Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thẻ Bài Mật Thất

Chương 51: Khủng Hoảng Tài Chính (11) – Thiếu Niên Thần Bí

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ngu Hàn Giang để Tiêu Lâu và Thiệu Thanh Cách ở lại kho hàng để trông coi vật tư, bản thân thì nhanh chóng đuổi theo thiếu niên kia.

Đối với quyết định của Ngu Hàn Giang, Tiêu Lâu và Thiệu Thanh Cách không có ý kiến gì hết, dù sao truy vết cũng là sở trường của đội trưởng Ngu, hai người bọn họ mà đi theo không chỉ kéo chậm tốc độ, nói không chừng còn bứt dây động rừng.

Đường phố lúc về đêm cực kỳ yên tĩnh.

Ngu Hàn Giang rời khỏi thị trường trang trí nội thất, nhanh chóng phát hiện thiếu niên kiaa.

Đèn đường chiếu xuống, thiếu niên và xe ba gác của cậu ta tạo thành một vệt bóng đen trên nền đất. Thể lực của cậu ta rất bình thường, đưa theo một cái xe ba gác chất đầy vật tư hiển nhiên có chút quá sức. Ngu Hàn Giang bước di như bay, rất nhanh đã đuổi kịp cậu, duy trì khoảng cách chừng năm mươi mét.

Hình như thiếu niên phát hiện được cái gì đó, quay đầu cảnh giác nhìn về phía sau.

Ngu Hàn Giang lập tức quay người ẩn mình dưới bóng tối của đèn đường.

Thiếu niên nhận thấy sau lưng không có gì, quay đầu tiếp tục đạp xe ba gác đi. Mỗi khi cậu ta đi được một đoạn là lại quan sát bốn phía và sau lưng một chút, tính cảnh giác cực mạnh, tựa như động vật nhỏ lén lút kiếm ăn trong rừng rậm.

Ngu Hàn Giang mặt không đổi sắc đi theo cậu.

Đi được một quãng, Ngu Hàn Giang nhanh chóng nhận ra cậu nhóc này vậy mà cũng đi về phía ngoại ô thành phố. Hắn rất quen thuộc với phương hướng này, bởi vì hai ngày nay anh luôn chú ý công trường ở ngoại ô thành phố, đồng thời xem công trường như đường lui. Chẳng lẽ thiếu niên này cũng muốn đến công trường?

Ở hướng Tây Bắc cũng chỉ có công trường là an toàn nhất, xung quanh là một vùng hoang vu, đến một ngôi nhà cũng không có.

Ngu Hàn Giang khẽ nhíu mày. Có lẽ Tiêu Lâu đã đúng, cậu nhóc này vẫn luôn theo dõi bọn họ, biết mấy ngày nay hắn chạy đến công trường.

Hắn đang nghĩ không biết có nên tiếp tục bám theo không, ngờ đâu lúc này, khi thiếu niên đạp xe ba gác đến góc rẽ thì đột nhiên có hai tên say rượu nhảy ra từ ngã rẽ.

Hai người kia đang đỡ lấy nhau, trong miệng thì hùng hùng hổ hổ, bước chân mềm nhũn, tựa như lúc nào cũng có thể ngã xuống.

Sau khi nhìn thấy thiếu niên, một tên trong đó đột nhiên đi tới chộp lấy xe rác của cậu, cười hì hì nói: “Anh bạn, có rượu không? Ông đây còn chưa uống đủ, có muốn cùng uống mấy chén không?”

Một tên khác bắt lấy cánh tay thiếu niên: “Mau đến đây đi, không say không về, chúng ta cùng uống đến hừng đông.”

Thiếu niên bị hai tên say rượu đột ngột xuất hiện làm giật mình đến la lên, sắc mặt hơi tái, nhưng cậu ta nhanh chóng điều chỉnh lại biểu cảm, cười nói: “Hai vị đại ca, em không có rượu, em chỉ đi gom rác thôi, ha ha ha, các anh cứ uống tiếp đi, uống tiếp đi…”

Nhưng mà người đã say đến hồ đồ rồi, căn bản không thể nói lý được, nhất định phải kéo cậu cùng đi uống rượu. Một tên bắt lấy xe ba gác của cậu, một tên khác liều mạng kéo cánh tay cậu, không cho cậu đi.

