Chương 2: Tôi Chuyển Sinh Vào Tiểu Thuyết Của Mình

[] [] []

Trong đầu tôi hiện lên vô số câu hỏi khi tôi ngây người nhìn vào màn hình lơ lửng trước mặt.

Ren Dover?

Ai cơ?

Theo như tôi nhớ thì tên của tôi là ... hmm?

Tên tôi là quái gì ấy?

Ngồi trên giường, khuôn mặt tôi đờ đi khi tôi bàng hoàng nhìn về phía cửa sổ bên trái.

Tóc đen nhánh.

Da trắng nhợt nhạt.

Đôi mắt xanh như đại dương.

Những gì được phản chiếu trên bề mặt cửa sổ không phải là khuôn mặt của tôi, đúng hơn thì đó là một khuôn mặt hoàn toàn xa lạ với tôi.

Đường nét gương mặt khá ổn áp, nhưng không phải kiểu khuôn mặt khiến mọi người phải hét lên ‘Trội ôi ai mà đẹp trai thế!"

Mà nhìn về mặt tích cực mà nói thì đây là một khuôn mặt cũng không tệ đấy chứ. Một gương mặt mà bạn sẽ quên đi sau vài ngày không gặp.

Nhìn sang cơ thể mới này khá gầy, nhìn không tệ những chắc chắn sẽ tốt hơn với một chút cơ bắp.

Nhưng đây chắc chắn không phải là cơ thể của tôi... Tôi nhớ là mình béo phì mà. Tuy nhiên, nhìn vào hình ảnh phản chiếu trong gương, tôi khẳng định rằng chính tôi là người đang điều khiển cơ thể này mỗi lần tôi chạm vào mặt mình, hình ảnh phản chiếu trên cửa sổ cũng cho thấy một thanh niên đang chạm vào khuôn mặt của mình.

Ngồi ở mép giường, tôi nhìn đôi chân gầy guộc mà tôi chưa từng thấy kể từ thời trung học, và đứng dậy.

"guh ..."

Loạng choạng một vài bước, tôi cảm thấy một cơn đau dội ở đầu khi tôi bắt đầu trải qua một cơn đau nửa đầu dữ dội, theo sau đó là một cơn chóng mặt nghiêm trọng.

Đau..đau..một cơn đau kinh khủng đến mức mà tôi chưa bao giờ cảm thấy trước đây lấn át toàn bộ cơ thể tôi, tôi phải dựa tay vào tường để chống đỡ.

"Hức.. hức..."

Vài giây đau đớn như cả tiếng đồng hồ trôi qua, và cơn đau từ từ giảm xuống khiến tôi thở gấp và hổn hển một cách nặng nề.

Mãi sau 10 phút thì tôi mới đứng dậy được.

Nhìn quanh căn phòng, một căn phòng được trang trí đơn giản hiện ra trước mắt tôi. Căn phòng này có những vật dụng cần thiết bao gồm một chiếc giường trắng sạch sẽ, một chiếc bàn làm việc rộng bằng gỗ cũ, một tủ quần áo cao và một phòng tắm nhỏ.

Khi tôi nhìn xung quanh, trên đầu bàn, tôi thấy một vật thể lạ trông giống như máy tính bảng.

Đang tuyệt vọng tìm kiếm câu trả lời cho những thắc mắc trong đầu, tôi ngay lập tức bước đến bàn, với hy vọng có thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

Khi tôi đi, một cảm giác kỳ lạ nhột nhột xuất hiện trong não tôi, rồi bước chân tôi như bị gián đoạn.

Lúc đầu, tôi nghĩ có lẽ là do tôi đột nhiên trở nên gầy hơn, nhưng thực ra, không phải là tôi không quen với việc di chuyển khi giờ đây mình đã gầy đi, mà là thực sự là tôi không quen với cơ thể này.

Tôi cảm giác như mình đang bị lag vậy. Nhưng khi tôi dần di chuyển nhiều hơn, khoảng lag dần biến mất.

Tôi không biết đó là gì, nhưng có lẽ là do linh hồn tôi vẫn chưa quen với cơ thể mới này chăng?

Đặt điều đó sang một bên, có một điều quan trọng hơn mà tôi phải xác nhận. Tôi đã có linh cảm gì đó về điều này, nhưng tôi cần xác nhận điều đó, và còn cách nào tốt hơn là thông qua cái máy tính bảng trên bàn làm việc.

Đến trước máy tính bảng, tôi cẩn thận chạm vào màn hình và sau đó ...

- Đùng

Thông tin ba chiều lần lượt xuất hiện trước mắt tôi, khiến tôi giật bắn mình.

Trấn tĩnh lại bản thân, tôi nhìn vào lượng thông tin trước mắt.

=======

ID Người Dùng : Ren Dover

Tuổi : 16

Ảnh : (Ảnh ba chiều của tôi)

Chương Trình : Chương Trình Anh Hùng Năm 1

Cấp Bậc Trong Trường : 1750/2055

Tiềm Năng : Cấp D

Nghề Nghiệp : Kiếm Sư

======

"Hiểu luôn".

