Chương 66: Vụ thảm sát Hollberg [1]

-Click!

Đóng cửa lại, Ren đứng trước cửa.

Căn phòng tối om, ngoài tiếng thở của cậu ra thì không thể nghe thấy âm thanh nào khác.

Đứng trước cửa, Ren nhìn vào hành lang hẹp dẫn đến phòng khách của căn hộ nhỏ.

-Click!

Bật đèn trong khi để mắt đến phòng khách, Ren từ từ cởi giày ra.

Mặc dù không thể nhìn thấy toàn bộ phòng khách do hành lang thu hẹp tầm nhìn lại, nhưng Ren biết rằng, ẩn bên trong phòng khách là những tên sát thủ đang chờ cậu bước vào.

Nhìn trái nhìn phải, Ren triệu hồi thanh kiếm của mình và truyền mana về phía mũi kiếm.

"Oof, no quá trời no. Đi đứng hết nổi rồi, chắc mình sẽ nhanh chóng đi ngủ thôi."

Nói chuyện nhỏ ở lối vào phòng, một tinh cầu trong suốt mờ từ từ hình thành trước mặt cậu.

-Vụt!

Ngay khi chiếc tinh cầu hình thành hoàn chỉnh, Ren đẩy nó về phía trước.

Chiếc tinh cầu từ từ di chuyển về phía phòng khách.

-Shua! -Shua!

Ngay khi chiếc tinh cầu băng qua hành lang và bước vào phòng khách, hai bóng đen từ đâu xuất hiện và tấn công tinh cầu.

-Nứt!

Vỡ thành hàng triệu hạt nhỏ, chiếc tinh cầu phân rã trong không khí.

Nhìn chằm chằm vào các hạt phân tán trong không khí trong tích tắc và nhận thấy có điều gì đó không ổn, hai bóng người ngay lập tức quay về phía lối vào của căn phòng.

-Tap Tap Tap

Xuất hiện từ phía bên kia phòng khách, Ren bước ra với dáng người lạnh lùng vô cảm.

Nhìn hai người mặc đồ đen một cách vô cảm, Ren thủ thế và một luồng sáng trắng phát ra từ cơ thể cậu ta.

Gật đầu về phía hai cái bóng, Ren đặt tay lên chuôi kiếm.

-Click!

Kiếm thức thứ hai của [Kiếm Kỹ Keiki] : Chém ngang thần tốc

-Viii!

Như thể một tia sét giáng xuống, một luồng sáng rực rỡ thắp sáng cả căn phòng và một vệt sáng trắng nằm ngang xuất hiện trên cổ của hai bóng người kia.

Trước khi chúng có thể nhận ra chuyện gì đang xảy ra, chúng đã thấy cả thế giới đảo lộn khi chúng từ từ nhìn thấy cơ thể không đầu của mình đứng thẳng trước mặt.

-Bịch! -Bịch!

-Click!

Bỏ tay khỏi thanh kiếm, Ren thờ ơ bước về phòng mình, mặc kệ hai cái đầu lăn lóc trên sàn.

Trên đường đi, vai cậu bị giật vài lần, nhưng cậu mặc kệ.

Mặc dù vết thương của cậu ấy vẫn chưa khỏi hoàn toàn, nhưng với tác động của [Uy Thế Hoàng Đế], cậu ấy có thể lờ đi cơn đau đang chạy dọc bả vai.

Đi về phía tủ đầu giường cạnh giường, Ren mở ngăn kéo và lấy ra một cuốn sổ bìa da màu đỏ.

Vô hiệu hóa [Uy Thế Hoàng Đế] để tiết kiệm mana, Ren cảm thấy cảm xúc quay trở lại với mình.

"khhhh..."

Khi cảm xúc trở lại, khuôn mặt của Ren liên tục nhăn nhó khi cậu cảm thấy vai mình co giật không kiểm soát.

Mất một phút để kìm nén nỗi đau, Ren mở cuốn sách màu đỏ và đọc qua nội dung của nó.

===

-Lạch cạch! -Lạch cạch! -Lạch cạch!