Một phút đồng hồ sau, rõ ràng là thiếu niên không còn kiên nhẫn được nữa. Chỉ thấy đầu ngón tay cậu ta lóe lên ánh sáng lạnh, trên mặt đất xuất hiện một lưới ca rô 3 mét x 3 mét, hai tên đàn ông say rượu ngay lập tức đứng cứng ngắt tại chỗ, thiếu niên dùng sức gỡ tay hai tên bợm nhậu ra, nhanh chóng lái xe ba gác đi.

Cậu ta dùng thẻ [Sudoku]. Đây là phần thưởng cố định ở mật thất 2 Rô, mỗi người khiêu chiến cơ hồ đều có một tấm, có thể khiến mục tiêu bên trong khu vực của nó đứng yên chín giây. Thiếu niên này còn rất cơ trí, dùng cách này để thoát thân.

Chỉ thấy thiếu niên lái xe ba gác đột nhiên biến mất ở đường rẽ. Ngu Hàn Giang sải bước đi qua, lại phát hiện thiếu niên đã ở vị trí cách đó trăm mét. Tốc độ đạp xe ba gác không thể nhanh như vậy được.

Ngu Hàn Giang luôn duy trì khoảng cách cách cậu ta chừng năm mươi mét, chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, làm sao có thể đi được một trăm mét? Thằng nhóc này biết bay sao?

Một khắc sau, Ngu Hàn Giang ngay lập tức biết đáp án.

Thiếu niên và cái xe ba gác của cậu ta cứ giống như một hồn ma, đột ngột biến mất, sau đó lại xuất hiện ở cuối ngã tư đường.

Dịch chuyển tức thời.

Nếu không phải từng gặp đủ loại thẻ bài cổ quái kỳ lạ ở thế giới này, Ngu Hàn Giang nhất định sẽ cho rằng vừa rồi mình hoa mắt mà trông thấy ma.

Đường đi lúc đêm khuya vừa lạnh lẽo trống trãi vừa quang đãng, thiếu niên và xe ba gác của cậu ta dùng phương thức “dịch chuyển tức thời năm mươi mét” tiến về phía trước. Sau khi dịch chuyển tức thời liên tục năm lần, cậu ta đã biến mất khỏi tầm mắt của Ngu Hàn Giang.

Quá mức quái lạ.

Không biết là do thiếu niên phát hiện ra Ngu Hàn Giang đang theo dõi mình hay do bị kinh động bởi mấy tên bợm nhậu, trực tiếp kích hoạt kỹ năng thẻ bài, liên tục dịch chuyển rời đi, rất nhanh sau đó Ngu Hàn Giang đã đuổi không kịp cậu ta nữa.

Ngu Hàn Giang bóp nhẹ mi tâm. Hôm nay đúng là thời gian bất lợi của hắn. Bắt kẻ trộm, không ngờ đối phương gϊếŧ chết đồng đội để chạy trốn; theo dõi một cậu nhóc mà còn để mất dấu.

Có thể thấy được, nếu như người ở thế giới thẻ bài muốn phạm tội thì dễ dàng hơn thế giới hiện thực rất nhiều.

Dịch chuyển tức thời, tàng hình, chìa khóa vạn năng, những thẻ bài thuận tiện để gây án như thế này, nếu như rơi vào trong tay kẻ xấu thì hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi.

***

Ngu Hàn Giang nhanh chóng trở về nhà kho.

Tiêu Lâu vừa nhìn sắc mặt hắn đã đoán ra kết quả: “Trên người thiếu niên kia cũng có thẻ bài đặc biệt sao?” Anh tin với sự chuyên nghiệp của đội trưởng Ngu trong phương diện truy vết, không có khả năng mất dấu một chiếc xe ba gác chở đầy vật tư, trừ khi thiếu niên kia có thủ đoạn khác để chạy trốn.

Quả nhiên Ngu Hàn Giang gật đầu: “Cậu ta có một tấm thẻ dịch chuyển tức thời, có thể dịch chuyển cả người và xe đi năm mươi mét, mới mấy giây đã không nhìn thấy.”

Thiệu Thanh Cách cảm thấy hứng thú nói: “Bản thân cậu ta có thể dịch chuyển tức thời, cả chiếc xa cậu ta lái cũng có thể dịch chuyển tức thời sao? Tấm thẻ này quả thật rất mạnh!”

Tiêu Lâu nhìn bộ dạng hắn cười tà, nhịn không được nói: “Chẳng lẽ anh muốn cướp tấm thẻ đó hả?”

