Chương 28: Ngục Tối [4]

"Cảm ơn."

Ngồi cạnh nhau, những đảng viên trước đây đang ở bên bờ vực của cái chết, giờ đang sung sướиɠ nhai ngấu nghiến.

Thành thật mà nói, tôi thực sự khá sốc vì họ hồi phục nhanh đến vậy. Tính đến trạng thái của họ khi tôi tìm thấy họ, tốc độ phục hồi của họ có thể được mô tả là "thần thánh". Ý tôi là, họ chỉ mất hơn 10 phút một chút để có thể ngồi thẳng và thoải mái ăn và uống thức ăn mà tôi đưa cho họ.

Rồi tôi nhận ra, tôi đã không còn ở trái đất nữa.

Mặc dù tôi đã đầu thai ở nơi này được khoảng 3 tuần, nhưng tôi vẫn chưa quen với lẽ thường của thế giới này.

Ý tôi là, làm thế nào để tôi có thể thích nghi với lẽ thường của thế giới này sau khi mới chỉ ở đây ba tuần?

Hơi khó khi có thể chấp nhận sự thật rằng tất cả mọi người đều hồi phục ngay lập tức, trong khi ở thế giới trước đây, nơi tôi đã sống tận 32 năm, những trường hợp mất nước nghiêm trọng như vậy sẽ khiến họ phải nhập viện trong nhiều tuần.

Bây giờ tôi thực sự tò mò liệu tất cả những người được đầu thai đều cảm thấy như tôi không nhỉ?

Thôi bỏ chuyện đó sang một bên, có vẻ như tôi sắp hết đồ rồi.

Về nước, tôi vẫn còn khá nhiều vì chai nước của tôi có thể chứa đến 50 lít nước, nhưng tôi đang cạn kiệt về thức ăn.

Tôi chỉ mua vài kg thực phẩm, nghĩ rằng nó sẽ đủ với tôi khoảng một tuần, và đúng mà, ai có thể đoán trước được tình huống như vậy đâu chứ?

Hơn nữa, vì tôi dự định ở đây nhiều nhất là 3 ngày nên tôi không cảm thấy cần thiết phải mang theo đồ ăn quá một tuần.

Điều khiến vấn đề trở nên tồi tệ hơn là việc những con quái vật có trong ngục tối này không thể ăn được.

Nói chung, có thể ăn quái vật, những cũng phụ thuộc vào loại quái vật.

Một số quái vật trong ngục tối có thể ăn được, và khi ăn có thể tăng chỉ số sức mạnh, tuy nhiên, hầu hết chúng đều không ăn được do thịt của chúng có độc.

... và thật không may cho tôi, tất cả những con quái vật trong ngục tối này đều không thể ăn được.

"Đoán là mình không còn lựa chọn nào khác nữa rồi..."

Lấy ra một chiếc hộp nhỏ màu đen từ chiếc vòng tay của tôi, tôi trượt nắp ra và ấn nút màu đỏ trên nó.

Ngay phía trên nút, có một màn hình nhỏ hiển thị các bước sóng dao động, cho biết cường độ tín hiệu.

Hộp đen này, còn được gọi là "Hộp an toàn", là một thiết bị được trao cho mọi thành viên trước khi họ vào ngục tối.

Bằng cách nhấn nút, hộp đen sẽ gửi tín hiệu cấp cứu đến người giám hộ ngục tối gần nhất.

Một khi người giám hộ nhận được tín hiệu cấp cứu, họ sẽ báo cho những người điều hành hầm ngục, sau đó sẽ nhanh chóng cử một đội cứu hộ đến hỗ trợ họ.

Hậu quả của việc bấm nút tất nhiên là sẽ mất tiền đặt cọc, nhưng nhìn thấy bên đó kiệt quệ đến vậy, tôi đành hy sinh số tiền đặt cọc của mình.

Khi tôi cứu họ, tôi đã tìm kiếm những chiếc hộp an toàn của họ, nhưng chúng đã bị hư hỏng hoặc gặp trục trặc.

... Có lẽ là từ cuộc chiến mà họ vừa trải qua.

Cuối cùng, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc sử dụng của tôi. Cùng lắm thì tôi có thể yêu cầu họ hoàn lại tiền cho tôi vì tôi không sử dụng nó cho chính mình...

