Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

The Author's Pov - Góc Nhìn Của Tác Giả

Chương 49: Hậu quả [1]

« Chương TrướcChương Tiếp »
Một vài ngày đã trôi qua kể từ sự cố ở bữa tiệc, nhưng tin tức về chuyện đã xảy ra trong bữa tiệc đã lan khắp toàn bộ học viện như cháy rừng.

Đến mức hầu hết mọi người đều biết chuyện gì đã xảy ra.

Hiện tại, tôi đang nằm trên giường nhìn chằm chằm vào trần nhà màu trắng của căn phòng, lạc trong suy nghĩ của chính mình.

Tôi đã tưởng rằng vì tôi không trực tiếp nhúng tay vào cốt truyện chính của bộ truyện này nên tương lai sẽ không thay đổi.

Tôi nghĩ rằng mình có toàn quyền kiểm soát ký ức của mình, vì vậy tôi quyết định tận dụng chúng để giúp bản thân, và cũng đồng thời cố gắng không ảnh hưởng đến cốt truyện.

Nhưng tôi đã nhầm...bất kể sự thay đổi nhỏ đến đâu, một khi nó đã bắt đầu...thì không thể dừng lại được.

Mọi thứ bất ngờ ập đến với tôi.

Một thay đổi nhỏ có thể gây ra nhiều thay đổi lớn cho toàn bộ cốt truyện. Nó giống như một chuỗi domino vậy.

Bất kể khởi đầu nhỏ như thế nào, một khi domino đầu tiên sụp đổ, thì như một phản ứng dây chuyền, tất cả các quân domino sẽ sụp đổ theo.

Tôi đã quá ngây thơ, không! Tôi đã quá kiêu ngạo.

Vì sự kiêu ngạo của mình, cốt truyện đã thay đổi. Theo một cách nào đó, tôi đã mất đi lợi thế là tác giả của bộ truyện.

Sự kiện giữa Elijah và Amanda lẽ ra không bao giờ xảy ra sớm như vậy. Bằng cách nào đó, hành động của tôi đã gây ảnh hưởng đến cốt truyện. Mặc dù tôi đã lặp đi lặp lại với bản thân rằng mọi thứ sẽ ổn thôi, nhưng đó chỉ đơn giản là tôi đang tự lừa dối bản thân mình.

Tôi không thể phủ nhận điều đang diễn ra ngay trước mắt mình. Tôi không thể phủ nhận rằng chính sự tồn tại của tôi đã thay đổi cốt truyện.

...Nói thẳng ra, tôi cần phải thay đổi cách suy nghĩ của mình.

Nhưng bằng cách nào?

‘Mình có cầnp hải tích cực tương tác với các nhân vật chính không? Hay vẫn đứng sau giật dây như trước đây?"

Chịu thua rồi...

-Reng!

Kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ là tiếng chuông điện thoại. Bật nó lên, tôi nhìn vào thông báo xuất hiện.

[Amanda Stern, một mình đánh bại kẻ phản diện cấp đã xâm nhập vào học viện và giả làm Elijah Turner. Cô ấy đã tỉnh lại...]

"Có vẻ như tin tức đã bắt đầu lan ra bên ngoài học viện ..."

Trong vài ngày qua, Amanda đã khẳng định được mình là một trong những thiên tài hàng đầu trong thế hệ trẻ chúng tôi. "Nữ hoàng băng giá", ‘Chiến thần cung thủ’, ‘kẻ huỷ diệt phản diện’, rất nhiều loại biệt danh bắt đầu lan truyền khắp học viện khi mọi người bắt đầu chú ý đến cô ấy.

Lý do vì nhiều sự chú ý như vậy là bởi vì...cô ấy đã một mình đánh bại một kẻ phản diện hạng mặc dù chỉ mới ở giai đoạn đầu của hạng . Một thiên tài trong số các thiên tài. Sau vụ việc này, giờ đây cô ấy được sánh với những người như Kevin về tài năng của mình.

Tắt điện thoại, tôi tự tán dương mình. Có vẻ như tôi đã che dấu vết của mình khá tốt, vì chẳng có chút dấu vết gì liên quan đến tôi cả.

Có vẻ như Thomas cũng đã bao che cho tôi, ngăn không cho bất kỳ ai phát hiện ra rằng tôi là người cho họ biết về vụ việc.

Xem như tôi nợ ông ấy một ân huệ...

May mắn thay, ngoài một chút sơ sót nhỏ, nhưng với tất cả sự chú ý hướng về Amanda, cuộc sống hàng ngày của tôi đã trở lại như trước đây.

Chà, lẽ ra nó phải như thế, nhưng...