Thiệu Thanh Cách nhún vai: “Tôi đâu có bạo lực như vậy đâu… Đúng rồi, hai người có thẻ bài nào thú vị không?”

Ngu Hàn Giang nói: “Chờ lát nữa rồi nói, bây giờ chuyển đi trước đi.”

Ngu Hàn Giang đẩy một chiếc xe vật tư, đi cùng với Tiêu Lâu và Thiệu Thanh Cách tới công trường.

Trên đường đi, Tiêu Lâu có chút tiếc rẻ nói: “Tôi đã giao 80.000 tiền phòng, ai ngờ chỉ ở được ba đêm, tính ra thì so với người khiêu chiến trả tiền theo ngày còn lỗ 10.000…”

Thiệu Thanh Cách an ủi: “Không sao đâu. Chờ đến khi cổ phiếu bất động sản sụt giảm, ít nhất tôi cũng thể kiếm lời được hai triệu, đến lúc đó chia cho hai anh một nửa, để sau này hai người có thể qua cửa dễ dàng hơn, nhanh chóng thăng cấp giấy khế ước.”

“ Thật tốt quá.” Tiêu Lâu quay đầu nhìn hắn, cong mắt mỉm cười: “Sếp Thiệu quả thật rất biết kiếm tiền, trong thế giới hiện thực tôi vẫn còn một khoản tiết kiệm trong tài khoản ngân hàng, nếu có thể trở về, tôi có thể đưa tiền nhờ anh đầu tư cổ phiếu giúp tôi không?”

“Tất nhiên là không thành vấn đề rồi… Nhưng điều kiện tiên quyết là chúng ta có thể trở về.” Thiệu Thanh Cách nheo mắt lại, nhìn con đường trống trải lạnh lẽo, thấp giọng nói: “Bây giờ mới là 3 Bích, độ khó đã cao như vậy rồi, tôi thật sự không dám tưởng tượng đến 10 Bích sẽ khó khăn cỡ nào.”

“Cho dù khó cỡ nào thì chúng ta cũng phải trở về, không thể sống ở đây mãi được.” Giọng nói của Ngu Hàn Giang trầm thấp lại bình tĩnh, vang lên trong đêm tối có năng lực khiến người ta cảm thấy vô cùng an tâm: “Sự tồn tại của các loại thẻ bài có thể giúp đỡ người khiêu chiến, nhưng đồng thời những thẻ bài này cũng là công cụ thuận tiện cho tội phạm làm chuyện xấu. Ở thế giới hiện thực còn có pháp luật và đạo đức ràng buộc, nhưng ở nơi này có rất nhiều người vì sống sót mà không từ thủ đoạn nào.”

“Đúng vậy, có người có thể không chút do dự gϊếŧ người, càng đáng sợ hơn là bọn họ cũng không cần gánh chịu tội gϊếŧ người.” Vẻ mặt Tiêu Lâu ảm đảm, nhẹ giọng nói thêm: “Càng về sau thì mật thất cũng càng khó, những tên ác ôn này sẽ càng ngày càng nhiều.”

“Ở thế giới mạnh được yếu thua, người có thủ đoạn độc ác tự nhiên sẽ có tỉ lệ sống sót cao hơn.” Ngu Hàn Giang dừng một chút, quay đầu nhìn về phía hai người, lạnh lùng nói: “Nhưng nếu như muốn sống sót dựa vào thủ đoạn gϊếŧ người, sau khi trở về thế giới hiện thực còn có thể làm một người bình thường nữa sao?”

Tiêu Lâu và Thiệu Thanh Cách đều rơi vào trầm tư.

Nếu vì muốn sống sót mà gϊếŧ những người khác, hai tay vấy đầy máu tươi của đồng loại, trở thành tội phạm gϊếŧ người, cho dù thật sự sống được, mỗi khi đêm đến đều sẽ bị ác mộng quấn lấy… Sống như thế có còn ý nghĩa gì đâu?

Có thể trong mật thất về sau này, bọn họ cũng sẽ buộc phải đối mặt với điều đó.

Vào thời khắc hoặc bản thân hoặc đối thủ sống, có lẽ bọn họ sẽ vẫn phải đưa ra lựa chọn bất đắc dĩ.

