Bảy ngày sau Quân Hiểu Phù đã có thể xuống giường chạy nhảy vui vẻ rồi. Từ phòng chứa củi đến Tố Tâm Cư, từ bần hàn đơn sơ đến quý khí thanh lịch đã làm cho nàng ta thất kinh, đợi đến sau độc còn tồn dư hoàn toàn biến mất thì nàng ta mới đi ra Tố Tâm Cư, nhìn thấy Tô phủ hùng vĩ, hoa lệ thì chậc chậc luôn miệng, cảm thấy nhìn như thế là đủ rồi. Từ lúc này trở đi, nàng ta cũng bắt đầu đảm nhiệm chức thϊếp thân thị nữ của Quân Nhược Thủy.
Quân Nhược Thủy dùng kĩ năng hóa trang hiện đại cạo lông mày của nàng ta trở thành vừa ngắn vừa thô giống như chữ nhất, sắc mặt trắng nõn cũng biến thành ố vàng, xung quanh mắt lại kẻ thêm một quầng thâm đen thật dầy, trên khóe môi có vẻ thêm một ruồi đen nho nhỏ thế là đại công cáo thành. Trong giây lát, từ một mỹ nữ xinh đẹp liền biến thành người đi đường không thể bình thường hơn.
Quân Hiểu Phù hồ nghi nhìn nụ cười thỏa mãn Quân Nhược Thủy lại nhìn chính mình trong gương đồng thì lập tức giật mình, kháng nghị mãnh liệt: "Tỷ tỷ, tỷ cố ý."
"Vốn là ta cố ý đó, chuyện muốn vẽ muội thành xấu xí đã sớm nói với muội rồi mà ." Quân Nhược Thủy uống một hớp trà, trả lời đúng tình hợp lí.
"Đây không phải là vẽ xấu xí một chút, là rất xấu xí ,rất xấu rồi, tự muội nhìn cũng đã bị dọa đến chết khϊếp." Quân Hiểu Phù quệt mồm nói : " Mang cái bộ dáng này đi ra ngoài dọa người có phải thất đức quá không?"
Quân Nhược Thủy khẽ mỉm cười, trong mắt lóe lên tinh quang, không sao, mặt là để cho người khác nhìn, hù được người khác cũng là chuyện bình thường, coi như là rèn luyện năng lực chịu đựng của mọi người thôi.
Quân Hiểu Phù không thể làm gì khác hơn là nhận mệnh. Tất nhiên là nàng ta biết tỷ tỷ làm vậy là vì muốn bảo vệ Tô gia cũng là bảo vệ mình. Cẩn thận thì chèo thuyền đi được vạn năm, xấu xí thì xấu xí đi.
Bảy ngày này, Quân Nhược Thủy rất ít ki đối mặt với Tô Tử Bội. Độc của Hiểu Phù đối với nàng mà nói cũng không tính là rất khó giải nhưng vẫn cần phí một chút tinh lực, phải tìm cách điều chế thuốc giải cùng lượng dùng chính xác nhất, nàng không ngừng lật xem sách y học cùng dược lý điển tịch, kết hợp kiến thức của mình kiếp trước, cẩn thận suy nghĩ cùng thí nghiệm đồng thời chuyện của y quán cũng không còn nhàn rỗi nữa. Nàng cần phải mướn mấy người biết làm thuốc, mua tủ thuốc đựng dược liệu sau đó còn phải sắp xếp dược liệu một cách thỏa đáng, Tử Trúc thỉnh thoảng cũng sẽ thừa dịp được ra ngoài mà tới để trợ giúp, cuối cùng nàng còn phải tự mình đi đến chỗ đại phu Tôn Minh Huân nổi tiếng nhất thành Lâm Giang để thương lượng.
Tôn đại phu là một người hiền lành, xuất thân thế gia y học, vốn là đang kinh doanh một cửa tiệm thuốc lâu đời nhưng bởi vì tâm tính của nàng ta quá tốt, lại là một y si, không biết cách quản lý, bình thường người nghèo đến khám bệnh thì không thu phí khám bệnh hoặc tiền thuốc của họ, đối với chuyện tiền bạc không hiểu rõ lắm cho nên rất nhanh cửa tiệm liền không chống đỡ được nữa nên phải đóng cửa. Nàng ta phải đóng cửa tiệm sau đó cầm cố đưa cho người ta, trở thành một người nghèo hai bàn tay trắng nhưng lại vui vẻ thảnh thơi đi các y quán khác làm đại phu thuê cho người ta.
