Chương 41: Khủng Hoàng Tài Chính (1) – Trao Đổi Tình Báo

Từ nhỏ Tiêu Lâu đã có năng lực nhận thức rất mạnh, lúc bốn tuổi anh đã có thể nhớ rõ từng thân thích trong nhà như cô dì chú bác, trước nay chưa từng gọi sao. Sau khi tốt nghiệp làm thầy giáo, một lớp hơn bốn mươi người, chỉ cần lên lớp hai tuần anh đã có thể nhận mặt hết, dù không điểm danh thì anh cũng biết nhóc này trốn học.

Trước đó đã đánh bài với số 5 ở mật thất Nhép, khi ấy mọi người đều đeo mặt nạ, không nhìn rõ mặt, nhưng mắt và tóc của số 5 đều có độ nhận diện cao, cộng với dáng người cao lớn, hình thể hoàn toàn phù hợp, Tiêu Lâu liếc mắt đã nhận ra.

Lúc ấy số 5 nói muốn đi Nhép, bây giờ xuất hiện ở 3 Bích, xem ra người này đã vượt ải 3 Nhép.

Chắc là có thể trao đổi một chút tình báo?

Nghĩ tới đây, Tiêu Lâu đi tới nói vào tai Ngu Hàn Giang: “Hẳn là hắn đã vượt cửa 3 Nhép rồi mới tới, chúng ta có thể hỏi thăm hắn về thông tin của 3 Nhép không? Thực hiện trao đổi đồng giá, chúng ta cũng có thể cho hắn thông tin của 3 Rô, 3 Cơ.”

Ngu Hàn Giang cảm thấy biện pháp này có thể thực hiện, gật đầu một cái: “Được, lát nữa thử xem.”

Thời gian trong mật thất là buổi sáng. Hai người đứng ở lối rẽ trên đường, phía dưới bóng cây, số 5 cũng không chú ý đến bọn họ, người đàn ông đứng xếp hàng trong nhóm người rút tiền, hai tay đút túi, dáng vẻ lười biếng, trông giống như một con mèo đang thoải mái nhàn nhã híp mắt tản bộ, nhìn qua không có chút căng thẳng nào.

Đội ngũ nhanh chóng tiến lên, cậu trai đội mũ xếp phía trước hắn đã rút tiền xong, vội vàng rời đi.

Tiêu Lâu giật mình: “Người đội mũ đó không phải đồng đội của hắn sao?”

Hai người khiêu chiến vừa hay xếp hàng kế nhau, Tiêu Lâu còn tưởng rằng bọn họ là đồng đội, những cậu trai đội mũ lấy tiền xong thì đi rất nhanh, hoàn toàn không để ý đến số 5, rõ ràng là không quen.

Số 5 bình tĩnh đến máy rút tiền tự động rút 100.000 kim tệ ra, nhét vào túi rồi quay người rời đi. Hắn vừa đi mấy bước, đột nhiên cảm giác trên vai hơi nặng, người đàn ông quay đầu, bất ngờ đối mặt với một đôi mắt đen nhánh sâu thẳm.

“Xin chào, tôi là số 3.” Đối phương chào hỏi bằng giọng điệu bình thản.

“Xin chào.” Người đàn ông đẹp trai bên cạnh lại nở một nụ cười thân thiết, rất gần gũi nói: “Tôi là số 1, anh còn nhớ chúng tôi không?”

“…” Số 1, số 3, sao cứ có cảm giác như đang nói chuyện với mấy băng đảng xã hội đen? Người đàn ông nheo mắt nhìn hai người trước mắt dò xét, sau khi lục lại ký ức, hắn bỗng nhiên cười ra tiếng, nói: “Tôi nhớ rồi, là hai người sau khi đánh bài ở mật thất Nhép xong thì trực tiếp ký sách khế ước luôn đúng không?”

“Đúng vậy.” Tiêu Lâu gật đầu: “Lại gặp được anh, thật trùng hợp.”