Sau khi thay đồ và đi đến lớp học của mình, tôi nhận thấy có hai đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào tôi từ phía bên trái của lớp học.

Mỉm cười ngượng nghịu, tôi vẫy nhẹ về phía Amanda. Tôi đã hy vọng cô ấy sẽ hiểu ý và để tôi yên, nhưng có vẻ như hành động của tôi chỉ làm tăng thêm cường độ cái nhìn chằm chằm của cô ấy.

"...có lẽ cô ấy có ác cảm với mình vì đã khiến cô ấy trở thành tâm điểm chú ý chăng?"

Tôi nghĩ và cố gắng hết sức để nhìn về phía trước, cố phớt lờ ánh mắt xuyên thấu của cô ấy.

[ĐỌC TẠI VLOGNOVEL VÀ truyenhdt.com ĐỂ ỦNG HỘ T]

Hợp lý. Vì hành động của tôi, cả thế giới hiện đang chú ý đến cô ấy.

Nếu chuyện như thế mà xảy ra với tôi, tôi cũng sẽ có ác cảm với chính mình. Đôi khi, sự nổi tiếng thường sẽ tệ hơn là tốt.

...hay có lẽ cô ấy đã hiểu lầm điều gì đó về sức mạnh của tôi chăng?

Bây giờ, nghĩ thì mới để ý. Cô ấy có lẽ nghĩ rằng tôi là người đang che giấu sức mạnh của mình.

Cũng không sai, nhưng nhìn lại, có lẽ cô ấy đã hiểu sai về thực sự và khả năng của tôi.

Mặc dù đúng thực là tôi đã gϊếŧ một kẻ phản diện hạng , nhưng có nhiều yếu tố đã giúp tôi đánh bại hắn.

Nếu cô ấy không đánh lạc hướng gã ta bằng đòn tấn công cuối cùng của mình, và nếu Elijah không đánh giá thấp tôi, cộng với việc tôi có [Uy Thế Hoàng Đế]... thì tôi sẽ không bao giờ có thể gϊếŧ được Elijah.

Tôi gϊếŧ Elijah là tổng hợp rất nhiều yếu tố kết hợp với nhau để giúp tôi đạt được mục tiêu đó. Đó không phải là điều mà tôi có thể hy vọng làm được một lần nữa.

Và do đó giờ đây tôi bị mắc kẹt với việc Amanda nghĩ rằng tôi là một loại thiên tài nào đó có thể sánh ngang với những người như Kevin.

...điều này thực sự có vấn đề.

"...hửm?"

Khi tôi đang than thở về việc Amanda có lẽ đã hiểu lầm tôi như thế nào, thì Melissa, người ngồi sau Amanda ba hàng ghế, đã nhận thấy hành vi kỳ lạ của cô ấy và nhìn về hướng cô ấy đang nhìn.

Chẳng mấy chốc, mắt cô ấy dừng lại ở tôi.

Nhướng mày, Melissa dụi mắt vài lần trước khi chắc chắn rằng Amanda thực sự đang nhìn tôi.

Lúc đầu, cô ấy tặc lưỡi, sau đó đột nhiên một nụ cười nhếch mép xuất hiện trên khuôn mặt cô ta.

Tôi ngay lập tức cảm thấy có chút quan ngại. Vừa nãy, cô ta vừa nở nụ cười đặc trưng của mình. Nụ cười báo hiệu rằng cô ấy đang có âm mưu gì đó.

Chắc đến lúc khóc được rồi nhỉ?

...đây là lý do tại sao tôi không muốn tương tác với cô ấy. Cô ấy không chỉ là một cô gái tàn bạo, thích bạo da^ʍ, mà cô ấy còn là kiểu người sẽ trả thù gấp cả chì lẫn chài.

Về mặt tươi sáng, không ai nhận thấy sự tương tác vừa xảy ra. Emma và Kevin hiện đang bận nói chuyện với cô Donna, còn Jin thì ở phía trước lớp học thì yên lặng đến lạ thường.

Nếu việc kẻ cô độc lập dị trong lớp đột nhiên thu hút sự chú ý củas hai cô gái xinh đẹp nhất trong học viện bị lan truyền ra ngoài, tôi bắt đầu viết di chúc luôn là vừa.

Số lượng fan cuồng của hai người đó có lẽ có thể lấp đầy hai mươi lăm sân bóng đá. Nực cười vãi.

"Được rồi, tiết học bắt đầu, mời các em ngồi xuống."

Nhìn đồng hồ và thấy rằng đã đến giờ vào học, Donna vẫy tay những người ở phía trước lớp và tiến lên bục giảng.

