Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thẻ Bài Mật Thất

Chương 49: Khủng Hoàng Tài Chính (9) – Nhóm Trộm Cắp

« Chương TrướcChương Tiếp »
Buổi trưa tại nhà trọ Sơn Thủy.

Lúc Tiêu Lâu và Ngu Hàn Giang ăn trưa xong, đưa Thiệu Thanh Cách xuống lầu thì thấy có một cô gái tâm trạng kích động đang tranh cãi với ông chủ: “Lúc ban đầu giá phòng là 10.000 kim tệ, hôm qua tăng lên 20.000, hôm nay lại tăng thành 40.000! Ông chủ thật biết cách bẫy người! Một ngày tăng gấp đôi, sao ông không đi cướp tiền luôn đi?”

Ông chủ khí thế hùng hồn: “Bây giờ thứ gì cũng tăng giá hết rồi, sao lại có chuyện chi phí ăn ở không tăng lên? Mấy người có muốn ở hay không?”

Cô gái giận dữ đến mức hai mắt trừng lớn, vừa muốn mắng người thì chàng trai sau lưng đột nhiên ôm lấy vai của cô, nói: “Đình Đình, chúng ta đừng ở nữa, dọn đi thôi, đắt như vậy thì không ở nổi nữa đâu, nói không chừng ngày mai giá phòng lại tăng lên gấp mấy lần nữa.”

Trong mắt cô gái lộ ra vẻ bối rối, hạ giọng nói: “Nhưng mà chúng ta biết dọn đi đâu bây giờ? Nhà trọ Sơn Thủy là nơi ở rẻ nhất thành phố A rồi, nơi khác nói không chừng còn đắt hơn, chẳng lẽ anh muốn em ngủ ngoài đường sao?! Lúc đó khi anh theo đuổi em còn nói muốn cho em một cuộc sống tốt, nhưng bây giờ đừng nói đến cuộc sống tốt, ngay cả chỗ ở cũng không có…” Cô nói đến đây thì giọng cũng trở nên nghẹn ngào.

Sắc mặt chàng trai rất khó coi, trầm mặc một lát mới sửa lại lời nói: “Ông chủ, chúng tôi có thể đưa mì ăn liền và sữa bò thay cho phí ăn ở không?”

Ông chủ lúc này mới bị khơi lên hứng thú: “Hai người có bao nhiêu?”

Chàng trai nói: “Đưa cho ông một thùng sữa bò, một thùng mì ăn liền thay cho phí ăn ở đêm nay có được không?”

Ông chủ dựng thẳng hai đầu ngón tay lên: “Hai thùng.”

Khóe miệng chàng trai co quắp một lúc: “Ông đừng có quá đáng!”

Ông chủ nhún vai, cười híp mắt nói: “Trước khi giá hàng tăng lên thì một thùng mì có giá 3.000, một thùng sữa bò giá 2.000, cộng lại mới 5.000. Phí ăn ở ở đây một ngày là 10.000, tôi muốn hai thùng mà còn quá đáng sao? Hai thùng, không muốn ở thì thôi.

Đôi nam nữ trẻ tuổi liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng cắn răng đáp ứng.

Cô gái ở lại sảnh làm thủ tục thuê phòng, chàng trai đi lên tầng chuyển đồ ăn xuống.

Ngu Hàn Giang ghé vào tai Tiêu Lâu, thấp giọng nói: “Xem ra trên người hai người này đã không còn đủ tiền trả tiền thuê phòng rồi, bọn họ hoàn toàn không dự đoán chính xác xu thế tăng lên của giá cả, cũng không trả tiền phòng trước… Vẫn là cậu cẩn thận, trả hết tiền thuê phòng trong bảy ngày một lần.”

Trước kia, lúc Tiêu Lâu được nghỉ đông và nghỉ hè vẫn thường đưa ba mẹ ra ngoài di lịch, quen với cách tính phí ăn ở một lần ở trên mạng, bởi vì mùa cao điểm của du lịch thì giá cả khách sạn sẽ biến động rất lớn so với mùa ế khách. Có khách sạn giá cả ngày trong tuần và cuối tuần không hề giống nhau, thanh toán từ trước thì khỏi phải lo tai họa.

