Ngu Hàn Giang và Tiêu Lâu tùy tiện ăn chút đồ ăn sáng rồi xuống lầu, vừa ra khỏi nhà trọ đã nghe thấy trên đường dành riêng cho người đi bộ vang lên tiếng tranh cãi kịch liệt.
Một người trẻ tuổi chỉ vào menu chửi ầm lên: “Có khác gì cướp tiền không? Trước kia tôi ăn một bát mì chỉ mất 800 kim tệ, hôm nay lại đòi 3.200! Ông chủ thèm tiền đến phát điên rồi đúng không?”
Vẻ mặt ông chủ đầy đau khổ, giải thích: “Sáng nay khi tôi đi nhập hàng thì giá bột, giá gạo đều tăng gấp bốn lần, tôi cũng đâu còn cách nào khác. Nếu cứ bán như giá tiền trước kia thì tôi sẽ bị lỗ! Bây giờ cái gì cũng tăng giá, sắp buôn bán không nổi nữa rồi.”
Một thanh niên bên cạnh nổi giận đùng đùng, trực tiếp ném chén xuống đất: “Ông đây không ăn nữa!”
Ông chủ lập tức đuổi theo: “Đậu má! Đập bát xong rồi còn muốn chạy, đứng lại cho tôi, mau bồi thường tiền!”
Người thanh niên chạy nhanh như gió, ông chủ hơi mập thở hồng hộc đuổi theo phía sau, những khách hàng trong quán nhìn thấy ông chủ chạy ra đuổi theo, nhanh chóng ăn cho xong rồi nhao nhao chạy trốn. Ông chủ không đuổi kịp người kia, quay lại lại thấy khách trong tiệm chạy hết, sắc mặt đen như đáy nồi. Ông ta uể oải bảo em gái phục vụ thu dọn chén không, dứt khoát đóng cửa lại, lấy bảng hiệu [Dừng kinh doanh] treo lên.
Đi tới thêm một chút, có một bác gái đang cãi nhau với một tên nhóc trẻ tuổi, nguyên nhân là do tên nhóc kia đi đường không cẩn thận đυ.ng phải bà, làm vỡ nguyên một rổ trứng gà của bà, bác gái bắt tên nhóc kia đèn 10.000 kim tệ, tên nhóc không chịu, bác gái nhất quyết nắm lấy tay áo cậu ta không chịu thả.
Xung quanh có không ít người vây xem, trong đám đông có người bàn tán ầm ĩ: “Giá hàng hóa điên rồi sao? Cũng may hôm qua tôi đến siêu thị mua rất nhiều mì gói…”
“Hôm qua tôi mua hơn trăm cái trứng gà, bây giờ mà lấy ra bán chẳng phải phát tài luôn rồi sao?”
“Đừng vội đem ra bán, lỡ ngày mai còn tăng giá nữa thì sao?”
“Trời ơi, còn tăng nữa sao?! Có còn cho người ta sống nữa không vậy?!”
Đường dành cho người đi bộ thuộc về khu lão thành, cửa hàng buôn bán nhỏ rất nhiều.
Bởi vì sáng sớm có rất nhiều người quỵt tiền cửa hàng bán mì, còn có một tiệm bánh bao bị khách đập phá, các chủ quán bị dọa đến mức đồng loạt đóng cửa. Tiêu Lâu và Ngu Hàn Giang đi cùng nhau, nhìn thấy con đường hôm qua vẫn còn rất náo nhiệt mà lúc này đã trở nên quạnh quẽ, từng quán bán hàng treo bảng [Dừng kinh doanh] để tránh đầu sóng ngọn gió, trên mặt nhóm người đi trên đường cũng tràn đầy hoảng sợ.
Thiệu Thanh Cách chờ bọn họ ở tầng dưới khách sạn, sau khi nhìn thấy hai người thì lập tức tới đón: “Tối hôm qua thế nào? Có bắt gặp kẻ trộm không?”
Tiêu Lâu lắc đầu: “Không thấy, ở nhà trọ Sơn Thủy rất yên tĩnh.”