Bị bao vây bởi ba người mặc đồ đen, Kevin nhanh chóng di chuyển xung quanh căn hộ của mình và dùng kiếm tấn công họ bất cứ khi nào cậu thấy sơ hở.

-Lạch cạch!

"khụ..."

Đỡ được đường kiếm của Kevin, một trong những người mặc đồ đen ra hiệu cho hai người còn lại tấn công cùng lúc.

[ĐỌC TẠI VLOGNOVEL ĐỂ ỦNG HỘ T]

Nhận thấy hành động của chúng, Kevin vặn người một cách mạnh mẽ và phòng thủ trước hai đòn tấn công đến từ bên trái và bên phải của mình.

-Keng! -Keng!

"khụ..."

Suýt soát chặn được các đòn tấn công, Kevin lùi lại vài bước với những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán.

Nhìn ba người mặc đồ đen trước mặt, Kevin không khỏi rủa thầm.

"Chết tiệt chứ."

Dù bộ ba kia là ai, thì chúng biết rất rõ về kiểu tấn công của cậu ta và kiếm thuật cậu ta sử dụng.

Qua cách chúng tấn công nhắm vào mọi yếu điểm, chúng đã biết tất cả. Có vẻ như dù chúng là ai đi nữa, thì chúng cũng đã điều tra rất kỹ về cậu ta và đã chuẩn bị sẵn sàng giao chiến.

Cau mày, Kevin tiếp tục gây áp lực lên bộ ba, nhưng vô ích vì bất cứ khi nào cậu ta tấn công, chúng dễ dàng đọc được đòn đánh và điểm yếu của cậu. Bất kỳ đòn nào cậu tung ra cũng đều bị chặn.

Hơn nữa, điều khiến mọi thứ trở nên tồi tệ hơn đối với Kevin, đó là bất cứ khi nào chúng phản công, chúng đều cố gắng hướng các đòn tấn công của mình một cách chính xác và rõ ràng vào nơi cậu ấy dễ bị tổn thương nhất, gần như thể chúng biết cậu ấy sẽ tấn công vào đâu.

Kevin càng chiến đấu, cậu ấy càng nhận ra chúng đã thích nghi hoàn toàn với phong cách chiến đấu của cậu. Gần như thể chúng đã được huấn luyện chính xác để chống lại cậu ta.

Đến mức mà chúng phối hợp hoàn hảo với nhau, bảo vệ chính xác nơi kiếm ý thực sự của cậu ta xuất hiện và phản công chính xác vào yếu điểm của cậu.

Lùi lại vài bước và nhìn bộ ba, Kevin thở dài một hơi. Dù tình thế hiểm nghèo, nhưng cậu vẫn bình tĩnh.

Thông thường, xem xét tình hình khó khăn như vậy, Kevin sẽ quyết định sử dụng [Vượt Giới Hạn] rồi. Tuy nhiên, đó chỉ là cậu của là khoảng một tuần trước.

...Bây giờ, cậu đã khác rồi.

-Vυ"t!

Giải phóng áp lực cấp của mình, các đòn tấn công của Kevin trở nên sắc bén và mạnh mẽ hơn trong khi các đòn tấn công của bộ ba kia bắt đầu trở nên chậm chạp và dễ đoán hơn.

Né tránh một trong những đòn tấn công đến từ bên phải, Kevin nhảy lên không trung và giẫm lên thanh kiếm đang lao về phía bên trái của mình, đẩy cơ thể mình lên không trung.

Xoay người trong không trung, Kevin điều khiển psyons gió ở dưới chân.

Chuyển hướng cơ thể của mình sang phía bên kia của một tên áo đen, Kevin chém vào đầu hắn ta.

Mất cảnh giác, hắn ta cố gắng tự vệ, nhưng vô ích khi bóng dáng của Kevin biến mất và xuất hiện ngay sau lưng hắn ta và đâm thẳng vào tim hắn.

-Rẹt!

"Một."

