Trong nhà trọ Sơn Thủy, ông chủ và tên trộm đã bắt đầu hành động.
Bên tai truyền đến một chuỗi tiếng động lục lọi, bọn chúng nhanh chóng tìm được vật tư giấu dưới gầm giường, đồng thời lanh lẹ khiêng thùng đi, những người khiêu chiến bị hít phải thuốc mê hoàn toàn không biết gì.
Phòng 206, phòng 205…
Hai người hành động cấp tốc, trực tiếp chuyển vật tư xuống dưới tầng.
Ông chủ đã sớm chuẩn bị một chiếc xe chở hàng từ trước, Tiêu Lâu và Ngu Hàn Giang ăn ý mặc [Áo choàng tàng hình], đứng chờ ở bên cạnh xe hàng, chỉ thấy bên trong xe hàng là từng thùng sữa bò, nước khoáng, mì ăn liền, chocolate, bánh bính quy,… được xếp ngay ngắn.
Trong lòng Tiêu Lâu chấn động vô cùng. Hai tên khốn này rốt cuộc đã ăn trộm bao nhiêu vật tư của “người xứ khác”?!
Nguyên một xe vật tư, gần như có thể mở được một siêu thị mini rồi.
Đúng lúc này, bên tai hai người truyền đến giọng nói của ông chủ nhà trọ: “Lão Lưu, anh cảm thấy lần này chúng ta có thể kiếm được bao nhiêu tiền?”
Người đàn ông trung niên dùng giọng nói khàn khàn đáp: “Đừng nôn nóng, sau hai ngày nữa, vật tư dự trữ của những người dân trong thành phố kiểu gì cũng sẽ xài hết, siêu thị đã ngừng bổ sung hàng không mua được thức ăn, giao thông tê liệt không thể chạy trốn được, bọn họ không thể nằm yên chờ chết được. Đến lúc đó tôi bày một cái sạp hàng tạp hóa ở quảng trường trung tâm để bán đống đồ này với giá cao, nhất định là trong tay cư dân thành phố vẫn còn tiền tiết kiệm, kiếm mấy chục triệu vô tư.”
Ông chủ nhà trọ cười híp mắt nói: “Ý tưởng này không tồi! Không ngờ trộm nhiều hàng hóa của đám người xứ khác lại có tác dụng lớn như vậy. Mà này, làm sao anh biết khủng hoảng tài chính sẽ nổ ra?”
Người đàn ông trung niên đáp: “Trước kia tôi cũng không biết. Nhưng ông chủ đã nói cho tôi, cứ kiếm tiền bằng cách đi theo lũ người xứ khác, bọn chúng mua cái gì thì chúng ta trộm thứ đó, nhất định sẽ không sai.”
Tiêu Lâu và Ngu Hàn Giang nghe đến đó, trong lòng không khỏi cảm thấy kinh hãi.
“Ông chủ” mà hắn nói chắc chắn không phải là ông chủ nhà trọ mà càng giống cấp trên của hắn hơn.
Tiêu Lâu nghi ngờ: “Chẳng lẽ trong mật thất này còn có boss mạnh hơn nữa? Hay là trong thế giới thẻ bài có một tổ chức chuyên đối đầu với chúng ta?”
Ngu Hàn Giang nhíu mày, nhẹ giọng ghé vào bên tai Tiêu Lâu nói: “Khả năng trong cùng một mật thất có nhiều boss không lớn, tôi càng thiên về khả năng trong thế giới mật thất có một tổ chức chuyên đối phó với những “người xứ khác” như chúng ta, cản trở chúng ta vượt ải. Tổ chức này phái rất nhiều người tự do phân tán vào các mật thất cùng một lúc, tên trộm này có lẽ là một thành viên của tổ chức ấy.”
Tiêu Lâu cũng cảm thấy suy đoán của đội trưởng Ngu rất hợp lý. “Ông chủ” trong miệng tên trộm kia khiến trong lòng anh cảm thấy rất bất an. Người kia hẳn là biết rất nhiều thông tin, cũng hiểu rất rõ về những người khiêu chiến, còn chuyên đối phó với những người khiêu chiến nữa chứ…
Hơn nữa, thành viên trong tổ chức có thủ đoạn độc ác, gϊếŧ người không chớp mắt, có cảm xúc căm thù, bài xích cực kỳ rõ rệt đối với “người xứ khác”.