Nhìn lại lần cuối các thành viên, những người mặc dù thể chất trông ổn nhưng tinh thần vẫn ổn, tôi quyết định nhấn nút.

-Click

-Ding! -Ding! -Ding!

Ngay khi tôi nhấn nút, hộp đen bắt đầu phát ra những âm thanh nhịp nhàng lan tỏa xung quanh.

"Hử? Lạ nhỉ..."

Ban đầu, sau khi nhấn nút, mọi thứ dường như bình thường khi hộp đen liên tục phát ra tiếng bíp.

Nhưng chỉ sau khi nhìn thấy vẻ kỳ lạ bọn họ nhìn tôi, tôi mới nhận ra một điều gì đó kỳ lạ.

Cau mày, tôi nhìn vào chiếc hộp đen trên tay, và tôi ngạc nhiên khi màn hình nhỏ hiển thị các bước sóng phẳng lì.

Ngạc nhiên, tôi gõ vào mặt sau của hộp đen nhiều lần, vì tôi tự hỏi liệu nó có bị trục trặc không nữa.

"Nó không có tác dụng đâu."

Lắc đầu, thành viên đầu tiên mà tôi cứu, người mặc bộ giáp cồng kềnh giống tê giác lên tiếng.

"Chúng tôi ban đầu cũng bị như vậy."

Hướng sự chú ý của tôi về phía họ, tôi không thể không cau mày.

"Vậy tại sao anh không nói trước với?"

Vậy cuối cùng, lý do thực sự khiến hộp đen của họ không hoạt động không phải là do chúng bị hư hỏng ư?

Mỉm cười chua chát, thành viên cồng kềnh không khỏi vò đầu bứt tai nói: "Chúng tôi có chút hy vọng rằng có thể lô hộp đen mà chúng tôi nhận được bị trục trặc, và có thể của cậu sẽ hoạt động... nhưng nó có vẻ không rồi."

Nhìn các thành viên khác, những người dường như đã hết hy vọng, tôi cau mày sâu hơn.

"Hiểu rồi ... Mà, có điều này muốn hỏi, nhưng chính xác thì chuyện gì đã xảy ra với các- Hử?"

Khi tôi hỏi họ về những gì đã xảy ra, mục tiêu của tôi kể từ khi giải cứu họ, tôi nhận thấy vẻ mặt kinh hãi chết đứng của họ.

Ngay sau đó, cơ thể họ cứng đờ, và mắt họ trở nên rỗng tuếch.

Tôi giật mình đứng dậy và nhìn quanh mình.

"Này! Này!"

Sau khi chắc chắn rằng không có ai xung quanh, tôi đi đến trước mặt họ và cố gắng vẫy tay trước mặt họ nhưng vô ích. Nước da của họ trở nên nhợt nhạt đến quái dị, và răng của họ sớm bắt đầu hô ra.

Ngay sau đó, như thể họ đang trong trạng thái xuất thần, họ đồng loạt nhìn lên bầu trời và bắt đầu nói những điều vô nghĩa.

"Làm ơn ... không ... tôi không muốn-..."

"Không..không..Á..AHHHHHH"

"Chết...... Quỷ..."

"Lucy ... ta sẽ đến muộn ... tối ... đợi"

"Chúa ... cứu rỗi…"

Mặc dù tất cả họ đều đang nói những điều vô nghĩa, nhưng một từ đặc biệt thu hút sự chú ý của tôi.

"Quỷ..."

Hướng sự chú ý của tôi về phía người đã nói những lời đó, một cô gái trẻ tóc nâu co ro trên mặt đất với hai bím tóc và bộ quần áo chứng minh rằng cô ấy là pháp sư.

Ngay sau khi cô ấy bắt đầu co giật, tất cả các thành viên khác trong nhóm cũng đều có phản ứng tương tự khi bọt bắt đầu trào ra khỏi miệng họ.

"Oi oi, cái quái gì thế?"

Giật mình, tôi ngay lập tức tiến về phía họ và thử tát vào mặt họ vài cái... nhưng vô ích, vì đồng tử của họ nhanh chóng biến mất cùng với nhịp tim của họ.

"Chết mẹ, chết mẹ, chết con mẹ nó rồi!"

