Tư Hàm và Chương Tình là chị em ruột, nhưng vài năm trước đó cha mẹ ly hôn, Chương Tình theo họ cha, Tư Hàm theo họ mẹ.
Cha cô đi bước nữa, mẹ cũng tái giá, hai chị em lớn lên cùng nhau trong căn nhà mà cha mẹ để lại cho cả hai. Hai cô bé sống nương tựa vào nhau, tình cảm gắn bó khăng khít vô cùng.
Chương Tình học hết cấp ba thì đi nước ngoài, nhưng vì lo lắng cho cô em tính tình mềm mỏng ở nhà mà tuần nào cũng gọi video về nói chuyện.
Nhưng hôm nay đúng ngày sinh nhật 18 tuổi lại mãi không gọi được cho em.
Chương Tình bực bội nhờ cô đang ở trong nước đi tìm, người cô tên Chương Vũ bảo con trai là Tạ Tinh Hà đạp xe chạy tới trung học Phong Lâm một chuyến, đến nơi thì thấy xe cảnh sát bao vây khắp trường.
Hung thủ đẩy Tư Hàm xuống lầu cũng chính là những kẻ thản nhiên báo cảnh sát.
Bọn họ đã ngụy tạo rất tốt vụ tự sát của Tư Hàm, xác nhận chứng cớ ngoại phạm cho nhau. Tạ Tinh Hà nhìn người chị họ nằm trong vũng máu xa xa, trên mặt cậu nhóc không có bất cứ biểu cảm nào, nhưng hai tay bên hông lại khẽ siết chặt, móng tay hằn vào lòng bàn tay đến bật máu.
Sau khi trở về, cậu ta nói lại chuyện Tư Hàm nhảy lầu cho Chương Tình, Chương Tình ở nước ngoài nghe xong phát điên.
Mẹ của Tạ Tinh Hà tới sở cảnh sát nhận xác, Chương Tình về nước để làm đám tang cho em gái, cô mặc một bộ đồ đen tuyền, sắc mặt lạnh lẽo, sự tàn bạo ngập tràn trong mắt.
Sau khi quay về nhà thu dọn di vật của em gái, cô tìm thấy cuốn nhật ký của em mình.
Em cô dùng bút đỏ ghi lại toàn bộ sự việc bản thân bị làm nhục.
Chương Tình lạnh lùng ôm nhật ký vào lòng, sự lạnh lẽo sắc bén lóe lên trong mắt như một con rắn độc đang ngắm nghía con mồi.
Cảnh sát đưa ra kết luận em cô tự sát, cô không tin.
Cô sẽ báo thù cho em mình, để những kẻ hại chết em cô phải lấy máu trả nợ máu!
***
Sau khi tốt nghiệp, Chương Tình thi đỗ chứng chỉ giáo viên, nhận lời mời tới trung học Phong Lâm. Vốn trong nhật ký của em gái chỉ ghi lại sự việc với giáo viên môn Văn cùng với những giờ điều chỉnh tâm lý với bác sĩ của trường, Chương Tình bắt đầu điều tra từ vị bác sĩ tâm lý trẻ tuổi kia, cô dùng chút thủ đoạn, quả nhiên đối phương đã cắn câu.
Chẳng bao lâu sau, cô đã điều tra rõ ngọn ngành nguyên nhân chết của em gái.
Tất nhiên đầu sỏ chính là lão già họ Chu cùng với đồng phạm là gã bảo vệ ngụy tạo bằng chứng, giáo viên Tâm lý thấy chết không cứu, quay lưng bỏ chạy cũng không thoát được tội này!
Bọn họ phải bị chôn theo em gái của cô!
Chương Tình lợi dụng nhan sắc của bản thân, thông qua một kế hoạch tỉ mỉ đập chết giáo viên Tâm lý bằng chùy sắt, đâm ba dao vào ngay trước ngực giáo viên chủ nhiệm và dùng dây thừng siết chết bảo vệ...
Cô phân thây ba người ra, sau đó chôn trong rừng phong mà em gái mình thích nhất.
Cô còn giữ lại từ mỗi người một mảnh xương sườn, gọt thành hình răng sói, xâu thành một chiếc vòng cổ làm kỷ niệm.
