Chương 50: Khủng Hoảng Tài Chính (10) – Biến Cố Bất Ngờ

Chạng vạng tối.

Ngu Hàn Giang lái xe hàng nhỏ mà buổi chiều mượn được trên công trường, di chuyển rất nhiều vật tư.

Người khiêu chiến đang một mực chú ý động tĩnh của hai người lập tức phát hiện ra hắn.

Ngu Hàn Giang và Tiêu Lâu vừa chuyển vật tư vừa thấp giọng nói chuyện: “Thức ăn không đủ, tôi đi lấy thêm năm thùng sữa bò, năm thùng bánh quy, còn có một thùng chocolate và một thùng hoa quả đóng hộp.”

Chàng trai trẻ tuổi thấy cảnh này từ trên cửa sổ, hưng phấn nói: “Anh Từ, quả nhiên là hắn đi lấy thêm đồ, còn có cả hoa quả đóng hộp, đây chính là thực phẩm xa xỉ đấy! Đêm nay chúng ta thuận tiện quét luôn cả hàng của phòng 207 đi, đến lúc đó lại di chuyển, thế nào?”

Người đàn ông trung niên gật đầu: “Được, chờ đến tối lại nói.”

***

Đêm đến, toàn bộ con đường trở nên yên tĩnh đến kỳ lạ, tất cả phòng ở của nhà trọ Sơn Thủy lần lượt tắt đèn.

Mọi người rơi vào trạng thái say ngủ.

Ngu Hàn Giang và Tiêu Lâu biến mất trong bóng đêm, kiên nhẫn chờ đợi tên trộm tìm tới cửa.

Rạng sáng hai giờ…

Rạng sáng hai giờ rưỡi…

Thời gian trôi qua rất chậm, nhưng Tiêu Lâu và Ngu Hàn Giang đều không có ý đi ngủ, hai người họ ngồi bên giường, lo rằng tiếng nói chuyện sẽ khiến kẻ trộm cảnh giác nên rất ăn ý chuyển di động sang chế độ yên lặng rồi giao tiếp bằng cách gửi tin nhắn cho đối phương.

Tiêu Lâu: [Vẫn chưa đến sao? Tên trộm này quá cẩn thận rồi.]

Ngu Hàn Giang: [Chờ một lát nữa đi.]

Tiêu Lâu: [Đội trưởng Ngu, anh thật sự đến nhà kho chuyển về nhiều hoa quả đóng hộp như vậy hả? Vừa rồi lúc tôi nhấc lên thì thấy cái thùng rất nặng.]

Ngu Hàn Giang: [Trong thùng không phải hoa quả đóng hộp đâu.]

Tiêu Lâu nghi hoặc nhìn về phía hắn.

Xuyên qua ánh sáng của đèn đường, anh có thể nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn của Ngu Hàn Giang. Ánh mắt người đàn ông có vẻ thâm thúy, hắn nhìn Tiêu Lâu, khóe môi hơi cong lên một chút, đáp lời: [Gạch trên công trường đấy.]

Bảo sao lại nặng như vậy!

Đội trưởng Ngu vậy mà lại ra công trường chuyển mấy thùng gạch về để dụ kẻ trộm mắc lừa, thật là tuyệt!

Ba giờ sáng, Tiêu Lâu rất buồn ngủ.

Nhưng vào lúc này, hai người đột nhiên nghe thấy tiếng mở cửa.

Tiêu Lâu ngay lập tức tỉnh táo, cùng Ngu Hàn Giang ăn ý phủ [Áo choàng tàng hình] lên người.

Cửa rõ ràng bị mở ra, nhưng lại không nhìn thấy đối phương ở đâu, giống như có một cơn gió vừa đẩy mở cửa ra.

Hai tên trộm tới gần giường, phát hiện bên trong phòng không có ai thì đồng loạt sửng sốt chốc lát.

Người trẻ tuổi hỏi: “Người đâu rồi? Rõ ràng tôi nhìn thấy bọn chúng vào phòng rồi mà.”

Giọng nói của tên đàn ông trung niên khác thì hơi khàn khàn, lạnh lùng thốt: “Chắc là nhảy cửa sổ trốn mất rồi. Ngược lại bớt việc, tìm vật tư quan trọng hơn.”