Rút thanh kiếm ra khỏi lưng người mặc đồ đen, Kevin nhìn chằm chằm vào hai kẻ còn lại trong phòng.

Căng cứng bắp chân, cơ thể Kevin phóng về phía chúng.

Đâm về phía tên bên trái, một luồng sáng đỏ từ từ bắt đầu phát ra từ cơ thể của Kevin.

Nhìn thấy thanh kiếm của Kevin đang lao về hướng mình, tên ở bên trái thủ thế phòng thủ trong khi tên kia tấn công Kevin.

Ngay khi tên bên trái chuẩn bị chặn đòn tấn công của Kevin, Kevin vặn mạnh chân và chuyển hướng tấn công về tên bên phải, khiến cả hai mất cảnh giác.

-Criiii

Sượt qua thanh kiếm của tên bên phải, Kevin ném thanh kiếm của mình sang tay kia và đâm nó về phía người đàn ông bên trái trong khi đồng thời dùng nắm đấm của mình để đấm vào bụng tên bên phải.

-Gầm!

Cong người vì cú đấm trời giáng của Kevin, tên bên phải đánh rơi kiếm và ôm bụng trong đau đớn.

Chuyển sự chú ý của mình sang tên mặc đồ đen còn lại, Kevin đâm thanh kiếm của mình về phía hắn ta.

-Keng!

Đỡ được thanh kiếm của Kevin, Kevin lại đâm thanh kiếm của mình vào đầu hắn ta.

Vẫn tưởng rằng thanh kiếm sẽ hướng thẳng vào tim mình, hắn ta đã không nhận thấy một tia sáng vụt nhẹ trong mắt Kevin khi thanh kiếm của cậu bổ xuống đầu hắn, chém xuyên thẳng qua não hắn.

-Xẹt!

"Hai."

-Bịch!

Quay người lại, Kevin dễ dàng đỡ đòn tấn công đến từ tên kia và đá vào bụng hắn.

Lùi lại để tránh chân của Kevin, Kevin xuất hiện trở lại bên sườn trái của người mặc áo đen còn lại và đâm thẳng vào gan hắn ta.

-Rẹt!

"Ba."

[ĐỌC TẠI VLOGNOVEL ĐỂ ỦNG HỘ T]

-Bịch!

Rút thanh kiếm khỏi cơ thể của tên mặc đồ đen cuối cùng, Kevin cau mày và ngay lập tức đi về phía lối ra khỏi phòng của mình.

Mặc dù muốn kiểm tra thi thể của những kẻ đã tấn công mình, nhưng cậu ấy có thể nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài căn hộ của mình.

Mặc dù không chắc chuyện gì đang xảy ra, nhưng cậu biết rằng có điều gì đó rất nghiêm trọng đang xảy ra bên ngoài phòng mình.

-Click!

"Có chuyện gì vậy?"

Mở cửa và ra khỏi phòng, Kevin không thể tin vào cảnh tượng trước mắt mình.

Những tiếng la hét đẫm máu vang vọng khắp tầng một khi vài xác chết của các học sinh và những tên mặc đồ đen nằm ngổn ngang khắp nơi.

-Keng keng keng! Gầm!

Âm thanh kim loại va chạm vang vọng khắp các hành lang của tầng một khi các học sinh đang cố chiến đấu vì mạng sống của mình ở khắp mọi nơi.

Nhiều tên mặc đồ đen xuất hiện ở khắp mọi nơi tấn công các học sinh từ mọi phía, tình trạng hỗn loạn tuyệt đối bao trùm toàn bộ tầng một.

"Kevin!"

Kéo Kevin trở về thực tại là giọng nói rối bời của Emma khi cô chiến đấu chống lại nhiều tên mặc đồ đen bằng thanh kiếm ngắn của mình.

Thân hình hoàn hảo của cô ấy nhảy múa xung quanh chúng khi những đường kiếm của cô ấy liên tục đỡ các đòn tấn công của họ.

Tuy nhiên, mặc dù đã xoay sở cầm cự trước những tên mặc áo đen, nhưng Emma đang sắp thua cuộc do số lượng áp đảo của chúng. Chuyển động của cô ấy trở nên chậm chạp hơn theo từng giây.