Người như vậy chỉ cần có người thuê thì đối với nàng ta y quán nào cũng giống nhau cả.
Có trọng thưởng tất có người dũng cảm. Thật đúng như lời nhạc mẫu đại nhân đã nói, không có chuyện gì không làm được chỉ có lợi ích cao hay thấp mà thôi. Ngân lượng mà Quân Nhược Thủy trả cũng không cao hơn các y quán khác là bao nhiêu nhưng trọng điểm là ở chỗ hợp ý, nàng chỉ cần dùng mấy quyển sách thuốc trân quý ở Cổ Vận Các ra dụ là Tôn Minh Huân lập tức đầu nhập vào dưới trướng của nàng mà Quân Nhược Thủy cũng không phải là người chấp nhận thua thiệt , nàng cũng trao đổi mấy quyển sách thuốc cất giữ mấy đời cùng với bút kí hành y lưu truyền của nhà họ Tôn, đối với nàng đây là chuyện đôi bên cùng có lợi.
Tôn Minh Huân, người này mặc dù Quân Nhược Thủy rất kính trọng thiện tâm của nàng ta cũng bội phục sự cuồng dại đối với với y học nhưng đó là ưu điểm đồng thời cũng là nhược điểm của nàng ta cho nên quân Nhược Thủy sẽ không tuyệt đối hoàn toàn tin tưởng người này bởi vì nàng ta tùy thời đều có thể bị người khác thu mua.
Có đại phu ngồi ở đại sảnh bắt mạch, chẳng mấy chốc mà Tế thiện đường của nàng sẽ được khai trương một cách đại cát thuận lợi. Có một loại y quán mà đại phu chính là lão bản cho nên Tôn Minh Huân chính là lão bản ngoài sáng của Tế thiện đường còn Quân Nhược Thủy thì vẫn giấu mặt ở phía sau màn, phụ trách quản lý kinh doanh.
Trong bảy ngày này Quân Hiểu Phù cũng đã dần dần quên đi ưu thương phiền muộn, cứ một ngày lại một ngày trôi qua, độc trên người nàng ta dần dần trừ sạch, trên mặt cũng dần dần toát ra thần thái vui vẻ, có lẽ tình cảm của nàng ta đối với người kia cũng không có sâu nặng giống như trong tưởng tượng cho nên lúc đầu mới khó có thể tiếp nhận được chuyện hắn ta phản bội và cũng chỉ là như thế mà thôi. Nam nhân như y phục, mất một cái cũng không sao, nàng ta vẫn còn có thể có rất nhiều. Trên đời nam tử xinh đẹp nhiều hơn mây trên trời, thế gian này làm sao lại có nữ tử nào lại thỏa mãn chỉ với một người? Quân Nhược Thủy thấy tâm tình của nàng ta đã chuyển tốt hình như cũng đã quên đi người nam nhân mà nàng ta từng muốn cho danh phận kia, trừ cảm thán nữ tử này phụ bạc thì trong lòng vẫn có chút vui mừng, dù sao nàng cũng không muốn nhìn thấy người khác sầu bi quá mức mà tự giận mình, lòng đau buồn. Là ai đã nói xe tới trước núi tất có đường, liễu rủ hoa cười lại gặp làng? Người có phải cũng nên nhìn về phía trước đúng không ?
Tháng Bảy nóng nực, ánh mặt trời nóng bỏng, rất nhiều người đều bị ánh mắt trời hun đốt khi đi lại ở ngoài đường, các y quán trong Lâm Giang thành đều đầy ắp người. Quân Nhược Thủy bào chế một nghìn bao Hạ Tang cúc, trên bọc giấy tinh mỹ viết xuống danh hiệu Tế thiện đường rồi lệnh cho người làm đi phân phát ở xung quanh thành đồng thời kết hợp với tuyên truyền có bệnh thì chữa bệnh, không bệnh thì có thể duỡng sinh bảo vệ sức khỏe, tinh thần.
