Mọi người mệt mỏi suốt cả đêm, sau khi xử lý xong xuôi mới trở về tầng ba.
Một góc khác ở tầng ba, sáu người bị Tiêu Lâu khống chế bằng vòng tròn cũng nghe được động tĩnh bên ngoài, nhưng bọn họ bị trói trong góc tường, không nhìn thấy rõ bên ngoài xảy ra chuyện gì, chỉ nghe những tiếng nổ vang “ầm ầm”, ánh lửa bừng lên trên công trường, tiếng súng “đùng đùng” vang lên bên tai không dứt, hiển nhiên là bên ngoài đã lâm vào một trận chiến kịch liệt.
Sáu người đã đói bụng vài ngày, bụng rỗng đến mức kêu vang, sau khi nghe động tĩnh bên ngoài càng bị dọa đến run chân, sợ người bên ngoài xông vào đánh gϊếŧ mà làm thịt luôn bọn họ.
Một cô gái khóc lóc lẩm bẩm: “Nếu biết trước thế này thì không nên nghe lời các người, thấy người ta thế đơn lực bạc thì chạy tới đoạt vật tư, kết quả giờ thành thế này đây, tất cả đều bị bắt!”
Mặt mũi của một cô gái khác tràn đầy vẻ hối hận: “Đây không phải là thế giới hiện thực, đừng nghĩ rằng lấy sáu đánh hai thì nhất định có thể thắng.”
“Đúng vậy, ai ngờ được trong tay người đàn ông kia lại có thẻ bài mạnh như vậy…”
“Đều do chủ ý ngu ngốc của người nào đó, nói không chừng nếu ban đầu chúng ta không đi cướp, dùng lợi nói thương lượng tốt còn có thể xin được chút đồ ăn.”
Người đàn ông trung niên nghĩ ra kế sách đi cướp vật tư lúc đầu thẹn quá hóa giận, gào lên: “Câm miệng hết đi! Tiết kiệm sức lực! Chỉ còn có hai ngày, nếu như không bị đói chết thì có thể qua cửa, chờ sau này gặp lại bốn người kia, ông đây nhất định phải tính sổ với bọn chúng!”
Người phụ nữ bị trói cùng một chỗ với hắn cười lạnh: “Chỉ bằng anh? Có bản lĩnh tính số với bọn họ sao?”
Người đàn ông trung niên vô cùng tức giận, thô bạo chửi tục mấy câu thì không nói thêm gì nữa.
Sáu tên ô hợp này vốn chỉ là tổ đội tạm thời, nhìn thấy Tiêu Lâu và Diệp Kỳ ít người nên mới nảy lên ý xấu muốn cướp bóc, ai ngờ lại bị Tiêu Lâu khống chế ngược. Bọn chúng vẫn luôn bị nhốt trên tầng ba không ăn không uống, cũng coi như thử trải nghiệm một chút cảm giác của Diệp Kỳ trong mấy ngày ở mật thất ác mộng.
Những người khiêu chiến khác được Tiêu Lâu dẫn về hướng Đông Bắc của tầng ba, chia phòng nằm ngủ.
Đêm qua thắng lớn khiến tất cả mọi người đều có thể thở phào nhẹ nhõm, bởi vậy nên hôm nay ngủ đặc biệt ngon giấc, tất cả mọi người đều ngủ đến giữa trưa mới tỉnh.
Một đám người ngay ngắn trật tự đến tìm Diệp Kỳ lĩnh đồ ăn.
Mấy tên trộm mới gia nhập đã đói bụng vài ngày, nhận ra có thể lĩnh được nhiều đồ ăn như vậy, cảm động đến xém nữa rơi nước mắt.
Tên nhóc trẻ tuổi nhịn không được nói: “Nếu sớm biết như vậy thì đã không ngu xuẩn đi ngồi tù, từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên tôi ngồi tù đấy!”
