Chương 64: Khủng Hoảng Tài Chính (24) – Kết Thúc

Đêm ngày thứ bảy.

Tiêu Lâu tổ chức buổi cơm tối cuối cùng cho mọi người.

Cơm tối rất phong phú, mọi người đều dựa trên nguyên tắc không lãng phí, ăn sạch hết tất cả đồ ăn còn thừa lại.

24:00 đêm nay, mọi người sẽ có thể cùng nhau qua cửa.

Người bốn người ngồi quây quần lại một chỗ, trong lòng ngũ vị tạp trần.

Ông chú râu ria uống hết hai chai bia, cười cảm khái nói: “Chuyện này đúng thật là như một giấc mơ, mọi người bắt tay nhau cùng qua cửa. Hóa ra mật thất Bích phải chơi như thế này, hóa ra chúng ta đều đã hiểu sai hết rồi…”

Một cô nữ sinh mặt mày tái nhợt nói: “Đúng vậy, vừa nghe thấy đây là mật thất sinh tồn, ý nghĩ đầu tiên trong đầu tôi là nghĩ cách để tự mình sống sót. Trên thực tế, mọi người hợp tác cùng nhau lại càng dễ sống sót hơn.”

Một chàng trai bên cạnh nói: “Nếu sau này còn gặp phải hoàn cảnh sinh tồn ác liệt hơn, tôi cảm thấy chúng ta có thể bắt chước trải nghiệm vượt ải lần này, liên hợp các người khiêu chiến lại, cùng đi săn thú, cùng nhau nấu ăn, gác đêm cũng có thể thay phiên nhau làm, càng đông người thì sức mạnh càng lớn mà!”

Tiêu Lâu nhìn dáng vẻ tràn đầy tự tin của mọi người, không đành lòng đả kích bọn họ.

Nhưng để tránh việc những người này tin tưởng đồng loại một cách mù quáng, Tiêu Lâu vẫn nhỏ nhẹ nhắc nhở: “Đừng quên rằng còn có một Lưu Đồng ẩn núp trong đám người khiêu chiến ăn trộm một lượng lớn vật tư. Chúng ta đã xác định được ở thế giới này có một tổ chức đặc biệt chuyên đối đầu với người khiêu chiến, sau này mọi người không thể quá dễ tin những người xa lạ, vẫn nên xác nhận thân phận đối phương trước khi hợp tác thì tốt hơn.”

Mọi người nghe đến đó, trong lòng không khỏi giật thót.

Xém chút nữa đã quên trong đám người khiêu chiến rất có thể sẽ có nội gián.

Nếu như tất cả mọi người mù quáng tin tưởng hắn, rất có thể sẽ rơi vào bẫy của tên nội gián, bị diệt cả nhóm.

Diệp Kỳ tích cực nói: “Em cảm thấy cách của anh Tiêu rất tốt. Người khiêu chiến chắc chắn đã vượt qua rất nhiều mật thất, trước mắt có thể thấy nhóm người đối nghịch với chúng ta có khả năng xuất hiện ở mật thất Bích nhất, mật thất Cơ là phá án, Rô là giải cơ quan, Nhép là đánh bài, bọn họ chưa chắc đã biết về cơ quan ở Rô và vụ án ở Cơ, sau này nếu như mọi người nghi ngờ thân phận của đối phương thì có thể dùng những thứ này để thăm dò.”

Tất cả mọi người đột nhiên thông suốt, rối rít gật đầu:

“Đúng vậy, hỏi thử bọn họ xem 2 Rô là cơ quan gì, ai là người chết trong 2 Cơ, nếu bọn họ ngơ ngác không biết gì, như vậy có thể chứng minh được bọn họ không phải người khiêu chiến!”

“Biện pháp này rất tốt, người ở thế giới mật thật có lẽ sẽ không xem nơi mình sinh sống là một mật thất đâu! Bọn họ coi chúng ta như người xứ khác, thăm dò thêm vài câu thì có thể phân biệt được rồi.”