Thiệu Thanh Cách đau đầu xoa huyệt thái dương: “Cả đêm qua tôi không ngủ được, hai cô gái phòng bên khóc suốt cả đêm, hình như tất cả vật tư đều bị trộm hết… Xem ra hôm qua tên trộm này trộm được rất nhiều thứ cho nên tạm thời không nảy sinh ý định ra tay với nhà trọ Sơn Thủy?”
Ngu Hàn Giang cau mày nói: “Nhà trọ Sơn Thủy dù sao cũng là nơi tụ tập nhiều người khiêu chiến nhất, bên đó có hơn hai mươi người, lỡ như mọi người hợp tác cùng đối phó với hắn, tên trộm cũng không chiếm được lợi lộc gì. Tên trộm này cũng rất thông minh, đại khái là chuyên môn xuống tay với những người đi lẻ.”
Thiệu Thanh Cách thở dài: “Biết vậy đã để tất cả vật tư ở chỗ của hai người.”
Tiêu Lâu mỉm cười an ủi hắn: “Không sao đâu, dù sao số bị trộm cũng chưa đến một phần mười vật tư dự trữ của chúng ta, nhà kho không xảy ra chuyện gì là được.”
Ngu Hàn Giang nói: “Tôi đến nhà kho kiểm tra xem, hai người hành động cùng nhau đi, chú ý an toàn.”
***
Thiệu Thanh Cách và Tiêu Lâu quay lại thị trường chứng khoán lần nữa.
Hôm nay cổ phiếu liên quan đến bất động sản vẫn rất ổn định, một ít cổ phiếu còn có khuynh hương tăng lên – ví dụ những cổ phiếu của bất động sản Thiên Hoành, bất động sản Vinh Quang, tập đoàn bất động sản Phòng Khoa mà hôm qua Thiệu Thanh Cách chú ý đến đều tăng lên khoảng 5%.
Trên thị trường chứng khoán, tăng 5% một ngày đã có thể thu về lãi rất cao. Nhiều người chơi cổ phiếu nhận ra điểm này thì đồng loạt bàn tán: “Hay là bán hết toàn bộ cổ phiếu khác đi rồi mua cổ bất động sản?”
“Cổ phiếu thực phẩm mà tôi mua đã giảm 25% rồi đấy, thật đúng là hút máu mà! Biết vậy đã mua cổ phiếu bất động sản…”
“Đúng vậy đó, giá hàng hóa nổi điên rồi, chỉ có giá nhà là ổn định.”
Tiêu Lâu nghe được những lời bàn tán này, không biết nên nói gì cho phải.
Đáng sợ nhất không phải là ngay từ đâu đã rơi vào tuyệt vọng, mà là không ngừng cho người ta hy vọng, cuối cùng lại phá hủy niềm hi vọng ấy từng chút một.
Cách mà Át Nhép thao túng thế giới này quả nhiên giống như những gì mà Thiệu Thanh Cách suy đoán – cậu ta muốn phá hủy phòng tuyến tâm lý của mọi người từng bước một. Nhìn thấy cổ phiếu bất động sản tăng lên, không ít người bắt đầu quay đầu mua cổ phiếu bất động sản, có thể đoán được một khi bất động sản cũng đóng băng, những người này sẽ còn niềm tin để sống sót sao?
Có một ít người thông minh nhận thấy không ổn, lập tức bán tháo cổ phiếu, nhưng luôn có một vài người ôm tâm lý may mắn, mong mình có thể kiếm được lời. Cái này cũng giống như “tâm lý con bạc” vậy, lúc thua 1.000 còn cảm thấy mình có thể gỡ vốn, thua 2.000, còn cảm thấy mình có thể thắng, bởi vì không cam tâm nên bắt đầu cược càng lúc càng nhiều – cuối cùng táng gia bại sản.
Rất nhiều người chơi cổ phiếu đã bị cổ phiếu thao túng, có thể dễ dàng từ bỏ như vậy sao?
Tiêu Lâu đi tới bên cửa sổ, trông thấy trên sân thượng đã tụ tập rất nhiều dân chơi cổ phiếu. Hôm nay cổ phiếu lại rớt 50% giá so với hôm qua, những người chơi cổ phiếu bèn lập đoàn thể tự phát, giơ cao biểu ngữ, yêu cầu chính phủ giải thích.