Trước kia nếu có cửa tiệm hay tửu lâu nào khai trương thì cũng chỉ là mời một đội múa lân hay sư tử tới, thổi kèn đánh trống một chút, náo nhiệt một hồi coi như xong nên không ai có thể nghĩ đến y quán này thế mà lại phân phát trà lạnh xung quanh còn nói người nào không bệnh thì có thể dưỡng sinh, ngược lại lại là một chuyện kì lạ. Vì vậy, Tế thiện đường liền nổi tiếng trong một đêm . Đây chính là sức mạnh của quảng cáo.
Ba ngày sau, Tế thiện đường chính thức khai trương bởi vì nghe nói ngày khai trương có thể được nhận lễ vật cho nên có rất nhiều người tới sớm đừng chờ ở cửa Tế thiện đường, chỉ chờ sau khi mở cửa xong liền đi vào nhận lễ vật.
"Lão bản, cái này không phải là còn chưa có khai trường mà người đã tổn thất một khoảng rồi sao?" Tôn đại phu ngạc nhiên không thôi, rốt cuộc so với nàng ta lại càng phá gia hơn nữa.
Quân Nhược Thủy cười không nói. Y quán không thể so với cửa hàng, đối với cửa hàng thì ưu thế địa lý chiếm vị thứ nhất, thử nghĩ dân chúng cầu y, phần nhiều là vì nghe danh mà đến nên đối với nghề y danh tiếng đứng vị thứ một. Tế thiện đường một khi trở thành thương hiệu thì nhất định sẽ có hiệu ứng, chỉ cần bỏ ra một chút tiền quảng cáo còn lo không lấy lại được sao? So sánh với mức giá trên trời để thuê các đại minh tinh quảng cáo trên truyền thông trên TV trong thế giới hiện đại thì số vốn nàng đầu tư đã là rất nhỏ rồi.
Lười biếng nằm trên tháp mềm trong sương phòng ở nội viện , chính nàng cũng đang nhấp một miếng trà Hạ Tang cúc, ai, không chỉ có điều hòa thân thể mà có thể mượn trà lạnh tới giải nóng.
"Quân lão bản, Hạ Tang cúc là gì vậy?" Tôn đại phu khiêm tốn hỏi.
Nguyên bản Hạ Tang cúc có từ đời Thanh để trị chứng say nắng do học giả Ngô Cúc Thông viết trong một quyển y tịch kinh điển gọi là "Ôn bệnh điều biện", vốn nó có tên là "Tang Cúc ẩm , trải qua chế biến hiện đại nên được nên được chế thành trà lạnh, có thể mát gan sáng mắt, trừ ẩm giải nhiệt, trị chứng lở loét rất công hiệu. Ở hiện đại dĩ nhiên là mọi người đều biết đây là loại đồ uống giải nhiệt mát mẻ trong mùa hè nóng bức. Chỉ là tất nhiên Tôn đại phu sẽ không biết. Quân Nhược Thủy hơi suy nghĩ một chút, nói: "Hạ Tang cúc áp dụng 2 phương pháp của hai nơi, trong đó lấy Hạ Cô thảo làm vị thuốc chính, có thể giải nhiệt, sáng mắt, tiêu sưng. Hoa cúc dại phối hợp với lá dâu vi thần, hoa cúc dại có khả năng thanh nhiệt giải độc, lá dâu sơ tán phong nhiệt, thanh phổi nhuận táo, mát gan sáng mắt, hai thuốc này dùng chung vừa vặn phát huy đượcdược hiệu của bản thân chúng lại càng tăng khả năng giải nhiệt, sáng mắt , tiêu sưng của Hạ Cô thảo. Tổng hợp toàn bộ lại có thể mát gan sáng mắt, sơ phong giải nhiệt, trừ ẩm ướt, trị được đau nhức do lở loét."
Tôn đại phu gật đầu liên tục. Trà lạnh vào ngày hè ở Vương triều Kim Bích không phải là không có nhưng vẫn không bằng Hạ Tang cúc tuy đơn giản như vậy nhưng tác dụng ôn hòa kéo dài, lại còn phù hợp ở chỗ người nào cũng có thể mua dùng được. Vẻ mặt của nàng ta nghiêm túc thối lui khỏi sương phòng còn Quân Nhược Thủy thì vẫn cứ tiếp tục xem y học điển tịch gia truyền của nàng ta.