Tiêu Lâu nói: “Tôi đề nghị mọi người nên nhanh chóng tổ đội với người khác, đừng đơn độc một mình. Một người sẽ dễ dàng bị để mắt đến.”

Ông chú râu ria đồng ý nói: “Đúng vậy, hoặc là tổ đội từ sớm, làm quen với đồng đội, hoặc cứ giống như tôi vượt ải một mình, nếu như ghép đội ngẫu nhiên, có khi đồng đội được ghép lại là một tên nội gián.”

Nghĩ đến trải nghiệm bị trộm vật tư, trong lòng tất cả mọi người vẫn còn sợ hãi.

Trời đã tối mịt, mọi người ngồi cạnh nhau thành một vòng tròn, không ai có ý định đi ngủ.

Mười bốn người ngồi cùng một chỗ, câu được câu không nói chuyện phiếm, Tiêu Lâu thuận tiện hỏi mọi người một câu: “Mọi người đến thế giới này đều là vì xảy ra chuyện ngoài ý muốn trong hiện thực sao?

Đám người nhao nhao kể lại trải nghiệm của mình, có người bị tai nạn giao thông, có đột ngột mắc bệnh, còn có người bất ngờ bị chém chết, gặp phải cháy nổ,…

Tiêu Lâu hỏi: “Trước khi chết mọi người từng tiếp xúc với bài poker chưa?”

Ông chú râu ria nói trước: “Tôi rất thích chơi đấu địa chủ, mỗi ngày đều chơi trên điện thoại.”

“Tôi chơi bài tiến lên với bạn bè.”

“Trước đó vừa hay tôi học chơi Texas hold’em…”

“Hồi Tết tôi chơi đào tứ* với anh chị.”

*Nguyên văn trong raw đó, tui hông tra được đây là trò gì hết.

Tiêu Lâu và Ngu Hàn Giang nhìn nhau.

Quả nhiên luật chọn người ở thế giới này là phải tiếp xúc với bài poker trong thế giới thực, nhưng vẫn chưa thể xác định thứ tự của việc chơi bài và tử vong ngoài ý muốn.

Một cô gái nhìn về phía Tiêu Lâu, lí nhí hỏi: “Anh Tiêu, chúng ta có thể trở về thật sao?”

Tiêu Lâu mỉm cười: “Tôi cũng không biết… Nhưng nếu bỏ cuộc thì sẽ mãi mãi không thể trở về.”

Mọi người đồng thời trầm mặc.

Không bỏ cuộc, cho dù không biết kết cục cuối cùng như thế nào, nhưng ít ra vẫn còn một tia hi vọng.

Một khi chọn bỏ cuộc, nhất định sẽ không thể về được.

Nếu phải ở lại thế giới điên cuồng này, mỗi ngày vượt qua đủ loại mật thất, nghĩ thôi đã cảm thấy muốn phát điên rồi.

***

Vào lúc gần tới 24 giờ, thần kinh tất cả mọi người đều trở nên căng thẳng.

Mãi đến khi kim đồng hồ chỉ đúng vào 24:00, trên đỉnh đầu Tiêu Lâu rốt cuộc cũng xuất hiện một khung nhắc nhở lơ lửng:

[Chúc mừng Tiêu Lâu, Ngu Hàn Giang thành công vượt qua mật thất 3 Bích [Khủng hoảng tài chính], đánh giá qua cửa cấp S, xin hãy quay về không gian cá nhân để tính toán nhận thưởng]

Trên đầu những người khác cũng xuất hiện thông báo bọn họ đã vượt qua.

Có người hưng phấn nhảy dựng lên: “Cuối cùng cũng có thể rời khỏi cái nơi quái quỷ này rồi!”

“Tôi cũng qua ải rồi!”

“Quá tốt, qua ải!”

“Tất cả mọi người đều qua cửa rồi đúng không?”

Sau khi mọi người kích động một lúc, có một cô nữ sinh đột nhiên nghẹn ngào nói: “Anh Tiêu, lão Hàn, Tiểu Diệp, còn cả Tần thiếu nữa, cảm ơn bốn người rất nhiều, nếu không có mọi người, nhất định tôi đã bị lũ tội phạm kia gϊếŧ chết rồi.”

