- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Sủng
- Thế Bất Khả Kháng
- Chương 224: Phiên Ngoại 9
Thế Bất Khả Kháng
Chương 224: Phiên Ngoại 9
Mấy bạn,anh chị thông cảm vì tụi mình học lớp 12 đang có nhiều bàu ktra nên trễ hẹn mấy tuần rồi mình thành thật xin lỗi và hi vọng các bạn thông cảm choCá voi nhỏVương Trì Thủy cuộn người nằm trên đất chịu đấm chịu đá một chút liền cảm thấy xung quanh trở nên yên tĩnh.
Chẳng lẽ
Hắn là bị đánh đến hỏng đầu rồi sao ?!
Trên đời làm gì có chuyện gian hồ đánh người còn biết nương tay nhẹ chân O.O
Vương Trì thủy gắn gượng ngẩn đầu, vừa hay lại trông thấy một tên chổng mông xuống đất cạnh mình
Nhìn bản mặt thì biết, chẳng phải cha nội vừa mới đánh đập cậu cách đây vài phút sao ? Nhanh như vậy đã bán mặt cho đất
Hahaha...!được cứu rồi.
Vương Trì Thủy suýt chút còn bung lụa, muốn hạnh phúc bao nhiêu có hạnh phúc bấy nhiêu.
Người ta là được Tuyên Đại Vũ cứu, là Tuyên Đại Vũ cứu đó có thể không hạnh phúc sao?
Ahihi nhất định là Tuyên Đại Vũ
Ahihi là Tuyên Đại Vũ đến cứu mình
Ahihi...
Ahi...
Khoan đã !!!!!!!!!
Ahihi sao bóng lưng giống Viên Tung quá vậy
Ahi...
!!!!!!!!!
Viên Tung !!!!!!!
Khoan đã
Thế quái nào lại là Viên Tung
Tuyên Đại Vũ của cậu đâu ?! Anh hùng cứu mĩ nhân của cậu đâu ? Kế sách bách phát bách trúng của cậu đâu ? T^T
Công sức chịu đấm ăn đá, để kẻ khác vùi hoa dập liễu đến cuối cùng lại bị bể trong tay Viên Tung sao ?
Lão Thiên a ~ Ông thật biết trêu người mà.
Vương Trì Thủy triệt để chết tâm
Đối với Viên Tung mà nói đám người kia chỉ là tép riu cho nên đại thúc chưa kịp vận động cho nóng người thì bọn chúng đã lăn lộn dắt díu nhau chạy cả rồi.
Viên đại thúc trượng nghĩa cứu người thì cứu cho trót liền cúi xuống định đỡ Vương Te Tua lên, Vương Trì Thủy vừa lúc ngẩng đầu thế là bốn mắt nhìn nhau.
Trong mắt Vương Trì Thủy lúc này Viên Tung chính là một bậc đại thần hào quang sáng chói, mà trước mặt đại thần có một Vương Trì Thủy đến trái tim cũng sắp nhảy ra ngoài luôn rồi.
Thật không biết cái tên nào vừa mới rơi xuống địa ngục khóc lóc kêu khổ!
Thần tượng đại thần vừa định đem Vương Trì Thủy lên xe thì cách đó không xa vọng lại tiếng thét thật chói tai.
"Để cậu ta xuống!"
Khỏi nghĩ cũng biết đó là ai, nếu lúc nãy Tuyên Đại Vũ vì Vương Trì Thủy mà dùng tốc độ hỏa tiễn bay tới cứu người thì bây giờ Hạ Diệu còn ghê gớm hơn, cậu là dùng tốc độ ánh sáng xuất hiện bên cạnh Viên Tung đòi người.
Tuyên Đại Vũ từ xa đã trông thấy Vương Trì Thủy và Viên Tung còn chưa kịp phát điên thì đằng sau vụt lên một tên quái vật với tốc độ kinh hồn, rõ ràng lúc nãy bỏ xa cậu ta tận mười mấy mét, trong thời gian ngắn như vậy chẳng những đuổi kịp mà còn vượt lên trước, vừa chạy vừa rơi nước mắt bay thẳng vào cái hồng tâm bên này.
Hạ Diệu nhanh chóng giật Vương Trì Thủy khỏi tay Viên Tung suýt chút còn không nể mặt mà ném cậu ta xuống đất.
Cũng may Tuyên Đại Vũ kịp thời đỡ lấy không thì Vương Trì Thủy đã oanh oanh liệt liệt biến thành mảnh giấy tả tơi không hơn không kém.Nhìn Vương Trì Thủy một thân đầy thương tích Tuyên Đại Vũ sót người đến mức muốn đem bọn khốn kia xé xác ra, bao nhiêu giận dữ trước đây đều ném ra sau đầu hận đến mức không thể cùng cậu chịu khổ.Tuyên Đại Vũ khí lực to lớn như vậy cũng bởi nóng lòng lo lắng cho tiểu nhị B nhà người ta đằng này khí lực của Hạ Diệu lại là tự đốt dấm cho sôi làm năng lượng! Lần này cũng thật không biết cái tên nào vừa mới lo lắng gấp gáp đến độ chửi chó mắng gà!