Vốn chuyện này đến đây là kết thúc.
Thế nhưng giáo viên tiếng Anh lớp 3 khối 12 lại xin nghỉ sinh em bé, trường học điều chuyển giáo viên mời cô vào lớp 3 khối 12 giảng dạy, tình cờ Tạ Tinh Hà cũng ở lớp này. Chương Tình không có tình cảm gì với người em họ này, sau khi cha mẹ ly hôn thì cô cũng không qua lại với nhà cô nhiều, tổng cộng cũng chỉ chạm mặt vài lần. Nhưng quan hệ giữa Tư Hàm và Tạ Tinh Hà lại rất tốt, ở trong nước Tư Hàm vẫn thường xuyên tới nhà cô mình ăn cơm.
Vì nể Tư Hàm, Chương Tình cũng đối xử rất tốt với Tạ Tinh Hà, thậm chí còn phụ đạo môn Anh riêng cho cậu ta.
Trong lớp có một cô bé rất xinh xắn tên Ứng Tiểu Nhã, cô bé này thầm thích Tạ Tinh Hà, Chương Tình biết. Nhưng Tạ Tinh Hà lãnh đạm cao ngạo, một lòng tập trung học tập để chuẩn bị thi đại học, hoàn toàn chẳng biết gì về tâm tình con gái.
Vào ngày thứ hai, Tạ Tinh Hà trực nhật, lại đúng ngày Chương Tình làm thêm giờ trong văn phòng.
Sau khi quét dọn phòng học, Tạ Tinh Hà dọn sách vở định về nhà, đi tới hành lang nối giữa các tòa thì lại thấy Chương Tình né tránh camera đi lên sân thượng, cậu ta nghi hoặc đi theo.
Tại sao Chương Tình lại có chìa khóa sân thượng của tòa nhà làm việc?
Cô ta mở cửa đi ra ngoài, đứng cạnh lan can dõi mắt về phía xa, vẻ mặt nghiêm túc đăm chiêu.
Tạ Tinh Hà đi tới, nghi hoặc hỏi: "Chị, chị ở đây làm gì? Sao chị lại có chìa khóa sân thượng?"
Chương Tình thản nhiên nói: "Năm đó Tiểu Hàm đã rơi xuống từ nơi này, chị chỉ lên đây thăm con bé thôi." Cô ta nhìn về phía rừng phong xa xa, sự bi thương dâng lên trong mắt, "Nếu như năm đó chị không ra nước ngoài mà học đại học trong nước thì con bé cũng sẽ không gặp phải chuyện này... Là do chị cố chấp, muốn hơn người nên mới không quan tâm con bé cho tốt..."
"Chẳng phải chị Hàm tự sát sao?" Tạ Tinh Hà thấp giọng hỏi.
"Tự sát? Ha ha ha!" Chương Tình siết chặt nắm tay, nụ cười trở nên tàn độc, "Con bé bị người khác đẩy xuống đất, chị đã điều tra hết rồi! Những.. tên hung thủ kia đã bị chị chôn trong rừng phong, nếu Tiểu Hàm trên trời có linh thì mỗi ngày đều có thể nhìn thấy thảm cảnh chúng bị phanh thây, thịt của bọn chúng dần thối rữa, bị lũ sâu bọ gặm nhấm dần dần, chỉ còn lại xương trắng mà thôi, ha ha ha!"
Nụ cười bén nhọn của người phụ nữ văng vẳng bên tai, Tạ Tinh Hà đẩy kính, trầm mặc không nói.
"Sao nào, cậu không bất ngờ à?" Chương Tình quay đầu lại, kinh ngạc nhìn cậu ta.
"Em đã đoán là chị ra tay." Tạ Tinh Hà nhẹ nhàng nói, "Ba người mất tích trong trường gần đây đều có quan hệ với chị Hàm, giáo viên Tâm lý là người chị ấy thường xuyên đi hỏi ý kiến trước khi chết, cùng với bảo vệ và cả chủ nhiệm cũng đều có mặt tại hiện trường vào ngày xảy ra án mạng, tại sao có thể trùng hợp như vậy được?"