Một chàng trai trẻ tuổi cũng nói: “Đúng vậy, cảm ơn bốn vị đại thần đã gánh bọn tôi qua cửa!”

Đôi tình nhân kia cũng đi tới cúi đầu: “Cám ơn các vị thu nhận.”

Hai tên đi ngồi tù cũng chạy tới: “Cảm ơn hai vị đại ca!”

Xung quanh đều là âm thanh cảm ơn, Tiêu Lâu mỉm cười nói không cần khách khí như vậy.

Ông chú râu ria khẽ thở dài, đi tới đặt tay lên vai Tiêu Lâu, thấp giọng nói: “Người trẻ tuổi, ông chú như tôi không biết còn có thể sống bao lâu, nhưng tôi rất coi trọng các cậu… Tôi hy vọng trong thế giới mật thất này sẽ có thêm nhiều người như các cậu.”

Nếu như tất cả mọi người đều có thể có loại quyết đoán như bọn họ, bằng lòng liên hợp những người khiêu chiến lại với nhau, cùng nhau vượt cửa, đồng thời duy trì nguyên tắc và ranh giới cuối cùng, không lạm sát người vô tội, như vậy những người khiêu chiến trong thế giới này có phải sẽ dễ sống sót hơn rất nhiều không?

Trái tim Tiêu Lâu hơi run lên, gật nhẹ đầu với ông chú ấy: “Lão Hồ, thuận lợi bình an nhé.”

Ông chú râu ria ha ha cười hai tiếng: “Sống được một ngày thì biết một ngày, hẹn gặp lại!”

Ông chú dẫn đầu rời khỏi mật thất 3 Bích.

Những người khiêu chiến khác cũng đi tới chào tạm biệt Tiêu Lâu rồi lần lượt rời đi.

Có người dạn dĩ tới hỏi: “Anh Tiêu, đội ngũ của các anh còn thiếu người không? Nếu còn thiếu có thể nhận thêm tôi…”

Tiêu Lâu mỉm cười, nhã nhặn từ chối: “Thật xin lỗi, sách khế ước của tôi đã đầy người rồi.”

Đối phương đành phải tiếc nuối vẫy tay, quay người rời đi.

Sau khi những người khiêu chiến đều đi hết, Diệp Kỳ mới nhìn về phía Tiêu Lâu, nhỏ giọng nói: “Thầy Tiêu, còn em thì sao? Anh có thể nhận em không…”

Tiêu Lâu mỉm cười vỗ vai cậu nhóc: “Em là đội viên đặt trước đó nha, em và sếp Thiệu không phải muốn đến 3 Cơ sao?”

Hai mắt Diệp Kỳ sáng lên: “Thật tốt quá!” Cậu quay đầu nhìn về phía Thiệu Thanh Cách, chân thành nói: “Sếp Thiệu yên tâm, đến 3 Cơ em nhất định sẽ nghe lời.”

Thiệu Thanh Cách cười nhạt một tiếng: “Nghe lời thì tốt.”

Dù sao hắn cũng đã được Tiêu Lâu kể cho về vụ án rồi, đã biết tình hình cơ bản ở 3 Cơ là thế nào rồi. Là một tên dốt mật thất Cơ, lần này hắn tin có thể kéo theo thằng nhóc này vượt ải cấp S.

Ngu Hàn Giang nhắc nhở: “Hai người phải mua một cuốn sách khế ước trước, trói buộc cả hai với nhau, nếu không hiện tại cả hai vẫn chỉ đang đi lẻ, chưa chắc ghép cặp ngẫu nhiên đã gặp được đồng đội mình muốn.”

“Chuyện này giao cho tôi.” Thiệu Thanh Cách quay đầu nhìn về phía Diệp Kỳ, nói: “Sau khi về không gian cá nhân, cậu đừng vội rút bài, chờ tôi lấy sách khế ước mời cậu, sau khi ký xong tôi sẽ rút 3 Cơ kéo cậu vào luôn.”