Anh trả một lần phí ăn ở, mất 80.000 kim tệ.

Những người khiêu chiến kia không thanh toán tiền phòng từ trước, hôm nay mới là ngày thứ hai, giá phòng đã tăng lên 40.000, ngày mai sẽ lên 80.000, với tài chính ban đầu của người khiêu chiến thì đến tiền phòng cũng không trả nổi.

Lúc này, dùng vật tư tích trữ để trả tiền phòng là lựa chọn tốt nhất.

Thế nên một khi vật tư bị mất cắp thì xong đời. Vì thế Tiêu Lâu cực kỳ chán ghét những người dựa vào cách “trộm vật tư của người khác” để qua cửa, đây quả thật là cắt đứt đường sống của người khác.

***

Ba người rời khỏi nhà trọ, Thiệu Thanh Cách quyết định cầm notebook đơn độc trở lại khách sạn, tùy lúc chú ý tình hình thị trường chứng khoán. Vật tư hắn giấu dưới giường đã bị trộm mất, chỗ ở của hắn lúc này ngược lại trở thành nơi an toàn nhất.

Tiêu Lâu vào nội thành điều tra, Ngu Hàn Giang lại ra công trường.

Có lẽ vì nguyên nhân thời tiết buổi chiều quá nóng, quảng trường trung tâm không có ai tụ tập gây sự. Những người chơi cổ phiếu lúc sáng đứng trên mái nhà cũng đã tản đi hết. 80% cửa hàng trên đường phố đều đã đóng cửa, toàn thành phố có vẻ trống rỗng, chỉ có siêu thị vẫn như cũ đầy ắp người, đội ngũ xếp hàng rất dài.

Tiêu Lâu đi một vòng gần đó, bởi vì có cục trưởng Cục Quản lý và Giám sát đô thị ra mặt cho mọi người một liều thuốc ăn thần nên ngày thứ hai khi vật giá tăng lên cũng không có sự kiện đẫm máu có quy mô lớn nào xảy ra.

Anh gọi điện thoại cho Ngu Hàn Giang, nhẹ giọng hỏi: “Đội trưởng Ngu, chỗ của anh thế nào rồi?”

Ngu Hàn Giang đáp: “Ở công trường bên đây, ông chủ không nghĩ ra biện pháp gì để giải quyết, tất cả công nhân đều về nhà, công trường đã hoàn toàn đình công rồi.”

Tiêu Lâu: “Chúng ta phải sắp xếp vật tư rồi chuyển đi sao?”

Ngu Hàn Giang nói: “Đợi xem tình huống ngày mai thế nào đã, tôi tìm cách tìm một chiếc xe, lúc chuyển vật tư cũng thuận tiện hơn.”

Tiêu Lâu dặn dò: “Anh phải cẩn thận, tôi về nhà trọ chờ anh.”

Tiêu Lâu cúp điện thoại trở lại nhà trọ Sơn Thủy, bất ngờ trông thấy một nam một nữ lúc nãy vừa thương lượng với ông chủ dùng mì ăn liền và sữa bò ứng tiền thuê nhà đứng ở trong sảnh, sắc mặt âm trầm. Trên lưng hai người đều đeo ba lô du lịch, nhưng cả hai cái ba lô đều lép xẹp, tất nhiên là bên trong không chứa quá nhiều đồ vật.

Hai mắt cô gái đỏ bừng như vừa khóc xong, giọng nói cũng run rẩy rất dễ nhận ra, chỉ vào mũi ông chủ mắng: “Đồ đạc của chúng tôi để trong nhà trọ của ông bị trộm mất, ông là ông chủ, tất nhiên phải chịu trách nhiệm! Nói cái gì mà ông không biết? Ông rõ ràng là chơi xấu!”

Vẻ mặt ông chủ vô tội: “Tôi thấy cô mới đang muốn giở trò xấu, không trả nổi tiền phòng thì nói đồ bị mất cắp sao? Ai mà biết được thật giả. Hai ngày nay không hề thấy hai người đi ra ngoài, cả ngày lén lén lút lút trốn trong phòng, nói không chừng hai người các cô mới là kẻ cắp.”