Nghĩ đến những thứ này, sống lưng Tiêu Lâu lạnh toát. Anh không muốn gϊếŧ người, nhưng nếu bị buộc vào tình huống bất đắc dĩ, anh cũng không có khả năng hi sinh chính mình vì người khác. Anh không phải thánh mẫu, anh chỉ có thể cố gắng kiên định với bản tâm của mình, không biến thành một tên ác ma gϊếŧ người như ngóe ở nơi này.

“Mau lên.” Ngu Hàn Giang cắt đứt suy nghĩ của Tiêu Lâu. Tiêu Lâu giương mắt lên nhìn, chỉ thấy cách đó không xa có một công trường vẫn còn sáng đèn, lúc này đã hoàn toàn đình công, không nhìn thấy bóng người nào.

Ngu Hàn Giang nói: “Tòa nhà này có ba tầng, hơn mấy trăm phòng trống, xung quanh không có người ở. Các công nhân đã bãi công hết rồi, ở chỗ này chắc sẽ không bị ai phát hiện ra đâu.”

“Có phải chúng ta sẽ ở trên tầng ba, tìm căn phòng có tầm nhìn tốt nhất không?” Tiêu Lâu hỏi.

“Tôi đã khảo sát qua rồi, phòng ở góc hướng Đông Bắc tầng ba, hai gian hai phòng, bốn bức tường đều có cửa sổ, có thể quan sát tình hình xung quanh, không có góc chết về tầm nhìn. Một khi có người tới gần thì chúng ta sẽ phát hiện ra đầu tiên.” Ngu Hàn Giang nói.

“Đội trưởng Ngu vất vả rồi.” Tiêu Lâu mỉm cười, nói: “Vậy ở căn phòng đó đi.”

Ba người cùng bắt tay làm, chuyển vật tư lên căn phòng phía Đông Bắc.

Nhưng vừa bê thùng hàng đi vào tòa nhà, Ngu Hàn Giang lại đột nhiên dừng bước, hạ giọng: “Có người.”

Tiêu Lâu ngẩn người: “Gì cơ?”

Ngu Hàn Giang nói: “Trong tòa nhà này có bốn tiếng bước chân.”

Hơn nữa đêm nghe được điều này, lông tơ khắp người Tiêu Lâu trong nháy mắt dựng đứng cả lên, sắc mặt thay đổi một chút, có cảm giác kinh dị như “đêm khuya xông vào nhà ma”. Anh quay đầu lại nhìn, trông thấy ánh mắt Ngu Hàn Giang rất bình tĩnh, hạ giọng nói bên tai hai người: “Vừa rồi người kia bỗng di chuyển ở chỗ cầu thang, tôi nghe thấy tiếng bước chân không giống bước chân của ba người chúng ta.”

Tiêu Lâu lo lắng nói: “Đừng nói là tên trộm hôm nay chạy trốn theo dõi chúng ta đấy nhé?”

Ngu Hàn Giang lắc đầu, nói: “Khả năng cao là tên nhóc lúc nãy lái xe ba gác chạy mất. Tôi nhìn thấy phương hướng mà cậu ta chạy đi là hướng này, nói không chừng cậu ta cũng muốn dùng công trường làm chỗ ở tạm thời.”

Tiêu Lâu rất nghi hoặc: “Rốt cuộc là cậu ta sao chép cách thức qua cửa của chúng ta hay là do trùng hợp nghĩ đến cùng một chỗ với chúng ta?”

Hai người vẫn luôn dùng cách “nói thì thầm” để nói chuyện, Thiệu Thanh Cách nghe đến đó cũng thả nhẹ thanh âm, hỏi: “Hai người biết cậu ta sao?”

Tiêu Lâu và Ngu Hàn Giang liếc nhau, đồng thời phủ nhận: “Không biết.”

Thiệu Thanh Cách sờ cằm: “Chuyện này thật kỳ quái, tại sao cậu ta phải bắt chước cách qua cửa của chúng ta? Nhiều người khiêu chiến như vậy, ngay từ đầu cậu ta đã theo dõi chúng ta rồi, chẳng lẽ trên mặt chúng ta có viết năm chữ [Nhất định sẽ qua cửa] thật lớn sao?”

Tiêu Lâu dở khóc dở cười: “Học sinh muốn chép bài trong kỳ thi thì đều chọn người có thành tích tốt để chép, nếu như cậu nhóc này thật sự muốn bắt chước cách qua cửa của chúng ta thì sẽ không sao chép trong tình huống không biết rõ chúng ta có qua cửa hay không, trừ khi… cậu ta biết thân phận của chúng ta, tin rằng chúng ta có khả năng qua cửa rất lớn nên mới tham khảo cách làm của chúng ta.”