Tiêu Lâu và Ngu Hàn Giang có thể nghe được cuộc đối thoại của bọn họ, nhưng lại không nhìn thấy hai tên kia đâu. Hai tên mặc [Áo choàng tàng hình] trực tiếp lật giường chiếu ra, trong mắt Tiêu Lâu lại giống như giường bị một đôi bàn tay vô hình nhấc lên, khung cảnh rất huyền ảo.

Những thùng giấy dưới giường lộ ra, chàng trai trẻ tuổi kích động nói: “Nhiều như vậy! Anh Từ đoán chuẩn quá rồi, ba người này quả nhiên giấu đồ ăn ở nơi khác. Quá tốt rồi, thu hoạch hôm nay thật phong phú!”

Hắn cúi người muốn khiêng cái thùng lên, kết quả phát hiện cái thùng cực kỳ nặng.

Chàng trai cắn răng, nói: “Chẳng lẽ là thùng hoa quả đóng hộp sao?”

Người còn lại dường như nhận ra có gì đó không ổn, thấp giọng nói: “Mở thùng ra xem thử đi.”

Băng dính trong suốt đóng kín thùng bị rạch ra, hai người cùng lại gần nhìn…

Trong thùng là một đống gạch được xếp rất chỉnh tề.

Còn là gạch đỏ mới tinh.

Mặt mày hai người trong nháy mắt tái xanh, quay người muốn chạy, ai ngờ một khắc sau cánh cửa đã “ầm” một tiếng bị khóa trái. Một giọng nói trầm thấp xen lẫn vẻ lạnh lùng vang lên trong không trung: “Chờ tụi mày lâu lắm rồi đấy.”

Một giọng nói khác mang theo ý cười ôn hòa: “Chúng tôi cũng có [Áo choàng tàng hình], cũng đã vượt ải mật thất 3 Cơ hoàn hảo cho nên mới đoán được thủ đoạn gây án của hai vị.” Lời nói của Tiêu Lâu thay đổi, ý cười biến mất, nghiêm túc nói: “Hai người trộm vật tư của bao nhiêu người khiêu chiến rồi? Cách qua cửa khiến người khác chết đói còn mình thì bể bụng mà cũng nghĩ ra được sao?!”

Hai người kia hoảng loạn mấy giây, nhưng rất nhanh đã trấn tĩnh lại.

Người đàn ông trung niên lạnh nhạt nói: “Đã là bạn tốt tới từ mật thất 3 Cơ, tụi mày phải biết đạo lý “vật tẫn kỳ dụng” chứ. [Áo choàng ẩn thân] và [Chìa khóa vạn năng] dùng rất tốt ở thế giới này. Không bằng mọi người hợp tác, bốn người chúng ta cùng nhau vượt ải. Tao cam đoan lúc rời khỏi mật thất 3 Bích thì số kim tệ trong tay hai người không dưới 10.000.000 đâu.”

Suy đoán từ giọng nói thì người đàn ông này hẳn là khoảng chừng bốn mươi tuổi, duy trì vẻ bình tĩnh rất tốt.

Tiêu Lâu lạnh lùng nói: “Dựa vào cách ép chết người khiêu chiến khác để qua cửa? Các người có còn nhân tính không?”

Chàng trai trẻ tuổi phát ra một tiếng cười quái dị, nói: “Mày nói chuyện nhân tính với chúng tao ở thế giới này làm gì nữa? Ông đây chỉ là không muốn chết, muốn sống sót! Những kẻ khác sống hay chết có liên quan gì đến tao? Ít nói lời vô nghĩa, nếu tụi mày bằng lòng gia nhập thì bốn người chúng ta sẽ liên thủ kiếm một món hời, nếu đã không muốn, đạo bất đồng bất tương vi mưu. Vật tư của tụi mày tụi tao sẽ không đυ.ng đến nữa, hai đứa chúng mày cũng bớt xen vào chuyện của người khác!”

Tiêu Lâu đã sớm đoán được, ở thế giới thẻ bài này chắc chắn sẽ có người không từ thủ đoạn để sống sót. Không có pháp luật và đạo đức của hiện thực trói buộc, sự ác độc của nhân tính sẽ vượt qua tưởng tượng của anh.

Anh không giỏi tranh luận với người khác, huống chi lý tưởng đã khác biệt, cũng không cần phải nói nhiều đạo lý.

Ở thế giới này, “quân tử động khẩu bất động thủ” không làm được gì hết.

Vậy nên anh quyết định trực tiếp động thủ.