-Xẹt!

Nhanh chóng lao về hướng của Emma, Kevin tấn công tên mặc đồ đen gần nhất, gϊếŧ chết hắn ta ngay lập tức khi thanh kiếm của cậu biến mất và xuất hiện ngay trên cổ hắn ta.

-Xẹt! - Xẹt! - Xẹt!

Giống như một chiến thần từ địa ngục, Kevin tấn công và đâm tất cả những kẻ cản đường cậu ta. Trên đường đi, cậu ấy sẽ giúp đỡ một vài học sinh đang sắp bị gϊếŧ bởi những tên mặc đồ đen.

...

-Xẹt!

"Hức..hức...cậu không sao chứ?"

Sau khi gϊếŧ nhiều tên mặc đồ đen, Kevin xuất hiện trước Emma và thở hổn hển.

"Hừ…không sao, cảm ơn."

Cũng thở hổn hển và gật đầu, đôi mắt của Emma đảo khắp nơi khi cô nhìn vào tất cả các trận chiến đang diễn ra xung quanh mình.

"Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Các giáo sư ở đâu rồi?"

"Tôi không biết."

Lắc đầu, Kevin trông cũng bối rối như Emma...

Nói một cách logic, thì với mọi thứ đang diễn ra xung quanh họ, các giáo sư đáng lẽ phải xuống để giúp đỡ họ vì họ sẽ không đứng nhìn học sinh của mình chết.

Cần phải lưu ý rằng rất nhiều học sinh ở đây là con ông cháu cha của nhiều nhân vật có sức ảnh hưởng rất lớn. Họ mà chết thì Lock sẽ càng toang, vì vậy, không có lý do gì mà họ không ở đây ngay bây giờ để bảo vệ họ.

Tuy nhiên, với mọi thứ đang diễn ra xung quanh họ, các giáo viên không hề ở đây. Điều đó chỉ có nghĩa là...

Nghĩ đến điều đó, Kevin nắm chặt tay và nhìn Emma, người dường như cũng có cùng suy nghĩ với cậu.

Họ phải tự lực cánh sinh...

-Vù! -Vù! -Vù!

Đánh bật Emma và Kevin ra khỏi dòng suy nghĩ của họ, ba vệt sáng xuất hiện trước mặt họ khi ba tên mặc đồ đen cách nơi họ đang đứng không xa bỗng gục xuống đất.

Nhanh chóng quay đầu lại và nhìn về hướng mũi tên bay tới, Emma kêu lên

"Amanda!”

Ngay khi Emma chuẩn bị đi về hướng của Amanda, âm thanh không khí bị cắt tăng lên khi nhiều mũi tên liên tục bắn ra từ hướng của Amanda.

-Vù! -Vù! -Vù!

Với những mũi tên liên tục bắn ra từ ống tên của Amanda, chúng khiến Kevin và Emma nhớ đến một đàn châu chấu khủng khϊếp tàn phá hệ mùa màng hồi xưa.

-Xẹt! - Xẹt! - Xẹt!

Với mỗi mũi tên rời khỏi cây cung của Amanda, một tên mặc đồ đen ngã xuống đất.

Một số tên đã đỡ được mũi tên của Amanda trong khi những tên khác thì không. Cuối cùng, ngay khi Amanda hết tên, hội trường trở nên yên tĩnh vì hầu hết những tên mặc đồ đen đều đã chết hoặc bị thương nặng.

[ĐỌC TẠI VLOGNOVEL ĐỂ ỦNG HỘ T]

Chạy về phía Amanda, Emma lên tiếng.

"Này Amanda, cậu có thấy Jin và Melissa đâu không?"

Đặt cây cung xuống, Amanda đi về phía Emma và gật đầu.

"Mình vừa gặp Melissa ở phía bên kia của tầng một, cô ấy hiện đang ở cùng với Han Yufei."

"Còn Jin thì sao?"