Nằm trên tay Tuyên Đại Vũ Vương Trì Thủy mới thực sự cảm thấy an toàn, tinh thần cùng với cơ thể cũng vì vậy mà hoàn toàn thả lỏng.Cả người Vương Trì Thủy không chỗ nào không bị thương, vừa rồi còn không cảm thấy gì, bây giờ toàn bộ cơn đau từ các vết thương mới bắt đầu hành hạ cậu.
Đau thật sự rất đau, đau đến tận xương tủy, mỗi khớp xương đều đau, đầu óc thì quay cuồng mơ hồ như sắp nổ tung, Vương Trì Thủy hiện tại ngay cả hít thở cũng khó khăn chứ đừng nói đến cử động.
Nhưng mà kế hoạch bách phát bách trúng của cậu, anh hùng cứu mĩ nhân của câu vẫn còn chưa hoàn thành.
Nhất định phải trăn trối, phải trăn trối.
Vương Trì Thủy hai mắt mở bừng dùng hết sức bình sinh nắm lấy tay của Tuyên Đại Vũ thấp giọng thều thào mấy chữ
"điều tra...nhất định phải tra ra là ai làm...cậu...nhất định...nhất định điều tra"
Vương Trì Thủy thều thào chữ được chữ mất đã đành mà Hạ Diệu còn ra sức khoa trương múa may hết sức sinh động bên kia.
Kết quả người chịu khổ lại là Vương Trì Thủy lí do ư?
Còn không phải do Tuyên Đại Vũ mồm há hốc mắt mở to không nghe được gì sao?
Vương Trì Thủy thật muốn khóc càng không nhịn được muốn mắng nhiếc Hạ Diệu.
Người nên nổi nóng là hắn, hắn còn chưa biểu tình Hạ Diệu gấp gáp cái gì chứ! Tiểu nhị B nhà tôi xảy ra chuyện không thèm nói với tôi thì thôi đi, Viên Tung nhà cậu còn ở đó mà ôm ấp bảo bối của tôi, thật quá đáng.
Cho dù là anh ta cứu Vương Trì Thủy thì sao chứ, tôi không thể xem như mình bị mù mắt được! Hai người các người đến việc tốt cũng làm có đôi vậy hãy chờ tôi hậu tạ đi.
Tuyên Đại Vũkhông thèm mắng nữa đem Vương Trì Thủy ra xa sân khấu của nhị vị kia rồi áp tai đến gần miệng cậu hỏi lại.
"Cậu nói gì?"
Vương Trì Thủy vẫn là không cam tâm.
Ông trời ông đã giúp người thì giúp cho trót đi...kế hoạch của tôi chỉ còn một bước cuối cùng này thôi, sao ông lại còn gây khó dễ làm cái gì chứ! Vương Trì Thủy tự ép bản thân phải tỉnh táo khó nhọc níu lấy tay Tuyên Đại Vũ thật chặt, có như thế nào cũng không buông cũng không biết lấy sức lực ở đâu ra trong khi bản thân thê thảm như vậy.
Chỉ có thể nói haizz đúng là ý chí của con người là nguồn năng lượng vô tận mà.
Vương Trì Thủy một bên ôm chặt tay Tuyên Đại Vũ không buông một bên bày ra bộ dạng ủy khuất cùng cực biểu tình chính là bây giờ có chết trong tay Tuyên Đai Vũ cũng mãn nguyện lắm rồi.
"...Điều tra...!nhất định điều tra...!rõ ràng!"
"Không cần....!tôi biết ai làm!" Tuyên Đại Vũ nói.
"Cậu thực sự...biết là ai?"
Vương Trì Thủy kinh ngạc hỏi lại, vốn dĩ cậu đã đến cực hạn của cực hạn sức chịu đựng rồi cho nên lúc Tuyên Đại Vũ gật đầu định nói tiếp liền hôn mê.Vở tuồng của Hạ Diệu lúc này mà không gọi là Hạ tiểu yêu xử án Viên đại thúc thì chẳng còn cái tên nào hợp hơn.
Thật ra vở tuồng kia của Hạ Diệu và Viên Tung có nội dung chính là tiểu yêu tinh đã ăn dấm thì cái gì cũng mặc kệ, trời có sập thì tránh qua một bên mà sập! (Đừng phiền ông đây và lão công giải quyết chính sự!) Hạ Diệu một thân chua lè chất vấn Viên Tung có lẽ cũng quên mất Vương Trì Thủy là ai luôn rồi.
"Nói rõ ràng cho tôi! Tại sao anh lại ở đây?
"..."
"Đừng có nói với tôi mọi chuyện chỉ là trùng hợp, còn lâu tôi mới tin! Làm gì có chuyện anh vô tình đi ngang đúng lúc cậu ta bị đánh rồi ra tay tương cứu.