Tiêu Lâu ghé vào tai Ngu Hàn Giang phát tín hiệu. Ngu Hàn Giang hiểu ý, nhanh chóng lao tới bên cửa sổ để giữ cửa, đề phòng hai người nhảy xuống khỏi cửa sổ để trốn thoát trong khi Tiêu Lâu khởi động vòng tròn mà anh đã vẽ xong từ trước.

Trước khi hai tên trộm vào phòng, Tiêu Lâu đã vẽ rất nhiều hình tròn, tạo thành một cái lưới lít nha lít nhít vòng tròn, sau đó dùng phương pháp thao tác lơ lưng khiến chúng bay lên trần nhà.

Hai tên trộm không hề phát hiện phía trên trần nhà có một tấm lưới lớn.

Chờ đến lúc chúng phát hiện ra thì đã muộn.

Tiêu Lâu nhẹ nhàng nâng ngón tay, vô số vòng kim loại đường kính 30cm đột nhiên ập xuống từ trên không!

Trên người hai tên trộm đang mặc [Áo choàng tàng hình], Tiêu Lâu không nhìn thấy bọn chúng, nhưng hai người kia vẫn đang tồn tại ở dạng thực thể chứ không phải hoàn toàn biến thành không khí. Khi bị thực thể khác va chạm sẽ không thể xuyên qua được.

Vô số vòng tròn như mưa lớn “lách cách” nện xuống nền nhà, nhưng ở trong góc hẻo lánh lại có hai cái vòng còn bị văng ra, rơi xuống đất, phát ra tiếng kim loại leng kenh khi chạm đất.

Là ở chỗ đó!

Tiêu Lâu định vị chính xác.

Ngu Hàn Giang nhanh chân bước tới, chân trái tung ra quét một đường, quả nhiên nghe thấy một tiếng hét thảm.

Ngay sau đó, Ngu Hàn Giang vươn tay kéo mạnh từ hướng tiếng kêu thảm thiết vang lên, tuy hắn không nhìn thấy ai nhưng có thể căn cứ theo vòng tròn và tiếng kêu để phán đoán vị trí, chuẩn xác bắt lấy cánh tay một kẻ, dùng sức vặn ngược ra sau lưng!

Tên kia kêu oai oái như lợn bị chọc tiết.

Ngu Hàn Giang lạnh lùng nói: “[Áo choàng tàng hình] chỉ khiến người khác không nhìn thấy mày chứ không phải khiến người ta không chạm vào mày được.”

Hắn dứt khoát ấn tên này xuống đất, Tiêu Lâu ngay lập tức điều khiến những vòng kim loại bao vây xung quanh tên này, khiến cho hắn không có chỗ trốn.

Ngu Hàn Giang nói: “Cởϊ áσ choàng ra.”

Người kia nghiến răng nghiến lợi: “Đ* má, mẹ nó tụi mày còn biết ma thuật nữa à?!”

Tiêu Lâu nói: “Đây không phải ma thuật.”

Người trẻ tuổi dường như lúc này mới kịp phản ứng, kinh ngạc nói: “Là thẻ bài? Mày có thẻ bài lợi hại như vậy sao?”

Cuối cùng thì hắn ta cũng biết lần này mình đã đá trúng cửa sắt rồi, khó thoát kiếp nạn, tên trẻ tuổi vội vàng sửa lời: “Anh, tha cho bọn em đi mà, thả tụi em ra, vật tư trộm được chia cho nhóm các anh một nửa có được không?”

Nhưng lời còn chưa nói hết, sau lưng hắn đột nhiên cảm nhận được một chút lạnh lẽo quái dị.

Cơn buốt lạnh thấu xương trong nháy mắt đâm xuyên trái tim, từ sau lưng đâm thủng l*иg ngực, chàng trai không dám tin cúi đầu nhìn chằm chằm l*иg ngực của mình.

Là một con dao.

Con dao kia đâm chính xác không lệch một ly, xuyên thủng trái tim hắn.

Trên mũi dao còn có máu tươi chậm rãi chảy xuống, hắn trừng lớn mắt, ngẩn ngơ nhìn con dao này, miệng chỉ kịp thốt ra mấy chữ: “Anh… Từ…”

Một khắc sau, cơ thể với con dao găm nhuốm máu bị người khác đẩy mạnh một cái, bỗng nhiên ngã ập về phía Ngu Hàn Giang.