Ông chú râu ria cười ha ha nói: “Các cậu thế này cũng được xem là trải nghiệm phong phú đấy, ăn cơm tù hai ngày ở thế giới thẻ bài… mùi vị thế nào?”
Chàng trai ủ rũ: “Đừng nhắc nữa! Cơm tù ở thế giới này khó ăn muốn chết, bữa nào cũng ăn rau xanh, củ cải, cơm trắng, giống như đang nuôi thỏ vậy. Chúng tôi chỉ ăn được đến ngày thứ ba thì tất cả giám ngục đều bỏ chạy, hai người chúng tôi bị nhốt trong phòng giam, chỉ biết nhìn chằm chằm song sắt mà nổi điên thôi…”
Người còn lại nói: “Đúng vậy, lúc ấy chỉ có thể hận không thể rơi nước mắt trước song sắt, còn tưởng rằng phải đói chết đó.”
Mấy cô gái bên cạnh đều khúc khích cười trộm, hai tên tư duy quái dị như hai người này cũng xem như may mắn, trực tiếp nằm vậy mà qua cửa.
Chàng trai gia nhập vào chiều hôm qua nói: “Hai người vẫn còn tốt chán, trong phòng giam còn có thể ăn rau xanh củ cải, sau khi tôi và bạn gái bị trộm xong thì không trả nổi tiền phòng, chỉ có thể ngủ ở đầu giường thôi. Bạn gái của tôi còn bị mấy tên cướp khốn nạn cầm dao đâm bị thương, lúc đó còn tưởng rằng mình chết chắc rồi…”
Cô gái hôm qua mang theo vết thương đến công trường, sau khi nghỉ ngơi uống thuốc một đêm thì tinh thần đã khá hơn nhiều, nghe đến đó sắc mặt không khỏi trắng bệch: “Cảm ơn mọi người đã thu nhận chúng tôi. Cho dù tôi không bị chết đói thì đoán chừng cũng sẽ chết vì vết thương bị nhiễm trùng.”
Cô gái ném tạ sảng khoái giơ chén lên: “Chúng ta nên cảm ơn anh Tiêu, lão Hàn, còn có Tần thiếu gia và Tiểu Diệp. Nếu không phải có bốn vị dẫn dắt tổ chức, thật không biết tiếp theo nên qua cửa như thế nào.”
Ông chú râu ria cũng chủ động giơ lon bia quả dứa lên, nói: “Chúng tôi kính bốn vị một chén!”
Những người khác nhao nhao bắt chước, nâng Coca Cola, nước chanh, nước khoáng lên, vẻ cảm ơn trong mắt rất chân thành: “Thật sự cảm ơn anh Tiêu!”
“Cảm ơn bốn vị, có tổ chức thế này thật là tốt!”
Trong lòng Tiêu Lâu không khỏi ấm áp, mỉm cười nói: “Không cần cảm ơn đâu, chúng tôi cũng vì để qua cửa thôi.”
Anh nhìn ba người đồng đội của mình. Ba người phối hợp nâng đồ uống trong tay lên, đám người cùng nhau cụng chén.
Bữa cơm trưa bất ngờ này mặt dù không có gà vịt thịt cá thịnh soạn, nhưng có thể tùy ý ăn món thịt hộp mình thích, đồ ăn vặt, các loại mì ăn liền đủ vị, mọi người đã rất thỏa mãn rồi.
Sau bữa cơm trưa, Tiêu Lâu triệu tập mọi người cùng một chỗ, nói: “Tôi đoán là chỗ khó nhất của mật thất này chính là việc ông chủ nhà trọ Sơn Thủy và người tự do thuộc tổ chức thần bí bắt tay nhau, trộm sạch vật tư của chúng ta, lại dẫn nhóm phạm nhân đến, tiêu diệt toàn bộ chúng ta.”
Ngu Hàn Giang thấp giọng đồng ý: “Chúng ta đã giải quyết hai boss trong mật thất cấp C rồi, khả năng xuất hiện một boss khác không lớn.”
