Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

The Author's Pov - Góc Nhìn Của Tác Giả

Chương 57: Hollberg [3]

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mặt trời đã bắt đầu lặn, để lại một đường chân trời ánh sáng màu cam bao trùm bầu trời.

Ánh đèn thành phố của Hollberg chiếu sáng rực rỡ, và mặc dù đây là một thành phố tương đối lớn, nhưng dường như rất hiếm khi thấy các tòa nhà chọc trời.

Hầu hết các ngôi nhà đều là các căn hộ hoặc biệt thự năm tầng, và chỉ thỉnh thoảng mới có một tòa nhà chọc trời ở đằng xa.

Dừng lại trước một ngôi biệt thự lớn trông có kích thước bằng một sân vận động bóng đá, chúng tôi nhanh chóng rời khỏi xe buýt.

Khi rời khỏi xe buýt, điều đầu tiên tôi làm là duỗi thẳng lưng và chân.

Tôi đã thực sự rất kiệt sức. Mặc dù thực tế là tôi đã không tập luyện gì cả ngày hôm nay, nhưng tâm trí của tôi cứ lơ tơ mơ vì mọi thứ xung quanh tôi trở nên mơ hồ.

Tôi đoán việc sử dụng bộ não của mình nhiều thì cũng mệt mỏi như việc sử dụng cơ thể vậy.

...ừm, đó không phải là lý do duy nhất khiến tôi mệt mỏi.

Gần đây, tôi chỉ ngủ được trung bình 6 tiếng một ngày, điều đó sẽ không quá tệ nếu chỉ trong vài ngày... nhưng điều này đã lặp đi lặp lại trong khoảng một tuần qua.

Thấy mình ngày càng buồn ngủ, tôi biết rằng sự mệt mỏi mà tôi đã tích tụ trong tuần qua đã bắt đầu ập đến với tôi.

Lắc đầu thật nhanh, tôi nhìn quanh tìm mọi cách để làm cho tâm trí mình không buồn ngủ.

...Tôi chỉ cần đợi thêm 5 đến 10 phút nữa là có thể chợp mắt được một lúc.

Khi tôi đang cố gắng giữ cho mình tỉnh táo, mắt tôi dừng lại ở phía bên kia của khu vực đậu xe nơi xe buýt của chúng tôi đậu.

Cách chúng tôi không xa, đã có năm chiếc xe buýt trông giống hệt nhau đậu gần biệt thự cho thấy một số lớp khác đã đến đây từ trước.

Thấy rằng chúng tôi không phải là những người cuối cùng ở đây, tôi cảm thấy đầu óc minh mẫn hơn một chút.

"...có vẻ như chúng ta đã đến đúng lúc."

Vì sẽ có nhiều nhóm đến hơn, điều đó có nghĩa là tôi có nhiều thời gian hơn để nghỉ ngơi.

Điều này thật tốt, vì tôi thực sự cần chợp mắt một chút.

"Được rồi, chúng ta đi thôi".

Sau khi nói chuyện với người lái xe buýt một lúc, Donna vẫy tay chào tạm biệt anh ta và dẫn chúng tôi đến biệt thự.

Bước vào biệt thự, một mùi thơm dễ chịu xộc vào mũi khiến tôi bất giác chảy nước miếng.

Nhìn xung quanh, có vẻ như tôi không phải là người duy nhất cảm thấy như vậy vì hầu hết mọi người đều nhìn chằm chằm về hướng mùi thơm dễ chịu tỏa ra.

Quay lại, Donna dường như đã đọc được suy nghĩ của hầu hết mọi người bắt đầu nói.

"Được rồi mọi người, tôi biết các em đang đói, nhưng chúng ta có việc cần làm trước."

Lấy trong túi ra một tấm danh thϊếp, cô chỉ về phía quầy lễ tân và nói.

"Đầu tiên, tôi sẽ gọi tên từng em, và sau đó các em sẽ đến quầy tiếp tân và lấy thẻ của mình. Sau đó, các em sẽ quay lại đây và đợi những người khác lấy thẻ của mình trước khi đi đến phòng được chỉ định của riêng mình."

