Chương 52: Đêm trước chuyến đi [2]

"Phìuuuuuuu...."

Bên trong căn phòng ngủ thiếu ánh sáng, một thiếu niên ngồi khoanh chân thở ra một hơi dài. Một luồng sáng trắng xung quanh cơ thể cậu ta, tăng giảm không ngừng.

Tập trung tâm trí, tôi cố gắng cảm nhận mana xung quanh mình.

Sau khi nghe bài giảng của Gilbert, tôi đã nắm được chìa khóa còn thiếu cho rào cản của mình.

Kiểm soát mana.

Tôi cần phải kiểm soát tốt hơn mana của mình. Chính xác hơn, tôi cần phải kiểm soát tốt hơn các psyons gió.

Vì [Kiếm Kỹ Keiki] yêu cầu tôi tận dụng psyons gió, qua cách mà nó bao quanh thanh kiếm của tôi để nó có thể đẩy nó về phía trước, nên tôi cần phải hiểu rõ hơn và kiểm soát chúng tốt hơn.

Bằng cách kiểm soát các psyons gió tốt hơn, tôi không chỉ tập luyện hiệu quả hơn, mà còn có thể tăng tốc độ di chuyển kiếm của mình.

Điều chỉnh hơi thở của tôi, tôi tập trung hoàn toàn vào môi trường xung quanh.

Tôi từ từ cảm thấy mana lưu thông xung quanh tôi. Càng tập trung, tôi càng cảm thấy như mình đang ở dưới biển, xung quanh tôi toàn là nước, ê. Một cảm giác lênh đênh vô tận.

"fuuuuuuu...."

Hít vào một hơi, tôi truyền mana xung quanh mình vào cơ thể.

Dần dần, ánh sáng trắng xung quanh tôi tăng lên.

Nhắm mắt lại, tôi tập trung vào khái niệm về gió.

Gió là gì?

Gió, theo khái niệm khoa học chính là sự chuyển động của khí từ nơi có áp suất cao đến nơi có áp suất thấp.

Áp suất cao.

Áp suất thấp.

Dần dần, ánh sáng trắng xung quanh tôi sáng lên.

-Vù!

Sau một vài phút, đột ngột mở mắt ra, tôi với lấy thanh kiếm nằm cạnh mình.

Đứng dậy, tôi thủ thế và tập trung hoàn toàn vào những gì ở trước mắt tối.

Thế giới xung quanh tôi biến mất, và tất cả những gì còn lại là một thế giới trống rỗng màu trắng vô tận.

Động tác thứ hai của [Kiếm Kỹ Keiki] : Chém Dọc

-Shuuuua!

Giống như một tia chớp, một ánh sáng trắng bao trùm căn phòng. Nó đến và đi nhanh như một cơn gió. Diễn ra trong tích tắc.

Tôi mở mắt ra, một nụ cười mãn nguyện hiện trên khuôn mặt tôi... nhưng nó không tồn tại được bao lâu khi một vết chém dài cắt trên tường.

"...cái đìn ȶᏂασ!"

Vội chạy đến bức tường mà tôi vừa chém bằng kiếm của mình, tôi lần ngón tay dọc theo vết chém dài mà tôi để lại trên tường. Cảm nhận thấy nó sâu đến mức nào, tôi chửi thầm.

Tốn vài nghìn U tiền ngu rồi.

Mẹ nó.

Ban đầu, tôi định đến sân tập để luyện tập, nhưng vì tôi cần che giấu việc mình đang luyện tập một kỹ năng năm sao, nên tôi chỉ còn một lựa chọn duy nhất là luyện tập trong phòng của mình.

Ai đó mà phát hiện ra bí mật động trời này thì toang lắm.

[ĐỌC TRUYỆN TẠI truyenhdt.com VÀ VLOGNOVEL ĐỂ ỦNG HỘ T]

Hơn nữa, với đống camera kia, việc che giấu kỹ năng của tôi là điều không thể.

Cuối cùng, tôi chỉ biết than thở rằng mình không có nơi tập riêng.

Lắc đầu, tôi ngồi phịch xuống đất khi những giọt mồ hôi nhỏ giọt trên trán.

Cười cay đắng, tôi nhìn vào trạng thái của mình.