Ngu Hàn Giang trực tiếp hỏi: “Lúc đó anh nói muốn tới 3 Nhép, thế này là vừa ra khỏi 3 Nhép sao?”

Người đàn ông nhún nhún vai: “Ừ, tôi rời khỏi Nhép, còn đi 3 Rô, có điều tôi chỉ vượt ải cấp C ở Rô thôi.”

Ngu Hàn Giang: “…”

Nếu như không có Tiêu Lâu đưa hắn nằm thắng, một mình Ngu Hàn Giang đi Rô đoán chừng cũng chỉ được cho điểm C, xem ra đều là người học dốt giống nhau.

Số 5 đã qua 3 Nhép và 3 Rô, kết quả lại gặp bọn họ ở 3 Bích, bởi vì tốc độ thời gian trôi ở mỗi thế giới được tính độc lập, Tiêu Lâu cũng không xoắn xuýt vấn đề thời gian nữa, thả nhẹ giọng, nói: “Có hứng thú trao đổi tình báo với chúng tôi không?”

Người đàn ông nhíu mày nhìn về phía Tiêu Lâu: “Tình báo gì? Anh biết làm thế nào sống sót ở cửa [Khủng hoảng tài chính] này sao?”

Tiêu Lâu lắc đầu: “Không biết.” Sau đó anh chuyển giọng nghiêm túc, nói: “Nhưng chúng tôi đã qua 3 Cơ, anh qua 3 Nhép, anh nói cho chúng tôi biết nội dung của 3 Nhép, chúng tôi nói cho anh cách qua ải 3 Cơ, trao đổi ngang giá, thế nào?”

Người đàn ông nghĩ ngợi rồi dứt khoát gật đầu: “Giao dịch thành công.”

Hai bên đều có tin tức có lợi, hắn không có lý do gì để từ chối.

Hắn quay người chỉ vào quán cà phê cao cấp bên đường, nói: “Đi uống ly cà phê đi, ngồi xuống nói chuyện.”

Tiêu Lâu thì thực tế hơn nhiều: “Chúng ta đang ở thế giới sắp bùng nổ khủng hoảng tài chính, vẫn nên tiết kiệm chút tiền thì hơn, không bằng qua quán ăn bên kia dùng cơm trưa luôn đi?”

Ngu Hàn Giang đương nhiên nghe lời Tiêu Lâu, nói theo: “Đi thôi, đi ăn cơm trưa.”

Người đàn ông: “…”

Một miệng đấu không lại hai miệng, hắn chỉ có thể đi theo bọn họ vào nhà hàng nhỏ kia.

Cũng may tuy quán này hơi bé nhưng không gian cũng không tệ, cả bàn ghế và đồ ăn đều rất sạch sẽ.

Trên thực đơn chỉ có vài loại đồ ăn thường ngày – món chay như khoai tây thái sợi chua cay, cà tím om 1.500 kim tệ, món mặn như bò nướng khoai tây, sườn xào chua ngọt 2.500, 500 kim tệ thì được một nồi cơm to.

Giá cả như thế này… Giải thích đơn giản thì cứ bỏ hai số 0 của kim tệ, chuyển đổi thành nhân dân tệ, đại khái là 15 tệ một phần thức ăn chay, 25 tệ một món thịt, 5 tệ một nồi cơm lớn, cũng coi như giá cả bình dân.

Tiêu Lâu quả thật cảm động.

Anh gọi hai mặn hai chay, một nồi cơm, chủ động trả tiền mời khách, tiêu hết 8.500 kim tệ.

Tại thế giới thẻ bài hiểm nguy trùng trùng, mục tiêu của Tiêu Lâu chỉ có một – sống đến cuối cùng, rời khỏi nơi này.

Cho nên, anh thà rằng kết giao thêm một người bạn, cũng không muốn nhiều thêm một kẻ địch.

Thân phận số 5 này không rõ, nhưng biểu hiện ở 2 Nhép cực kỳ xuất sắc, nhất định là một cao thủ bài bạc. Tiêu Lâu đưa ra đủ thành ý, chẳng những bỏ tiền mời cơm còn chủ động vươn tay: “Kết bạn đi. Trước tiên tự giới thiệu một chút, tên tôi là Tiêu Lâu, trước kia là giảng viên ở đại học Y.”