Thân phận của Lưu Đồng bị bại lộ nên uống thuốc độc tự sát. Thủ lĩnh mặt thẹo của nhóm phạm nhân bị Lưu Tiểu Nguyên vặn gãy cổ.
Đã xử lý xong hai con boss, tình huống tiếp theo sẽ không quá khó khăn.
Độ khó của mật thất dù sao cũng sẽ tăng lên theo từng cấp, mật thất 3 Bích đã đủ khó rồi, nếu không phải có tổ chức của nhóm Tiêu Lâu lập ra, nói không chừng nhóm người khiêu chiến này đã bị diệt sạch rồi. Sau trận đại chiến đêm qua, cả ngày hôm nay đều rất yên tĩnh, nếu như mọi người tiếp tục ở lại công trình, khả năng có thể trực tiếp qua cửa rất lớn.
Tiêu Lâu đề nghị: “Đợi ở chỗ này mặc dù có khả năng trực tiếp qua cửa, nhưng như vậy quá lãng phí số lượng vật tư này. Hay là chúng ta nghĩ cách nào đó bán vật tư dư thừa đi, đổi một ít kim tệ mang ra ngoài?”
Ngay từ đầu những người khiêu chiến đã sớm biết khủng hoảng tài chính sắp bùng nổ, tiền sẽ càng ngày càng trở nên không đáng giá, vậy nên phần lớn người khiêu chiến đã tiêu không ít tiền vào ngày đầu tiên. Vật tư được tích trữ sau khi tập hợp lại gần như có thể mở một cửa hàng tạp hóa.
Bây giờ mật thất sắp kết thúc rồi, nhưng những thứ này bọn họ cũng không mang ra được, bán đi đổi lấy tiền là cách xử lý tốt nhất.
Có một cô gái tính cách thận trọng lo lắng hỏi: “Nhưng bây giờ nội thành rất không an toàn, nếu như chúng ta cầm theo lượng lớn vật tư như thế này đi bán, lỡ như bị cướp mất thì sao?”
Cô gái bên cạnh gật đầu đồng ý: “Nghe nói trong nội thành vẫn còn một vài phần tử cấp tiến, đi khắp nơi phá phách cướp đoạt, chúng ta trực tiếp bày quầy bán đồ ăn thì khả năng bị cướp sẽ rất lớn.”
Tiêu Lâu cũng đã suy xét đến điểm này, ánh mắt đảo qua đám người, nói: “Tất cả mọi người thử nghĩ cách xem sao.”
Những người khiêu chiến cúi đầu khổ sở suy nghĩ.
Đúng lúc này, trong đầu Diệp Kỳ đột nhiên xuất hiện một ý tưởng: “Chúng ta có thể đem theo một ít vật tư đến những khu dân cư an toàn, chào hàng cho từng hộ gia đình!”
Đám người ngẩn người, đồng loạt quay đầu nhìn cậu.
Diệp Kỳ hưng phấn nói: “Lúc tôi còn học đại học, từng đi chào hàng đồ ăn vặt ngay trong khu ký túc xá. Gõ cửa chào hàng đương nhiên sẽ khiến cho người khác thấy phản cảm, có đàn anh đàn chị còn khinh khỉnh nhìn tôi, nhưng ở đây là thế giới khủng hoảng tài chính, chúng ta tới cửa chào bán đồ ăn, còn bán rẻ hơn giá thị trường, đây chẳng khác nào đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi!”
Tiêu Lâu cẩn thận nghĩ lại, cảm thấy Diệp Kỳ nói có lý, liền gật đầu: “Ý tưởng này rất được.”
Nhận được sự tán đồng từ thầy Tiêu, hai mắt Diệp Kỳ sáng bừng lên, tự hào nói tiếp: “Mỗi lần đi bán hàng chúng ta chỉ đem chút ít đồ trong ba lô đi bán thì sẽ không khiến những tên tội phạm cướp bóc kia chú ý. Mọi người có thể chia tổ ra để hành động, có thể chiếu cố lẫn nhau.”
