Chương 29: Ngục Tối [5]

Khi đã đập được lớp vỏ bên ngoài của con sâu, phần còn lại của cuộc chiến khá dễ dàng.

Vì tôi vẫn còn một vài lọ thuốc [Phục hồi sức lực], tôi không phải lo lắng về việc sắp hết thể lực khi chiến đấu với con trùm. Vì vậy, tôi liến tiếp tấn công vào bề mặt suy yếu của con quái vật bất cứ khi nào nó xuất hiện từ bên dưới lớp cát.

10 phút sau vết nứt đầu tiên, những vết nứt nhỏ như những sợi tơ nhện mỏng bắt đầu to ra để lộ lớp thịt mềm của con sâu.

Hai mươi phút sau khi các vết nứt mở rộng, lớp vỏ cứng rắn bên ngoài cuối cùng không thể chịu đựng được các đòn tấn công và vỡ ra, để lộ hoàn toàn lớp bên trong của con sâu.

Cuối cùng, ba mươi phút sau khi lớp vỏ bên ngoài bị phá vỡ, tôi ngồi lên trên xác con sâu đã chết. Chậm rãi lấy lại hơi thở và nhìn bộ quần áo của mình giờ đã thủng lỗ chỗ, tôi cay đẳng mỉm cười khi nhận ra rằng tôi đã không mang theo đồ dự phòng.

Thanh kiếm của tôi cắm sâu trên cơ thể của con sâu đầy máu xanh, và nếu không phải vì tôi quá kiệt sức để di chuyển, tôi đã rút thanh kiếm ra vì máu của nó có tính axit cao.

May mắn thay, vì nó là một hiện vật, thanh kiếm có thể chịu được axit, cho tôi đủ thời gian để hồi phục trước khi lấy nó ra.

- Chii!

Rút thanh kiếm ra khỏi xác chết, máu xanh phun khắp nơi và một số còn dính trên quần áo của tôi, càng làm hỏng chúng.

Tại thời điểm này, tôi thậm chí không đủ tâm trí để lo về những bộ quần áo đã bị hủy hoại của mình, vì tôi đang phải đối mặt với một vấn đề lớn hơn.

"Làm thế nào để mình trữ cái này đây...?"

Nhìn vào cái xác khổng lồ và chiếc vòng tay của tôi, lông mày tôi nhíu lại.

Nếu tôi đủ may mắn, thì có lẽ tôi có thể cất giữ cái xác nhưng ... nhìn vào thứ bên trong chiếc vòng của tôi, tôi thầm nguyền rủa trong lòng vì một nửa không gian lưu trữ của tôi đã đầy xác chết quái vậy.

Nó chỉ đơn giản là không có đủ không gian để chứa con quái vật này.

Điều khiến tôi khó chịu hơn cả là loại vấn đề này có thể dễ dàng được giải quyết nếu hộp an toàn vẫn còn hoạt động.

Mặc dù tôi không cần đặt cọc, nhưng chỉ mất một khoản hoa hồng nhỏ nếu tôi kêu gọi trợ giúp liên quan đến việc thu thập xác con quái vật.

Nhưng bây giờ tín hiệu đã biến mất cmnr...

Tôi thề là tôi sẽ gϊếŧ chết con quỷ chết tiệt này!

Không nghi ngờ gì về việc xác chết của con quái vật trùm này có thể mang về cho tôi một khoản tiền kếch xù, nhưng giờ tôi không có đủ chỗ và không thể kêu gọi hỗ trợ, tôi chỉ còn lại hai lựa chọn.

Một, đổ đống xác quái vật vào bên trong vòng tay của tôi ra để tạo khoảng trống cho con quái vật này, hoặc hai, chỉ lấy những phần quan trọng nhất của con quái vật và vứt bỏ cả cơ thể.

Thông thường, việc lột da và thu thập vật liệu sẽ được giao cho quản lý hầm ngục, vì dân không chuyên mà làm thì có thể khiến xác chết của con quái vật bị hư hại và làm giảm mức tiền.

Vào cuối cuộc tấn công hầm ngục, xác chết sẽ trực tiếp được trao cho ban quản lý hầm ngục, để họ xử lý nó trước mặt bạn. Trong quá trình tháo dỡ xác chết mà tìm thấy lõi quái vật, ban quản lý hầm ngục sẽ ngay lập tức đưa ra đề nghị với bạn.