Nhìn thấy vẻ mặt thất thần của mọi người, Donna khẽ mỉm cười và nhướng mày

[ĐỌC TẠI VLOGNOVEL ĐỂ ỦNG HỘ T]

"Đừng ủ rũ như vậy, chẳng lẽ các em mới vừa đổ mồ hôi cả ngày và định ăn liền sao?"

Kiểm tra đồng hồ của cô một cách nhanh chóng, cô nói thêm.

"Lúc 8 giờ tối, như các em đã ngửi thấy mùi, sẽ có một bữa tiệc buffet và mọi người có thể ăn và uống bao nhiêu tùy thích... vì vậy hãy nhanh lên và thay đồ đi!"

Ôm cái bụng đã bắt đầu cồn cào kể từ khi tôi ngửi thấy mùi thơm dễ chịu, tôi nhanh chóng lấy chìa khóa phòng và đi về phòng của mình.

Dọc đường, tôi không khỏi trầm trồ trước nơi sang trọng này. Bên trong tòa nhà được trang trí bằng những bức tranh và tượng tinh xảo. Trên sàn nhà là một tấm thảm đỏ đẹp đẽ, sờ vào có cảm giác vô cùng mềm mại.

Bên cạnh cửa sổ là rèm cửa màu đỏ nhạt hơn so với thảm, tạo nên sự tương phản sắc nét và dễ chịu. Ở viền rèm có trang trí hoa văn hình rồng bay bằng vàng khá tinh xảo.

Phần đẹp nhất của biệt thự là ở bên ngoài, vì tôi có thể nhìn thấy một khu vườn rộng lớn với vẻ lộng lẫy càng được nhấn mạnh bởi những chiếc đèn l*иg bên ngoài chiếu xuống.

Bên cạnh khu vườn, tôi có thể thấy một sân tennis và một sân bóng đá được bao quanh bởi hàng rào cây xanh.

Lắc đầu, tôi thắc mắc nơi này đáng giá bao nhiêu.

Qua cách nó được trang trí tinh tế và to lớn như thế nào, tôi cho rằng nó có giá hơn 100 triệu U.

-Click!

Sau khi đi qua những hành lang dài, tôi đến căn hộ của mình và mở cửa.

Trước khi đến phòng, khi tôi đang lấy chìa khóa, nhân viên lễ tân đã cho tôi biết rằng tôi sẽ được cấp một phòng bình thường bao gồm một phòng khách, một phòng tắm và một phòng ngủ.

...ừ, bình thường vãi ra.

Đồ trang trí tuy không sang trọng bằng bên ngoài nhưng vẫn thuộc mức “sang chảnh” vì trong phòng bày biện nhiều bức tranh và những đồ trang trí đắt tiền khác.

Bởi vì tôi đã đặt hầu hết đồ đạc của mình bên trong vòng đeo tay nên tôi không cần phải bỏ bất cứ thứ gì ra. Vì vậy, tôi quyết định tắm nhanh để loại bỏ hết mồ hôi tích tụ trên người.

-Ầm!

Sau khi tắm nhanh, tôi thả mình trên chiếc giường lớn trong phòng và nhắm mắt lại. Tôi cần sắp xếp lại những suy nghĩ lộn xộn của mình.

"Năm ngày..."

Đó là khoảng thời gian tôi có trước khi sự kiện trọng đại sẽ diễn ra.

Nhìn lên trần nhà trắng nơi chiếc đèn chùm mạ vàng chiếu sáng căn phòng, tôi lấy tay che mắt và lẩm bẩm.

"Mình có nên xen vào hay không đây nhỉ..."

Một vụ thảm sát lớn sẽ xảy ra trong năm ngày nữa, vì khoảng 1/4 học sinh năm nhất sẽ mất mạng.

‘Thảm kịch Hollberg"

....là tên gọi của sự kiện này.

Nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu, thâm tâm tôi vô cùng mâu thuẫn.

Mặc dù thực tế là tôi biết rằng mình không nên can thiệp, nhưng một phần nhỏ trong tôi muốn thay đổi kết quả của chuyện sắp xảy ra.

[ĐỌC TẠI VLOGNOVEL ĐỂ ỦNG HỘ T]

Một trong những lý do tại sao tôi không bao giờ thích tương tác với mọi người không phải chỉ vì tôi là người hướng nội...không, bởi vì ở giai đoạn giữa của tiểu thuyết, rất có thể tất cả những người bạn mà tôi biết sẽ bỏ mạng.