Thiệu Thanh Cách sờ cằm, cười nói: “Cách này mặc dù phiền phức nhưng miễn cưỡng có thể dùng được.”
Tiêu Lâu nhìn về phía Ngu Hàn Giang, sau khi nhận được cái gật đầu từ hắn, anh mới mỉm cười nói: “Vậy cứ làm như thế đi. Chúng ta có mười sáu người, vừa hay có thể chia thành bốn tổ, tới những khu dân cư kia để chào bán hàng. Mỗi lần đi đừng mang quá nhiều vật tư, có thể bán bao nhiêu thì cứ bán bấy nhiêu.”
Tiêu Lâu nhìn về phía Thiệu Thanh Cách, hỏi: “Giá cả bao nhiêu thì thích hợp đây?”
Thiệu Thanh Cách nghĩ ngợi, nói: “Giá thị trường trong khủng hoảng tài chính sẽ tăng gấp đôi mỗi ngày, hôm nay là ngày thứ sáu, nếu tính như vậy thì hôm nay giá đã gấp lên 64 lần. Với giá tiền này, rất nhiều cư dân sẽ không thể kham nổi. Tôi đoán tiền tiết kiệm của cư dân thành phố cũng chẳng còn bao nhiêu, chúng ta cứ bán gấp mười lần đi.”
Diệp Kỳ mang giấy bút, nhanh chóng bắt đầu tính toán: “Một thùng mì ăn liên giá 2.000 kim tệ, gấp mười lần lên là 20.000 kim tệ, chúng ta còn lại mười thùng…” Cậu tính đi tính lại vài lần, hai mắt bỗng nhiên rực sáng: “Nếu như bán đi tất cả những vật tư còn dư lại, kiếm được trăm vạn không thành vấn đề!”
Những người khiêu chiến khác cũng không khỏi bắt đầu kích động: “Ông trời của tôi ơi, thế mà còn có thể kiếm tiền trong mật thất khủng hoảng tài chính sao?”
“Tôi còn tưởng 100.000 kim tệ ban đầu không đủ xài, sẽ bị chết đói…”
“Đi theo đại thần thật là tuyệt, còn có thể kiếm được tiền!”
Đám người nhao nhao cảm thán.
Ông chú râu ria hỏi một vấn đề mấu chốt: “Lợi nhuận sau cùng tính toán thế nào đây?”
Tất cả mọi người cùng nghĩ, công lao của bốn người này là lớn nhất, hẳn là nên chia 2:8, hoặc cùng lắm là 3:7, bất kể thế nào thì những người khác mót chút tiền lẻ tiêu vặt đã là tốt lắm rồi.
Tiêu Lâu lại mỉm cười nói: “Cứ chia theo lượng bán của mỗi đội, bán được bao nhiêu rồi chia đều cho đội viên.”
Anh cũng chẳng muốn tham chút lợi nhỏ này. Phí ăn ở trước đó đã lấy về gấp đôi rồi, hơn nữa số tiền mà sếp Thiệu kiếm được qua việc bán khống cổ phiếu đã hơn một trăm vạn, lời hơn nhiều so với việc bán phá giá những đồ dùng sinh hoạt này. Có sếp Thiệu ở đây, sau này bọn họ sẽ không lo thiếu tiền, không cần vì chút tiền bán sữa bò, bánh mì mà tranh cái chia chác thế nào với mọi người, như vậy quá hẹp hòi.
Tất cả mọi người đều có chút không tin tưởng.
Tiêu Lâu dứt khoác nói: “Bây giờ chúng ta bắt đầu chia đội, mỗi đội phải có thẻ chạy trốn và bảo vệ, trong bốn người sẽ có một người không mang vật tư, chỉ chịu trách nhiệm điều tra tình hình xem có an toàn hay không. Sau khi xác nhận khu dân cư an toàn thì ba người còn lại mới gõ cửa bán hàng, tiền kiếm được của mỗi đội sẽ chia đều cho bốn, mọi người thấy sao?”
