Đầu lưỡi của Viên Tung bắt đầu trượt xuống ngực Hạ Diệu, cách nhũ đầu càng gần, cơ thể Hạ Diệu càng căng thẳng, giãy giụa càng thêm kịch liệt. Viên Tung đầu tiên là gặm cắn nhẹ nhàng khuôn ngực trắng mịn đầy tính đàn hồi của Hạ Diệu, thỉnh thoảng lại dùng đầu lưỡi liếʍ liếʍ rãnh ngực, nhìn thấy nhũ đầu Hạ Diệu trướng lên rõ ràng, biến thành hạt đậu đỏ cứng rắn.
“Muốn ăn thì phải làm sao bây giờ?” Ánh mắt Viên Tung thiêu đốt mà nhìn nhũ đầu màu đỏ nhạt của Hạ Diệu.
Sắc mặt Hạ Diệu đỏ bừng, “Tôi nói cho anh biết… anh đừng quá đà… A…”
Đầu lưỡi ướŧ áŧ vừa chạm tới đầu ngực, lời cảnh cáo liền bị tiếng rêи ɾỉ thống khổ mang theo tiếng nức nở thay thế. Viên Tung thử liếʍ hai cái, khố bộ Hạ Diệu liền bắt đầu run rẩy kịch liệt, kéo theo phần bụng Viên Tung ngứa ran. Hắn lập tức tăng thêm lực độ và tần suất của đầu lưỡi, quấn nhiễu nghiền áp trên nhũ tiêm non mềm, thô lỗ mà đùa bỡn.
“A a… ưm… a a…”
Điện lưu tụ lại trước ngực Hạ Diệu rồi lan ra khắp toàn thân, khiến cả người cậu đều run rẩy chấn động không thể ngừng. Cảm giác khuất nhục xâm nhập đại não, lại vô sỉ mà trêu ghẹo dây thần kinh phấn khích, Hạ Diệu nghiêng đầu áp khuôn mặt nóng bỏng nhăn nhó lên cánh tay bị đè giữ, yết hầu trượt động bị cần cổ rướn lên kéo duỗi, phác họa nên một đường cong khêu gợi.
Viên Tung dùng răng nanh nhẹ nhàng kéo xả nhũ đầu cứng rắn, mạnh mẽ mυ"ŧ vào.
Hạ Diệu kích động đến ưỡn cả thắt lưng, hai đùi không thể tự khống chế mà kẹp lấy bắp đùi cường tráng của Viên Tung. Bờ mông run rẩy theo bắp đùi với tần số cao, sóng điện dâʍ đãиɠ truyền tới đùi Viên Tung, kí©h thí©ɧ cự vật dưới khố hạ hắn dâng trào bạo khởi.
“Chịu không nổi nữa… ưm…”
Viên Tung lại chuyển đầu sang bên cạnh, tiếp tục chà đạp nhũ đầu cơ khát không thôi bên kia. Sau đó dùng một tay đè lại hai cánh tay Hạ Diệu, tay kia lại vê nặn hạt đậu đỏ bị chơi đến phù phũng, ngón tay thô ráp nghiền nặn cọ gảy.
“Đệt… xin anh…”
Tiếng nức nở trong rêи ɾỉ của Hạ Diệu càng lúc càng đậm, phía trước qυầи ɭóŧ ướt rượt một mảng. Viên Tung biết đầu ngực Hạ Diệu đặc biệt mẫn cảm, bởi vậy lúc giở trò lưu manh mới nói muốn liếʍ một chút. Mà Hạ Diệu thì không có tí kinh nghiệm nào, cho dù là thời điểm tự mình “giải quyết”, cũng rất ít khi chạm tới nơi này, đều là đơn giản rành mạch, đi thẳng vào vấn đề.
Kɧoáı ©ảʍ xa lạ mà cực đại khiến Hạ Diệu có chút bất ngờ không kịp đề phòng, thần kinh trong não không theo kịp tiết tấu của thân thể, tất cả sự ngụy trang đều bị bóc trần, chỉ còn lại sự kích động nguyên thủy dẫn phát đủ loại phản ứng phản nghịch.
Bàn tay Viên Tung chơi đùa đầu ngực Hạ Diệu dần dần trượt xuống, luồn vào giữa hai bắp đùi của Hạ Diệu đang kẹp lấy một đùi mình, dùng lòng bàn tay và ngón tay thô ráp xoa nắn thịt đùi trơn nhẵn mềm mại của Hạ Diệu.
Hạ Diệu lại phản kháng và giãy giụa một trận kịch liệt.
Viên Tung bị xúc cảm trên tay kí©h thí©ɧ đến con ngươi bốc hỏa, thô bạo mà hôn miệng lưỡi Hạ Diệu một hồi, hỏi: “Bảo dưỡng thế nào vậy? Chỗ này cũng mịn đến thế?”
Hạ Diệu bị sờ đến ý loạn tình mê, đã không còn nói nổi một câu lưu loát. Viên Tung lại nhất quyết không buông tha cho cậu, bàn tay xoa nắn càng lúc càng dụng lực, nhào nặn phần thịt mềm nhất non nhất giữa hai chân Hạ Diệu đến phù thũng đỏ hồng, đến mức khóe mắt Hạ Diệu ẩm ướt, phải liên tục xin tha.