===Trạng thái===

Tên : Ren Dover

Cấp : F

Sức mạnh : F

Nhanh nhẹn : F

Thể lực : F

Trí thông minh : F -

Trữ lượng mana : F

May mắn :E

Sức hút : G

-> Nghề nghiệp:

[Kiếm Sư lvl.2]

Mức độ hiểu biết về kiếm kỹ. Người dùng sẽ dễ dàng hiểu các khái niệm mà trước đây họ cảm thấy khó hiểu.

--> Bộ Kỹ Năng:

[ ★★★★★ Kiếm Kỹ Keiki] - Cấp thành thục kỹ năng thấp

Kiếm thuật được tạo ra bởi Đại Sư Thầy Toshimoto Keiki. Là bộ kỹ năng năm sao tập trung chủ yếu vào việc đạt đến đỉnh cao của Kiếm Kỹ và tốc độ. Sau khi thành thục thì kiếm thuật sẽ trở nên nhanh đến mức trước khi đối thủ kịp nghĩ về bước di chuyển tiếp theo thì đầu của chúng đã lăn trên mặt đất.

-> Kỹ năng:

[{G} Uy Thế Hoàng Đế]

Một kỹ năng giúp người dùng có thể xóa bỏ mọi cảm xúc, và trở thành hoàng đế tối cao vô cảm chỉ tính toán đến hướng đi có lợi nhất cho tình hình.

==========

Nhìn vào chỉ số của tôi, lông mày của tôi vô tình giật giật vì một số cái từ chối tăng lên.

Về mặt tích cực thì, cuối cùng tôi đã đạt đến cấp .

Ban đầu tôi đã nghĩ rằng mình vẫn cần thêm vài tuần hoặc một tháng trước khi đạt đến hạng , nhưng có vẻ như đột phá vừa rồi của tôi cũng đã giúp tôi tăng các chỉ số của mình.

Một yếu tố khác giúp tăng cấp bậc nhanh có lẽ là thần dược của Melissa.

Vì cô ấy đích thân tạo ra chúng, nên chất lượng của chúng có lẽ cao hơn so với hàng được bán trên thị trường.

Bây giờ, tôi có thể tự hào nói rằng ít nhất tôi đã nằm trong top 150 của học viện, nếu không muốn nói là top 100 trong năm của chúng tôi.

Mặc dù tôi vẫn chưa ở trong top đầu, nhưng tôi đang dần dần bắt kịp những người khác.

Không quan trọng là bao lâu, tất cả những gì tôi cần biết là tôi đang dần đạt được mục tiêu của mình.

Một ngày nào đó, tôi sẽ từ từ và chắc chắn trở nên đủ mạnh mẽ để vượt qua mọi thử thách mà tôi gặp phải. Tôi không muốn trở nên bất lực một lần nữa, như lúc tôi ở trong ngục tối ...

[ĐỌC TRUYỆN TẠI truyenhdt.com VÀ VLOGNOVEL ĐỂ ỦNG HỘ T]

Nhìn lại cửa sổ trạng thái của mình, tôi nhận ra rằng kiếm thuật của mình đã lên cấp 2.

Khi kiến thức về kiếm thuật tăng lên, thì nghề nghiệp của tôi cũng vậy.

Cấp độ nghề nghiệp càng cao, hiểu biết về nghề nghiệp càng tăng. Hơn nữa, cấp độ nghề nghiệp càng tăng, thì ta càng dễ hiểu được những vấn đề nan giải trước đây mà ta không hiểu. Nó giống như trí khôn của tôi đã được tăng lên vậy.

Với kiến thức mới có, tôi có thể ngay lập tức tìm ra những sai sót trong phong cách chiến đấu hiện tại của mình.

Mặc dù [Kiếm Kỹ Keiki] rất lợi hại, nhưng hiện tại tôi đang quá yếu để sử dụng nó.

Nhìn lại những trận đấu trước đây của mình, tôi nhớ mình đã luôn chật vật sau khi không thể kết liễu đối thủ ngay trong đòn đầu tiên.

...Tôi chỉ biết tấn công chứ không biết phòng thủ.

Khi tôi tấn công, tôi đã lãng phí quá nhiều thời gian để cố lấy lại thế thủ của mình.