Có loại tổ chức như thế này tồn tại, sau này bọn họ vượt ải sẽ càng ngày càng khó.
Ánh sáng của ngọn nến tiến vào tầng một, hiển nhiên là hai người này đã trộm sạch tầng hai rồi. Tiêu Lâu nhìn đếm ngược trên kỹ năng [Đào Hoa Nguyên Ký] của thẻ bài [Đào Uyên Minh], nói: “Chỉ còn mười phút nữa thôi, đội trưởng Ngu, chúng ta phải nhanh chóng hành động thôi.”
Ngu Hàn Giang gật gật đầu: “Bắt sống bọn chúng, tôi muốn biết càng nhiều thông tin về tổ chức này càng tốt.”
Hắn quan sát bốn phía quanh nhà trọ, thấp giọng nói với Tiêu Lâu: “Bọn chúng đang trộm đồ ở tầng một, tôi yểm hộ cậu, trước tiên cậu lập cạm bẫy vòng tròn ở trần nhà tầng một, chờ đến khi bọn chúng đi ra thì dùng vòng tròn trói bọn chúng lại, tôi ẩn núp bên cạnh sẽ bắt hai tên này lại.” Hắn dừng lại một chút, lại nói tiếp: “Đúng rồi, vẽ giúp tôi vài cái vòng tròn để làm vũ khí đi.”
“Không thành vấn đề.” Tiêu Lâu lấy thẻ [Compa] cấp S ra, mặc [Áo choàng tàng hình] đi vào nhà trọ cùng đội trưởng Ngu, vẽ rất nhiều vòng tròn trên mặt đất tầng một, điều khiển cho vòng tròn lơ lửng trên trần nhà, sau đó còn vẽ thêm mấy cái vòng tròn đưa cho Ngu Hàn Giang.
Vòng tròn kim loại mảnh như sợi tơ, có thể quấn quanh cổ tay làm vũ khí. Chất liệu của thứ kim loại này rất tốt, khó kéo đứt, sau khi vòng quanh cổ rồi kéo ngược về sau thậm chí còn có thể cắt đứt cổ người.
Hai người chuẩn bị sẵn sàng, trong máy nghe trộm cũng nhanh chóng truyền ra tiếng động.
Ông chủ và tên trộm chuyển vài cái thùng từ phòng 108 ra, ông chủ còn cười híp mắt nói: “Hai cô gái ở phòng 108 đều xinh đẹp quá, cứ thẳng tay gϊếŧ chẳng phải tiếc quá sao? Không bằng thừa dịp hai người hôn mê, chúng ta, hà hà hà…”
Tiếng cười hèn mọn khiến lưng Tiêu Lâu lạnh buốt.
Không nói đến chuyện trộm đồ, còn muốn ra tay với mấy cô gái, quả thật là không bằng súc sinh!
Ông chủ chưa kịp hành động đã bị người đàn ông trung niên ngăn lại: “Đừng làm mọi chuyện phức tạp, nếu như muốn phụ nữ thì sau này vẫn còn rất nhiều. Trước tiên ông cứ chuyển hết vật tư vào trong xe, tôi xuống tầng hầm lấy thêm xăng lên đây, chỉ cần đốt cái nhà trọ này thì sẽ không có ai biết chúng ta đã làm gì.”
Ông chủ có chút không cam lòng thở dài: “Được.”
Hai người định chia ra hành động, nào ngờ đúng lúc này, vô số vòng tròn kim loại đột nhiên giáng thẳng từ trên trời xuống!
Tiêu Lâu đã rất thuần thục trong việc điều khiển vòng tròn kim loại, cộng với việc trên tay ông chủ đang cầm theo một ngọn nến, dưới hoàn cảnh có ánh sáng, anh thấy rất rõ vị trí của hai người họ, chuẩn xác không lệch một ly mà trói chặt hai người lại bằng vòng tròn.
Ngu Hàn Giang mặc [Áo choàng tàng hình] cũng ra tay.