Thông thường, không phải tất cả quái vật đều có lõi, vì chỉ một tỷ lệ nhỏ quái vật có lõi quái vật, nhưng trong một trường hợp hiếm hoi mà tìm thấy lõi quái vật, thì không khác gì bạn đã trúng số độc đắc vì mỗi lõi quái vật đều có giá cực cao.

Nhìn đi nhìn lại vòng tay của mình và cơ thể khổng lồ trước mặt, tôi trầm ngâm một chút trước khi thở dài và đi về phía con quái vật.

-Shi!

Sử dụng thanh kiếm của mình, tôi trực tiếp chém vào cơ thể khổng lồ của con sâu, dẫn đến máu bắn tung tóe khắp người.

Chắc quần áo tôi không thể lành lặn trở về nữa rồi...

Khi tấn công cơ thể khổng lồ của con quái vật, tôi từ từ thu thập răng, nội tạng và các bộ phận hữu ích khác của nó để đổi lấy tiền.

Tôi quyết định bỏ lại con quái vật và chỉ thu thập những phần quan trọng nhất của nó. Mặc dù vậy, tôi thực sự cảm thấy tiếc vì vòng của tôi không có đủ không gian. Vì lớp vỏ ngoài của con sâu sẽ kiếm được cho tôi bộn tiền luôn đó.

Nhưng mà, nếu tôi đặt con quái vật này vào trong vòng tay thì tôi sẽ không còn chỗ trống nào khác nữa.

Mặc dù con quái vật này rất lớn, nhưng xét về mặt giá trị thì cùng lắm thì nó chỉ có giá trị bằng khoảng mười con quái vật thông thường khác, nên thôi tôi chỉ lấy những phần quan trọng thôi.

Thật tội nghiệp vì đã mất một số tiền lớn, nhưng này... làm gì có ai có được tất cả.

Sau ba mươi phút chém sml, tôi đã thu thập được tất cả các phần quan trọng. Tôi đã cố tìm lõi của nó, nhưng đáng buồn là nó không có.

Vì tôi không có hy vọng nhiều, nên tôi cũng không thất vọng.

Ai biết được, có lẽ biết đâu trong số đống xác quái vật trong vòng không gian của tôi sẽ có lõi thì sao? Mà thôi chắc không dễ ăn vậy đâu.

Hài lòng với hiện tại, tôi quay lại và tiếp tục hành trình băng qua sa mạc.

Trong suốt hành trình, tôi bắt đầu nhận thấy những điều kỳ lạ xảy ra xung quanh mình.

Dừng lại, chân tôi từ từ chìm trên cát, tôi nheo mắt để nhìn rõ hơn những gì đang diễn ra phía trước.

"Woah, có bão cát ..."

Trước mặt tôi là một bức tường cát khổng lồ cao xấp xỉ năm nghìn feet. Mặt trước bức tường mở rộng cả cây số, và nó đang nhanh chóng tăng tốc.

- Shuaa!

Nhìn đám mây bão lớn đang nhanh chóng đến gần tôi, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài hai quyết định, bỏ chạy hay tiếp tục đi về phía trước?

"Mình thực sự không có sự lựa chọn rồi."

Mỉm cười một cách cay đắng, tôi loại bỏ khả năng bỏ chạy khi cơn bão cát đang ập đến với tốc độ mà tôi không thể chạy khỏi.

Không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tiếp tục đi về phía trước, tôi buộc chặt chiếc khăn trùm đầu của mình và đi về phía cơn bão cát.

Chẳng bao lâu sau, cơn bão bao trùm lấy tôi, khiến tôi không thể nhìn thấy mọi thứ trước mặt.

Bên trong cơn bão cát, tôi càng đi thì càng cảm thấy gió đang tăng tốc hơn, vì những hạt cát mịn bắt đầu đập vào mắt tôi, cản trở tầm nhìn của tôi.

Nó càng lúc càng tồi tệ đến mức tôi không thể mở mắt do cảm giác cay xè liên tục.

Ước gì mình mang theo cặp mắt kính.

Thành thật mà nói, tôi đã không chuẩn bị đủ.