Bởi vì tôi vẫn còn khá non với [Kiếm Kỹ Keiki], tôi đã lãng phí quá nhiều thời gian để chuyển từ tư thế này sang tư thế khác... cho phép kẻ thù đảo thế trận, loại bỏ hoàn toàn yếu tố bất ngờ của tôi.

Hơn nữa, qua kinh nghiệm của mình, tôi thấy rằng, trong khoảng thời gian chuyển đổi thế tấn công, tôi sẽ dễ bị tấn công nhất.

Tôi cần thứ gì kết hợp với [Kiếm Kỹ Keiki]. Một cái gì đó đã cho tôi thời gian để tôi có thể lấy lại thế tấn công.

Suy nghĩ đầu tiên của tôi rõ ràng là kiếm một kỹ năng khác, nhưng xem xét mức độ đắt và hiếm có của chúng, tôi đành bỏ qua khả năng đó.

Suy nghĩ tiếp theo của tôi là liệu tôi có nên mua một cổ vật hay không.

Nếu tôi mua một cổ vật tạo ra một lá chắn xung quanh tôi sau mỗi khi tấn công, nó có thể dễ dàng giải quyết vấn đề của tôi... nhưng cuối cùng, tương tự như các kỹ năng, tôi không đủ kinh phí để chi trả cho những thứ đấy.

Mặc dù đúng là tôi có 6 triệu U bên mình, nhưng nhiêu đó gần như không đủ để mua một cổ vật đáp ứng yêu cầu của tôi.

Cuối cùng, tôi chỉ còn lại một lựa chọn.

Tìm hiểu về kiếm thuật khác.

Đây có lẽ là phương pháp dễ nhất, và cũng là phương pháp phù hợp nhất. Có nhiều lý do giải thích tại sao đây là lựa chọn thích hợp nhất, nhưng lý do lớn nhất đó là tôi đang cần gấp một kiếm thuật khác mà tôi có thể sử dụng khi không có [Kiếm Kỹ Keiki]

Đương nhiên là, nếu tin tức về việc tôi đang sở hữu một bộ kỹ năng năm sao bị lộ ra ngoài, tôi có thể tạm biệt cuộc sống bình thường hàng ngày của mình vì tôi sẽ luôn bị săn lùng bởi những tên khốn tham lam ngoài kia.

Nếu họ chỉ nhắm vào tôi thì không sao, nhưng vì tôi có cha mẹ nên mọi hành động của tôi cũng phải cân nhắc đến họ.

Tôi không còn cô đơn nữa.

Nghĩ đến đây, tôi biết rằng mình phải che giấu kiếm thuật thực sự của mình... và cách tốt nhất để che giấu nó đó là luyện tập một kiếm thuật khác.

Bằng cách này, tôi có thể che giấu sức mạnh của mình khỏi ánh mắt tò mò của mọi người. Càng ít kẽ hở càng tốt.

Thêm vào đó, nếu tôi chọn một kiếm thuật thiên về phòng thủ và nếu tôi có thể sử dụng nó cùng với [Kiếm Kỹ Keiki], thì sức mạnh của tôi sẽ tăng thêm rất nhiều.

Một tình huống có lợi đôi đường.

...bây giờ tất cả những gì tôi phải làm là tìm kiếm kiếm thuật phù hợp.

Một vài cái xuất hiện trong đầu tôi, nhưng chúng quá khó để tìm được hoặc quá đắt đỏ. Học viện cũng cung cấp, nhưng phải có một số thành tích nhất định mới được sử dụng chúng.

Tôi thì làm quái gì có thành tích gì.

Sau một thời gian dài cố vắt óc suy nghĩ về vấn đề này, tôi quyết định để sau vậy. Rồi tôi bỗng chợt nhận ra, chẳng ích gì khi cố gắng nghĩ ra giải pháp cho hoàn cảnh hiện tại của tôi.

Tôi đã rất kiệt sức vì đột phá. Bảo sao giờ não tôi nó cứ lơ tơ mơ.

Nằm xuống giường, tôi nhặt cuốn sách màu đỏ bí ẩn mà tôi đã lấy được từ đống đồ mà mẹ tôi đã gửi cho tôi.