Có lừa người thì bịa ra câu chuyện đáng tin một chút! Hạ Diệu tôi không có dễ gạt như vậy!
"..."
"Viên Tung anh mau nói cho rõ đi! Anh không có câu trả lời hợp lý tôi không để yên cho anh đâu!"
"..."
Nói đúng hơn thì chỉ có mỗi Hạ Diệu độc diễn, Viên Tung từ đầu đến cuối cũng chưa nói được cái gì.
..........
Một tuần trôi qua Vương Trì Thủy vẫn chưa xuống giường bệnh.
Không phải là loại quyến luyến không muốn rời giường mà là thương tích của cậu khá nghiêm trọng, toàn thân thương tích kiểu gì cũng có lại thêm não bị chấn động nhẹ.
Tuyên Đại Vũ vì để Vương Trì Thủy được chăm sóc tốt nhất nên đã sắp xếp cho Vương Trì Thủy nằm phòng VIP còn có hai y tá bên cạnh chăm sóc.
Đối với người khác đây đã gọi là đặc ân lớn rồi nhưng đối với Vương Trì Thủy chịu đấp ăn ăn xôi chịu đấm chịu đá chịu bị người khác bẽ mấy cái xương sườn mà nói chính là không cam tâm a
~ "Cậu đó một chút nghĩa khí cũng không có! Tôi là vì cậu nên mới bị đánh đáng lý cậu phải tự chăm sóc tôi mới đúng! Dù không nói đến nghĩa khí ít ra cũng thương xót tôi một chút chứ..."
Tuyên Đại Vũ mặt đầy hắc tuyến lạnh giọng đáp "Tôi không đánh thêm mấy cái đã may mắn cho cậu lắm rồi!"
Vương Trì Thủy bình thường mặt mũi cũng được coi là điểm trai nhưng lúc bị đám vài phát lại trông đặt biệt khó coi, muốn xanh có xanh muốn tím có tím đã vậy còn sừng sộ ôm một bụng ấm ức mà không được bùng nổ cảm giác đó còn khó chịu hơn là người ta bị tào bón suốt một tuần.Tuyên Đại Vũ lần này chính là chọc cho Vương Trì Thủy tức chết.
Tuyên Đại Vũ nhìn Vương Trì Thủy bày ra bộ mặt ủy khuất đáng thương, trong lòng thật không biết nên mắng hay nên khen ngợi cậu ta mấy câu.
Tuyên Đại Vũ chính xác là một khối băng ngoài lạnh trong nóng rõ ràng xót người gần chết lại tỏ vẻ không liên quan đến mình còn lớn tiếng trách móc Vương Trì Thủy.
"Còn mặt mũi ở đó tỏ vẻ đáng thương? Đừng tưởng tôi không biết trong hồ lô của cậu bán thuốc gì! Tuyên Đại Vũ tôi thừa biết con người cậu tốt như thế nào, cứ ở đó ôm cái ý tưởng kia đi, có ngày cậu sẽ chết vì nó tôi cũng không tiếc!"
"Cậu! ..."
"Dám nói cậu không biết đám người đó do An Nhuận sai khiến đi? Tôi chưa thấy ai như cậu, người ta đánh mình không lo tìm đường chạy còn ở đó thêm dầu vào lửa, cậu chán sống rồi hả? Rãnh rỗi quá hóa điên à?""..."
"Còn điên tới mức bày kế hại người lại tự đâm đầu vào để cho người ta đánh thừa sống thiếu chết.
Đáng đời!"
Vương Trì Thủy bị mắng đến không còn đường lui, cũng không có biện hộ gì chỉ giương ánh mắt căm phẫn gào thét hai chữ không phục nhìn Tuyên Đại Vũ.
Nếu ánh mắt có thể gϊếŧ người thì Tuyên Đại Vũ không biết đã bị Vương Trì Thủy gϊếŧ bao nhiêu lần rồi.
Người ta nói đâm lao theo lao lỡ chửi rồi thì chửi cho tới luôn bao nhiêu oán khí tích tụ thì xả ra một lần cho xong.
Vương Trì Thủy rỗng đầu lần này không chỉ hại người khác mà ngay cả bản thân cũng không tha thử hỏi cậu có thể không tức giận sao?
"Lại nói, tôi trả lương cho cậu rất nhiều tiền lại thêm thẻ nữa, vào khách sạn ở không đủ hay sao lại chạy đến nhà người ta chịu thiệt? Người ta hai người hạnh phúc cậu lại không sợ mất mặt đi làm bóng đèn, nhà bọn họ cũng không có thiếu đèn!"
"..."
"Người ta đối xử với cậu có tốt không? Mỗi ngày bị chửi bị đá bao nhiêu lần? Con đường nào không đi lại chọn tự làm khổ mình...Hạ Diệu xem ra còn khá nhân từ gặp tôi tôi đã đuổi cổ cậu từ lâu rồi!"