Ở quảng trường trung tâm cách đó không xa cũng có không ít quần chúng biểu tình, trên tay toàn là biểu ngữ:
“Mạnh mẽ yêu cầu khôi phục giá hàng hóa!”
“Xin hãy trả cho chúng tôi một thị trường ổn định!”
“Tiền lương một tuần không mua nổi một túi trứng gà? Chúng tôi phải sống như thế nào?”
Quần chúng trên quảng trường rất xúc động, nhưng bởi vì có cảnh sát duy trì trật tư nên cũng không xảy ra sự kiện đẫm máu gì.
8:50 sáng, trên màn hình lớn ở quảng trường trung tâm đột nhiên xuất hiện một người đàn ông trung niên mặc vest, khuôn mặt đoan chính.
Người đàn ông đối mặt với rất nhiều camera, giọng nói trầm ổn: “Chào buổi sáng những cư dân trong thành phố, đây là thông báo từ thành phố, tôi là cục trưởng Cục Quản lý và Giám sát đô thị thành phố A, Lưu Thanh Minh. Xin mọi người đừng kích động, cũng không nên lâm vào khủng hoảng, do bị ảnh hưởng của khủng hoảng tài chính nên giá hàng vài ngày gần đây sẽ biến động, nhưng chúng tôi vẫn đang cố gắng khống chế, nhanh chóng khôi phục trật tự thị trường…”
Dân chúng tạm thời an tĩnh lại, ngẩng đầu nghe ông ta diễn thuyết.
Cục trưởng Lưu Thanh Minh lại giảng giải rất nhiều kiến thức tài chính mà dân chúng nghe không hiểu, rồi tiếp tục nói: “Xin mọi người đừng tụ tập biểu tình, khiến cho tình hình chuyển biến xấu hơn. Bây giờ tốt nhất là chúng ta nên về nhà, bật điều hòa, xem TV, cơn ác mộng cuối tuần này sẽ qua rất nhanh, tôi tin rằng giá hàng sẽ nhanh chóng trở lại như bình thường.”
Tiêu Lâu: “…”
Nói cái quái gì vậy? Lừa trẻ con ba tuổi à?
Thiệu Thanh Cách nhíu mày, nói: “Lưu Thanh Minh, đặt cái tên này… tiết Thanh Minh viếng mồ viếng mả, có ngu mới tin ông ta.”
Tiêu Lâu dở khóc dở cười: “Thế giới này có lẽ không có tiết Thanh Minh đâu nhỉ? Nhưng những người khiêu chiến nghe thấy tên của hắn có lẽ đều sẽ biết – Đây là nhân vật mà Át Bích và Át Nhép cố ý sắp xếp, tạm thời xuất hiện ổn định cục diện, nói không chừng đến cuối tuần hắn đã chạy rồi.”
Thiệu Thanh Cách: “…”
Phái cục trưởng ra vẽ một cái bánh to như một liều thuốc an thần cho mọi người chỉ vì để ổn định cảm xúc cư dân. Nhưng lừa gạt người dân như vậy sẽ chỉ khiến cảm xúc sau này của họ bùng lên mạnh mẽ hơn mà thôi.
Không những vật giá leo thang, quan chức điều tiết thị trường lại còn lừa gạt mọi người, như vậy ai mà chịu nổi?!
Bởi vì cục trưởng Lưu giảng một đống đạo lý khiến người ta cái hiểu cái không, cộng thêm sự khống chế của cảnh sát, dân chúng đang tụ tập giải tán trong phút chốc, trong lòng đều đang ôm tâm lý may mắn – có lẽ ông ấy nói đúng, giá hàng biến động một hai ngày rồi sẽ ổn định lại thôi đúng không?
Thật ra trong lòng mỗi người đều không chắc chắn, nhưng con người là sinh vật rất am hiểu tự an ủi bản thân, có đôi khi mọi người tình nguyện tin tưởng vào một lời nói dối cũng không muốn đối mặt với thực tế tàn khốc.
Siêu thị trước quảng trường trung tâm đầy ắp người.