Bước chân của người đàn ông như bay, gần như chỉ trong nháy mắt đã vòng ra sau lưng của ông chủ và người đàn ông trung niên, sợi tơ màu bạc trong tay trực tiếp quấn lên cổ người đàn ông trung niên. Một tay khác của hắn rút [Dao gọt hoa quả] ra, nhắm vào lưng ông chủ.
Ông chủ và người đàn ông trung niên bị biến cố xảy ra bất ngờ làm cho không kịp trở tay.
Người đàn ông trung niên biến sắc, vừa thoáng nghĩ đến chuyện dùng [Áo choàng tàng hình], bên tai đột nhiên truyền đến một giọng nói trầm thấp, lạnh lùng: “Không được nhúc nhích, nếu dám cử động dù chỉ một chút, tao sẽ siết chết mày.”
Giọng nói quen thuộc, rõ ràng là Ngu Hàn Giang ở phòng 207.
Khóe miệng người đàn ông trung niên run rẩy kịch liệt, trong mắt lóe một tia tàn nhẫn: “Mày quay lại rồi?!”
Ngu Hàn Giang thản nhiên đáp: “Đừng nói nhảm, ra ngoài.”
Tiêu Lâu tiếp tục điều khiển vòng tròn. Những vòng tròn dưới sự điều khiển của anh giống như có linh tính, vòng kim loại mảnh như sợi tơ bắt đầu siết chặt hai người, cánh tay, hai chân đều không có cách nào cử động được.
Ông chủ bị dọa đến xanh mặt, nhợt nhạt nói: “Hai, hai vị, chuyện gì cũng phải từ từ!”
Tiêu Lâu lạnh nhạt nói: “Không cần phải nói nhiều, đi thôi.”
Ngu Hàn Giang áp giải bọn chúng từ phía sau, đẩy hai người ra cửa.
Hai người bị vòng tròn lớn trói chặt, hành động bất tiện, lảo đảo đi đến gần xe hàng.
Tiêu Lâu thấp giọng nói với Ngu Hàn Giang: “Tôi không thể đưa bọn chúng vào Đào Hoa Nguyên được, nếu không thì chúng ta lái thẳng xe hàng trở về?” Dừng lại một chút, anh nói tiếp: “Nhưng ở trong này phần lớn là vật tư của người khiêu chiến, nếu chúng ta cứ lái xe hàng bỏ đi thì những người kia phải làm sao bây giờ?”
Ngu Hàn Giang nói: “Để lại một mảnh giấy ở nhà trọ đi, bảo bọn họ tám giờ sáng mai đến công trường tìm chúng ta.”
Tiêu Lâu cảm thấy biện pháp này có thể thực hiện được, quay người đi vào bàn tiếp tân trong nhà trọ tìm giấy bút viết lời nhắn, sau đó nhanh chóng nhét vào từng phòng một.
Lúc quay trở lại xe hàng, Ngu Hàn Giang đã vặn ngược cánh tay của hai người kia ra sau lưng, dùng tơ kim loại trói chúng lưng tựa lưng vào nhau. Cứ như vậy, bọn chúng không thể thoát khỏi trói bược, dù có thẻ bài ẩn thân cũng vô dụng.
Phòng ngừa hai tên này còn cướp được thẻ bài đặc hiệu nào đó mà thừa cơ chạy trốn, Ngu Hàn Giang quyết định nhìn chằm chằm bọn chúng.
Hắn hỏi Tiêu Lâu: “Thầy Tiêu có biết lái xe không?”
Tiêu Lâu gật nhẹ đầu: “Tôi từng thi bằng lái rồi, nhưng mà chỉ thi bằng loại C thôi, chỉ có thể lái xe con, không lái được loại xe hàng cỡ lớn này.”
Ngu Hàn Giang nói: “Vậy cứ để tôi lái, cậu trông coi bọn chúng.”
Hắn áp giải hai người vào thùng xe, giao cho Tiêu Lâu trông coi, bản thân thì ngồi vào ghế lái, thuần thục khởi động xe.
Giữa đêm khuya, có một chiếc xe hàng chở theo một lượng lớn vật tư chạy trên đường phố, hướng về phía công trường bằng tốc độ cực nhanh.
***
Lúc này ở công trường.