Tuyên Đại Vũ nói một mạch từ nãy đến giờ mỗi một câu đều như tên nhắm vào Vương Trì Thủy mà bắn.
Vương Trì Thủy tức giận cuồn mình trong chăn ,trước giờ đều là cậu nói đến người ta không thể mở miệng, hiện tại bị Tuyên Đại Vũ mắng đến không còn chút mặt mũi.
Cũng không biết phong thủy của Vương Trì Thủy có bị vận đen hay không tại sao gần đây toàn bị ức hϊếp đến thê thảm.
Tuyên Đại Vũ liếc mắt nhìn một cái không thèm khách sáo lại nói với Vương Trì Thủy
"Cậu bớt giả bộ đáng thương một chút cho tôi! Thật không hiểu nổi cậu, việc gì cũng lôi ra tính toán kế này kế nọ!"
Lời này triệt để chọc vào tổ kiến lửa trong lòng Vương Trì Thủy, kiến lập tức bò ra tứ phía mà cắn.
Vương Trì Thủy tức giận cuộn tròn trong chăn như con tôm lăn trong bột.
Đúng, con người tôi tính toán như vậy đó! Không phải tôi là vì...!Hừ! Sao cậu không để tôi chết luôn đi, cứu tôi rồi ở đó trách tôi.
Tuyên Đại Vũ thấy Vương Trì Thủy như vậy cũng không nỡ mắng liền hạ giọng.
"Cậu tự nhìn lại mình đi, thật không có tiền đồ!"
Vương Trì Thủy không cử động tiếp tục nằm im giả chết.
Tuyên Đại Vũ thấy vậy liền đưa tay búng nhẹ lên trán Vương Trì Thủy một cái.
"Này...!còn sống không? Chết rồi thì lên tiếng một chút!"
Vương Trì Thủy lửa giận còn bốc tận đỉnh đầu đến nhìn Tuyên Đại Vũ còn không muốn huống hồ là nói chuyện.
Trong lòng còn đang bày trận trừng trị tên nhẫn tâm kia cảm giác thật hả hê.Tuyên Đại Vũ biết "tiểu nhị B" đang giận cậu lập tức đá bay tên Đại Vũ vô tình không ngừng trách mắng lúc nãy đi thay vào là một Đại Vũ dịu dàng ôn nhu dỗ dành con tôm nũng nịu trên giường kia.
"Bảo bối à...Nói cho tôi nghe, cậu thật sự bị hai người bọn họ đuổi đi? Bọn họ bắt cậu làm này nọ? Cậu không làm họ xử cậu?"Tuyên Đại Vũ hiện tại và Tuyên Đại Vũ vừa nãy thật khác một trời một vực.
Vương Trì Thủy trốn bên trong chăn cũng không tránh khỏi bị mật ngộp chết, khóe miệng cong lên hài lòng, lúc này mới lên tiếng trả lời.
"Cậu không phải cũng như vậy hay sao? Còn nói người khác! Cậu còn mắng tôi gì chứ...tại sao tôi làm vậy cậu còn không hiểu hay sao? Tôi giấu cậu cậu cũng biết, tôi làm sao mà giấu đây? Cậu cũng chưa từng nói gì với tôi cái gì...!( ...!ẻm muốn danh phận a ~) Cậu thử hỏi người khác xem họ nghĩ chúng ta là quan hệ gì? Có giống một cặp hay không?"
Đối diện với câu hỏi mang đầy ý trách móc hờn dỗi kia Tuyên Đại Vũ đột nhiên đứng hình không biết phải nói gì.
Cậu trước giờ cho rằng giữa mình và Vương Trì Thủy ngầm hiểu là được rồi không ngờ tiểu bảo bối này không thích cứ như vậy, cậu ta muốn một sự xác định rõ ràng a.
Vương Trì Thủy thấy bầu không khí càng im lặng bản thân không tự chủ mà trốn sâu trong chăn hơn.
Tuyên Đại Vũ bị hành động này của Vương Trì Thủy kéo cho tỉnh liền kéo chăn nhẹ giọng ra lệnh.
"Đến giờ rồi, nhanh, ngồi dậy uống thuốc đi!"
Vương Trì Thủy như con sâu bị lôi ra khỏi kén cho nên có chút khó chịu ra sức chống đối.
Vì vậy trong phòng bệnh diễn ra một màn tranh chấp kịch liệt, người cố tình kéo kẻ ra sức giữ.
Giằng co giằng co một trận hùng tráng, hai người không ai chịu nhường ai.
Hai kẻ đối chiến cho nên mặc nhiên không có ai để tâm thương tình cho tấm chăn vô tội, chỉ vì vô tình ở trong phòng này cho nên gặp phải hai tên nguy hiểm!!! (chút nghe cát rẹt là hiểu ~)
Sau cùng vẫn là Tuyên Đại Vũ vì lo lắng cho vết thương của Vương Trì Thủy nên chấp nhận thua cuộc còn không ngừng thầm mắng cái tên tiểu nhị B, thân bị thương như vậy cũng không chú ý một chút, lôi lôi kéo kéo mạnh như vậy lỡ làm rách vết thương thì làm sao? Nhận thấy dùng bạo lực không xong Tuyên Đại Vũ chỉ còn cách ra sức dụ dỗ tiểu tổ tông 3 tuổi của cậu đang náo loạn không biết mệt.