Cô gái tức giận: “Ông nói ai là trộm? Đừng ngậm máu phun người!”

Chàng trai hiển nhiên cũng bị chọc giận, đi tới túm lấy cổ áo ông chủ: “Kiểm tra camera, xem xem ai trộm đồ của chúng tôi!”

Ông chủ trợn trắng mắt: “Cậu cho rằng đây là khách sạn năm sao ư? Nhà trọ bé nhỏ này đào đâu ra camera giám sát…”

Ba người đứng trong sảnh lớn cãi lộn không dừng được, Tiêu Lâu nhận thấy không đúng, ngay lập tức trở về chỗ ở của mình.

Đã có người đi vào.

Trước khi rời đi, Tiêu Lâu đã kẹp một cọng tóc vào khe cửa, mà lúc này cọng tóc ngắn màu đen đã rơi xuống góc tường.

Hiển nhiên là cửa đã bị mở ra. Chỉ là khóa cửa không hề có bất kỳ vết tích từng bị cạy mở.

Chẳng lẽ là cao thủ mở khóa như đội trưởng Ngu?

Hay là…

Tiêu Lâu đột nhiên nghĩ đến một tấm thẻ bài.

Sau khi vượt ải mật thất 3 Cơ [Lá phong nhuốm máu] sẽ nhận được phần thưởng cố định là một tấm thẻ bài – [Chìa khóa vạn năng].

Chìa khóa này có thể mở ra bất kỳ loại khóa cửa nào ở bên trong thế giới thẻ bài, đồng thời không để lại dấu vết. Một chìa khóa nhiều nhất có thể sử dụng năm lần, nhưng nếu như có hai người liên thủ cùng gây án thì có thể sử dụng đến mười lần.

Kẻ trộm hoàn toàn có thể lúc nào cũng chú ý đến động tĩnh của người khiêu chiến, chờ đến khi chủ nhân của căn phòng rời đi lại thần không biết quỷ không hay dùng [Chìa khóa vạn năng] mở khóa cửa, ăn trộm vật tư.

Nói không chừng bây giờ tên trộm đang ở ngay trong nhà trọ, đứng ngay sau lưng nhìn chằm chằm vào anh.

Ý thức được điểm này khiến sống lưng Tiêu Lâu lạnh toát.

Anh cố gắng duy trì vẻ mặt bình tĩnh, giả vờ như không phát hiện ra cái gì, mở cửa vào nhà sau đó khóa lại.

Sau khi khóa cửa, anh nhanh chóng nhắn một tin nhắn cho Ngu Hàn Giang: “Kẻ trộm đã trộm mất vật tư của đôi tình nhân ở tầng hai. Đội trưởng Ngu, anh nhanh chóng quay về đi, nói không chừng kẻ trộm đã để mắt đến chúng ta rồi.”

Ngu Hàn Giang trả lời ngay: “Tôi về ngay, cậu chú ý an toàn.”

***

Ở góc ngoặt hành lang, một đôi mắt sắc bén như chim ưng đang nhìn chằm chằm vào sau lưng Tiêu Lâu.

Mãi cho đến khi Tiêu Lâu vào phòng, người đàn ông trung niên mới dùng giọng nói khàn khàn nói: “Người khiêu chiến ở phòng 207 cực kỳ cẩn thận, trong phòng không giấu bất kỳ vật tư gì, đồ ăn đều cất trong ba lô luôn đem theo bên người.”

Chàng trai trẻ bên cạnh nói: “Không thể nào, bọn chúng có ba người, nếu chỉ ăn những thứ trong ba lô căn bản không thể vượt qua bảy ngày, nhất định vẫn còn rất nhiều vật tư được cất ở nơi khác. Đúng rồi, tên có vóc dáng cao nhất kia mỗi ngày đều ra ngoài, nói không chừng hắn đi kiểm tra vật tư, nhưng tốc độ hành động của hắn quá nhanh, thêm nữa còn cảnh giác mà đi đường vòng, tôi không thể đuổi kịp hắn.