Thiệu Thanh Cách buồn bực ngán ngẩm nằm ở dưới cây đào, gối hai tay sau đầu, nheo mắt lại, nhàn nhã thoải mái ngắm nhìn hoa đào nở khắp núi đồi, trông như một khách du lịch đến đây ngắm cảnh giải sầu.
Mặt mũi Diệp Kỳ trông vô cùng căng thẳng, nhỏ giọng thì thào: “Sao đội trưởng Ngu và thầy Tiêu còn chưa về nữa?’
Thiệu Thanh Cách nhíu mày: “Không cần phải lo đâu, hai người đó lợi hại hơn cậu tưởng nhiều lắm.”
Diệp Kỳ nhìn thời gian đếm ngược của Đào Hoa Nguyên, căng thẳng siết chặt nắm đấm: “Còn ba phút nữa là Đào Hoa Nguyên biến mất rồi, không phải thầy Tiêu nói anh ấy có thể đưa đội trưởng Ngu vào mọi lúc sao? Không phải bọn họ xảy ra chuyện gì rồi chứ?”
Thiệu Thanh Cách vẫn luôn bình tĩnh lúc này cũng nhận ra có gì không ổn, hẳn đột nhiên ngồi bật dậy, nhìn thời gian đếm ngược ở góc bên phải, khẽ cau mày: “Có khả năng bọn họ gặp phải chuyện phiền phức, chờ lát nữa ra khỏi đây tôi sẽ gửi tin nhắn hỏi thăm một chút.”
Đếm ngược về số 0, không gian Đào Hoa Nguyên đóng lại, Thiệu Thanh Cách và Diệp Kỳ bị cưỡng chế ném ra ngoài.
Hai người và rất nhiều vật tư đồng thời xuất hiện trong căn phòng trống mà Tiêu Lâu đã mở Đào Hoa Nguyên.
Công trường đen kịt một màu vẫn yên tĩnh như cũ.
Diệp Kỳ vểnh tai lên nghe ngóng động tĩnh xung quanh, nói: “Hình như có tiếng xe đang tới gần…”
Thiệu Thanh Cách trực tiếp lấy điện thoại nhắn tin cho Tiêu Lâu: [Đào Hoa Nguyên đã biến mất rồi, sao hai người vẫn chưa quay về?]
Tiêu Lâu đang ngồi trong xe, điện thoại nhét trong túi nên không nhìn thấy tin nhắn.
Kỹ thuật lái xe của Ngu Hàn Giang là hạng nhất, xe hàng chạy vừa ổn định lại vừa nhanh, trong nháy mắt đã đến công trường.
Đèn xe chiếu sáng cả công trường tối om, Diệp Kỳ giống như một con thỏ nhỏ bị kinh sợ nhảy dựng lên, nhanh chóng lẻn đến bên cửa sổ nhìn về phía xa, nói: “Có chuyện gì xảy ra thế? Đừng nói là người xấu tìm tới cửa nhé?”
Cậu cảnh giác lấy [Dao gọt trái cây] ra, bày ra tư thế sẵn sàng chiến đấu.
Lúc này, điện thoại của Thiệu Thanh Cách rốt cuộc cũng sáng lên, Tiêu Lâu gửi tới một tin nhắn: [Xe hàng là do chúng tôi lái tới đấy, anh và Diệp Kỳ cũng xuống đi.]
Thiệu Thanh Cách nhẹ nhàng thở hắt ra, nói với Diệp Kỳ: “Là hai người đội trưởng Ngu.”
Lúc này Diệp Kỳ mới thu lại [Dao gọt trái cây], nhanh chóng chạy theo Thiệu Thanh Cách xuống tầng xem tình hình.
Một chân Ngu Hàn Giang đạp phanh, vững vàng dừng xe lại. Hắn rời khỏi ghế lại, nhanh chóng vòng ra phía sau mở cửa xe hàng, gọi: “Thầy Tiêu, tới nơi rồi.”
Tiêu Lâu đẩy hai người ra khỏi thùng xe, sắc mặt hai tên đang bị trói chặt cực kỳ khó coi.
Theo ánh sáng của đèn xe, Diệp Kỳ nhìn thấy rất rõ khuôn mặt của hai người.