Thiệu Thanh Cách hiểu rõ: “Hai người đã phá kỷ lục thế giới ở mật thất 3 Cơ, 3 Rô, đội trưởng Ngu phá kỷ lục 2 Bích, thầy Tiêu một mình phá kỷ lục 2 Rô, tên của hai người nhiều lần được đưa lên thông báo, một khi biết hai người tên là Tiêu Lâu và Ngu Hàn Giang, cậu ta nhất định sẽ cảm thấy mình đã gặp được đại thần, đi theo đại thần thì nhất định có thể qua cửa.”

Ngu Hàn Giang làm ký hiệu “suỵt” bên môi, ra hiệu hai người đặt ba lô du lịch xuống dưới.

Hắn lấy tất cả đồ trong ba lô ra, sau đó lật ngược nó lại.

Ở góc khuất trong ba cái ba lô du lịch vậy mà lại có một cái cúc áo màu đen lớn bằng móng tay. Ngu Hàn Giang nhẹ nhàng cầm “cúc áo” lên, cẩn thận quan sát một lát rồi dùng ngón tay viết xuống đất ba chữ: [Máy nghe trộm].

Thiệu Thanh Cách: “…”

Tiêu Lâu: “…”

Đ* má! Trong ba lô du lịch bị gài máy nghe trộm, nói như vậy thì hành động của ba người trong mấy ngày nay đều đã bị người ta nghe được rất rõ ràng!

Ngu Hàn Giang lấy điện thoại di động ra gõ chữ: [Tôi chắc chắn ba lô của tôi không bị bất kỳ ai chạm vào, thầy Tiêu thì sao?]

Tiêu Lâu gõ chữ trả lời: [Tôi cũng vậy. Trong ba lô du lịch chỉ cất đồ ăn đủ trong ba ngày, trừ lúc ở nhà trọ đặt ba lô dưới đất ra thì mỗi khi ra ngoài cái ba lô này đều chưa hề rời khỏi tôi.]

Thiệu Thanh Cách đánh chữ: [Cái máy nghe trộm kia được thả vào kiểu gì đây?]

Ngu Hàn Giang đột nhiên nghĩ tới một chuyện: [Vào ngày đầu tiên đến thế giới này, chúng tôi từng nghe cậu ta hát hai bài ở gần quãng trường trung tâm.]

Tiêu Lâu cũng lấy lại tinh thần, nhanh tay gõ chữ: [Đúng rồi, lúc ấy cậu ấy hát hai bài hát mà dân bản địa đều chưa từng nghe qua là [Năm tháng huy hoàng] và [Ngoài cửa sổ], nhưng người khiêu chiến cơ bản đều từng nghe qua rồi, cậu ta có thể căn cứ theo phản ứng của người nghe hát tại hiện trường mà xác định người khiêu chiến trong đám đông?]

Ánh mắt Ngu Hàn Giang sâu thẳm: [Xem ra thằng nhóc này hát rong ở quảng trường không chỉ đơn giản là để kiếm tiền.]

Thiếu niên này từng gặp Tiêu Lâu và Ngu Hàn Giang ở nhà trọ Sơn Thủy, còn trông thấy Tiêu Lâu và Ngu Hàn Giang dừng chân nghe mình ca hát. Ca khúc quen thuộc ấy đã khơi gợi hồi ức của Tiêu Lâu, biểu cảm trên mặt Tiêu Lâu lúc ấy nhất định có thể giúp thiếu niên xác định thân phận “người khiêu chiến” của bọn họ.

Máy nghe trộm được bỏ vào lúc nào, ba người thế mà lại không hề phát hiện ra.

Tiêu Lâu nói: [Hẳn là cậu ta có một tấm thẻ bài có hiệu quả cách không đặt máy nghe trộm ở một phạm vi nhất định, còn có thể đồng thời gài mấy cái. Trên người cậu nhóc này có rất nhiều thẻ bài mạnh.]

Một tấm thẻ dịch chuyển tức thời, một tấm thẻ nghe trộm, mặc dù cả hai thẻ đều không hề có năng lực công kích gì, nhưng chỉ cần dựa vào những tấm thẻ này, năng lực chạy trốn và năng lực sao chép của thiếu niên này đúng là hạng nhất!