Sáng sớm hôm nay, siêu thị đã bổ sung hàng hóa mới, tất cả mọi người đều điên cuồng tranh giành mua sắm, kệ hàng lại bị quét sạch trong nháy mắt, trật tự ở chỗ xếp hàng kém xa hôm qua, có thể nhận thấy cảm xúc của mọi người gắt gỏng hơn hôm qua nhiều.
Thiệu Thanh Cách và Tiêu Lâu nhìn lướt qua tình huống của siêu thị, nhanh chóng xoay người đến tiệm net hôm qua.
Giá lên mạng đã tăng lên 1.600 kim tệ một giờ, lúc trước Tiêu Lâu đổi tiền lẻ vẫn còn thừa, thanh toán chi phí lên mạng cho hai máy. Thiệu Thanh Cách ngồi trước máy vi tính thao tác, tiếp tục bán khống cổ phiếu bất động sản, Tiêu Lâu thì lên mạng tra một ít tin tức.
Anh phát hiện mình chỉ có thể tra được thông tin ở mật thất 3 Bích.
Nơi bọn họ đang ở gọi là “thành phố A”, hẳn là một không gian nhỏ trong thế giới thẻ bải, trên diễn đàn có không ít người đang mắng chửi rất thô tục, cũng có không ít phóng viên dùng các loại khẩu hiệu tẩy não mọi người:
[Khủng hoảng tài chính chỉ là tạm thời, tôi tin rằng chúng ta nhất định có thể vượt qua!]
[Nắm tay nhau cùng vượt qua cửa ải khó khăn này, bảo vệ nhà ở thành phố A!]
[Giá hàng tăng vọt chỉ là để kích cầu mà thôi, mọi người cứ an tâm đừng vội, thị trường sẽ nhanh chóng khôi phục bình thường]
Các loại súp gà cho tâm hồn thế này rất nhiều, bên dưới khu bình luận cũng có rất nhiều người tin là thật.
Dân chúng trên diễn đàn chia ra thành phe bi quan và phe lạc quan, phe lạc quản đều biểu thị rằng khủng hoảng tài chính sẽ trôi qua rất nhanh, chỉ cần trong tay vẫn còn tiền tiết kiệm, có vật tư thì không cần phải lo sợ.
Phe bi quan đang bắt đầu nghĩ biện pháp rời khỏi nơi này:
[Tôi đã đặt trước vé đi thành phố Mặt Trăng vào ngày mai rồi, giá vé cực cao, một vé cũng khó tìm, nhưng tôi tin rằng bây giờ rời khỏi thành phố A mới là lựa chọn tốt nhất.]
[Tôi đã sống ở đây rất nhiều năm rồi, không muốn đi đâu, nhưng tôi thật sự chịu không nổi nữa, định sẽ đến nhà của họ hàng tránh một thời gian.]
Đây đều là những người làm nghề tự do, nói đi là đi.
Nhưng hầu hết những người khác đều có công việc, người thân và nhà cửa ở đây, gốc rễ của họ đều ở nơi này, sao có thể lựa chọn rời đi nhẹ nhàng như thế được?
Tiêu Lâu thử lên mạng tìm hệ thống bán vé để đặt mua vé đến “thành phố Mặt Trăng”, phát hiện sau khi xác thực thông tin cá nhân, hệ thống bán vé hiện ra thông báo – [Quý khách bị cấm mua vé]. Kết quả này nằm trong dự đoán của anh.
Anh là người khiêu chiến, chắc chắn không thể trực tiếp mua vé chạy trốn được, có thể chạy đi chỉ có thể là người tự do ở thế giới này.
Kiểm tra tin tức và diễn đàn suốt một giờ, Tiêu Lâu nhận thấy số người tự do mua vé chạy trốn không phải là ít, nhóm người này quả thật rất thông minh, nhưng điều kiện tiên quyết là lúc này giao thông còn có thể lưu thông như thường.
Một khi hệ thống giao thông tê liệt, tất cả đều chạy không thoát!
Thiệu Thanh Cách bên cạnh đã xong việc với thị trường chứng khoán, Tiêu Lâu đứng dậy rời đi cùng hắn.
Thiệu Thanh Cách thấp giọng hỏi: “Vừa rồi thầy Tiêu điều tra trên mạng có phát hiện ra gì không?”