"Hơn nữa," Tạ Tinh Hà dừng một chút, lấy cuốn sách "Bá tước Monte Cristo" từ trong cặp ra, nói, "Em nhìn thấy bản gốc của cuốn sách này trong ngăn kéo của chị, em đã đi mua bản dịch về đọc. Câu chuyện này nói về báo thù, chị đang ở đây để báo thù cho Tư Hàm, ba người kia đều đã bị chị gϊếŧ."
"Đúng vậy." Chương Tình cười lạnh, "Vì bọn chúng đáng chết!"
"Tại sao không nộp bằng chứng cho cảnh sát mà phải đích thân ra tay?"
"Cậu quá ngây thơ rồi. Chuyện đã qua bao năm như thế, chứng cớ đều bị xử lý sạch, bọn chúng sẽ không nhận đâu! Chưa kể để chúng bị bắn tử hình thì quá dễ dàng, chị phải từ từ tra tấn chúng, để chúng nhận ra thế nào là sống không bằng chết!" Giọng nói của Chương Tình lạnh đến đáng sợ, cô sờ chiếc vòng đeo trên cổ, nụ cười pha lẫn quái dị và dịu dàng, "Chị còn chia chúng thành từng mảnh chôn trong rừng cây để tế lên em gái mình."
"..." Ứng Tiểu Nhã đứng ở cửa sân thượng hoảng sợ bịt miệng mình.
Hôm nay cô bé cố tình đổi lịch trực nhật với Dịch Như vì muốn được cùng trực nhật với nam thần trong lòng, tuy Tạ Tinh Hà vẫn luôn lạnh lùng như tảng băng nhưng chỉ cần có thể ở bên học bá thêm một chút thôi là cô bé đã thấy thỏa mãn lắm rồi.
Du Huy thì tức muốn chết, cậu ta rất ngứa mắt Tạ Tinh Hà, cảm thấy sao cô em mình tự tay chăm lớn lại bị thằng não lợn Tạ Tinh Hà này cướp đi?
Ứng Tiểu Nhã xoa dịu anh họ một hồi cậu ta mới chịu ra sân bóng chờ Ứng Tiểu Nhã xuống lầu.
Ma xui quỷ khiến thế nào, trực nhật xong đang định xuống dưới thì cô bé lại thấy Tạ Tinh Hà đeo cặp đi lên sân thượng của tòa nhà làm việc, cô bé tò mò đi theo – để rồi nghe thấy một bí mật kinh thiên độc địa!
Lời nói tàn nhẫn của Chương Tình khiến Ứng Tiểu Nhã sợ tới mức suýt chút nữa đã thốt ra tiếng, cô bé lập tức xoay người bỏ chạy, xuống tới tầng hai là hai chân đã bủn rủn.
Chương Tình thấy động tĩnh phía sau, quay phắt lại: "Ai đấy?"
Tạ Tinh Hà đoán được là Ứng Tiểu Nhã, nói: "Không có gì, vừa rồi là gió thôi."
Cậu ta nâng kính, nói: "Tuy thủ đoạn báo thù cho Tư Hàm của chị quá tàn nhẫn, nhưng em... có thể hiểu được tâm trạng của chị. Năm đó chị Hàm bị chết quá thê thảm, người hại chị ấy hẳn phải chịu trừng phạt. Nếu chị gϊếŧ hết cả ba người này rồi thì bỏ qua chuyện này đi, chúng ta đừng nhắc lại nữa."
Chương Tình lạnh lùng nói: "Bỏ qua? Gì cơ, người chết không sống lại được, sao có thể nói cho qua là qua?"
Cô nhìn về phía rừng phong, ai ngờ đúng lúc này lại thấy Ứng Tiểu Nhã hốt ha hốt hoảng chạy tới sân bóng rổ, kéo Du Huy xoay người định rời đi, dáng vẻ như đang chạy trối chết.
Chương Tình hơi nheo mắt lại: "Có phải vừa rồi Ứng Tiểu Nhã đã nghe trộm cuộc nói chuyện của chúng ta không?"