Người đàn ông trung niên cười lạnh một tiếng: “Vật tư mà bọn chúng cất giữ nhất định là rất nhiều, đồ ăn trong ba lô không đủ, chắc chắn sẽ có lúc không nhịn được mà đi lấy thêm đồ, đến lúc đó chúng ta ra tay cũng không muộn.” Hắn dừng một chút rồi quay người nhìn người trẻ tuổi bên cạnh: “Trước cứ mặc kệ phòng 207. Những phòng khác đã điều tra xong hết chưa?”

Người trẻ tuổi cười nói: “Anh Từ cứ yên tâm đi, trừ phòng 207 ra thì người khiêu chiến ở tầng này đều cất đồ trong phòng hết.”

Người đàn ông trung niên kéo khóe miệng cười nhẹ: “Tối nay hành động.”

***

Ngu Hàn Giang quay về nhà trọ rất nhanh.

Sau khi vào nhà, hắn dùng hai ba bước vọt tới trước mặt Tiêu Lâu, trong mắt tràn đầy lo lắng: “Cậu không sao chứ?”

Tiêu Lâu mỉm cười lắc đầu: “Yên tâm đi, lúc bọn chúng hành động tôi đang ở ngoài, tôi không sao.” Anh chỉ vào sợi tóc trong góc tường, hạ giọng ghé vào bên tai Ngu Hàn Giang: “Phòng của chúng ta cũng từng bị trộm ghé thăm.”

Ngu Hàn Giang nhìn sợi tóc, khẽ nhíu mày: “Nhưng vừa rồi lúc tôi mở khóa, khóa cửa rõ ràng vẫn bình thường.”

Tiêu Lâu sờ lên cằm, đăm chiêu suy nghĩ: “Trước đó tôi luôn nghĩ mãi mà không ra, vật tư ở khách sạn mà sếp Thiệu ở bị mất trộm vì sao lại biến mất không có động tĩnh, chẳng lẽ những nhân viên trong đại sảnh khách sạn đều mù hết sao? Hay là những tên trộm này có thể bay lên trời chui xuống đất?”

Ngu Hàn Giang quay đầu nhìn về phía anh: “Cậu phát hiện ra cái gì sao?”

Tiêu Lâu nói: “Nếu như suy đoán của tôi không sai, tên trộm này rất có thể đã vượt ải hoàn hảo ở mật thất 3 Cơ rồi mới đến đây, trong tay bọn chúng có hai tấm thẻ có công dụng rất tiện lợi cho việc trộm cắp.”

Ngu Hàn Giang nhớ đến phần thường ở 3 Cơ, đột nhiên bừng tỉnh: “Áo choàng và chìa khóa?”

Tiêu Lâu gật đầu: “[Áo choàng tàng hình] có thể ẩn thẩn ba mươi phút mỗi ngày, [Chìa khóa vạn năng] có thể mở bất kỳ loại khóa cửa nào, thừa dịp trong phòng không có ai, bọn họ có thể mặc [Áo choàng tàng hình] trên người, trực tiếp mở cửa đưa vật tư đi. Nếu như bọc thùng ở trong áo choàng, kể cả sữa bò hay mì ăn liền cũng sẽ trở thành vật thể trong suốt, thần không biết quỷ không hay lấy nó đi.”

Hôm nay Ngu Hàn Giang đã dùng [Áo choàng tàng hình] một lần để đi vào trung tâm trang trí nội thất.

[Áo choàng tàng hình] vốn là thẻ giới hạn của mật thất 3 Cơ, chỉ có vượt ải hoàn mỹ mới có thể mở khóa giới hạn, mang ra khỏi mật thất. Có thể vượt ải hoàn hảo cửa 3 Cơ [Lá phong nhuốm máu], tên trộm này không hề đơn giản.

Tiêu Lâu nói tiếp: “Hơn nữa, tên trộm này có lẽ không chỉ đơn thuần muốn qua cửa thôi đâu. Rất có thể bọn chúng muốn lấy trộm được thật nhiều vật tư để sau đó bán lấy tiền, kiếm chác chút lợi nhuận trong mật thất [Khủng hoảng tài chính] này.”