Nếu có điều mà tôi học được từ khi chết và chuyển sinh vào thế giới này, thì đó là sống chết có số. Mỗi giây trôi qua, bạn có khả năng bỏ mạng rất bất ngờ. Không ai an toàn trước tử thần cả, đặc biệt là đối với những nhân vật phụ có vai trò duy nhất là chết hoặc bị lãng quên trong arc sau của tiểu thuyết.

Tôi càng ít gắn bó với học viện này, tôi càng có thể củng cố ý chí của mình và ngăn bản thân làm bất cứ điều gì ngu ngốc.

Nhưng...

Việc tôi có thể ngăn chặn cái chết của rất nhiều học viên ở đây đang đè nặng lên tôi.

"...những mạng sống đã mất đó sẽ đè lên vai mình."

Nhìn vào tay mình, tôi siết tay lại. Hình ảnh bàn tay nhuốm đầy máu hiện lại trong tâm trí tôi khi mắt tôi khẽ rung lên.

Họ cũng có ước mơ và khát vọng có một gia đình riêng, và trở thành anh hùng bảo vệ nhân loại.

"Anh hùng ư…"

Lặp đi lặp lại từ đó trong đầu, tôi tặc lưỡi.

Buồn cười làm sao...

Mặc dù thực tế là xã hội coi những cá nhân nắm giữ quyền lực là anh hùng, nhưng họ không phải là loại anh hùng đó.

Trong thế giới này, "Anh hùng" chỉ đơn thuần là một danh hiệu mà chính phủ dán lên những cá nhân nắm giữ quyền lực mang lại hy vọng cho xã hội.

Một biểu tượng cứu rỗi của nhân loại.

Họ là những thực thể được thần tượng hóa và tôn thờ, vì họ có trách nhiệm bảo vệ nhân loại khỏi những kẻ như ác quỷ và phản diện.

...Đáng buồn thay, thực tế đã chứng minh rất khác, vì trong thế giới thối nát này, hầu hết các anh hùng đều chỉ là một lũ đạo đức giả không hơn kém gì những tên phản diện.

Họ coi mạng sống con người như cỏ rác vậy. (Darkie: Ohh, ai đó gọi The Boys đi, có việc rồi)

Lấy Micheal Parker làm ví dụ.

Một anh hùng cấp được kính trọng và đứng thứ 47 trên bảng xếp hạng Anh hùng. Gã ta, người được coi là "Anh hùng", hiện đang lên kế hoạch tàn sát một nhóm thanh thiếu niên 16 tuổi.

...rốt cuộc ai mới là kẻ thủ ác thực sự cơ chứ?

Đừng hiểu sai ý tôi, có vài anh hùng vĩ đại ngoài kia thực sự quan tâm đến việc cứu thế giới, nhưng những người đó chỉ là thiểu số, vì hầu hết các anh hùng đều có xu hướng khao khát quyền lực hơn ngay sau khi họ nếm trải danh tiếng và tiền bạc.

Cuối cùng, chỉ những người như Kevin, những anh hùng thực sự thích giúp đỡ mọi người mới đúng nghĩa là "anh hùng".

...Còn tôi ư?

Lắc đầu, tôi không thể không cười.

Mặc dù thực tế là tôi biết rất sớm rằng hầu hết những người xung quanh tôi sẽ chết, nhưng tôi đã không làm bất cứ điều gì để ngăn chặn điều đó.

Nếu tôi là một "anh hùng", tôi sẽ ngay lập tức giúp đỡ mọi người và cố cứu được càng nhiều mạng sống càng tốt.

...Nhưng đáng buồn thay, tôi không phải là loại người đó.

[ĐỌC TẠI VLOGNOVEL ĐỂ ỦNG HỘ T]

Tôi đã không có lòng vị tha để giúp đỡ bất cứ ai mà tôi gặp nếu điều đó gây nguy hại đến tôi. Mặc dù vậy, quyết định của tôi sẽ dẫn đến rất nhiều cái chết càng đè nặng lên tâm trí tôi trong vài tuần qua.