Tạ Tinh Hà lập tức phủ nhận: "Không, hôm nay Dịch Như trực nhật, nhưng vì chưa xong bài nên em bảo bạn đó về trước, Ứng Tiểu Nhã còn đang chơi bóng rổ với Du Huy, chị còn không rõ tình cảm giữa hai người bọn họ tốt đến thế nào sao?"
Chương Tình đăm chiêu nhìn bóng lưng của cậu trai và cô gái, trong mắt hiện lên chút cảm xúc khó định nghĩa.
Tạ Tinh Hà bỗng có dự cảm không lành.
Chắc chắn Ứng Tiểu Nhã đã nghe thấy, mấy ngày tiếp theo cô bé đi học muộn liên tục, vào lớp thì như mất hồn, điểm Anh trước đây vốn không tệ lắm, mỗi sáng học lại từ mới nhưng đến lúc kiểm tra lại không viết nổi chữ nào. Sắc mặt Chương Tình rất khó coi nhưng cũng không nói gì thêm, hết giờ học thì gọi Dịch Như tới.
Chương Tình hỏi: "Có phải thứ hai vừa rồi em trực nhật với Tạ Tinh Hà không?"
Dịch Như thành thật trả lời: "Em đổi ca trực với Tiểu Nhã để bạn ấy trực nhật với Tạ Tinh Hà, có chuyện gì thế cô?"
Chương Tình nở nụ cười lạnh: "Không có gì."
Cùng ngày hôm đó, cô ta tới phòng an ninh, kiếm cớ để xem lại camera thứ hai, quả nhiên nhìn thấy khi mình đang nói chuyện với Tạ Tinh Hà thì Ứng Tiểu Nhã cũng xuất hiện gần sân thượng, sau đó không lâu thì mặt mũi trắng bệch chạy xuống dưới.
Ứng Tiểu Nhã đã nghe thấy.
Chương Tình vuốt ve chiếc vòng cổ bằng xương của mình, trầm ngâm suy nghĩ.
Ngày tiếp theo là thứ tư, Tạ Tinh Hà phát hiện ra Chương Tình mua một đôi giày giống hệt của Ứng Tiểu Nhã, lại còn mặc đồ casual, đi giày vải lên lớp... Bình thường cô ta rất ít khi mặc thế này, Tạ Tinh Hà nhận thấy có gì đó không ổn.
Liệu Chương Tình có gϊếŧ Tiểu Nhã để diệt khẩu hay không? Cô ta vốn chỉ muốn báo thù cho em gái, liệu có ra tay với Tiểu Nhã vô tội không? Tại sao cô ta lại mua đôi giày này?
Trong mắt những bạn học khác thì giáo viên mua loại giày vải này là chuyện rất bình thường, dù sao cũng là kiểu dáng đang hot, rất nhiều người cũng đi. Nhưng Tạ Tinh Hà lại biết có điều không đúng – cậu ta biết Chương Tình, Chương Tình là một người phụ nữ cực kỳ tỉ mỉ tinh tế, ra cửa là phải trang điểm, tủ giày toàn giày cao gót kiểu dáng mới, bình thường cô ta rất ít khi đi giày vải hay mặc đồ thể thao.
Dù thế nào đi nữa, cậu ta cũng phải đề phòng có chuyện xảy ra.
Buổi chiều là tiết Hóa, giáo viên Hóa lại giảng đúng bài về phospho hữu cơ. Tạ Tinh Hà khóa chặt cửa, rời đi cùng cô giáo, sau đó lại lén quay về phòng thí nghiệm mở khóa ăn trộm nửa bình organophosphate.
Sau khi về nhà, cậu ta tới siêu thị mua một hộp chocolate cỡ lớn, loại có nhân bên trong mà Du Huy vẫn hay cho Ứng Tiểu Nhã ăn, sau đó dùng kim tiêm tráo nhân lỏng bên trong thành chất độc organophosphate.
Thứ năm thứ sáu là kỳ thi, vào lúc thi môn cuối cậu ta nộp bài đầu tiên, sau đó đứng chờ Ứng Tiểu Nhã ở phòng thi số 7.
Ứng Tiểu Nhã thi xong ra ngoài, Tạ Tinh Hà liền đưa lá thư tình đánh máy kia cho cô bé. Ứng Tiểu Nhã ngẩn người, về nhà mở ra đọc xong thì đỏ bừng cả mặt... Thư tình viết rất sến, Tạ Tinh Hà thật sự thích cô sao? Thật sự quá khó tin!