Chửi thề thành tiếng, tôi thả mình trên bãi cát và thẫn thờ nhìn chân trời đỏ rực.

Không phải cái chết của họ khiến tôi sốc nhất, mà là cách họ chết và những lời cuối cùng mà cô gái nói trước khi chết.

"Quỷ..."

Chỉ có duy nhất một loại lời nguyền có thể khiến ai đó chết ngay sau khi họ hồi phục...

"Lời nguyền Mindbreaker"

Một lời nguyền đặc biệt tàn nhẫn do ma quỷ gieo rắc.

Bây giờ rõ ràng đây là do một con quỷ gây ra, vì chúng là loài duy nhất có khả năng cấy loại lời nguyền này vào bên trong con người.

Hơn nữa, tôi tin rằng lý do duy nhất họ vẫn còn sống không phải vì con quỷ để họ sống... không, đó là vì con quỷ muốn tra tấn họ bằng cách khiến họ bị mất nước và chết đói.

"Đồ khốn kiếp! Ahhhh!"

-Pa!

Dùng hết sức đấm vào cát, những hạt cát mịn bắt đầu rơi xuống từ khu vực tôi đã đấm để lại một miệng hố nhỏ.

Nhìn chằm chằm vào xung quanh, tôi thề sẽ bắt bất cứ ai chịu trách nhiệm cho việc này phải trả giá thật đắt!

Mặc dù có lẽ là do tôi bị sốc khi chứng kiến cảnh người ta chết ngay trước mặt mình lần đầu tiên trong đời, nhưng cảm xúc của tôi hiện giờ cực kỳ rối bời.

Tôi không thể suy nghĩ rõ ràng nữa, khi những hình ảnh đầy ám ảnh đó cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí tôi.

Những chi tiết nhỏ mà tôi đã bỏ lỡ trước khi họ qua đời bắt đầu hiện lại trong tâm trí tôi, chẳng hạn như những biểu hiện của họ trước khi chết, và những lời cuối cùng mà họ nói trước khi chết.

"Và thế mà mình trước giờ luôn căm ghét những tên nhân vật chính trong tiểu thuyết mà hay đồng cảm với những người chết ..."

Đắng lòng mỉm cười, tôi nghĩ lại khoảng thời gian tôi bình luận cực kỳ toxic trên những bộ tiểu thuyết mà nhân vật chính đồng cảm với những người dân thường mà thiệt mạng.

Chỉ sau khi trải nghiệm điều này lần đầu tiên, tôi mới nhận ra rằng các tác giả đã miêu tả những cảm xúc thô sơ mà người ta cảm thấy khi cái chết xảy ra trước mặt họ cực kỳ chính xác.

Đến bây giờ, tôi mới bắt đầu nhận ra cuộc sống này cực kỳ tàn nhẫn và mong manh đến nhường nào.

Kể từ khi đầu thai vào thế giới này, tôi đã chuẩn bị tâm lý cho những tình huống như thế này, nhưng ... chỉ sau khi trải qua lần đầu tiên này, tôi mới nhận ra rằng việc nhìn thấy ai đó chết trước mắt mình kinh khủng đến nhường nào.

Sau khi lấy lại tinh thần, tôi lấy thẻ danh tính của họ và chôn xác họ dưới cát.

Nhìn lại nơi chôn cất lần cuối, tôi quay lại và rời khỏi khu vực đó.

Sau khi chứng kiến cái chết của họ, bản năng đầu tiên của tôi là muốn thoát khỏi ngục tối này. Một con quỷ mà có thể quét sạch cả một tổ đội toàn cấp như vậy, nó phải rất mạnh ...

Tuy nhiên, cuối cùng, tôi quyết định không làm như vậy.

Nếu ai đó thực sự nhắm vào tất cả mọi người trong ngục tối này, thì lối vào của ngục tối có lẽ là nơi nguy hiểm nhất.

Cuối cùng, tôi thực sự không chắc quyết định của mình là tốt hay xấu, nhưng tôi chỉ biết ... việc quay đầu lại là một ý tưởng thực sự tồi.

...

-Keng!

-Screeeeech!

"Haaah!"