Cậu biết ông chủ của nhà trọ, người đàn ông trung niên còn lại thì chưa gặp, chỉ thấy hắn ta khoảng chừng bốn mươi tuổi, có một đôi mắt đen nhánh sâu thẳm, mũi cao thẳng, mặc dù không thể nói là đẹp trai nhưng ngũ quan trông lại cực kỳ đoan chính.
Diệp Kỳ đột nhiên sững sờ: “Người này không phải là vị luật sư Tề kia sao? Lần trước em từng gặp hắn trong mật thất rồi!”
Tiêu Lâu quay đầu nhìn về phía Diệp Kỳ: “Ý em là hắn chính là vị luật sư đã kêu gọi mọi người gom vật tư lại, cùng nhau đến công trường sao?”
Nhớ lúc Diệp Kỳ kể lại những gì mình trải qua còn rất bội phục vị luật sư kia, nói rằng may mà có một vị luật sư tài giỏi như vậy dẫn đầu, tập hợp các người khiêu chiến lại với nhau, giúp mọi người sống đến ngày thứ năm.
Không ngờ rằng vị “luật sư dẫn đầu” kia lại chính là boss!
Sắc mặt Diệp Kỳ rất khó coi: “Đ* má! Hóa ra ông chính là nội gián! Nói như vậy, lúc ấy ông tìm đủ mọi lý do thuyết phục chúng tôi, tập trung mọi người lại tain công trường, người sau đó dẫn lũ phạm nhân đến gϊếŧ sạch tất cả chúng tôi cũng là ông sao?”
Người đàn ông trung niên hơi nheo mắt lại: “Đúng vậy. Tao nhớ mày, mày là thằng sinh viên gảy đàn guitar.”
Diệp Kỳ giận dữ, gần như muốn bổ nhào sang bên đó cắn người nhưng lại bị Ngu Hàn Giang cản lại.
Ngu Hàn Giang lạnh lùng nói: “Xem ra hắn có thể đi xuyên qua các thế giới mật thất, đồng thời dùng những thân phận khác nhau trong các thế giới mật thất. Lúc Diệp Kỳ gặp được thì hắn là luật sư Tề; lúc chúng ta gặp được thì tên hắn là Từ Chính Dương. Quả nhiên là trước đó hắn sẽ gϊếŧ chết một người khiêu chiến rồi thế chỗ người đó.”
Ở thế giới mà Diệp Kỳ từng trải qua, hắn đã gϊếŧ chết luật sư Tề để thế chỗ, sau đó dùng thân phận luật sư Tề dẫn tất cả người khiêu chiến đến công trường, gọi đoàn tù nhân vượt ngục đến gϊếŧ sạch người khiêu chiến.
Mà ở lần mật thất này, người hắn gϊếŧ chết tên là Từ Chính Dương. Hắn thay thế đối phương trọ lại ở nhà trọ Sơn Thủy, ăn trộm vật tư, nếu như không phải do Tiêu Lâu và Ngu Hàn Giang ngăn cản, vừa rồi hắn đã dùng một mồi lửa đốt sạch nhà trọ Sơn Thủy rồi.
Ngu Hàn Giang kề [Dao gọt trái cây] vào yết hầu người trước mặt, giọng nói lạnh đến mức gần như đóng băng: “Tên thật của mày là gì? Ai phái mày tới đây?”
Ánh mắt của người đàn ông trung niên nham hiểm như rắn độc. Hắn hung tợn đảo mặt qua gương mặt của cả bốn người, sau đó dùng giọng nói âm trầm như tới từ địa ngục nghiến từng chữ: “Người xứ khác đều đáng chết!”
Dao của Ngu Hàn Giang ngay lập tức ấn vào mấy ly, nghiêm nghị nói: “Thành thật trả lời, ai phái mày tới đây? Ông chủ mà mày nói là ai?”
Trên cổ của người đàn ông trung niên đã xuất hiện một vết rạch rỉ ra máu đỏ, hắn nhìn về phía Ngu Hàn Giang, khóe miệng đột nhiên nhếch lên thành một đường cong quỷ dị, đợi đến lúc Ngu Hàn Giang nhận ra không ổn thì cũng đã muộn rồi.
Dịch độc màu đen trào ra từ khóe miệng tên đàn ông trung niên, hắn vừa cắn chất độc giấu trong răng mình.
Tiêu Lâu bàng hoàng nhìn cái xác đổ ập xuống: “Uống thuốc độc tự sát sao?!”