Theo phản xạ có điều kiện, Ngu Hàn Giang tránh sang bên cạnh. Ngay sau đó, cửa sổ bị người khác đập vỡ, phát ra một tiếng “choang”, thủy tinh vỡ nát vương vãi đầy đất!

Người đàn ông trung niên nhanh nhẹn nhảy ra ngoài từ cửa sổ nát vụn, trong nháy mắt đã biến mất trong màn đêm tối mịt.

Bởi vì bị một dao đâm chết, hiệu quả của [Áo choàng tàng hình] biến mắt, trên mặt đất trong phòng dần dần xuất hiện một cái xác nam giới trẻ tuổi ngã trong vũng máu. Mắt hắn trừng lớn đến mức gần như sắp rơi ra khỏi hốc mắt, hiển nhiên là đến tận lúc chết cũng không thể tin được… đồng đội thế mà lại bán đứng mình.

Ngu Hàn Giang nhìn thi thể dưới chân, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Tiêu Lâu cũng bị biến cố bất ngờ này làm cho kinh hãi đến mức không nói thành lời.

Một lúc lâu sau, Tiêu Lâu mới run giọng nói: “Vì chạy trốn mà hắn đâm chết cả đồng đội, ném thi thể qua làm bia đỡ đạn luôn sao? Hay là bởi vì hắn sợ đồng đội nói ra nơi cất giấu vật tư nên mới thẳng tay gϊếŧ người diệt khẩu?”

Ngu Hàn Giang trầm mặt nói: “CMN còn không bằng súc sinh!”

Trước đây chưa hề nghe thấy đội trưởng Ngu mắng chửi thô tục như vậy, hiển nhiên lần này hắn tức giận không nhẹ.

Phạm nhân có thể trốn thoát dưới tay hắn từ trước đến nay chưa hề quá ba người.

Chuyện hôm nay đương nhiên là vì có sự trợ giúp của [Áo choàng tàng hình] khiến Ngu Hàn Giang không có cách gì xác định chính xác vị trí của đối phương. Nhưng mà đã tốn công chuẩn bị kế sách, không chỉ không bắt được kẻ trộm mà còn khiến đối phương gϊếŧ đồng đội bịt miệng…

Sắc mặt Ngu Hàn Giang tái xanh, trầm giọng nói: “Chúng ta phải nhanh chóng chuyển đi.”

Không ngờ được mọi chuyện lại phát triển thành thế này.

Không thể giải quyết kẻ trộm được, ngược lại còn làm lộ chính mình.

Ngu Hàn Giang cau mày nói: “Nơi này không thể ở lâu được, tên súc sinh này vì chạy trốn mà đến đồng đội cũng gϊếŧ, thủ đoạn cực kỳ hung tàn, nói không chừng sau này hắn sẽ còn quay lại tìm chúng ta trả thù.”

Hơn nữa, trong phòng nhiều thêm một cái xác, lỡ như ngày mai có người báo cảnh sát, bọn họ cũng không tiện giải thích.

Mặc dù người không phải là do hai người bọn họ gϊếŧ, nhưng cũng vì hai người mà chết.

Trong lòng Tiêu Lâu có chút khó chịu. Anh hít thở sâu để điều chỉnh cảm xúc cho tốt, nhanh chóng gọi điện thoại cho Thiệu Thanh Cách.

Thiệu Thanh Cách đang ngủ, đột nhiên bị tiếng điện thoại reo đánh thức, trong giọng nói lười biếng của người đàn ông còn lộ ra vẻ mờ mịt: “Thầy Tiêu, có chuyện gì vậy? Khuya rồi còn tìm tôi…”

Tiêu Lâu đáp: “Bên chỗ chúng tôi xảy ra chút chuyện, cần phải di chuyển ngay, anh có muốn chuyển chỗ cùng chúng tôi không?”

Thiệu Thanh Cách bật dậy từ trên giường: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Tiêu Lâu bất đắc dĩ nói: “Ban đầu tôi và đội trưởng Ngu muốn dẫn rắn ra khỏi hang, bắt kẻ trộm, không ngờ trong hai tên trộm có một tên vì muốn chạy thoát mà thẳng tay gϊếŧ chết đồng đội.”

Thiệu Thanh Cách hoàn toàn tỉnh táo: “Gϊếŧ, gϊếŧ người hả?!”