Ngờ nghệt nhìn đống thông tin, tôi bật cười khổ sở.

"Có vẻ như mình đã đầu thai vào cuốn tiểu thuyết của chính mình, và trở thành một nhân vật ngẫu nhiên không liên quan sất gì đến cốt truyện chính cả."

Không phải là nhân vật chính, mà là chỉ là một tên vô danh tiểu tốt trong tiểu thuyết.

Tôi, tác giả rõ ràng đã biết tất cả mọi nhân vật trong tiểu thuyết, nhưng tên Ren Dover là đứa nào nhỉ?

Tôi chưa bao giờ tạo ra nhân vật này bao giờ.

Nhưng nhìn cách mọi thứ diễn ra, có lẽ tôi không nên coi thế giới này là một cuốn tiểu thuyết nữa, vì tôi thực sự đang hít thở và di chuyển bên trong thứ mà tôi cho là cốt truyện do chính mình viết.

Nếu bạn đang tự hỏi tại sao tôi vẫn bình tĩnh như vậy trong tình huống này, thì thực sự đơn giản thôi.

Tôi ghét kiếp trước của mình.

Trong lần trút hơi thở cuối cùng, tôi đã nhận ra rằng tôi thực sự không quan tâm gì nếu tôi chết cả.

Trong những giây phút cuối đời của tôi, điều duy nhất tôi nghĩ là "Thật tiếc vì mình đã chết như thế này".

Tôi không biết là từ khi nào, nhưng tại một thời điểm nào đó, tôi đã từ bỏ cuộc sống của mình rồi. Nhưng kỳ lạ thay, dường như tôi đã có được một cơ hội thứ hai để sống trong cuốn tiểu thuyết dang dở do chính tôi sáng tác. Mặc dù thật tiếc là tôi đã không được tái sinh thành nhân vật chính.

Nói thật thì, tôi nói xạo đó.

Tên quái nào lại muốn trở thành nhân vật chính trong thế giới này cơ chứ?

Tôi ư?

Hả? Điên à?

Mắc gì tôi lại muốn trở thành một kẻ ngốc đấu tranh vì công lý, một cục nam châm sống thu hút tất cả mối nguy hiểm ở bất cứ nơi nào anh ta đến? Tôi vừa có một cuộc sống mới, mắc của nợ gì lại vứt bỏ nó như vậy. Tôi đâu có ngu.

Mặc dù thế thì tôi vẫn ghen tị với dàn harem của cậu ta. Đúng là tôi đã làm cho họ trở nên xinh đẹp, nhưng ai quan tâm cơ chứ! Tôi đã là trai tân suốt 32 năm rồi, làm trai tân thêm xíu nữa có sao quái đâu.

Đặt trinh tiết của tôi sang một bên, thế giới này có phép thuật và kỹ năng đấy!

Không đời nào tôi lại dành thời gian tán gái khi tôi có thể dành thời gian luyện tập phép thuật! Tôi chưa gì đã có thể hình dung mình đang triệu hồi những quả cầu lửa khổng lồ. Chỉ nghĩ thôi cũng đủ khiến tôi cười toe toét.

Ý tôi là làm sao tôi có thể không bị kí©h thí©ɧ được? Tôi đến từ một thế giới mà ma thuật không hề tồn tại, và bây giờ tôi đã có thể tiếp cận nó, tôi chắc chắn sẽ học được nó!

"Nhưng đợi đã......"

Xem xét cách họ đặt tiềm năng của tôi ở Cấp D, điều đó có nghĩa là họ đánh giá tài năng của tôi ở chỉ tầm mức thấp hoặc trung bình.

Không đời nào tôi có thể sống sót qua Đại Tận Thế thứ ba với tài năng cùi bắp như thế này.

Đặt tay lên cằm, tôi bắt đầu ngay lập tức vạch kế hoạch cho tương lai của mình.

Mặc dù tài năng của tôi khá thấp so với những người trong Lock, nhưng nếu chúng ta tính đến việc một tài năng hạng D rất được săn đón trong các học viện khác, tôi có lẽ sẽ có thể sống thoải mái cho đến tốt nghiệp khỏi Lock..."

"Nhưng, nếu mình lấy [Hạt giống giới hạn], tôi có thể vĩnh viễn xóa bỏ giới hạn của bản thân mình ... nhưng điều đó sẽ ảnh hưởng đến nhân vật chính ra sao nhỉ..."

"Mà nếu xét cho cùng thì tiềm năng của cậu ta đã được xếp hạng là SSS, thì việc mình lấy nó cũng chẳng có vấn đề gì đâu mà nhỉ?"

Hmmm, bây giờ tôi mới nhận ra, nhưng hình như tôi đã tạo ra một nhân vật chính hơi bị bá đạo quá thì phải?

Đặt [Hạt giống giới hạn] sang một bên, tôi đã cho cậu ta tài năng cao ngất ngưỡng nhất có thể và cũng cho cậu ta các trang bị tốt nhất. Không phải thế có hơi chút bất công à?