Diệp Kỳ gật đầu thật mạnh: “Hiểu rồi ạ!”

Tiêu Lâu nói: “Vậy chúng ta cứ làm theo kế hoạch đã định trước đi, hai người đến 3 Cơ, tôi và đội trưởng Ngu đến 3 Nhép. Lúc vượt ải thứ tư, hai người đi Nhép trước, chúng tôi đi Cơ trước, sau đó tụ lại ở Bích. Đợi đến khi qua hết các mật thất cấp C thì hai người hủy sách khế ước, sau khi tôi nâng cấp sách khế ước sẽ ký với hai người, sau đó tất cả mọi người có thể ở trong một đội.”

Thiệu Thanh Cách sảng khoái gật đầu: “Không có vấn đề gì.”

Diệp Kỳ đương nhiên nghe lời: “Được ạ, thầy Tiêu, đội trưởng Ngu, chúng ta gặp lại ở 4 Bích.”

Sếp Thiệu và Diệp Kỳ cũng rời đi.

Đồng hồ đếm ngược lơ lửng giữa không trung, sau đó có thêm câu hỏi lựa chọn “Có rời khỏi mật thất hay không”.

Tiêu Lâu nhìn về phía xa, dưới ánh trăng lạnh lẽo, thành phố đã cắt nước cúp điện, dường như đã bị bao phủ bởi sự lo lắng nồng đậm.

Anh không biết sau khi những người khiêu chiến rời đi, thành phố này có thể đổi mới lại hay không.

Nó sẽ khôi phục lại dáng vẻ ban đầu? Hay nó sẽ bị thế giới mật thất vứt bỏ hoàn toàn, trở thành một thành phố lâm vào tận thế khi vật giá mãi mãi dừng ở mức 128 lần?

Bọn họ đã trải qua rất nhiều thứ trong thành phố này.

Gặp được ông chủ tuổi trẻ tài cao tự mình lập nghiệp Thiệu Thanh Cách, thiếu niên âm nhạc ngụy trang thành người nhặt rác Diệp Kỳ; biết được tình huống trong mật thất ác mộng, cũng biết được sự tồn tại của tổ chức thần bí đối đầu với người khiêu chiến; nghe được lời đồn đại về “thành phố Mặt Trăng”, cuối cùng còn hợp tác cùng chiến đấu với nhiều người khiêu chiến như vậy, đánh thắng một trận vô cùng đẹp mắt, kiếm được một ít kim tệ.

Thu hoạch được rất nhiều thư, cũng xem như vượt ải hoàn hảo.

Nhưng tâm trạng Tiêu Lâu lại khó lòng bình tĩnh trở lại được.

Anh nhìn thoáng qua thành phố bị bóng đêm bao phủ một lần cuối, thở dài rồi mỉm cười nhìn về phía Ngu Hàn Giang, nói: “Đi thôi, đội trưởng Ngu, chúng ta còn phải tiếp tục vượt ải.”

Ngu Hàn Giang nhẹ nhàng gật đầu, ấn vào lựa chọn [Rời đi].

Tầm mắt bọn họ tối sầm lại.

Chờ đến khi một lần nữa khôi phục tầm nhìn thì hai người đã ngồi trong cabin của máy bay trực thăng.

Trên đỉnh đầu truyền đến âm thanh ầm ầm quen thuộc của cánh quạt, dưới những bóng khí trong suốt bên dưới là những thành phố đã hoàn toàn chìm trong đêm đen.

Trên hàng ghế lái phía trước của máy bay trực thăng, người đàn ông đeo kính râm, khóe miệng lạnh nhạt cong lên chính là người gác cửa đã lâu không gặp – Át Bích.

----------------------

Editor: Chương này bạn dịch trước bị thiếu nên mình up bù. Thời gian này mình cũng sẽ cố gắng chỉnh sửa lại những chương lậm QT của các bạn dịch trước, cảm ơn mọi người đã tiếp tục theo dõi truyện.