Quân Hiểu Phù cầm một ly hạ Tang cúc, tò mò thưởng thức. Mùi vị là lạ, giống như uống thuốc làm nàng ta không khỏi bĩu môi, nói: "Tỷ tỷ, tỷ xác định rằng sau khi người ta uống thứ này vào thì sẽ không chạy mất dép khi nghe đến tên Tế thiện đường chứ?"
"Trà lạnh vốn là trà thuốc giải nhiệt, muội cũng không thể coi nó thành rượu ngon để mà uống được." Quân Nhược Thủy miễn cưỡng lật người, cười nói.
Quân Hiểu Phù cau mày, sau khi từ từ uống xong một ly mới gật đầu một cái: "Đúng vậy, uống qua một hớp thì có cảm thấy hơi đắng còn có mùi thuốc khó chịu nhưng khi uống tới ngụm thứ hai thì ngược lại cảm thấy không tệ. Tỷ tỷ, tỷ hiểu biết thật nhiều nha."
"Cái miệng nhỏ nhắn ngược lại càng ngày càng ngọt rồi." Quân Nhược Thủy cười khẽ, ngồi dậy nhìn về ánh mặt trời chói chang sau buổi trưa thì không khỏi lười biếng hừ hừ: "Nóng quá!" Giọng nói mềm nhũn lộ ra miễn cưỡng cùng mềm mại làm cho người nghe rung động, không nhịn được mà cảm thấy dịu dàng và thương tiếc.
Một tay Quân Hiểu Phù chống đầu, buồn cười nhìn nàng: "Tỷ tỷ, tỷ đó, so với nam tử còn làm nũng hơn! Chỉ là nếu là nữ tử khác nói giống như tỷ sẽ làm cho người ta cảm thấy buồn nôn nhưng tỷ tỷ lại nói một cách tự nhiên, quyến rũ làm cho trong lòng người ta cảm thấy mềm mại."
Quân Nhược Thủy chỉ cười không nói. Nàng nên nói như thế nào đây, ở kiếp trước, chuyện nữ tử làm nũng quả thật là chuyện hết sức tự nhiên, tất nhiên nàng cũng sẽ như thế chỉ là kể từ tới đây thì không có đối tượng cho nàng làm nũng nữa rồi.
"Vậy sau này muội cần phải tập thành thói quen nha." Quân Nhược Thủy nhắm mắt lại lật người, lười biếng nói. Mềm mại của nàng phát ra từ xương tủy giống như là bẩm sinh, sự mềm mại đáng yêu cần phải tự nhiên giống như là vốn phải như vậy. Hiểu Phù không khỏi thưởng thức nhìn bộ dạng lười biếng của Quân Nhược Thủy, cảm giác bất luận mình có như thế nào cũng không thể làm được, cho dù có học bộ dang của Quân Nhược Thủy thì cũng không thể bắt chước được hết cái tinh túy mà chỉ càng trở thành trò cười cho thiên hạ thôi.
Hiểu Phù ngẩng đầu, mỉm cười nói: "Nữ tử giống như tỷ tỷ vậy thật sự là dịu dàng như nước, mặc dù muội là thân nữ nhi cũng còn thấy thích nữa là. Phu quân của tỷ thật là có phúc."
"Hạnh phúc hay không không phải là do người khác quyết định. Cho dù có những ngày tháng áo rách quần manh bụng ăn không no nhưng chỉ cần mình cảm thấy hạnh phúc thì đó chính là hạnh phúc thật sự." Quân Nhược Thủy cười lắc đầu, làm sao Tô Tử Bội có thể cảm thấy hạnh phúc được, trong lòng hắn, nàng chỉ là một người phụ thuộc và đáng ghét. Người ở bên cạnh hắn vốn dĩ nên là một nữ nhân hăng hái, phong lưu tuấn lãng như Long Hạo Vân mới đúng. Nàng nhàn nhạt nhếch miệng, có lẽ nên làm một chút chuyện gì đó, dù sao giao vận mệnh của mình rơi vào trong tay người khác thì trong lòng cứ cảm thấy không yên, chỉ sợ những năm tháng yên tĩnh, an ổn chỉ tồn tại thoáng qua trong giây lát rồi biến mất vô tung