"Được rồi...!được rồi...đừng nháo! Là lỗi của tôi.
Là tôi sai được chưa ? Tôi biết là tôi không tốt để cho tiểu tiện nhân kia chen vào giữa chúng ta." ( ~ớ nhớ trong này toàn nam ko " tiện nhân" đâu lòi ra hay vậy ?)
Nghe câu này Vương Trì Thủy lập tức dừng lại, kéo chăn để lộ nửa khuôn mặt thương tích nhìn Tuyên Đại Vũ lạnh giọng hỏi.
"Vậy cậu nói rốt cuộc mối quan hệ giữa tôi và cậu là như thế nào?"
Tuyên Đại Vũ nhìn Vương Trì Thủy bày ra cái bộ dạng không thèm quan tâm mạnh miệng chất vấn để che giấu cảm giác nôn nóng cùng vài phần lo lắng trong lòng chợt thấy có chút đáng yêu nha.
Tay Tuyên Đại Vũ bất giác đưa lên chỉ vào giữa trán Vương Trì Thủy.
"Cậu lên mặt với tôi làm gì?"
Vương Trì Thủy bị cái hành động này chọc cho vui vẻ, lập tức quăng cái chăn sang một bên (em ấy được giải thoát ~) bay vào người Tuyên Đại Vũ sảng khoái cười tươi.
Tuyên Đại Vũ dịu dàng lúc nãy xoay 180 độ lại tức giận xua đuổi.
"Cậu tránh xa tôi một chút!" (có thật muốn như vậy không Đại Vũ?)
Vương Trì Thủy chẳng những không sợ mà còn nhanh chóng nhào lên hôn Tuyên Đại Vũ một cái."Mother fuck!" (mị không hỉu từ này ...!mị căn bản cũng không hỉu nha)
Tuyên Đại Vũ không nhịn được chửi một tiếng nghe như đang rất giận, bên ngoài không biết còn nghĩ sắp có đánh nhau.
Tuy là chửi mạnh miệng như vậy nhưng mà có một bằng chứng đang chống đối lại Tuyên Đại Vũ - Vương Trì Thủy đến giờ vẫn yên vị mà đeo bám trên người Tuyên Đại Vũ, hai tay không yên phận tiếp tục náo loạn chọc chọc (chọc đi đâu thế :V)Không khí ngập tràn hương vị ngọt ngào.
Hai người nào đó ở trong phòng đùa giỡn vui vẻ thật khác với hai người lúc nãy cãi nhau đến mức không muốn nhìn mặt nhau.
Đột nhiên điện thoại Vương Trì Thủy reo lên một tiếng.
Nhiệt độ trong phòng vì cuộc gọi thoáng chốc như giảm mười mấy độ, không biết có phải vì muốn cảnh báo một điều gì hay không.
Tuyên Đại Vũ bỗng có dự cảm không hay về cuộc gọi.
Vương Trì Thủy nghe máy trong một giây nụ cười tắt mất, điện thoại trong tay từ từ trượt xuống trong khi bên kia còn đang nói gì đó, cả người bất động.
Ánh mắt thẫn thờ không sức sống chứng tỏ linh hồn đã bay tận nơi nào rồi.
Nói đúng hơn thì bên cạnh Tuyên Đại Vũ bây giờ là một tượng đá!
Tuyên Đại Vũ nhanh chóng bắt được vấn đề đang diễn ra.
Trong lòng cậu thầm than một tiếng khi nghĩ đến một khả năng nào đó.
Không ổn rồi! Có thể khiến Vương Trì Thủy thành ra bộ dạng này chỉ có thể là...!bên phía mẹ cậu ta...!nhất định bên ấy xảy ra chuyện.
Về vấn đề xuất thân thì Vương Trì Thủy chưa bao giờ có ý muốn để người xung quanh biết quá nhiều, nhất là đối với mẹ cậu.
Đến Tuyên Đại Vũ cũng chỉ biết rằng mẹ của tiểu nhị B nhà cậu đang nằm viện còn lại thì hoàn toàn mù tịt, không hề biết tình trạng của bà ấy ra sao.
Tuyên Đại Vũ sốt ruột cất tiếng hỏi.
"Xảy ra chuyện gì?"
Lúc trước khi bà ấy nằm viện Vương Trì Thủy dù cho có bị hỏi như thế nào cũng viện đủ lý do để không nhắc đến.
Hôm nay vừa nghe Tuyên Đại Vũ hỏi Vương Trì Thủy chỉ thốt ra đúng hai tiếng "Mẹ tôi..." cũng đủ để chứng tỏ vấn đề nghiêm trọng đến mức nào rồi.