Sắc mặt Ngu Hàn Giang sa sầm trong nháy mắt.

Khả năng này, hắn cũng nghĩ tới.

Nếu như chỉ đơn thuần muốn qua cửa thì không cần phải trộm nhiều vật tư như vậy, bảy ngày có thể ăn bao nhiêu đồ ăn chứ?

Nhưng theo những gì Thiệu Thanh Cách mô tả, ở khách sạn nơi hắn thuê đã có ba nhóm người khiêu chiến bị mất trộm, chỉ riêng phần vật tư bị tổn thất của hai cô gái phòng bên cạnh đã có mấy thùng sữa bò và mì ăn liền rồi.

Vừa rồi khi Ngu Hàn Giang vào cửa, đôi tình nhân trong đại sảnh vẫn còn đang náo loạn, hiển nhiên mất không ít vật tư.

Điều này chứng minh suy đoán của Tiêu Lâu hoàn toàn chính xác. Kẻ kia ăn trộm vật tư cũng không phải vì muốn qua cửa mà là muốn nhân cơ hội khủng hoảng tài chính khiến vật tư khan hiếm, trộm vật tư của người khác để kiếm thật nhiều kim tệ, mang ra khỏi mật thất.

Bọn chúng biết rất rõ, những người khiêu chiến bị bọn chúng trộm vật tư căn bản không có cách gì sống qua bảy ngày.

Dùng mạng của người khác để đổi thành tiền, đây quả thật là “bánh bao máu người”!

Vốn dĩ Ngu Hàn Giang cũng không muốn xen vào chuyện của người khác, nhưng những tên này đã trộm đồ ở nhà trọ Sơn Thủy, còn lẻn vào nơi ở của hắn và Tiêu Lâu. Dám có ý đồ với bọn họ, lần này anh nhất định phải quản!

Sắc mặt Ngu Hàn Giang nghiêm túc phân tích: “Thời gian cooldown của [Áo choàng tàng hình] sẽ được làm mới sau không giờ đêm, hạn định là ba mươi phút sử dụng. Vào lúc không giờ thì rất nhiều người đều ngủ trong phòng, nhưng cũng có người không ngủ, trực tiếp vào phòng trộm đồ tương đối mạo hiểm, tôi cho rằng bọn chúng sẽ động thủ vào khoảng ba giờ sáng.”

Tiêu Lâu gật đầu: “Ba giờ sáng, lúc này thì hẳn mọi người đều đi ngủ rồi, bọn chúng trực tiếp mở cửa đi vào, khiêng vật tư giấu trong phòng đi… Nhưng lỡ như có người giấu vật tư dưới gầm giường thì sao? Động tác của bọn chúng mà lớn quá thì chẳng phải sẽ khiến người ta tỉnh giấc sao?”

Ngu Hàn Giang nói: “Cho nên trong tay bọn chúng nhất định còn có công cụ khác để gây án.”

Hai mắt Tiêu Lâu sáng lên: “Chẳng hạn như là thuốc mê dạng khí? Nếu như gặp phải người phản kháng thì trực tiếp hạ thuốc mê đối phương?”

Ngu Hàn Giang gật đầu: “Sau khi bọn chúng đi vào thế giới mật thất [Khủng hoảng tài chính], chỉ cần nghĩ cách mua một lượng lớn thuốc mê vào ngày đầu tiên thì có thể dựa vào việc trộm cắp để sống sót. Không những có thể sống tốt, sau này còn có thể bán lấy tiền, kiếm được một món hời.”

Thật sự quá thông minh.

Đáng tiếc là sự thông minh này lại không sử dụng cho mục đích chính đáng, nhất định phải dùng phương thức hi sinh những người khiêu chiến khác để qua cửa.

Tiêu Lâu siết chặt nắm đấm: “Đội trưởng Ngu có cách gì không?”

Ánh mắt Ngu Hàn Giang sâu thẳm, lạnh lùng nói: “Dẫn rắn ra khỏi hang.”
« Chương TrướcChương Tiếp »