Tiêu Lâu nói: “Từ những bài viết trên diễn đàn và các thông báo mà các trang thông tin đăng lên thì trước mắt có khoảng 40% người có thái độ lạc quan, tin rằng giá hàng sẽ khôi phục; 40% người suy đoán theo hướng xấu nhất, không ngừng tích trữ vật tư; còn có 20% người thì… vội vàng mụa vé chạy trốn.”
Thiệu Thanh Cách sờ cằm, nói: “Ngày mai là ngày làm việc, nhất định sẽ có làn sóng bãi công quy mô lớn, chờ đến khi hệ thống giao thông tê liệt, người lạc quan rồi cũng sẽ biến thành bi quan thôi.” Hắn ngẫm nghĩ rồi đột nhiên nói: “Tôi phải chuẩn bị sẵn sàng từ trước, tìm ông chủ tiệm net mua một cái máy tính.”
Tiêu Lâu hiểu ra: “Anh lo rằng ngày mai tiệm net sẽ đóng cửa ư?”
Thiệu Thanh Cách gật đầu: “Lo trước mới tránh được họa.”
Dù sao hôm nay cũng đã có quá nhiều quán ăn treo bảng [Dừng kinh doanh], tiệm net này cũng vắng tanh vắng ngắt, chỉ có năm ba người lên mạng, đợi đến mai khi giá lên mạng tăng gấp đôi lần nữa, chuyện ăn cơm cũng đã thành vấn đề, còn có người chạy tới tiệm net lên mạng sao?
Thiệu Thanh Cách tới quầy tiếp tân của tiệm net, hỏi: “Ông chủ, có còn máy tính cũ không, bán cho tôi một cái. Không có yêu cầu gì nhiều, chỉ cần lên mạng được.”
Ông chủ hét giá trên trời: “100.000 kim tệ, máy cũ ở đằng kia để cậu tự do chọn luôn.”
Tiêu Lâu mỉm cười: “Ông chủ, giá cả thị trường bây giờ ông cũng biết rồi, tiệm net này có hơn năm mươi chỗ ngồi, bây giờ chỉ có bốn năm người lên mạng, nói không chừng đến mai sẽ không còn ai đến nữa. Đến chuyện ăn cơm cũng đã là cả vấn đề rồi, có ai còn thừa tiền chạy đến đây lên mạng, ông nói có đúng không?”
Khóe môi ông chủ run rẩy kịch liệt một lát, bởi vì ông ta biết, người trẻ tuổi này nói rất đúng.
Tiền điện, phí internet đã tăng vọt trong hai ngày nay, phí lên mạng của tiệm net cũng phải tăng theo, việc buôn bán ế ẩm cực kỳ. Bình thường vào cuối tuần đều ngồi kín hết, nhưng cuối tuần này chỉ có một nửa máy có người, hôm nay… chỉ còn 10% lượng khách.”
Nhìn tiệm net trống rỗng, trong lòng ông cũng khó chịu, tiệm net này chính là tài sản tích cóp nửa đời của ông đó!
Tiêu Lâu tiếp tục mỉm cười, nói: “Ông có nhiều máy tính như vậy, đặt ở đây cũng không ai dùng, so với một đống sắt vụn cũng không có gì khác biệt. Bán cho chúng tôi một cái đi.”
Ông chủ cẩn thận suy ngẫm rồi nói: “Được! Vậy cậu ra giá đi!”
Tiêu Lâu nói: “Hay là như thế này đi, tôi đổi mười hộp chocolate lấy một cái máy tính của ông, chocolate bây giờ đang rất được săn đón, ông có thể thử đến siêu thị nhìn xem, đã sớm hết hàng rồi, không mua được nữa, mười hộp chocolate này ít nhất cũng đáng giá mấy vạn kim tệ, nói không chừng ngày mai còn tăng nữa đó.”
Thiệu Thanh Cách sửng sốt. Thầy Tiêu thật sự quá cơ trí, sau khí giá hàng hóa sụp đổ thì “lấy hàng trao đổi hàng” mới là phương pháp tốt nhất, kim tệ dư thừa bọn họ có thể mang ra khỏi thế giới mật thất, đến thế giới khác sử dụng.