Tuyên Đại Vũ lập tức hiểu rõ cũng không nói thêm gì nữa.
Tuyên Đại Vũ có nghĩ như thế nào cũng không nghĩ ra mẹ Vương Trì Thủy bà ấy lại tự tử, ban đầu cậu một mực tin rằng do bệnh tình đã quá trầm trọng nên bà ấy mới ra đi.
Đối với sự thật này này đến Tuyên Đại Vũ còn cảm thấy không thể tin nổi thì Vương Trì Thủy cậu ấy có thể đau lòng đến mức nào nữa đây?
Lúc Tuyên Đại Vũ và Vương Trì Thủy đến nơi thì đã là trời tối.
Hiện trường đã được căng dây cẩn thận, bên trong pháp y và cảnh sát đang bận rộn kiểm tra bên ngoài cũng không vì trời tối mà ít đi người hiếu kỳ.
Đám đông đứng xem bên ngoài phần đông vì tò mò thấy nơi đông người thì đến xem tuy nhiên cũng có một số người chính là nhân chứng của toàn bộ câu chuyện.
Vương Trì Thủy từ những người này mà nghe lại toàn bộ sự việc.
Họ nói bà ấy nhảy lầu rơi xuống chết ngay tại chỗ, muốn cứu cũng không thể cứu mà có cứu cũng không kịp.
Vương Trì Thủy nghe từ đầu đến cuối không sót một chữ, cảm xúc của cậu bây giờ cũng giống như một người trước cảnh thế giới sụp đổ mà không thể làm gì khác chỉ có thể giương mắt đứng nhìn.
Đúng vậy thế giới của cậu đã sụp đổ mất rồi.
Vương Trì Thủy chợt thấy mình bị một màn đêm dày đặc nuốt lấy từng chút một cùng với cảm giác sắp nghẹt thở sắp chết.
Tuy nhiên trong lúc này Vương Trì Thủy tự thấy mình còn may mắn khi mà ông trời không lấy đi của cậu tất cả bởi vì trong bóng tối đó còn một nguồn sáng – Tuyên Đại Vũ.
Cậu rất sợ bị bóng tối nuốt chửng cho nên ra sức níu kéo, bảo vệ nguồn sáng duy nhất ấy bởi vì người khác có thể có rất nhiều người yêu thương họ còn cậu cậu chỉ có mình Tuyên Đại Vũ!Đối với mẹ của mình Vương Trì Thủy cũng không có cảm xúc gì sâu đậm bởi vì Vương Trì Thủy từ nhỏ cũng chẳng nhận được một chút tình thương một chút hơi ấm nào từ bà ấy.
Nếu Vương Trì Thủy có nghĩ đến bà thì cũng chẳng khơi gợi được gì, dẫu có đi chăng nữa thì có lẽ chính là ám ảnh bà ấy gieo cho cậu khi nhỏ mà thôi (người bà đã mất).
Nhưng dù gì bà ấy cũng là mẹ Vương Trì Thủy, sinh mạng của cậu là do bà ấy ban cho cho nên dù bà ấy có như thế nào đi nữa Vương Trì Thủy cũng không thể chối bỏ người mẹ này được.
Suy cho cùng thì đối với mỗi người tình thân ruột thịt là một thứ tài sản vô cùng quý giá và thiêng liêng, bất cứ ai cũng phải trân trọng và bảo vệ nó.
Vương Trì Thủy cũng không ngoại lệ, cậu bây giờ gần như quên mất mẹ cậu đã mắng chử cậu như thế nào, đối xử với cậu ra sao chỉ còn lại một sự trống rỗng.
Từ đầu đến cuối cậu cũng chưa từng một lời oán trách.
Một lúc sau quá trình điều tra phía cảnh sát cũng đưa ra kết luận, họ đem kết quả thông báo cho người nhà rồi nhanh chóng kết thúc vụ án.
Vương Trì Thủy cứ như vậy im lặng đón nhận sự thật mẹ cậu không muốn bị bệnh tật đày đọa chịu không nổi nên tự sát, chấp nhận ký tên vào biên bản để hoàn tất thủ tục, chấp nhận khép lại vụ án.
Vương Trì Thủy quả thật rất bình tĩnh rất kiên cường đối mặt với mọi chuyện, cậu tự biến mình thành một cỗ máy dồn sức lo liệu để tiễn mẹ cậu đoạn đường cuối cùng.
Tuy nhiên Vương Trì Thủy dù gắng gượng đến mấy cũng không giấu được sự thật ý thức cậu từ lúc nhận điện thoại kia đã bay đi mất, mà một người đau buồn quá độ như thế thì đâu thể thu xếp ổn thỏa cái gì - Vương Trì Thủy càng làm càng rối, tệ hơn là cậu dường như đem bản thân mình trốn trong đống rối rắm đó.
Trong ba ngày tiếp theo cũng không biết Vương Trì Thủy vượt qua như thế nào, mọi việc liên quan đến hậu sự của mẹ cậu cuối cùng đều nhờ Tuyên Đại Vũ đứng ra lo liệu.
