến Tô Tử Khâm không ghét được hắn, cũng không có suy nghĩ và phòng bị. Cho nên đến cuối cùng hắn bị bại thê thảm, tim cũng đau đớn tột cùng.
Thời gian Nghiêm Tử Khanh đến thăm hắn càng ngày càng ít, mà số lần Trần Vũ Sinh tới chơi chỗ hắn lại càng ngày càng dày. Cho đến có một ngày, Nghiêm Tử Khanh giận dữ tát cho hắn một cái, hắn mới mờ mịt tỉnh lại, nhìn thấy mình tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm ở trên giường, bên cạnh còn có một nữ nhân không mảnh vải che thân. Bắt gian tại trận! Hắn nhất thời bối rối, luống cuống tay chân dùng chăn che kín thân thể của mình, gương mặt phờ phạc, cắn chặt môi, hiển nhiên trong lòng hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra. Chưa từng có lòng hại người cuối cùng lại bị người tính kế. Thời thế thay đổi, hắn ngẩng đầu, đôi mắt xếch mờ mịt hơi nước nhìn nàng ta, đôi môi run rẩy nói: “Tử khanh, ngươi có tin ta không?”
“Tận mắt nhìn thấy, lấy cái gì để ta tin tưởng ngươi?” Sắc mặt Nghiêm Tử Khanh đen thui, tuyệt tình như vậy, trong mắt hoàn toàn không còn dịu dàng ngay đó.
Chuyện cũ như mấy khói, vừa thổi đã tan.
Những thứ dịu dàng kia, những thứ ngọt ngào kia, những lời thề kia, cũng chỉ là ảo giác, đảo mắt đã biến mất không còn.
Cuối cùng vẫn là Trần Vũ Sinh cầu xin nên hắn mới không bị xử phạt dìm xuống nước. Cũng bởi vì Tô gia vẫn còn ích lợi, gia chủ Nghiêm gia trầm ngâm trong chốc lát, cuối cùng nghiêm cấm mọi người bàn luận, phạt Tử Khâm hai mươi roi, quỳ từ đường ba ngày. Hắn nằm ở trên đất, cặp mắt đờ đẫn, bên tai vang lên giọng nói xa xôi của những người đó, hắn không nghe, không nhìn, không nghĩ nữa, tâm như tro tàn. Tất cả mọi việc trước mắt buồn cười đến dường nào, cái gì gọi là thị phi trắng đen, đều là chuyện cười cả.
Nghiêm Tử Khanh vẫn viết thư từ hôn, bởi vì hắn đã phạm vào tội gian da^ʍ trong thất xuất.
Hắn không dám nói chuyện này cho mẫu thân nghe, nam tử bị bỏ quay về nhà sẽ trở thành nổi nhục, huống chi lại bị bỏ vì tội gian da^ʍ, làm sao hắn dám trở về Tô gia? Mà hắn càng không thể rời xa Trầm Nhi. Trầm Nhi mới hai tuổi, trong sáng đáng yêu, hiểu chuyện khiến lòng người chua xót. Hắn không thể cho nó gì cả, chỉ có thể cho nó tình thương tràn đầy của phụ thân.
Còn Trần Vũ Sinh, đã là chính phu Trần Vũ Sinh, bộ dạng vẫn nhu nhược thanh tao lịch sự như vậy, khuyên Nghiêm Tử Khanh giữ hắn lại dưới thân phận phu thị. Như vậy, cũng coi như là có câu trả lời đối với Tô gia.
Trên đời không có tường nào gió không lọt qua được, lời đồn bắt đầu bay đầy trời. Tất cả mọi người đều khen ngợi Trần chủ phu có tâm bồ tát, phong cách quý phái, mà đối với Tô Tử Khâm, lại là hung hăng nhổ một bãi nước miếng, chửi một câu da^ʍ phu.
Hắn đã không hy vọng xa vời nàng ta tình cờ ngoái đầu nhìn lại, không hy vọng xa công lý chính nghĩa, chỉ là sống Trầm Nhi nhìn lớn lên. Như vậy là tốt rồi.
Chẳng qua hắn quá ngây thơ. Làm sao Trần Vũ Sinh để mặc cho hắn sống yên tĩnh như vậy được?
Một ngày cuối hè, đột nhiên Nghiêm Tử Khanh xanh mặt tới chỗ hắn, kéo Trầm Nhi qua, mặc cho Trầm Nhi khóc lớn kêu to cũng không thả tay. Hắn lo lắng tiến lên muốn kéo Trầm Nhi về, lại bị nàng ta dùng sức đẩy ngã trên mặt đất, đầu óc choáng váng, hồi lâu cũng không thể bò dậy nổi. Hắn chỉ có thể nhắm mắt theo đuôi, không thể để cho nàng ta tổn thương đến Trầm Nhi.
Đi tới đại sảnh, nhạc phụ nhạc mẫu đã sớm chờ ở nơi đó. Hắn nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của mọi người ở đó, đột nhiên trong nội tâm bị một nổi sợ hãi xâm chiếm. Nghiêm Tử Khanh đứng đó, lạnh lùng lấy ra môt con dao, cắt qua ngón tay của mình, nhỏ vài giọt máu vào chén nước đặt ở trên bàn, sau đó nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Trầm Nhi, dùng con dao sắc bén nhanh chóng cắt ngón tay Trầm Nhi, nhìn máu tươi nhỏ vào trong chén, vẻ mặt nghiêm túc mà nặng nề.
Hắn nhanh chóng kéo Trầm Nhi đang sợ tới mức không dám khóc vào trong ngực, dùng miệng mυ"ŧ ngón tay đang chảy máu của no. Lúc này Trầm Nhi mới ở trong lòng hắn, nức nở nghẹn ngào lên tiếng: “Phụ thân, đau! Hu hu!”
Cái gọi là lấy máu nhận thân, chính là xác định Trầm Nhi không phải là hài tử của nàng ta. Nhìn khuôn mặt tức giận của Nghiêm Tử Khanh, đột nhiên hắn cảm thấy rất buồn cười. Không muốn giải thích nữa, đây chính là kết quả mà Trần Vũ Sinh mong muốn. Dù sao thì Nghiêm Tử Khanh cũng sẽ không tin hắn, không phải sao?
Từ ngây thơ vô hại đến nước mắt đau thương, từ thanh xuân như rượu đến tâm như tro tàn, chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi mấy năm. Không chờ đợi nữa, không mơ ước nữa, không có dũng khí yêu người nào nữa nữa. Cuộc đời này coi như đã hết rồi.