Tạ Tinh Hà hoàn toàn không biết Ứng Tiểu Nhã thích thầm mình, lá thư tình này trước mặt cô bé chỉ toàn bong bóng màu hồng, Ứng Tiểu Nhã không hiểu hàm ý trong bức thư, thậm chí càng đọc tim đập lại càng nhanh.
Tâm trạng của cô bé trở nên rối rắm.
Cô biết quá nhiều bí mật, cô Chương là chị của lớp trưởng, Tư Hàm nhảy lầu năm năm trước cũng là chị của lớp trưởng, vì để báo thù cho Tư Hàm mà cô Chương đã gϊếŧ ba người, thật là đáng sợ... Tại sao có thể kinh khủng đến thế được? Trong rừng phong có chôn ba cái xác! Ngày nào cô bé cũng vào rừng phong học bài đây này, nghĩ thôi mà lạnh cả sống lưng!
Ứng Tiểu Nhã trằn trọc suốt đêm, chủ nhật hôm đó mẹ của cô bé bỗng nổi lòng tốt, đi máy bay tới đón sinh nhật con gái, bảo cô bé tới khách sạn rồi tặng cho con mình một chiếc điện thoại mới, cô bé luống cuống không mang theo đồng phục, ngủ lại một đêm với mẹ lại mơ thấy ác mộng dẫn đến ngủ quên, thứ hai lại đến muộn.
Tạ Tinh Hà thấy Ứng Tiểu Nhã đi học thì biết ngay cô bé hoàn toàn không hiểu hàm ý trong bức thư, cậu ta đành phải thực hiện kế hoạch đã dựng từ trước.
Cậu ta cảm thấy ánh mắt khi đó của Chương Tình có chút hung tàn, cậu ta không biết liệu Chương Tình có ra tay với Ứng Tiểu Nhã hay không, vốn chỉ để phòng ngừa chuyện xảy ra nên chỉ cần Tiểu Nhã ăn chocolate, trúng độc phải tới bệnh viện cấp cứu, cảnh sát tới điều tra thì Chương Tình sẽ không có cơ hội ra tay.
Cậu ta tiếp tục tìm cơ hội cố gắng khuyên nhủ một Chương Tình tâm lý đã méo mó, vốn chuyện này có thể giải quyết một cách hoàn hảo.
Đáng tiếc, ma xui quỷ khiến.
Ứng Tiểu Nhã vừa mới ăn chocolate thì Chương Tình đi vào phòng học.
Cô ta mặc đồ casual và giày vải, không giống với bộ mà cô ta mặc vào tiết buổi sáng, nhưng vì trước đó cô ta đã từng mặc bộ này nên Ứng Tiểu Nhã cũng không nghi ngờ gì, lo lắng nói: "Cô, cô giáo, cô tìm em sao?"
Chương Tình mỉm cười nói: "Tiết sáng nay mắng nhiếc còn phạt em đứng nữa, cô biết là em rất khổ sở. Nhưng cô mắng em cũng vì hi vọng thành tích của em sẽ mau cải thiện. Em đi theo cô một chút, cô sẽ chỉ thêm cho em về một số điểm trong bài thi lần này."
Ứng Tiểu Nhã không thể từ chối lý do này, cô bé đành phải thấp thỏm đi theo.
Chương Tình nói: "Ở văn phòng nhiều người quá, tìm chỗ nào yên tĩnh rồi chúng ta cùng nói chuyện."
Ứng Tiểu Nhã tưởng rằng cô giáo tiếng Anh không biết rõ việc mình nghe lén, hơn nữa đối phương còn thể hiện thái độ muốn "kèm cặp học sinh" như thật, vì vậy cô bé không nghĩ gì nhiều mà cứ thế đi theo.
Có chết cô cũng chẳng ngờ bản thân lại bị đẩy xuống lầu.
Cô chỉ muốn lên sân thượng gặp Tạ Tinh Hà mà thôi, tò mò muốn chạy lên nhìn người ta một chút, cô đâu có muốn nghe thấy bí mật kia.