Tiêu Lâu thuật lại đơn giản những chuyện đã xảy ra, Thiệu Thanh Cách nghe được trong phòng 207 có người chết thì quả quyết nói: “Tôi hành động cùng một chỗ với hai người, tôi cũng không muốn bị cảnh sát xem như nghi phạm mà bắt lại, mười phút nữa tụ họp lại ở dưới tầng khách sạn.”

Hành lý của ba người cũng không nhiều, mỗi người đeo một cái ba lô trên lưng, gặp nhau dưới lầu.

Sắc mặt Thiệu Thanh Cách rất nghiêm túc: “Tên trộm này thật sự gϊếŧ cả đồng đội sao?!”

Tên ngày không chỉ hung tàn mà còn rất quyết đoán, trong thời khắc mấu chốt có thể gϊếŧ chết đồng đội không chút do dự.

Ngu Hàn Giang không sợ bị trả thù, nhưng Tiêu Lâu và Thiệu Thanh Cách dù sao cũng rất ít khi phải đối mặt với những kẻ ác ôn như thế này. Hắn sợ hai người xảy ra chuyện, dù sao minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, vẫn phải nhanh chóng di chuyển đến nơi an toàn mới tốt.

Buổi chiều hắn đã điều tra công trường bên kia, các công nhân đã hoàn toàn bãi công, cả công trường đã hoang phế hết, ngày mai giá hàng sẽ còn tăng, công trường ấy cũng sẽ không tiếp tục thi công nữa, có thể trở thành nơi ẩn thân tạm thời cho ba người.

Ngu Hàn Giang đẩy xe hàng, Tiêu Lâu và Thiệu Thanh Cách bước nhanh đuổi theo.

Bọn họ định sẽ đến kho hàng dưới lòng đất chuyển vật tư đi ngay trong đêm.

Đường phố vào lúc đêm khuya yên tĩnh đến rợn người, vẻ mặt ba người càng nghiêm túc hơn.

Lúc đến nhà kho đã là rạng sáng bốn giờ, Ngu Hàn Giang mở cửa, Tiêu Lâu và Ngu Hàn Giang cũng đi tới trợ giúp, nhanh chóng chuyển từng thùng một.

Nhưng bọn họ còn chưa chuyển xong, lại nghe thấy cách đó không xa truyền đến từng chuỗi tiếng bước chân dồn dập.

Ngay lập tức, Ngu Hàn Giang đặt một ngón tay lên miệng: “Xuỵt… Có người.”

Tiêu Lâu và Thiệu Thanh Cách nín thở trốn phía sau cửa, từ cửa kho hàng nhìn ra bên ngoài, chỉ trông thấy một thiếu niên cả người cực kỳ bẩn thỉu bước nhanh vào một góc hẻo lánh, đẩy chiếc xe ba gác chất đầy rác, leo lên xe vội vàng bỏ đi.

Tiêu Lâu giật mình, nói khẽ: “Là cậu nhóc hóa trang thành người thu gom rác mà đội trưởng Ngu từng thấy sao?”

Ngu Hàn Giang gật đầu: “Là cậu ta.”

Tiêu Lâu nghi hoặc: “Đêm hôm khuya khoắt, cậu ta muốn đi đâu?”

Ngu Hàn Giang cũng không hiểu được mạch suy nghĩ của tên nhóc này: “Chắc cũng là cú đêm.”

Tiêu Lâu nhìn bóng lưng phía sau của thiếu niên kia, trầm mặc một lát, đột nhiên nói: “Đội trưởng Ngu, anh có cảm thấy thiếu niên này giống như luôn chăm chú nghe ngóng động tĩnh của chúng ta không? Lúc thuê chỗ ở, tôi trả tiền phòng bảy ngày, cậu ta cũng trả bảy ngày; chúng ta cất giấu vật tư ở nhà kho dưới lòng đất, cậu ta cũng giấu ở gần đây; nửa đêm chúng ta chuyển đi, cậu ta cũng lái xe chạy mất…”

Ngu Hàn Giang cẩn thận nghĩ lại, cảm thấy đúng là như vậy: “Bây giờ mới là bốn giờ sáng, nhiều chuyện trùng hợp như vậy nghĩa là không phải trùng hợp.”

Ba người liếc mắt nhìn nhau.

Ngu Hàn Giang quả quyết nói: “Đi xem một chút.”