Mọi thứ đều yên lặng ở phía Kevin. Không có gì đặc biệt thú vị xảy ra ngoài cuộc xung đột nhỏ với Gilbert vào cuối buổi học.

[ĐỌC TRUYỆN TẠI TRUYENHD VÀ VLOGNOVEL ĐỂ ỦNG HỘ T]

Tôi đã quá đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình nên quên mất mấy vụ xung đột.

Thì cơ bản là Kevin và Gilbert có chút cãi vã nhau vào cuối buổi học. Kiểu ăn miếng trả miếng ấy.

Nó không căng thẳng như sắp đấm nhau tới nơi, nhưng nó chắc chắn làm tăng thêm sự thù địch giữa hai bên. Đặc biệt là Gilbert, người đã cực kỳ ghét Kevin sẵn.

Xem qua sách và thấy không có gì đặc biệt thú vị, tôi gấp cuốn sách lại và chuẩn bị đi ngủ.

Về cuốn sách, một điều nữa tôi phát hiện về nó là không thể bỏ nó vào trong vòng không gian. Đây là một điều ngớ ngẩn, vì điều đó có nghĩa là kể từ bây giờ tôi sẽ phải mang nó theo bên mình mọi nơi.

Mặc dù tôi không sử dụng cuốn sách nhiều, nhưng nếu hoàn cảnh bắt buộc, tôi phải sẵn sàng tận dụng sức mạnh thay đổi tương lai của nó.

...nhưng cho đến bây giờ, tôi chỉ sử dụng cuốn sách để xem Kevin và cốt truyện đang tiến triển như thế nào thôi. Hiện tại, tôi không có nhu cầu sử dụng nó.

Ý tôi là, mặc dù có một số trục trặc đây đó, nhưng cốt truyện vẫn diễn ra như bình thường, và vì Kevin vẫn chưa có bất kỳ xung đột lớn nào, nên tôi không thực sự cảm thấy cần phải sử dụng nó.

-King kong!

Tôi vừa định nhắm mắt ngủ thì có tiếng chuông cửa vang lên.

"...Hửm? Giờ này mà ai đến thế nhỉ?"

Ngồi dậy trên giường, tôi bối rối nhìn về hướng cửa.

Tôi không nhớ mình có đặt gì giờ này...

Cau mày, tôi cố nhớ xem mình đã từng đặt gì chưa, nhưng tôi nhanh chóng lắc đầu. Tôi không mong đợi bất kỳ gói hàng nào, cũng như không mong đợi ai đó sẽ đến lúc này.

Có lẽ cha mẹ tôi đã đặt một cái gì đó cho tôi chăng?

...Nhưng tôi không nhớ là họ có từng đề cập bất cứ gì về điều này.

Vô số câu hỏi hiện ra trong đầu tôi khi tôi tiến ra cửa. Cuối cùng, vì quá mệt nên tôi chẳng nghĩ ngợi gì nữa mà ra mở cửa. Tôi không đủ nổi tiếng để có ai đó quậy nhà tôi.

"Ai đó..."

Nói được nửa câu, tôi sững người.

"..."

Đứng trước mặt tôi là một cô gái trẻ đẹp tuyệt trần với mái tóc đen bóng buông xõa nhẹ nhàng đến tận eo. Đôi mắt đen trong veo của cô ấy nhìn thẳng vào tôi.

Sau một lúc ngập ngừng, cô nói.

"Tôi vào được không?"

"..."

Tôi sốc đến mức chỉ biết đứng chết lặng.

Tôi hoàn toàn bị hớp hồn.

"...?"

Nghiêng đầu sang một bên, và nhìn thấy tình trạng của tôi, cô gái trẻ không đợi tôi phản ứng và tự bước vào phòng.

Rõ ràng, tình huống như vậy hoàn toàn nằm trong dự đoán của cô ấy.

- Cạch!

Đánh thức tôi khỏi sự bàng hoàng là tiếng đóng cửa khi cô gái trẻ bước vào phòng tôi.

Quay lại, một biểu cảm phức tạp xuất hiện trên khuôn mặt của tôi.

"Tại sao Amanda lại đột nhiên xuất hiện trong phòng của tôi? "

#Darkie