Hình như ông chủ rất bối rối, Tiêu Lâu nói thêm: “Chúng tôi không cần máy tính bàn có cấu hình cao đâu, chỉ cần một cái notebook có thể lên mạng được là được rồi, tôi thấy cái máy cũ này cũng ông cũng tốt đấy, hay là bán cho chúng tôi đi.”
Tiêu Lâu vừa nói vừa lấy chocolate từ trong ba lô ra.
Từng hộp chocolate đã cháy hàng từ lâu cứ thế được đặt lên bàn khiến ông chủ không nhịn được mà nuốt nước miếng.
Ông lão trầm mặc một lát, cắn răng nói: “Được thôi! Cái máy tính xách tay này của tôi cũng đã dùng được bốn năm rồi, đều dùng để quản lý tư liệu khách hàng, tôi chuyển tài liệu bên trong sang USB, cậu đem đi đi.”
Ông chủ tiệm net không bao giờ thiếu máy tính, huống chi là một cái notebook rất cũ.
Tiêu Lâu vui vẻ đổi mười hộp chocolate lấy một cái notebook.
Đặt trong thế giới hiện thực thì đúng là không thể tin được.
Thiệu Thanh Cách ôm notebook đi, ra khỏi tiệm net mới cảm khái nói: “Thầy Tiêu, phản ứng của anh nhanh thật đấy, suýt nữa là tôi trả tiền rồi.”
Tiêu Lâu mỉm cười: “Bình thường sếp Thiệu mua đồ có lẽ sẽ ít khi suy xét đến giá tiền. Nhưng bây giờ giá hàng không ổn định như vậy, dùng hàng hiếm đổi lấy thứ mà ông ấy dư thừa, chúng ta có thể chấp nhận được mà cũng chẳng thua thiệt ông ấy.”
Thiệu Thanh Cách vô cùng bội phục: “Vẫn là anh tính toán tỉ mỉ, dùng chocolate đổi laptop… đúng là một trải nghiệm ly kỳ.” Hắn cất notebook vào trong ba lô trên lưng mình, nheo mắt nói: “Có muốn đổi mì ăn liền lấy hai cái điện thoại không?”
Tiêu Lâu nói: “Đến chợ second-hand xem thử đi.”
Vừa rồi anh chỉ muốn đổi notebook, bởi vì laptop có thể sạc pin. Nếu như đổi máy tính để bàn, vừa không tiện vận chuyển mà đến khi mất điện, máy tính mở không lên chẳng phải xong đời sao?
Notebook có thời gian sử dụng mấy tiếng, sạc đầy pin rồi đem đến nơi khác còn có thể tiếp tục dùng.
Điện thoại cũng cần phải có, dù sao đội trưởng Ngu luôn hành động một mình, anh thật sự rất lo lắng, mua một cái điện thoại cho đội trưởng Ngu, anh và Thiệu Thanh Cách thêm một cái, liên lạc cũng dễ dàng hơn.
Tiêu Lâu và Thiệu Thanh Cách đi đến thị trường bán điện thoại second-hand.
Nơi này rất vắng vẻ, chỉ có một ít cửa hàng được dựng lên, dù sao bây giờ thị trường đã phát điên, phần lớn người đều đến siêu thị để mua vật tư, điện thoại second-hand căn bản chẳng được ai chú ý đến.
Ông chủ gầy gò mệt mỏi, than ngắn thở dài, không có chút hi vọng nào.
Tiêu Lâu dùng sữa và mì gói đổi lấy ba chiếc điện thoại, nếu như tính theo giá lúc mua đồ thì một chiếc điện thoại cũ chỉ khoảng 50 nhân dân tệ, nhưng giờ giá cả vật tư leo thang… mì gói còn ăn được, điện thoại cũ nát có ăn được không?
Ông chủ rất sảng khoái đưa ba chiếc điện thoại cũ rích cho anh, còn tặng kèm ba chiếc sim.
Ở thế giới này, điện thoại mà mọi người dùng không giống trong hiện thực có thể gọi video, gọi WeChat, chỉ có thể gọi điện và gửi tin nhắn, nhưng đối với bọn họ thì thế này đã đầy đủ rồi, có ba cái điện thoại này, lúc ba người chia ra hành động sẽ thuận tiện liên lạc hơn.