Một bao tên mới xuất hiện trên tay Amanda khi cô lắc đầu.

"Mình có thấy Troy và Arnold đi cùng nhau, nhưng Jin không đi cùng họ nên mình không biết."

Cau mày, Kevin suy nghĩ một lúc trước khi nói.

"Qua cách những tên sát thủ nhắm vào tôi như đã biết rõ cách tôi chiến đấu như thế nào, có khả năng cậu ta vẫn đang đấu với chúng."

Nhớ lại trận chiến của cậu ấy với những người mặc đồ đen khó nhằn như thế nào, Kevin nhìn về phía Emma và Amanda và nói.

"Ta đi giúp cậu ấy thôi."

"Ừ."

Gật đầu, Emma nhìn về phía Amanda và nói.

"...Cậu đi chung chứ?"

"Ừ."

Gật đầu, Amanda đi theo Kevin và Emma đến phòng của Jin, nơi chỉ cách nơi họ ở vài dãy.

Trên đường đi, khi họ đi qua tầng một, Kevin cùng với Emma lướt qua tất cả những tên mặc đồ đen mà họ gặp trên đường.

Từ phía sau họ, Amanda liên tục bắn tên để hỗ trợ họ bất cứ khi nào có cơ hội.

Với sự giúp đỡ của cô ấy, Emma và Kevin không cần phải lo lắng về việc đề phòng các đòn tấn công lén lút, giúp họ dễ thở hơn nhiều.

Sau vài phút, Kevin và những người còn lại đã đến trước một cánh cửa có khắc số [575] ở bên cạnh.

"Là chỗ này sao?"

Gật đầu và nhìn vào số phòng, Emma xác nhận.

"Ừ, đó là số phòng của cậu ấy."

-Click!

Mở cửa, Kevin vào phòng và tìm Jin.

Tuy nhiên, ngay khi bước vào phòng, tất cả những gì cậu ngửi thấy là mùi sắt nồng nặc.

Cau mày, Kevin bước vào trong phòng và bước vào phòng khách.

Và rồi, cậu nhìn thấy… nó.

Ở giữa căn phòng là thi thể vô hồn của Jin đang nằm trên sàn bên cạnh bốn tên trùm đầu màu đen, tay chân của chúng đều bị xé thành hàng triệu mảnh.

Mở to mắt không thể tin được, Kevin chết lặng trên đường đi của mình.

"Này, sao cậu lại--"

Xuất hiện sau lưng Kevin, Emma bước vào phòng khách, vừa định nói thì cô ấy dừng lại giữa chừng và chỉ há hốc mồm kinh ngạc.

Theo sau Emma, Amanda bước vào phòng, và tương tự như Emma, cô ấy cũng há hốc mồm kinh ngạc.

"Jin!"

Thoát khỏi trạng thái sững sờ, chạy về phía Jin, Kevin đặt ngón tay lên cổ cậu ấy và kiểm tra mạch.

"Không đời nào Jin có thể chết được. Không đời nào!"

Nhìn Kevin vội vàng kiểm tra mạch của Jin, Emma lặp đi lặp lại lời của mình khi cô đứng chôn chân tại chỗ trong hoài nghi.

"..."

Sau vài giây, Kevin nhìn về phía Emma và Amanda.

Cậu cố nói điều gì đó, nhưng không lời nào thoát ra khỏi miệng cậu.

Cảm giác như thể có một khối u khổng lồ bị mắc kẹt trong cổ họng, ngăn không cho cậu ta nói gì hết.

Miệng cậu ta mở ra và đóng lại nhiều lần, giống như một con cá đang mắc nước.

...cuối cùng, sau vài giây cố gắng, cậu vẫn không thốt ra được lời nào.

[ĐỌC TẠI VLOGNOVEL VÀ TRUYENHD ĐỂ ỦNG HỘ T]

Tuy nhiên... mặc dù Kevin không thể thốt nên lời, nhưng mọi người trong phòng đều hiểu những gì cậu ấy đang cố gắng truyền đạt gì.

...Jin đã chết rồi.

#Darkie