Ngu Hàn Giang là trinh sát hình sự được đào tạo chuyên nghiệp để bắt tội phạm thế mà còn mất dấu cậu ta, còn bị cậu ta gài máy nghe trộm vài ngày.

Ba người đưa mắt nhìn nhau.

Một lát sau, Thiệu Thanh Cách mới nín cười nói: [Thằng nhóc này rất giống một con mèo con đang vểnh tai nghe ngóng, vừa cảnh giác vừa linh hoạt.]

Tiêu Lâu liên tưởng đến hình tượng ấy, cũng mỉm cười, gõ chữ: [Tôi đoán lúc mà tôi và đội trưởng Ngu di chuyển một đống thùng lớn ghi [Bên trong có thủy tinh, xin hãy nhẹ tay], cậu ta đã đứng sau lưng chúng ta thả máy nghe trộm từ xa. Nghe thấy chúng ta chia vật tư ra, cậu ta cũng học theo, còn tạo thành một phiên bản nâng cấp, ngụy trang một chiếc xe rác cất vật tư ở gần kho.]

Ngu Hàn Giang nói: [Nghe lén được tôi đi quan sát công trường, cậu ta cũng chạy đến công trường nhìn một vòng, phát hiện nơi này rất thích hợp để lẩn trốn.]

Tiêu Lâu nói: [Đêm khuya chúng ta bắt kẻ trộm, kết quả không ngờ kẻ trộm gϊếŧ chết đồng đội bỏ trốn, đội trưởng Ngu quyết định chuyển đi ngay lập tức, sau khi cậu ta nghe thấy, lo lắng kẻ trộm quay lại gây bất lợi cho những người khiêu chiến khác nên cũng ngay lập tức chuyển chỗ.]

Thiệu Thanh Cách nhịn không được càm ràm: [Cậu ta sao chép nguyên si cách thức vượt ải của chúng ta luôn.]

Tiêu Lâu cười nói: [Tôi làm thầy giáo cũng không thể nhịn được mà phải khen ngợi cậu ta. Cậu ta là học sinh chép bài giỏi nhất mà tôi từng thấy đấy, chẳng những học lại còn có thể thăng cấp và cải tiến kế hoạch vượt ải của chúng ta.]

Đội trưởng Ngu ngụy trang vật tư thành [Bên trong có thủy tinh, xin hãy nhẹ tay], cậu nhóc này trực tiếp ngụy trang thành túi rác, còn vẩy một đống lòng trắng trứng và nước trái cây lên túi rác, thối đến mức khiến người ta không dám lại gần.

Đội trưởng Ngu m công ty dọn nhà khuân đồ, cậu ta chơi luôn một cái xe ba gác để ngụy trang làm xe thu gom phế liệu.

Chép bài mà chép được đến mức này chứng tỏ cậu ta quá thông minh.

Thiệu Thanh Cách hỏi: [Đội trưởng Ngu tính thế nào? Có muốn bắt cậu ta lại không?]

Ngu Hàn Giang nghĩ ngợi, đánh xuống một hàng chữ: [Cậu ta cũng chỉ nghe lén rồi bắt chước cách qua cửa của chúng ta mà thôi, hơn nữa cậu ta còn biết chỗ chúng ta giấu vật tư những lại không nghĩ đến chuyện trộm vật tư của chúng ta, hiển nhiên là không có ác ý với chúng ta, tạm thời không cần thiết đυ.ng vào cậu ta. Thầy Tiêu cảm thấy thế nào?]

Ngu Hàn Giang nhìn về phía Tiêu Lâu, thăm dò ý kiến của anh.

Tiêu Lâu đáp: [Nếu như lúc thi cử mà gặp học sinh gian lận thì tôi nhất định sẽ cảnh cảo. Nhưng muốn sống sót ở thế giới này quá khó, có thể dùng cách bắt chước để qua cửa cũng là bản lĩnh của cậu ta.] Tiêu Lâu dừng một chút, lại đánh chữ tiếp: [Huống hồ tôi lại rất có hứng thú với tác dụng của hai tấm thẻ nghe trộm và dịch chuyển tức thời của cậu ta.]

Ngu Hàn Giang nói: [Nếu cậu đã thấy hứng thú thì để tôi bắt cậu ta lại để cậu xem xem.]