Một tiếng hét lớn, theo sau đó là một tiếng hét lớn hơn vang lên xung quanh khi hình bóng của một con người nhỏ bé đang chiến đấu chống lại một sinh vật khổng lồ có kích thước bằng một tòa nhà nhỏ.

Tiếng hét lớn và tiếng rít nhanh chóng bị lấn át bởi âm thanh kim loại va chạm vào một bề mặt cứng khi hình dáng nhỏ bé chém về phía sinh vật to lớn.

"Hức ... hức ... hức"

Lau mồ hôi đã đọng trên trán, tôi nhìn chằm chằm vào con sâu to lớn đang ở trước mặt. Nó trông giống như một phiên bản phóng to của một quái mầm cát vậy. Những chiếc răng khổng lồ sắc như dao cạo nằm trên đỉnh của bốn cái miệng của nó lao xuống tôi mỗi khi nó tấn công.

Đã chính xác hai mươi phút trôi qua kể từ khi tôi chạm trán với sinh vật này, và vì phương thức tấn công lén lút của nó, liên tục lặn xuống cát ngay khi tấn công, và công thêm cơ thể to lớn của nó, tôi hoàn toàn bất lực trước nó.

Trước đây, khi tôi đấu với những con quái mầm cát, tôi luôn nhắm vào miệng chúng, vì đó là điểm yếu của chúng. Tuy nhiên, vì con quái vật trùm là một phiên bản phóng to hơn nhiều, mặc dù tôi muốn tấn công miệng của nó, nhưng lựa chọn này không còn khả thi nữa vì thanh kiếm của tôi chẳng khác gì một cây tăm so với kích thước khổng lồ của con quái vật.

"Fuuuuu ..."

Thở ra một hơi dài, bàn tay phải đang nắm chặt thanh kiếm của tôi siết chặt lại, và khi tôi rút nó ra, một vòng cung tuyệt đẹp xuất hiện trong không khí khi tôi đột ngột nhảy lùi về phía sau.

- Schreech!

Thậm chí không thèm che giấu sự hiện diện của nó, con sâu lớn ngạo nghễ xuất hiện từ bên dưới tôi. Những chiếc miệng lớn với những chiếc răng sắc nhọn như dao cạo của nó mở rộng ra từ bên dưới lớp cát.

- Clank!

- Clank!

Ban đầu, âm thanh duy nhất có thể nghe được là tiếng thanh kiếm của tôi va vào bề mặt cứng của con sâu khiến tôi khẽ cau mày khó chịu, nhưng sự khó chịu của tôi nhanh chóng chuyển thành vui sướиɠ khi một tiếng rắc nhỏ vang lên từ lớp vỏ cứng của con sâu khi các vết nứt bắt đầu xuất hiện.

"Cuối cùng ... đúng là có công mài sắt có ngày nên kim!"

Thích thú, tôi bắt đầu tấn công dữ dội hơn.

10 phút trước đó, tôi nhận ra rằng nếu tôi tiếp tục tấn công con sâu một cách vô nghĩa, tôi chỉ thànhthức ăn cho con quái vật vì cuối cùng tôi sẽ cạn kiệt sức lực. Do đó, nhận thấy rằng phương pháp hiện tại của tôi không hiệu quả, tôi bắt đầu nghĩ ra một chiến lược khác.

Do kích thước lớn tuyệt đối của con quái vật này, tấn công miệng của nó không còn là một lựa chọn khả thi. Tuy nhiên, dù kích thước của nó cũng có nhiều lợi thế, nhưng nó cũng có một lỗ hổng nghiêm trọng.

Tốc độ của nó.

Nó không thể sánh bằng những con quái mầm cát kia, vì chúng bắn lên như đạn đạo.

Chúng không chỉ nhanh hơn mà còn khó bị phát hiện hơn nhiều vì kích thước nhỏ cho phép chúng giảm rung động khi di chuyển bên dưới cát.

Tận dụng tốc độ chậm của nó, tôi bắt đầu tấn công liên tục vào cùng một nơi, với hy vọng cuối cùng sẽ phá vỡ được lớp vỏ dường như không thể xuyên thủng của nó.

Cuối cùng, sau 10 phút liên tục tấn công cùng một chỗ, một vết nứt nhỏ xuất hiện trên bề mặt con sâu khiến tôi mừng rỡ.

"Đến lúc đảo thế trận rồi..."