Những người khiêu chiến hoàn toàn không có ý kiến gì, tỏ vẻ anh Tiêu nói gì nghe nấy.
Mười sáu người khiêu chiến được chia thành bốn nhóm A, B, C, D, bốn người Tiêu Lâu mỗi người dẫn một đội, trong ba lô đựng một ít vật tư, cùng nhau đi về phía nội thành.
Ngu Hàn Giang đưa tổ A đi trước. Hắn tìm tới một khu dân cư có hoàn cảnh tương đối ổn, điều tra sơ qua bằng thẻ [Dịch chuyển tức thời], phát hiện khu dân cư này rất yên tĩnh, tất cả cư dân đều trốn trong nhà, cũng không có giấu vết xuất hiện cướp bóc, vì thế hắn nhanh chóng truyền tin cho những người khác.
Tổ A đi tới tầng 1, tổ B đi tới tầng 2…
Mười sáu người nhanh chóng đi vào khu dân cư, bắt đầu công việc “tới cửa chào hàng bán đồ ăn”.
Tiến độ tổ D của Diệp Kỳ là nhanh nhất.
Thiếu niên có dáng vẻ mi thanh mục tú, nhìn qua hoàn toàn không có lực công kích, miệng lại nói rất ngọt, lúc cười lên mặt mày tràn đầy vẻ phấn chấn của tuổi thanh xuân, lúc gõ cửa gọi chú dì cực kỳ thuận miệng.
Những người dân thành phố này mấy ngày nay đều bị dọa cho trốn biệt trong nhà không dám ra ngoài, tựa như chim sợ cành cong.
Sau khi nhìn thấy thiếu niên không có chút lực công kích nào như Diệp Kỳ từ mắt mèo, sự cảnh giác của những người dân thành thị nhanh chóng giảm xuống, lại thêm việc Diệp Kỳ đưa trực tiếp đưa đồ ăn ra, cười nói: “Dì ơi, mọi người có cần thức ăn không? Ở chỗ này của cháu có rất nhiều sữa bò và bánh mì lắm, có thể bán giá thấp cho mọi người.
Lúc này dân thành phố mới phản ứng được là cậu đang đi buôn bán dạo, liền hỏi giá cả qua khe cửa: “Bao nhiêu tiền vậy?”
Diệp Kỳ nghiêm túc đưa danh sách giá cả của các vật phẩm qua khe cửa, đối phương lại nhét kim tệ từ khe cửa, Diệp Kỳ cũng chuyển sữa bò, bánh bích quy vào trong. Cũng không thể trách những người dân thành phố này quá cảnh giác, ở trong hoàn cảnh này mà dám mở cửa đã rất to gan rồi…
Cũng may là sau khi Diệp Kỳ bán được đơn hàng thứ nhất, những người hàng xóm ở cách vách nghe được động tĩnh cũng nhao nhao mở cửa tìm cậu tranh mua.
So với giá hàng hóa tăng gấp 64 lần hôm nay, thiếu niên chỉ bán giá gấp mười này quả thật chẳng khác gì thiên sứ!
Diệp Kỳ rất nhanh đã bị một đám bác gái vây quanh: “Còn mì ăn liền không?”
“Tôi muốn mua chocolate, chỗ cậu có không?”
“Nhóc con, cho tôi một thùng sữa bò!”
Diệp Kỳ gọi tổ viên của tổ mình tới, vật tư được chào bán trong nháy mắt đã hết sạch.
***
Tổ của Ngu Hàn Giang tiến triển cũng không tệ.