Một khắc sau, Ngu Hàn Giang trực tiếp cầm lấy máy nghe trộm dạng cúc áo nhỏ, thấp giọng nói: “Vừa rồi là tôi nghe lầm, không phải tiếng bước chân. Nơi này vắng vẻ như vậy, chắc không có ai đâu. Chúng ta tiếp tục chuyển vật tư đi, bây giờ quan trọng nhất là cất kỹ đồ đạc.”

Tiêu Lâu phối hợp nói: “Được. Sếp Thiệu ở lại đi, tôi và đội trưởng Ngu xuống dưới khuân đồ.”

Thiệu Thanh Cách mỉm cười đáp: “Không thành vấn đề.”

Sau khi nói xong, Ngu Hàn Giang liếc mắt ra hiệu cho hai người, đặt máy nghe trộm ở góc tường.

Bọn họ cũng không xuống tầng chuyển thùng hàng mà sau khi đi xuống tầng hai lại thuận theo hành lang tới góc phía Tây, sau đó bắt đầu bước nhẹ chân, Ngu Hàn Giang đi trước, lặng lẽ lên tầng ba.

Ngu Hàn Giang cực kỳ quen với kết cấu của tòa nhà này.

Góc Đông Bắc và Tây Bắc của tầng ba có một căn phòng với tầm nhìn rộng nhất, nhưng cửa sổ chỉ có thể nhìn ra xung quanh và phía dưới tầng chứ không nhìn được tình hình trong tòa nhà.

Bọn họ đi từ cầu thang tầng hai lên tầng ba, cả quá trình gần như không có bất cứ tiếng động nào.

Ngu Hàn Giang tiến vào căn phòng trong góc Tây Bắc của tầng ba.

Trong phòng quả nhiên đặt không ít vật tư, có một thiếu niên gầy gò đang núp bên cửa sổ, nhìn qua khe hở quan sát bên dưới tầng.

Hiển nhiên thiếu niên này đã nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ từ trong máy nghe trộm, còn cho là bọn họ sẽ tiếp tục xuống tầng vận chuyển vật tư. Nhưng cậu ta ngó xuống xem xét nửa ngày mà dưới lầu vẫn không có một bóng người.

Lúc thiếu niên đang nghi ngờ thì sau lưng đột nhiên truyền đến một giọng nói trầm thấp lãnh đạm.

Ngu Hàn Giang lạnh nhạt nói: “Đừng tìm nữa, chúng tôi đang ở đây.”

Cả người thiếu niên run rẩy, trong nháy mắt cả người cứng đờ như tượng.

Tiêu Lâu hòa nhã nói: “Chúng tôi đã phát hiện cậu cài máy nghe trộm rồi, vừa rồi đội trưởng Ngu cố tình nói cho cậu nghe để cậu buông lỏng cảnh giác thôi.”

Thiệu Thanh Cách cười như không cười nhìn cậu ta: “Đừng kích động ha, bây giờ cậu đang ở trên tầng ba, nhảy xuống nói không chừng sẽ té gãy chân đấy.”

Thiếu niên: “…”

Thiệu Thanh Cách nói tiếp: “Nếu như thẻ dịch chuyển tức thời của cậu có thể dịch chuyển theo phương thẳng đứng thì cậu có thể chọn nhảy cửa sổ. Chỉ có điều, đống vật tư này của cậu sau này sẽ thuộc về chúng tôi đấy.” Vừa dứt lời, hắn liền mở một túi rác màu đen, lấy hộp sữa được đóng gói rất kỹ bên trong rồi lắc lắc trong tay: “Được đấy, thế mà lại là sữa bò yến mạch, tôi thích uống cái này nhất đó.”

Thiếu niên: “…”

Một đám lừa đảo!

Không phải nói xuống tầng chuyển vật tư sao? Thế mà lại lén lút chạy lên phía Tây tầng ba để bắt cậu?

Thiếu niên trông thấy ba người đàn ông dáng người đều cao hơn mình một cái đầu, bờ môi có chút run rẩy: “Các người, các người muốn thế nào?”

Ba người: “…”

Câu này không phải nên là do chúng tôi hỏi cậu sao?

-------------------------------------------------------------------------------------

Editor: Lúc này đội trưởng Ngu chưa yêu đương chưa crush gì thầy Tiêu mà lại cư xử kiểu "em thấy thích thì để anh tóm nó về cho em chơi" :(((

Cuối cùng cũng chỉ tội nhóc nghe lén thôi :(((
« Chương TrướcChương Tiếp »