Đôi khi tôi chợt tỉnh giấc giữa đêm, người ướt đẫm mồ hôi. Trong những giấc mơ của tôi, xác của vô số học sinh mà lẽ ra tôi có thể cứu liên tục xuất hiện và đổ lỗi cho tôi.

Kể từ khi đến đây, tôi đã biết điều này sẽ xảy ra...Tôi đã chuẩn bị tinh thần cho điều này.

Tôi đã chuẩn bị tinh thần cho những mâu thuẫn tâm lý mà tôi sẽ liên tục có khi tôi ở lại thế giới này lâu hơn.

Nhiều cái chết sẽ đến x, và tôi thừa nhận điều này.

"Ích kỷ."

Đó là từ tôi sẽ mô tả bản thân mình.

...Tôi chỉ quan tâm đến những gì trong tầm với của mình, chứ không quan tâm đến những thứ chỉ cách xa hơn một chút.

Có cảm giác như tôi đã dựng lên một bức tường cao xung quanh mình để ngăn mọi người đến gần tôi.

Tôi hay đùa giỡn này nọ, cố gắng giữ cho tâm trạng xung quanh vui vẻ, nhưng tất cả chỉ là một chiếc mặt nạ.

...sâu thẳm trong tôi, những dòng suy nghĩ mâu thuẫn ngày càng nâng lên. Tôi nên làm điều này, tôi nên làm điều kia, điều gì đúng và điều gì sai? Tôi nên hành động theo cách này hay tôi nên hành động theo cách kia...

Không ngày nào trôi qua mà những suy nghĩ kia ngừng ám ảnh tôi.

Tôi biết rằng, nếu mọi thứ cứ tiếp diễn như thế này, có thể một ngày nào đó tôi sẽ thay đổi hoàn toàn con người của mình, tôi biết chứ...

Nhắm mắt lại, tôi nhìn ra xa.

Nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời đầy sao, tôi nghĩ.

"...có lẽ việc dịch chuyển đến vừa là một may mắn, và cũng vừa là một lời nguyền nhỉ."

...

Cách Ren không xa, cũng đang nhìn chằm chằm vào bầu trời đầy sao tuyệt đẹp, một cô gái trẻ xinh đẹp tuyệt trần với mái tóc ngắn màu nâu vàng đang chìm đắm trong suy nghĩ của chính mình.

Hôm nay là một ngày bận rộn, và nếu không phải vì có một bữa tiệc buffet thịnh soạn đang chờ đợi cô, Emma sẽ chẳng muốn gì hơn ngoài việc nằm phịch xuống giường và ngủ.

Chiếc giường thật hấp dẫn... nhưng cô biết.

Cô biết rằng một khi đã nằm trên chiếc giường đó, thì cô sẽ không bao giờ quay lại được nữa.

Cảm nhận làn gió mát của đêm, tâm trí của Emma nghĩ đến một tin tức đáng lo ngại mà cô nhận được từ một trong những cấp dưới của cha mình.

Thông báo cho biết nhà "Parker"s đã ngừng các hành động thù địch nhắm vào các doanh nghiệp thuộc sở hữu của nhà Roshfield và dường như đã im hơi lặng tiếng.

Thông thường, lẽ ra cô nên vui mừng trước thông tin rằng nhà Parker đã ngừng theo đuổi tài sản của gia đình cô, nhưng Emma cảm thấy không thoải mái về hành động của họ.

Tập đoàn Parker hống hách bất ngờ chịu thua trong cuộc chiến tài chính ư?

Làm ơn, không đời nào Emma tin điều đó cả.

Emma có linh cảm rằng nhà Parker đang lên kế hoạch gì đó. Một kế hoạch gì đó rất lớn. Một thứ sẽ khiến họ có lợi thế hơn gia đình cô.

[ĐỌC TẠI VLOGNOVEL VÀ TRUYENHD ĐỂ ỦNG HỘ T]

Hành động đột ngột ngừng bất cứ việc gì họ đang làm của họ gần giống như họ đang báo trước rằng đây chỉ là sự bình yên trước cơn giông bão.

Nhìn chằm chằm vào vầng trăng khuyết trên bầu trời, Emma thở dài và quay về phòng.

"Mình hy vọng là mình đã sai ..."

#Darkie
« Chương TrướcChương Tiếp »