Cô bé thực sự vô tội.
***
Tại sở cảnh sát.
Thấy Chương Tình bị cảnh sát đưa vào cùng đôi giày vải, mặt của Tạ Tinh Hà xám ngoét.
Cậu ta đành khai hết.
Cảnh sát nghe sự thật mà thấy da đầu run rẩy, Chương Tình bị bắt giữ vì tội cố ý gϊếŧ người, chờ khởi tố.
Tạ Tinh Hà muốn gặp mặt cô.
Cách nhau một hàng song sắt, Chương Tình vẫn ngồi đó mặt không thay đổi, Tạ Tinh Hà siết nắm tay, lạnh lùng hỏi: "Tại sao lại phải ra tay với Ứng Tiểu Nhã?! Cậu ấy vô tội! Tôi thật sự không ngờ chị lại điên rồ như vậy, không ngờ chị còn định gϊếŧ cả chúng tôi!"
Chương Tình thản nhiên nói: "Con bé đó đã biết quá nhiều, một khi nói ra thì đống xác trong rừng phong cũng bị phát hiện."
Tạ Tinh Hà cau mày: "Đây không phải là lý do khiến chị gϊếŧ cậu ấy, cậu ấy gan bé, không bao giờ nói lung tung! Chị, chị đã không còn là chính mình nữa rồi, chị đã biến thành loại người mà chính chị căm thù nhất, hành động của chị có khác gì lũ hung thủ hại chết Tư Hàm năm đó?! Nếu Tư Hàm biết những chuyện này thì sẽ nhìn chị thế nào đây?!"
Chương Tình đột nhiên cười lớn, vai cô ta run rẩy không ngừng, miệng thì cười nhưng mắt lại giàn giụa.
Cô ta đờ đẫn sờ lên mảnh xương trên cổ mình, khẽ nói: "Đồ Long, cuối cùng lại trở thành Ác Long. Có lẽ ngay khoảnh khắc chị muốn ra tay báo thù, có lẽ... chị đã không còn là chính mình nữa rồi."
***
Chương Tình bị phán tử hình.
Tạ Tinh Hà thì do liều lượng độc tố quá thấp, hơn nữa xuất phát từ suy nghĩ muốn cứu Ứng Tiểu Nhã vì vậy sau khi người giám hộ nộp tiền bảo lãnh, tạm giam vài ngày thì được thả ra để ôn thi vào đại học.
Đoạn cuối của câu chuyện là cảnh một nghĩa trang công cộng.
Từng dãy bia mộ xếp thành hàng nơi sườn đồi trống trải, Tạ Tinh Hà mặc một bộ Âu phục đen tuyền, cầm một bó hoa trắng muốt đi tới trước mộ của Ứng Tiểu Nhã, cậu ta đặt hoa xuống, khẽ khàng nói: "Rất xin lỗi."
Gió lạnh thổi qua sườn núi, cánh hoa trắng tinh theo gió mà rụng rơi lả tả.
Cậu trai đứng đó hứng gió, ánh mắt bình tĩnh thâm trầm: "Có điểm thi đại học rồi, điểm của tôi tốt lắm, tôi đã đăng ký vào trường cảnh sát, người nhà ai cũng phản đối, nhưng chẳng sao, tôi đã hạ quyết tâm rồi."
Cậu ta lướt ngón tay thon dài của mình trên tấm ảnh cô bé trước mặt bia, giọng nói bỗng trở nên dịu dàng: "Sau này tôi sẽ trở thành cảnh sát hình sự. Chương Tình không nên ra tay với cậu, những kẻ đã gϊếŧ Tư Hàm cũng không thể tha thứ, cậu và Tư Hàm đều là người vô tội."
"Tôi không biết với sức của mình có thể cứu được bao nhiêu người vô tội, nhưng... tôi sẽ dốc hết sức mình."
Cậu ta đứng lên, cúi đầu thật sâu trước bia mộ: "Cầu cho thế gian bớt đi gϊếŧ chóc, cầu cho thiên đường vĩnh viễn bình an... Ngủ ngon, Tiểu Nhã."
[Mật thất 3 Cơ – Lá phong nhuốm máu Kết thúc]