Qua đám tang tâm trạng Vương Trì Thủy cũng không khá khẩm hơn bao nhiêu.
Vương Trì Thủy đột ngột muốn về thăm nhà cũ.
Lúc Vương Trì Thủy đến thì nơi này cũng không có gì thay đổi, chỉ là mùi hôi thối bốc ra nhiều hơn thôi.
Cậu đi lòng vòng một lượt rồi từ trong một ngăn tủ đầy bụi bặm ẩm ướt mọc đầy mốc meo lôi ra một xấp ảnh lúc nhỏ của cậu.
Vương Trì Thủy lập tức để vào túi rồi nhanh chóng lên xe cả quá trình không nói lời nào.
Trên đường trở về Vương Trì Thủy vẫn vậy, trong ánh mắt có vô vàn ý tứ, có một chút buồn lại có một chút gì đó nhẹ nhõm thêm một chút bất định...!Tóm lại làm cho Tuyên Đại Vũ nhất thời không nhìn ra Vương Trì Thủy đang nghĩ gì.
Tuyên Đại Vũ trước giờ đã quen mắt với một Vương Trì Thủy mang dáng vẻ không chút đứng đắn, lúc nào cũng là bộ dạng đùa giỡn không thì cũng treo bộ mặt giả khùng giả điên.
Bây giờ cậu ta lúc nào cũng là một biểu tình đau khổ như thế nào cũng không nhìn ra có điểm giống người sống, dĩ nhiên Tuyên Đại Vũ không vừa mắt a~Tuyên Đại Vũ tất nhiên đối với Vương Thương Tâm này vẫn là không chấp nhận được.
Còn Vương Trì Thủy cũng vậy đương nhiên quá quen với cách nói chuyện sặc mùi súng gậy của Tuyên Đại Vũ cũng chưa nghe cậu ta nói với mình một câu nào dễ nghe.
Thường thì cách nói chuyện của Tuyên Đại Vũ chính là đem mọi thứ đều nói ngược lại cho nên bây giờ mặc dù rất muốn an ủi người khác nhưng cũng không biết mở miệng như thế nào và không biết bắt đầu từ đâu.
Ai ngờ được một Tuyên Đại Vũ như thế đến an ủi người khác cũng không xong như thế này – điều này có lẽ chỉ xảy ra khi Tuyên Đại Vũ ở cùng với Vương Trì Thủy.Tuyên Đại Vũ suốt nửa ngày nhịn không nổi mới thốt ra một câu "Cậu nhìn cậu xem đã là cái bộ dạng gì rồi? Không bày ra bộ mặt này thì người khác không nhìn ra cậu có lòng hiếu thảo sao?"
"..." Truy cập fanpage s:// .face book.com/ onlinecom/ để tham gia các event hấp dẫn.
Nhìn tới nhìn lui một chút càng thấy giống như Tuyên Đại Vũ đang tự nói với chính mình bởi vì Vương Trì Thủy hình như không có nghe cái gì, chắc lại đem ý thức đi thả diều mất rồi!
Một trận gió lạnh lùa ngang không khí trong xe như âm thêm vài độ.
Tuyên Đại Vũ không quan tâm tiếp tục nói "Haizz...!thật là! Được rồi...!được rồi cậu như vậy tôi không quen chút nào! Tôi chính là có ý đó được chưa?"
"..."
Tuyên Đại Vũ đều đã nói đến mức như vậy mà Vương Trì Thủy vẫn không có một chút phản ứng.
Biểu hiện này coi như đánh cho Tuyên Đại Vũ một cái, cậu cũng không thể không biết mất mặt mà nói thêmnên đành im lặng nhìn Vương Trì Thủy.
Sau đó Tuyên Đại Vũ phát hiện ra túi của Vương Trì Thủy bị lộ ra một mảng.
Trí tò mò bốc lên Tuyên Đại Vũ đưa tay lấy mấy tấm ảnh kéo ra - là ảnh lúc nhỏ của Vương Trì Thủy còn là ảnh cậu ta ở trên sân khấu biểu diễn.
Tiểu Vương Trì Thủy năm đó ở trong ảnh mặc một cái quần bông, ở giữa trán còn vẽ một chấm tròn màu đỏ, chỉ cần liếc nhìn một cái cũng ngàn chấm...!(tui không có nghĩ gì chỉ là không biết tại sao liên tưởng đến Hồng Hài Nhi mặc quần bông chút hoy J)
Lực sát thương của tấm ảnh này quả thật rất lớn, Tuyên Đại Vũ sau khi nhìn liền nhe răng bật cười ha hả một chút kiềm nén đều không có tác dụng.
Ở trong bầu không khí như vậy mà cười như vậy thật không hợp chút nào nhưng bảo Tuyên Đại Vũ nhịn có chết cậu cũng không làm được.