"Yên lặng."

Ra hiệu cho cả lớp im lặng, Donna nhẹ nhàng giơ tay lên. Chẳng mấy chốc mọi người ngừng nói chuyện.

Nhìn cách mọi người im lặng ngay khi Donna nói, tôi không thể không ngưỡng mộ cô ấy hơn nữa. Mức độ kiểm soát cả lớp khá ấn tượng. Chỉ với một vài lời nói và cử chỉ, cô ấy đã có thể khiến cả lớp im lặng.

Chắc cũng có liên quan đến ma thuật mà cô ấy dùng, nhưng sức hút tự nhiên của cô ấy cũng là một phần lý do. Cô ấy có một aura quyến rũ xung quanh bản thân khiến bất kỳ người đàn ông hay phụ nữ nào cũng sẽ làm theo bất cứ điều gì cô ấy nói.

"Hôm nay chúng ta sẽ chia nhóm để đi tới Hollberg".

... uầy chết tiệt, tôi quên cmn mất.

Quá mải mê với chuyện của Amanda mà tôi hoàn toàn quên bén rằng chúng tôi sẽ có một chuyến dã ngoại trong khoảng một tuần nữa.

Thực lòng tôi không muốn đi chút nào hết.

"Hãy đến trước lớp và lấy vé của mình đi."

[ĐỌC TẠI VLOGNOVEL VÀ truyenhdt.com ĐỂ ỦNG HỘ T]

Không quan tâm đến suy nghĩ khổ sở của tôi, Donna lấy một chiếc hộp lớn và đặt nó trước bục giảng.

"Tôi sẽ gọi tên từng em một theo thứ tự tăng dần."

Lấy sổ điểm danh của mình, Donna tiếp tục.

"Các em sẽ lấy một vé, và trong đó sẽ ghi nhóm của em vào tuần sau đi Hollberg, bây giờ hãy bắt đầu...Hạng 1, Kevin Voss."

Nghe thấy tên mình được gọi, Kevin đứng dậy và đi về phía Donna.

"Đây?"

"Ừ, lấy phiếu rồi về chỗ đi."

Nghe Donna nói, Kevin thò tay vào hộp và lấy một phiếu.

Ngay lập tức, sự chú ý của mọi người đổ dồn về phía anh.

Tất cả họ đều tò mò về số nhóm của cậu ấy. Là người được xếp hạng 1 trong cả năm học, nếu bất cứ ai được bắt cặp với cậu ấy, thì họ sẽ đảm bảo có kết quả tốt. Ai cũng cho là như vậy, vì trong lớp học ảo và các hoạt động nhóm khác thì cậu ấy luôn xếp hạng nhất.

Thấy phản ứng của mọi người, tôi chỉ biết chế giễu họ.

Mấy người tưởng đu đu theo Kevin là ăn điểm cao ngon ơ vậy à? Sure kèo mấy người sẽ chỉ tổ ôm một đống thất vọng thôi, vì sẽ có một sự cố ngăn cản cậu ấy hoàn thành nhiệm vụ của cậu ta ở Hollberg.

Nhìn vào số của mình, Kevin im lặng một giây trước khi quay trở lại chỗ ngồi của mình.

Trước sự thất vọng của mọi người, cậu ấy đã không tiết lộ mình có số nhóm nào.

Chà, quy tắc đó không áp dụng cho tôi, vì tôi biết chính xác nhóm cậu ta là gì. Nhóm của cậu ấy là [Nhóm 7], và nếu tôi không nhầm thì Melissa sẽ ở cùng nhóm với cậu ấy.

"Tiếp theo, Melissa Hall."

Đứng dậy, Melissa đi đến bục.

Liếc nhanh tấm vé, Melissa quay trở lại chỗ ngồi của mình. Những ánh mắt chằm chằm của mọi người vẫn dữ dội như khi Kevin lên. Lần này không phải bởi vì năng lực của nàng, mà là bởi vì nàng ta xinh đẹp như thế nào.

"Tiếp theo, Jin Horton."

.

.

.

"Tiếp theo, Ren Dover."

Cuối cùng. Sau bao lâu không biết, cuối cùng cũng đến lượt tôi.

Vì mọi người đã nhận được phiếu của họ, nên hầu hết mọi người đều phớt lờ tôi. Không ai thực sự quan tâm đến tôi nên tôi không cảm thấy có ai để mắt đến mình.

...là những gì tôi muốn nói nhưng, tôi vẫn thấy có hai cặp mắt đang tập trung vào tôi.

Cố gắng hết sức để phớt lờ họ đi, miệng và lông mày của tôi giật giật vài lần.