Bản thân hắn không đến cửa chào hàng, bởi vì hắn tự biết nét mặt của mình quá mức nghiêm khắc, vừa mới gõ cửa nói xin chào, có khi người ta đã tưởng là hắn tới để cướp bóc. Vậy nên hắn dứt khoác giao nhiệm vụ chào hàng cho một cô gái trong tổ, hắn chỉ phụ trách điều tra và bảo vệ.
Giọng nói của các cô gái mềm mại, thái độ ôn hòa, nhanh chóng xóa bỏ sự cảnh giác của các cư dân, bán sạch hàng hóa trong túi.
Tổ do Thiệu Thanh Cách và Tiêu Lâu dẫn đội cũng rất thuận lợi.
Hoàn cảnh của khu dân cư này rất tốt, tố chất của cư dân cũng tương đối cao, không hề xảy ra tranh đoạt, mọi người đều cẩn thận lấy tiền mua đồ ăn, sau đó nhanh chóng trở về nhà đóng cửa lại.
Lần đầu đi bán hàng, thắng lợi trở về.
Mọi người rất tự tin, bắt đầu bán từng gói từng gói đồ ăn cho các nhà quanh tiểu khu. Có một điều tra viên chuyên nghiệp như Ngu Hàn Giang, tội phạm cướp bóc rải rác gần đó đều bị hắn trấn áp bất kể quy mô, những người khiêu chiến rất thoải mái bán hàng.
Đến khi trời sắp tối, cuối cùng đã bán hết một nửa số vật tư trong công trường.
Tất nhiên trong quá trình bán hàng cũng gặp vài đứa trẻ lang thang đã nhịn đói mấy ngày, các cô gái mềm lòng bèn cho bọn nhỏ đồ ăn miễn phí, còn gặp những kẻ nhăm nhe rình rập hòng cướp ba lô của bọn họ, nhưng tất cả đều bị đội trưởng Ngu đuổi đi.
Mọi người bận rộn cả ngày, đến khi trời tối mới cùng nhau quay về tập trung ở công trường.
***
Ngày thứ bảy, giá hàng tiếp tục tăng vọt.
Sáng sớm những người khiêu chiến lại cầm vật tư đi chào hàng. Bọn họ đến vài khu dân cư, có vài dân thành phố đã quen biết bọn họ, đồn với nhau rằng “trong tay người xứ khác có đồ ăn, còn bán rất rẻ.”
Phần lớn dân thành phố đều có chút tiền tiết kiệm trong tay, trong nhà cũng có trữ hàng, tự nhiên sẽ không trực tiếp cướp bóc, đánh người.
Một vài ông bà lão nghe được lời đồn ở chỗ người xứ khác có bán đồ ăn, bọn họ bèn thành lập một tổ chức tự phát, chuẩn bị gom tiền định tới mua chút đồ giá rẻ.
Diệp Kỳ dứt khoác dựng một cái sạp hàng tạm thời ngay trong khu dân cư, bắt đầu bán đồ tại chỗ.
Những người khiêu chiến khác cũng học theo, đến buổi chiều gần như toàn bộ vật tư đã bán hết.
Hoàng hôn buông xuống, mọi người quay về công trường kiểm kê thu hoạch hôm nay.
Tổ của Diệp Kỳ là tổ bán được nhiều nhất, mỗi người được chia tới 150.000 kim tệ; thu nhập của các cá nhân ở ba tổ khác cũng đều nằm trong khoảng từ 100.000 đến 120.000 kim tệ. Lại thêm trước đó Tiêu Lâu đã lấy lại tiền phòng từ chỗ ông chủ của nhà trọ Sơn Thủy cho mọi người, nghĩa là 100.000 ban đầu nhận được không hề mất đi đồng nào, cuối cùng còn kiếm được lời.
Mọi người nhìn kim tệ vàng óng trong tay đều có chút không dám tin tưởng.
Vốn dĩ mọi người còn lo sẽ không sống nổi trong mật thất này, ai ngờ được đến lúc này, có thể thuận lợi sống sót còn có thể kiếm được tiền chứ?