"Ha ha nhìn cậu này! Còn chụp nhiều hình như vậy...cậu thử nhìn cái dáng vẻ lúc đó của cậu xem...!ha ha." (chọc ai ko chọc chọc ngay vợ)
Vương Trì Thủy từ nãy giờ vốn không có để tâm lắm.
Tâm tình cậu trong lúc này vẫn nhuộm một tầng u ám không muốn nói chuyện.
Cho tới lúc Tuyên Đại Vũ bên kia cười ha ha thật không thể chịu nổi nữa rồi.
Từ khóe miêng Vương Trì Thủy phun ra một câu đầy mùi dao găm thuốc súng bay đến cảnh cáo Tuyên Đại Vũ vẫn chưa chịu ngưng cười kia.
"Cậu tránh tôi xa một chút!" (hí hí bị vợ mắng)
Tuyên Đại Vũ lập tức im lặng suốt chặng đường ngoan ngoãn tập trung lái xe về nhà.
Đến nhà Vương Trì Thủy một mạch đi thẳng vào nhằ tắm tắm rửa, Tuyên Đại Vũ ở trước cửa nhà tắm đi qua đi lại như đi trên đống lửa không bằng, sàn nhà cũng sắp bị cậu đạp cho thủng luôn rồi.
Được một lúc Vương Trì Thủy bên trong còn chưa tắm xong Tuyên Đại Vũ bên ngoài đã gấp không chịu được liên tục đè cánh cửa mà gõ.
"Ra đây một chút! Nhanh lên! Tôi có chuyện muốn nói với cậu!"
"Tôi còn chưa tắm xong mà."
"Cậu ra đây nói chuyện một chút xong rồi hãy tắm!" Tuyên Gấp Rút (ý ý lúc tắm thì có chuyện gì để nói nhỉ? đòi mở cửa nghe có mùi nguy hiểm...!hí hí)
"Lại có chuyện gì vậy?" Vương Hết Cách đành ngoan ngoãn đi ra mở cửa.
Trên mặt Tuyên Đại Vũ không giấu được biểu tình cực kỳ gấp rút lôi kéo Vương Trì Thủy.
"Cậu không nhớ đã hỏi tôi là tôi với cậu có quan hệ gì sao?"
Vương Trì Thủy mặt đầy hắc tuyến ngớ ra.
Ông trời ơi cái tên này gấp gấp rút rút lôi tôi ra khỏi nhà tắm chỉ để nói cái này thôi sao??! Thần kinh cậu ta có vấn đề rồi hay sao mà lại dở chứng thế kia.
Đến tắm cũng không yên, cái tên Tuyên Đại Vũ đó hôm nay không biết bị làm sao thật khiến người ta lo lắng mà.Tôi lúc đó hỏi cậu cũng đâu có ép cậu đưa ra câu trả lời trong tình huống như vậy chứ!
Ôm một bụng khó hiểu, Vương Trì Thủy đáp "Đúng! Rồi sao?"
"Người một nhà!" Tuyên Đại Vũ nhấn mạnh ba chữ này.
Vương Trì Thủy thái độ cũng không đổi nhếch miệng đáp "Ý gì đây?"
"Người một nhà chính là người một nhà đó! Đã nói rõ ràng như vậy cậu còn không hiểu.
Đúng thật là..."
Tuyên Đại Vũ cứ ngỡ mình nói xong thì Vương Trì Thủy sẽ là một màn cảm động đến rơi nước mắt nhào qua bày tỏ với mình nào ngờ có lấy kính hiển vi soi một chút thay đổi cũng không thấy! Điều này chỉ có thể nói Tuyên Đại Vũ nói không đúng thời điểm mà thôi.
Lời này nếu đem vào lúc Vương Trì Thủy bị đánh hay trong tang lễ của mẹ cậu mà nói ra lại đem cậu dỗ dành một chút có lẽ Vương Trì Thủy sẽ cảm động mà khóc đến chết rồi.
Giờ thì tuyệt vời luôn! Tuyên Đại Vũ lại nhằm lúc Vương Trì Thủy đang tắm giữa chừng lôi ra mà nói, có đốt đèn đi soi cũng không thấy chút không khí gì! Nói tóm lại là Tuyên Đại Vũ được cho ăn bơ đến nghẹn luôn vẫn còn thừa có đem đắp toàn thân (dưỡng da à?) cũng chưa hết.
Thế mới biết ngữ cảnh quan trọng thế nào trong giao tiếp, có lẽ Tuyên Đại Vũ khi đi học không qua môn này!
Trái tim Tuyên Đại Vũ bị bắn đến vỡ vụn loảng xoảng rơi xuống từng miếng từng miếng.
"Còn đứng ở đó làm gì! Toàn thân đầy xà phòng, mau đi tắm đi.
Nói xong rồi!" Tuyên Hụt Hẫng
Nghe xong câu này Vương Trì Thủy mặt không biểu tình.Không có bước vào trái lại còn từ trong nhà tắm đi ra....
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Sủng
- Thế Bất Khả Kháng
- Chương 224: Phiên Ngoại 9