“Đừng làm nữa… ax… ax…”
Trong tiếng khẩn cầu của Hạ Diệu, Viên Tung mới duỗi tay đến qυầи ɭóŧ dính ướt của cậu, còn chưa có bất kỳ động tác nào, đã nghe thấy một hồi tiếng rêи ɾỉ kịch liệt khẽ gầm.
Sau đó, lòng bàn tay ẩm ướt một mảng ấm áp, bắp đùi Hạ Diệu cứng ngắc run rẩy, nét mặt vừa nhăn nhó vừa tiêu hồn. Đợi tới khi hô hấp dần trở về ổn định, đại não Hạ Diệu vẫn rỗng không.
“Nhanh vậy mà đã bắn rồi?” Viên Tung khẩu khí đùa cợt.
Hạ Diệu trợn đôi mắt đỏ hồng trừng nhìn hắn, lại tặng cho hắn một chữ “cút”, sau đó xoay người đưa lưng về phía Viên Tung, tự mình giận dỗi.
Viên Tung không buông tha mà dùng cánh tay hữu lực quấn Hạ Diệu vào lòng, miệng tiến đến bên tai cậu, khí tức hùng hậu ồ ồ phả tới, “Cái đó của tôi vẫn còn cứng đấy.”
Hạ Diệu ôm hận nghiến răng, cực lực ẩn nhẫn không bùng phát.
Viên Tung thò tay vào trong qυầи ɭóŧ của mình, phóng thích dương v*t long tinh hổ mãnh.Lần này hắn không vào nhà vệ sinh, toàn bộ mối bận tâm đều bị đủ loại hành động quấy nhiễu tâm can của Hạ Diệu bao phủ, hắn chỉ muốn ở ngay trên chiếc giường này, ôm lấy tên đầu sỏ khiến hắn thần hồn điên đảo, chân thành tha thiết biểu lộ ra khát vọng của mình.
“Mẹ kiếp cậu thật đúng là một tên nhóc dâʍ đãиɠ, bình thường giả bộ chính nhân quân tử, kết quả lại khó nhịn như vậy. Ông đây chính là thích điệu bộ phóng đãng này của cậu, tim đều bị cậu đào rỗng…”
Viên Tung ghé xuống tai Hạ Diệu, nói đủ loại da^ʍ ngôn đãng ngữ kí©h thí©ɧ song phương. Hạ Diệu cho dù không quay đầu lại, cũng có thể cảm nhận được cự vật to lớn dữ tợn nổi đầy mạch máu đang kích động phía sau, tràn đầy khí tức giống đực, rít gào xông tới, bạo phát vang rền trong một tiếng gầm rống hùng hồn.
Đại não Hạ Diệu nháy mắt trở nên mơ hồ.
Ý thức duy nhất còn tồn tại chính là kẻ đang ôm lấy mình từ phía sau là một người đàn ông, mà cậu chỉ cảm thấy khuất nhục, chứ không ghê tởm.
* * *
Ngày hôm sau mặc dù là cuối tuần, nhưng vì Hạ Diệu bị thương, cũng không cách nào cùng những học viên khác tham gia huấn luyện. Buổi sáng cậu tới bệnh viện thăm Trương Điền, buổi chiều đi tìm Bành Trạch.
Bành Trạch đang ở câu lạc bộ đánh bi-a, Lý Chân Chân mặc một thân trang phục rách nát đứng cạnh bên, ánh mắt uể oải quan sát hắn. Cách đó không xa còn có một đám mỹ nữ đứng xem thi đấu, líu ra líu ríu, chỉ chỉ trỏ trỏ.
Hạ Diệu vừa tiến vào, liền rước lấy một trận tiếng huýt gió, tiếng huýt gió này không phải xuất phát từ miệng đàn ông, mà từ một cô gái đội mũ lưỡi trai ngồi ở chính giữa.
Bành Trạch nghe thấy tiếng huýt gió liền quay đầu lại, nhìn thấy “tạo hình” của Hạ Diệu, nhịn không được sửng sốt, vội vàng chạy qua.
“Đây là… xảy ra chuyện gì?”
Hạ Diệu vẻ mặt mệt mỏi, nói chuyện cũng không có tinh thần.
“Hai hôm trước bắt một tên trùm lưu manh, không cẩn thận bị ngã.”
“Cậu đấy… không đến mức phải liều mạng như vậy chứ?” Bành Trạch vẻ mặt đau lòng.
Hạ Diệu còn chưa kịp nói gì, bên cạnh đã truyền tới một tiếng gọi lớn.
“Bành Tử, đến cậu rồi này.”
Bành Trạch hướng về phía Lý Chân Chân quơ quơ gậy bi-a trong tay, nói: “Cục cưng, lại đây đánh thay anh mấy gậy.”
Lý Chân Chân lắc eo đi tới, cùng Hạ Diệu bốn mắt nhìn nhau, đều không lộ ra vẻ gì.