Đội trưởng Ngu thì đơn giản nhanh gọn nói: “Ngu Hàn Giang, cảnh sát.”

“…” Người đàn ông ngẩn ra một chút, sau đó ý cười lại hiện ra trong mắt: “Tiêu Lâu, Ngu Hàn Giang, hóa ra hai vị chính là người phá kỷ lục mật thất 3 Cơ và 3 Rô, hân hạnh hân hạnh.”

Khi kỷ lục thế giới bị phá thì thông báo sẽ được phát ra toàn hệ thống, tất cả người khiêu chiến đều sẽ nhìn thấy được. Cứ thế Tiêu Lâu và Ngu Hàn Giang đã nổi tiếng từ lúc nào, chỉ có mỗi mình bọn họ không nhận ra mà thôi.

Người đàn ông sảng khoái vươn tay, lần lượt bắt tay với Tiêu Lâu và Ngu Hàn Giang, nói: “Thiệu Thanh Cách, nghề nghiệp là chuyên viên giao dịch cổ phiếu, chơi bài là sở thích nghiệp dư của tôi.”

Ban đầu hắn còn có chút đề phòng với hai người này, nhưng nếu đối phương đã là những đại thần có thể phá kỷ lục mật thất, một người chỉ được điểm C ở Cơ, Rô như hắn cũng không cần phải do dự - hợp tác với đại thần, hắn chỉ lời chứ không có lỗ.

Chỉ cần có đầu óc, được cao thủ như Tiêu Lâu, Ngu Hàn Giang chủ động hợp tác thì đều sẽ không từ chối.

Tiêu Lâu nghe được cái tên Thiệu Thanh Cách, trong lòng nao nao, nhưng rất nhanh đã khôi phục vẻ mặt bình tĩnh, mỉm cười nói: “Ngài Thiệu, trước tiên chúng ta nói về 3 Rô đi, cơ quan mà anh gặp phải là dạng gì?”

Nói chuyện về 3 Rô trước, bởi vì bọn họ đều đã vượt qua mật thất này, trao đổi một ít thông tin thì có thể xác định nội dung mật thất có nhất trí hay không.

Thiệu Thanh Cách dứt khoác nói: “Cơ quan thứ nhất là là từ ngữ hai chữ đơn giản, thứ hai là điền thành ngữ. Trên các thành ngữ bị che đi chữ [Nhân], đáp án thì có trợ nhân vi nhạc, nhất biểu nhân tài,… còn thơ thì bị giấu đi chữ [Nguyệt], mấy câu thơ kiểu “Hà xứ tương tư minh nguyệt lâu”, “Mạc sử kim tôn không đối nguyệt” gì đó.”

Tiêu Lâu nói: “Chữ bị mất mà chúng tôi gặp trong phần thành ngữ là [Chính], còn phần thơ là [Hoa].”

Thiệu Thanh Cách có chút bất ngờ: “Nói vậy thì loại cơ quan trong mật thất Rô giống nhau nhưng đáp án sẽ thay đổi?”

Tiêu Lâu vẫn nhớ đề toán mà anh gặp trong mật thất 2 Rô, quả nhiên số khác với Ngu Hàn Giang và Thiệu Thanh Cách, nhưng loại câu hỏi thì giống hệt nhau, đều là bốn dạng đề Sudoku, trục đối xứng, đẳng thức, mũi tên.

Tiêu Lâu tổng kết lại: “Đề bài của mật thất Rô đồng dạng, nhưng nội dung đề sẽ ngẫu nhiên rút ra trong kho. Chỉ cần biết quy luật của đề thi, cho dù nó biến đổi như thế nào đều có thể nghĩ ra đáp án.”

Giống như trong câu hỏi cuối cùng ở mật thất 3 Rô, đổi 888 thành 869, dù đổi kiểu gì thì chỉ cần biết cách giải sẽ đều thấy rất đơn giản.