Bởi vì tôi quá vội vàng, nên đã không lên kế hoạch phù hợp cho chuyến đi của mình vào trong ngục tối, dẫn đến việc tôi mắc phải quá nhiều sai lầm mà lẽ ra không nên xảy ra.

Những thứ như quên mang theo một bộ quần áo dự phòng, hoặc mang thêm khẩu phần ăn trong trường hợp hiếm hoi tôi bị mắc kẹt trong đây, là những điều mà mọi người trước khi vào ngục tối đều làm.

Tôi nghĩ rằng đây là lần đầu tiên tôi bước vào ngục tối, và cộng với việc tôi vẫn chưa quen với kiến thức cơ bản của thế giới này càng khiến tôi mắc rất nhiều sai lầm.

Có quá nhiều khác biệt giữa việc viết một cuốn tiểu thuyết và thực sự sống ở trong một cuốn tiểu thuyết.

Trong tiểu thuyết, tôi có thể khiến Kevin có tất cả mọi thứ chỉ bằng một suy nghĩ. Những thứ chẳng hạn như quần áo dự phòng và thức ăn dự trữ không bao giờ là mối quan tâm đối với cậu ấy, vì tôi luôn viết rằng cậu ấy đã chuẩn bị sẵn sàng. Hơn nữa, bất cứ khi nào nhân vật chính chuẩn bị bước vào ngục tối, tôi chỉ viết đơn giản là "thu dọn đồ đạc của đầy đủ’ chứ không viết cụ thể.

Chính điều đó đã là một trong những lý do khiến tôi lơ là vì tôi có xu hướng phụ thuộc vào tiểu thuyết quá nhiều.

Những thứ lẽ thường như quần áo và lương thực đủ ăn trong ít nhất một tháng hoàn toàn bay khỏi đầu tôi, khiến tôi lâm vào tình hình hiện tại.

Haiz.

Sử dụng cuốn tiểu thuyết làm tài liệu tham khảo cũng được, nhưng tôi không nên dựa vào nó quá nhiều.

Tôi cần phải bắt đầu suy nghĩ một cách thấu đáo trước khi bước vào những tình huống nguy hiểm.

- Ào!

"Ư..."

Tôi càng bước vào tâm cơn bão, gió thổi càng mạnh.

Chiếc khăn trùm đầu của tôi bị gió mạnh cuốn đi, để lộ mặt tôi ngay dòng cát đang di chuyển với tốc độ cực mạnh, khiến mặt tôi tê đi vì đau.

Dùng tay để bảo vệ khuôn mặt của mình, tôi chậm rãi nhưng vững vàng bước xa hơn vào tâm cơn bão.

Mục tiêu hiện tại của tôi là đến tâm bão, vì đó là nơi an toàn nhất bên trong cơn bão. Lý do tại sao tâm bão an toàn là trong tâm sẽ không có gió mạnh, do một lực gọi là lực Coriolis.

- Vùuu!

- Vùuu!

- Vùuu!

Hai giờ sau cơn bão, mặc dù mọi thứ đều giống hệt nhau, nhưng tai tôi vẫn nghe thấy âm thanh cực lớn của những cơn gió thổi gắt dữ dội.

Nghe thấy âm thanh sắc lẹm của gió, tôi biết rằng tôi đang ở rìa tâm bão, nơi đáng sợ nhất, tồi tệ nhất, ghê rợn nhất của cơn bão. Tường tâm bão. Khu vực xung quanh mắt bão sẽ biến thành một bức tường gió gắt cực kỳ vững chãi.

May mắn thay, tôi đã chuẩn bị cho điều này.

"Fuuuuu ..."

Tôi thở ra một hơi dài và trấn tĩnh tinh thần.

Từ từ một ánh sáng trắng phát ra từ cơ thể tôi khi tôi chạm vào cán kiếm của mình.

Ngay sau đó, âm thanh chói lọi của gió biến mất, tâm trí tôi trở nên tĩnh lặng như mặt hồ, và mọi thứ xung quanh tôi trở nên yên tĩnh, khiến tôi rơi vào trạng thái xuất thần nào đó.

Chiêu thức đầu tiên của [Kiếm Kỹ Keiki]: Chớp Nhoáng

- Shua!