Chờ Lý Chân Chân đi rồi, Hạ Diệu mới hỏi Bành Trạch: “Con bé cậu theo đuổi thế nào rồi?”
“Thì vẫn thế.” Bành Trạch hất hất cằm, “Đội mũ lưỡi trai ngồi ở chính giữa kia kìa.”
Hạ Diệu nheo mắt đánh giá một hồi, ngữ khí rất vô cảm: “Trông cũng chỉ vậy thôi à!”
“Trông quả thực không tính là xuất chúng, nhưng tôi thích tính cách của cô nàng, đặc biệt ngang tàng.” Bành Trạch nói xong liền tự cười với mình, tựa hồ đặc biệt hài lòng với sự lựa chọn của bản thân.
Ánh mắt Hạ Diệu lại từ cô bé kia chuyển tới Lý Chân Chân, mặc dù cậu không thích Lý Chân Chân, nhưng không thể không thừa nhận Lý Chân Chân so với cô bé kia thì có ngoại hình xuất chúng hơn một chút.
“Phải rồi, cậu còn chưa nói đấy, rốt cuộc cậu định thế nào?” Hạ Diệu lại hỏi.
Bành Trạch nói: “Rất tốt mà! Cậu xem, cô nàng cứ nhìn chúng tôi vui vẻ mãi thôi, bây giờ bám theo chúng tôi kè kè, hôm nào cũng dính lấy, đi đâu cũng đi cùng…”
Hạ Diệu đen mặt, bám theo “chúng tôi” kè kè, cái này mà cũng tính là hay?
Hai người lại nói chuyện phiếm một hồi, Hạ Diệu phát hiện, Lý Chân Chân thường xuyên liếc về phía bên này, bĩu môi trừng mắt, vẻ mặt vô cùng phong phú. Trong lòng cậu vốn rất khó chịu với loại chuyện này, hôm nay chả biết vì sao, đột nhiên lại muốn tán gẫu một chút.
“Tên ẻo lả kia có phải thực sự động tâm với cậu rồi không? Sao tôi thấy ánh mắt cậu ta nhìn cậu có chút không được bình thường nhỉ?”
Bành Trạch cười khà khà, nói có chút tự hào: “Hai bọn tôi ngày nào cũng dính lấy nhau, cậu ta có thể không nhớ thương tôi sao?” Nói rồi liền ghé lên tai Hạ Diệu, nhỏ giọng bảo: “Bọn tôi từng làm mấy lần trong cùng một ổ chăn rồi, đm đặc biệt phóng đãng, đặc biệt sướиɠ tôi!”
“Đệt!” Hạ Diệu nhíu mày, “Đã vậy rồi thì cậu trực tiếp đến với cậu ta luôn đi còn gì nữa!”
“Thế sao mà được?!” Vẻ mặt Bành Trạch nháy mắt từ đùa giỡn trở nên nghiêm chỉnh, “Bọn tôi đều là nam, vui đùa một chút còn được, sao có thể thành thật chứ? Vả lại, người tôi thích chính là cô nàng kia, chứ không phải cậu ta!”
Hạ Diệu lại hỏi: “Vậy nếu chờ tới lúc cậu đuổi theo cô nàng kia, tên ẻo lả này cũng động tình với cậu rồi, thì phải làm thế nào?”
Bành Trạch nói: “Đem giao kèo ra nói chứ còn sao! Từ đầu đã ước định rồi, cậu ta không khống chế được thì đó là chuyện của cậu ta. Vả lại, cậu ta cũng không phải kiểu người dai dẳng, cậu tưởng rằng cậu ta chỉ từng làm với một mình tôi hả? Chưa biết chừng nháo với mấy tên rồi ấy chứ.”
Trong lòng Hạ Diệu buồn bực vô cớ, yên lặng châm một điếu thuốc.
Bành Trạch lại tiếp tục nói: “Yên tâm đi, trong lòng anh em hiểu rõ chứ! Cái gì có thể đυ.ng, cái gì không thể đυ.ng, tôi đây đều biết rõ. Cậu cứ yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không đi sai đường.”
Hạ Diệu ậm ừ lầm bầm: “Nếu cậu ta đối xử với cậu quá tốt, khiến trong lòng cậu sinh ra tâm lý ỷ lại, rồi cảm thấy ở bên cạnh cậu ta rất thoải mái, thì cậu làm thế nào?”
Bành Trạch ngữ khí đặc biệt khẳng định và nghiêm túc: “Tôi tuyệt đối sẽ không phạm phải loại sai lầm có tính nguyên tắc này, cho dù có tôi cũng sẽ bóp chết từ trong trứng nước! Tôi đường đường một thằng đàn ông chuẩn mực, sao có thể chà đạp mình như vậy được?”
Hạ Diệu hung hăng dụi tắt điếu thuốc, bảo: “Tôi đi đây.”
“Nhanh thế? Mới nói có mấy câu mà?”
“Có việc!”
Vứt lại hai chữ này, Hạ Diệu liền trầm mặt bỏ đi.
Bành Trạch buồn bực: mình lại chọc giận gì cậu ta rồi? Lúc đến hãy còn yên lành mà…