Kịch độc, mất mạng trong nháy mắt.
Diệp Kỳ trừng lớn hai mắt, giọng nói cũng có chút run rẩy: “Chuyện này, sao lại giống mấy tên tử sĩ trong phim võ hiệp quá vậy? Làm việc không thành công, vì không muốn bán đứng ông chủ mà hắn trực tiếp tự sát luôn?”
Thiệu Thanh Cách nheo mắt nhìn thi thể trước mặt, nói: “Xem ra ông chủ của hắn ta không hề đơn giản, thế mà có thể khiến thuộc hạ tử trung vì mình như thế.”
Sắc mặt Ngu Hàn Giang lạnh đến đáng sợ.
Hắn cất [Dao gọt trái cây], nhìn về phía ông chủ nhà trọ đang vừa run rẩy vừa co quắp nằm bên cạnh.
Ông chủ nhà trọ bị ánh mắt sắc bén của hắn nhìn qua, ngay lập tức mặt mày trắng bệch điên cuồng lắc đầu: “Đừng gϊếŧ tôi! Tôi không biết gì hết!”
Ngu Hàn Giang lạnh lùng hỏi: “Không phải ông là đồng bọn của hắn sao? Ông cho rằng tôi sẽ tin ông không biết cái gì hết à?”
Giọng nói của ông chủ run rẩy: “Tôi, tôi chỉ biết tên hắn là Lưu Đồng, hình như đến từ thành phố Mặt Trăng… Mấy ngày trước hắn đến chỗ này của chúng tôi, nói muốn đầu tư cổ phần vào nhà trọ của tôi, cùng tôi kiếm tiền. Kiếm tiền, tôi chắc chắn không từ chối rồi, thế là hợp tác với hắn luôn…”
Ngu Hàn Giang nói: “Cho nên ông mới mở hắc điếm, bắt tay với hắn trộm đồ của người xứ khác?”
Ông chủ cúi đầu, nói: “Tôi, tôi cũng chỉ bất đắc dĩ thôi, nếu như không hợp tác với hắn, hắn nói sẽ gϊếŧ tôi, thay thế thân phận ông chủ nhà trọ của tôi, tôi, tôi cũng chỉ vì muốn bảo toàn mạng sống nên mới hợp tác với hắn!”
Tiêu Lâu thản nhiên: “Bảo toàn mạng sống? Sao tôi thấy ông có vẻ thích thú lắm mà.”
Sắc mặt ông chủ rất xấu hổ, biết cuộc đối thoại giữa mình và đồng bọn đã bị Tiêu Lâu nghe được, ông ta cũng chẳng biết phản bác thế nào, đành phải run rẩy cầu xin tha thứ: “Xin các vị thả tôi ra đi mà, đống vật tư này tôi đều cho các vị hết…”
Diệp Kỳ giận dữ quát: “Cho cái rắm! Những thứ này vốn đều là do ông trộm mà!”
Ngu Hàn Giang thấp giọng hỏi: “Chuyện liên quan đến ông chủ mà Lưu Đồng từng nhắc tới, ông biết được bao nhiêu?”
Ông chủ nhà trọ ngẩn người, lắc đầu nói: “Không rõ lắm. Hắn chỉ nói ông chủ của hắn vừa có quyền vừa có tiền, đi theo ông chủ nhất định sẽ có được một cuộc sống tốt. Còn nói rằng nếu gϊếŧ được người xứ khác thì có thể nhận được món tiền thưởng kếch xù, một mạng người đáng một trăm vạn…”
Bốn người nhìn nhau, đáy lòng đều dâng lên một tia lạnh lẽo.
Mẹ nó còn có thể nhận được tiền thưởng?! Đây là đang xem những người khiêu chiến như chuột bạch sao?!
Tiêu Lâu trầm mặc một lát, mở miệng nói: “Thế giới mật thất vốn do bốn người gác cửa sáng tạo ra, hành động của người tự do không chịu sự quản lý của bọn họ, có lẽ có người cảm thấy gϊếŧ chết chúng ta có thể có lợi nên mới sáng lập ra một tổ chức đặc biệt nhằm vào chúng ta, gây rắc rối cho chúng ta.”