Xem ra việc trao đổi thông tin là cực kỳ cần thiết.

Hai bên lập tức đạt thành nhận thức chung.

Tiêu Lâu nói: “Tôi nói về 3 Cơ trước. 3 Cơ là án mưu sát trong sân trường, Ứng Tiểu Nhã đến lớp trễ vào ngày đầu tiên sẽ chết, hung thủ gϊếŧ cô ấy là giáo viên của cô, manh mối mấu chốt phải tìm được là án nhảy lầu năm năm trước và quyển sách [Bá tước Monte Cristo], cô giáo đã bắt chước nhân vật chính trong sách báo thù cho em gái nhảy lầu, gϊếŧ liên tục ba người, chôn thi cốt của ba người này chôn ở trong rừng phong. Ứng Tiểu Nhã vô tình nghe được bí mật này nên bị diệt khẩu.”

Tiêu Lâu dừng một chút rồi nói tiếp: “Cách qua cửa của chúng tôi là tìm manh mối giúp cảnh sát phá án, nhưng tôi cảm thấy mật thất vẫn có cách khác để qua cửa, anh có thể thử ngăn cản cái chết của Ứng Tiểu Nhã, trực tiếp đào thi cốt trong rừng phong ra rồi đưa cảnh sát đến điều tra.” Anh dừng lại một chút, nói thêm: “Nếu như không thể ngăn Ứng Tiểu Nhã chết, vậy thì nhanh chóng tìm đủ manh mối…”

Tiêu Lâu nói hết vị trí manh mối cho đối phương biết, lấy đó làm thành ý.

Thiệu Thanh Cách cũng rất sảng khoái tiết lộ tin tức về mật thất Nhép: “Mật thất 3 Nhép là một trò chơi bài poker đơn giản, gọi là [Xuân Hạ Thu Đông], quy tắc do người gác cửa ải Nhép đặt ra, bốn màu và chất bài đại diện cho mùa, dựa theo màu sắc và chất để ra bài, ai hết bài trên tay trước thì thắng…”

Hắn kể lại quy tắc và kỹ thuật để thắng game cho hai người.

Tiêu Lâu đột nhiên nghĩ, nếu như trong thế giới thẻ bài, cùng một lá bài đại diện cho một mật thất tương tự, chỉ cần trước đó có một người khiêu chiến vượt ải các loại mật thất, người khiêu chiến sau có phải cũng có thể tìm người đó lấy thông tin, giảm độ khó vượt ải xuống? Thế giới này có có hệ thống chuyên về tình báo như “Đội hoàn thành phó bản” trong game không?

Nếu thật sự có thì sao lại không có ai vượt cửa toàn bộ mật thất rồi rời đi?

Chỉ có hai cách giải thích, một là các mật thất sau này sẽ được tạo ra ngẫu nhiên, khiến tình báo không thể dùng được; hoặc là những mật thất sau có tỷ lệ tử vong quá cao, căn bản không được mấy người vượt ải sống sót, càng đừng nói đến bán tình báo cho người khác.

Nhưng ít nhất trước mắt, mật thất cấp C có độ khó hơi thấp vì có tin tức của Thiệu Thanh Cách, cửa 3 Nhép này hoàn toàn không cần lo lắng, việc cấp bách bây giờ vẫn là làm sao để qua 3 Bích.

Tiêu Lâu hỏi: “Cửa [Khủng hoảng tài chính] này, ngài Thiệu có suy nghĩ gì?”

Thiệu Thanh Cách híp mắt nói: “100.000 kim tệ nhất định không đủ xài, tôi dự định kiếm ít tiền trước.”

Tiêu Lâu tò mò: “Kiếm tiền như thế nào?”

Thiệu Thanh Cách thần bí cười, lại gần hạ giọng nói: “Thử tìm xem có sòng bạc ngầm nào không.”

Tiêu Lâu: “…”

Tên này chẳng lẽ lại định đi đánh cược?!