Không thèm liếc nhìn tôi, Donna lạnh lùng nói.

"Cầm phiếu và về chỗ."

Cố gắng che giấu sự cay đắng trước giọng điệu quá đỗi gay gắt của Donna, tôi thò tay vào hộp và lấy một phiếu.

Ngay khi tay tôi ở trong hộp, tôi đã bí mật truyền một ít mana của mình vào đó. Mặc dù Melissa đã cố gắng che giấu nó thật kỹ, nhưng câu thần chú nhỏ mà cô ta niệm bên trong chiếc hộp vẫn không lọt khỏi mắt tôi.

Lấy ra một tấm phiếu, tôi quay trở lại chỗ ngồi của mình.

[ĐỌC TẠI VLOGNOVEL VÀ truyenhdt.com ĐỂ ỦNG HỘ T]

Khi tôi trở về, tôi nhận thấy khuôn mặt của Melissa đang dần biến sắc. Có vẻ như cô ấy ăn cứt rồi.

...cảm giác quá tuyệt luôn.

Bí mật nháy mắt với cô ấy, tôi ngồi trở lại chỗ của mình và tiếp tục phớt lờ cô ấy.

"he he he, cô tưởng tôi không biết cô định làm gì à?"

Alo alo, tôi là đấng sáng tạo của mấy người đấy. Tuổi gì mà qua mắt được ông?

Ngay khi tôi nhìn thấy nụ cười nhếch mép của cô ấy, tôi biết cô ấy đã làm gì đó. Nghĩ lại cốt truyện tiểu thuyết của mình, tôi đã suy ra khá nhiều về việc cô ấy đang cố gắng làm và liền phá vỡ câu thần chú mà cô ấy đặt bên trong chiếc hộp. Cô ấy có lẽ đang cố gắng thao túng phiếu để tôi rớt vào một nhóm tồi tệ.

Rất có thể cô ấy đang cố xếp tôi vào nhóm với Amanda.

Vì cô ấy nhận thấy cách cư xử kỳ quặc của Amanda nên chắc hẳn cô ấy đã nghĩ rằng cô ấy có ác cảm với tôi hay gì đó... mà cũng không sai.

Thật tệ, tôi đã biết cô ấy đang cố làm gì và giải quyết bất kỳ câu thần chú nào mà cô ấy đặt bên trong hộp.

-Bốp!

Vỗ tay một lần để thu hút sự chú ý của mọi người, Donna nói.

"Được rồi, bây giờ mọi người đã có nhóm, các em có thể rời khỏi lớp được rồi."

Ngay khi mọi người chuẩn bị đứng dậy rời khỏi lớp, Donna vỗ tay thêm lần nữa

"...ah! Còn một điều nữa".

Lấy một tấm phiếu ra khỏi hộp, cô lật ngược tấm phiếu và nói

"Phía sau tấm vé, các em sẽ thấy có số phòng và danh sách những thứ cần mang theo và nhiệm vụ cần làm trong chuyến đi. Các em hãy vào phòng đó sau khi rời lớp và thảo luận với nhóm của mình về nhiệm vụ mà các em sẽ làm."

Nghe cô ấy nói và lật vé của tôi, tôi xem qua nội dung.

===========================

[Nhóm 9]

Phòng tập thể : A(b) 15

Nhiệm vụ :

- Báo cáo chuyên sâu về cách các bộ phận của quái vật được xử lý trong nhà máy. Báo cáo phải trình bày chi tiết cách quái vật được lột da, xử lý thành nguyên liệu thô để sử dụng trong quá trình tạo tác.

- Báo cáo chuyên sâu về các thuộc tính khác nhau của các bộ phận quái vật. Từ mật độ đến điểm giới hạn, độ đàn hồi, v.v.

- Phỏng vấn phó giám đốc nhà máy và báo cáo chiến lược kinh doanh của họ, cũng như điều khiến họ trở nên khác biệt với các nhà máy chế biến quái vật khác.

===========================

Đây chính là một phần lý do tại sao tôi không muốn đi.

Quá nhiều nhiệm vụ nhàm chán làm khiến tôi mệt l. Đây không phải là điều tôi mong đợi.

"Được, giải tán đi."

Nói xong những gì muốn nói, Donna thu dọn đồ đạc và rời khỏi lớp học.

Thở dài, tôi đứng dậy và đi đến căn phòng được chỉ định để gặp nhóm của mình.

‘Hy vọng mình sẽ có được một nhóm tốt ..."

Dù biết đó chỉ là một giấc mơ viển vông, nhưng này, ai lại đánh thuế ước mơ đâu chứ...?

#Darkie
« Chương TrướcChương Tiếp »