Thiệu Thanh Cách đồng ý nói: “Tổ chức này treo thưởng bằng “tiền thưởng”, gϊếŧ chết chúng ta có thể nhận được tiền, tổ chức kỷ luật nghiêm minh, người bị bắt thà chọn tự sát cũng không để lộ tin tức… Chúng ta bắt gặp một tên ở mật thất 3 Bích, nói không chừng những mật thất sau này sẽ còn gặp rất nhiều.”
Tiêu Lâu đau đầu đè lại huyệt thái dương: “Đáng tiếc là chúng ta không hề biết tổ chức này gọi là gì, tổng bộ ở đâu, ông chủ là ai, mỗi mật thất sẽ phái bao nhiêu người đến đối phó chúng ta? Thật khó lòng mà phòng bị được!”
Đúng lúc này, hắn phát hiện Ngu Hàn Giang đột nhiên ngồi xổm xuống, cởϊ qυầи áo thi thể ra kiểm tra.
Chỉ thấy ở vị trí tim của người chết có một hình xăm kỳ quái hình đầu lâu. Dưới ánh sáng u ám, hình xăm màu đen kia lại càng lộ ra vẻ quỷ dị. Kỳ quái hơn theo thi thể dần dần cứng đờ, hình xăm kia thế mà lại dùng tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được biến mất không một dấu vết.
Tinh thần Tiêu Lâu chấn động: “Có phải là dấu hiệu của tổ chức ấy không?”
Ngu Hàn Giang đứng dậy, nói: “Rất có thể. Những người tự do này đã bị tẩy não hoàn toàn, biến thành tử sĩ, mục tiêu của bọn chúng chính là chạy khắp các mật thất sinh tồn, săn gϊếŧ người khiêu chiến trong mật thất để nhận được số tiền thưởng kếch xù.”
Đám người trầm mặc một lát, Diệp Kỳ nhịn không được phỉ nhổ: “Khắp thế giới mật thất đều là bẫy!”
Nhớ tới mật thất trước đó mình từng trải qua, đáy lòng cậu lại run rẩy. Lúc ấy, tất cả mọi người đều rất tín nhiệm vị “luật sư Tề” kia, đi theo đối phương vào công trường, nghe theo đề nghị phân phối vật tư của đối phương, thuận lợi sống được đến ngày thứ năm. Ngay cả lúc cuối cùng bị lũ phạm nhân gϊếŧ chết, Diệp Kỳ vẫn còn nghĩ nhất định là do mấy tên ngu xuẩn nửa đêm nấu mì đã dẫn phạm nhân đến.
Không ngờ rằng hóa ra là do vị luật sư Tề được mọi người tin tưởng kia lập ra bẫy rập để gϊếŧ hết những người khiêu chiến.
Dựa theo cách tính một mạng người bằng 1.000.000 tiền thưởng, ở thế giới trước, ít nhất thì tên khốn này cũng đã kiếm được vài chục triệu kim tệ!
Để nhóm người tự do chạy khắp nơi trong mật thất sinh tồn, chuyên gϊếŧ hại người khiêu chiến, tổ chức này thật đáng sợ!
Nhận thấy vẻ mặt Diệp Kỳ rất khó coi, Tiêu Lâu khẽ thở dài, đè lại bả vai của cậu, nói: “Sau này không được tin tưởng người khác dễ dàng như vậy, cho dù người đó đối với chúng ta rất tốt nhưng có khi mục đích thật sự lại là vì muốn gϊếŧ chết chúng ta.”
Sau khi những người khiêu chiến trải qua nhiều phản bội như vậy thì sẽ rất khó lòng tin tưởng đồng đội hoàn toàn.
Tiêu Lâu cuối cùng cũng hiểu được vì sao có nhiều người khiêu chiến như vậy nhưng không có một đội nhóm nào có thể vượt ải mật thất cấp SS.
Người tự do và người khiêu chiến khó lòng phân biệt được. Người tự do ngụy trang làm người khiêu chiến rất có thể sẽ lấy việc gϊếŧ người khiêu chiến làm mục tiêu nhiệm vụ.
Khủng hoảng niềm tin.
Đây mới là hạt giống đáng sợ nhất mà thế giới mật thất chôn vào lòng tất cả người khiêu chiến.