Với tốc độ phi phàm, trên bề mặt tường gió xuất hiện một khe hở nhỏ.

Không bỏ lỡ cơ hội, tôi lập tức nhảy vào bên trong khe hở nhỏ.

- Shua!

- Shua!

- Shua!

"Hức ... hức"

Nằm úp mặt xuống bãi cát ấm áp, tôi thở hồng hộc khi cảm thấy khu vực xung quanh mình bình tĩnh lại. Cuối cùng thì tôi cũng đã có thể thở phào nhẹ nhõm.

Dù tôi đang ở trong tầm mắt của cơn bão, nhưng âm thanh ồn ào của gió vẫn còn đó.

Phủi bụi cát trên người, tôi nhìn kỹ xung quanh.

Điều đầu tiên tôi nhận thấy là một bức tường gió lớn hình tròn màu vàng do cát. N

"Điên rồ vkl..."

Đây là một cảnh tượng mà tôi sẽ không bao giờ có thể nhìn thấy lại trong thế giới trước đây của mình.

Kể từ khi đầu thai vào thế giới này, mỗi ngày trôi qua đều sẽ có một điều gì đó mới mẻ.

Ngồi trên cát, tôi ngáp dài mệt mỏi. Ngoài âm thanh ầm ỉ của gió, mọi thứ xung quanh đều yên bình, cho phép tôi cuối cùng cũng có chút thời gian để lấy lại sức.

"... Hửm?"

Ngay khi tôi chuẩn bị chợp mắt nhanh chóng, ở phía xa, ở trung tâm con mắt, tôi nhận thấy một công trình kiến trúc lớn màu đen giống như lâu đài.

"Cái gì kia?"

Tôi không nhớ sẽ một thứ như vậy xuất hiện bên trong cốt truyện tiểu thuyết ...

Chuyện gì đã xảy ra thế?

Chậm rãi đi về phía toà lâu đài màu đen, tôi cảnh giác liếc nhìn xung quanh, nhưng vô ích, vì mọi thứ xung quanh tôi đều im ắng.

Đến trước lâu đài lớn màu đen, tôi thận trọng đặt tay trước cánh cửa lớn bằng gỗ cao ít nhất năm mét của nó.

-Gầm!

Cánh cửa từ từ mở ra.

Ngay lập tức, một mùi sắt đặc sộc vào lỗ mũi tôi. Mở cánh cửa ra, và cảnh tượng đằng sau nó khiến tôi sững người vì sốc.

Những cột trụ dày màu đen cao đến tận trần nhà xuất hiện khắp sảnh đường đồ sộ nâng đỡ tòa lâu đài. Trên những cây cột là những ngọn đuốc sáng rực chiếu sáng xung quanh để lộ ra một cảnh tượng mà trong đời tôi chưa bao giờ muốn nhìn thấy...

Một vũng máu bao phủ toàn bộ sàn của lâu đài trong khi tay chân và xác chết nằm ngổn ngang khắp sàn. Mỗi xác chết đều mở to mắt, và biểu cảm của họ là khϊếp đảm kinh khủng.

Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng khi cảnh tượng khủng khϊếp này từ từ in sâu vào tâm trí tôi.

Từ từ tôi ngẩng đầu lên và rồi tôi thấy nó ...

Ngạo nghễ ngồi trên một ngai vàng tối làm bằng đầu lâu, một sinh vật hình người da ngăm đen với cặp sừng quỷ dị nhô ra khỏi đỉnh trán xuất hiện trong tầm mắt tôi khiến da tôi trắng bệch đi. Với một chân đặt trên ghế bành của ngai vàng và một cánh tay đỡ một bên má, sinh vật này đã nhắm mắt lại. Nó có một cơ thể khá vạm vỡ với hai cánh giống dơi sau lưng. Từ phía sau xương cụt của nó là một cái đuôi dài màu đen lắc lư trên không trung.

Cảm nhận được điều gì đó, sinh vật hình người từ từ mở mắt ra, để lộ ra hai con mắt đỏ tươi toát ra sự khát máu vô biên.

Nhìn chằm chằm vào tôi, người đang đóng băng tại chỗ, sinh vật giống hình người kỳ quái mỉm cười khi nó nhìn xuống tôi.

"Ku Ku Ku, ta có gì đây nào?"