Bây giờ tôi đã ở trong cuốn tiểu thuyết của mình, tôi có thể thấy việc độc giả than phiền nhân vật chính quá OP cũng có lý.

"Hmmm, yup mình cần phải cân bằng lại nhân vật chính thoai."

Chắc chắn đây không phải là cớ để tôi dùng vài trang thiết bị đáng ra dành cho nhân vật chính...

Mang giày vào và lấy chìa khóa phòng để ở lối vào căn hộ, tôi rời khỏi căn phòng.

"Ngay cả khi nhân vật chính không sử dụng [hạt giống giới hạn], cậu ta vẫn có thể vượt quá giới hạn của mình nhờ những món đồ bá đạo khác mình đã đưa cho cậu ta, nên nếu mình dùng nó thì chắc chẳng sao đâu."

Ngay từ giây phút đầu tiên tôi được chuyển kiếp, tôi đã quyết định, tôi sẽ sống như cách tôi muốn.

‘Có công mài sắt, có ngày nên kim’ quần què.

Chỉ một kẻ gian lận như tôi, người biết các sự kiện trong tương lai và vị trí của các vật phẩm OP khác thì mới có thể thành công.

...

Đặt chân ra ngoài Lock, tôi cảm thấy một làn gió nhẹ dễ chịu lướt qua mình.

"Fuuu ... thật sảng khoái!"

Giang rộng cánh tay, tôi đi về phía ga xe lửa.

Học viện sẽ bắt đầu sau một tuần nữa nên tôi phải tìm mọi cách có thể để tăng thông số của mình trong một tuần đó. Tôi tin rằng tại thời điểm này, nhân vật chính đã được xếp hạng cấp E gần lên D, một cấp bậc vượt qua cấp G giống như tôi. Vì vậy, tôi phải sử dụng tốt cuối tuần này với hy vọng bắt kịp nhân vật chính một chút.

Ngay bây giờ, ưu tiên hàng đầu của tôi là lấy được [Hạt giống giới hạn]. Bằng cách loại bỏ giới hạn của mình, tôi không chỉ có thể đạt đến cấp độ lớn hơn mà còn có thể tập luyện nhanh hơn nữa. Đó là bởi vì càng gần đến giới hạn thì thì tốc độ huấn luyện và tốc độ thuần thục kỹ năng của càng trở nên chậm hơn. Do đó, tại sao tiềm năng càng cao thì tốc độ tập luyện càng lớn.

Để tìm được [Hạt giống giới hạn], tôi phải đi tới Dãy Clayton ở ngoại ô thành phố Ashton, thành phố mà tôi đang ở, nơi còn được gọi là thủ đô của nhân loại.

Sau Đại Tận Thế đầu tiên, bản đồ thế giới hoàn toàn thay đổi. Trước đó thì trái đất là một khối nước khổng lồ với các lục địa riêng biệt trải khắp trên nó, Châu Phi, Bắc Mỹ, Nam Mỹ, Châu Âu, Châu Á, và Châu Đại Dương. Nhưng sau trận đại hồng thủy, tất cả các lục địa đã hợp nhất thành một lục địa tạo nên một lục địa lớn.

Sau đó, Đại Tận Thế thứ hai xảy ra, và lãnh thổ mà loài người ngày càng nhỏ hơn cho đến khi cán cân quyền lực cuối cùng ổn định với tỷ lệ 3/8 ác quỷ, 3/8 thuộc phe Fantasia và 2/8 thuộc về nhân loại.

Hiện tại, nhân loại đã chiếm đóng phía đông của lục địa mới này, nơi mà trước đây là Châu Á. Các cơ sở hạ tầng và thành phố mới được xây dựng nhanh chóng, và trong số tất cả các thành phố đã được xây dựng, có năm thành phố nổi bật hơn so với những thành phố còn lại. Thành phố Conviction, thành phố Dromeda, thành phố Lewington, thành phố Park, và cuối cùng là thành phố Ashton, thủ đô nhân loại hiện tại.

Bây giờ, tại sao những thành phố này lại quan trọng đến vậy? Đó là bởi vì chúng là thành trì cuối cùng của nhân loại.

Mỗi thành phố bảo vệ một vung2 biên giới lãnh thổ nhân loại trước các cuộc xâm lược tiềm tàng và các mối đe dọa đến từ ác quỷ và các chủng tộc khác.

Thành phố Conviction nằm ở cực bắc của biên giới loài người, và trấn thủ trước mối đe dọa tiềm tàng đến từ chủng tộc Orc sống bằng chiến tranh. Brutus, thủ lĩnh hiện tại của tộc Orc cực kỳ đáng sợ, vì hắn được coi là ‘đội quân một người’ trong chiến trường. Màn thể hiện sức mạnh đáng sợ của hắn ta có thể gây sốc cho nhiều người khi trước sức mạnh tàn nhẫn và đáng sợ khủng khϊếp đó.

Thành phố Dromeda bảo vệ khu vực phía tây nằm ngay rìa lãnh thổ quỷ và lãnh thổ yêu tinh. may mắn thay, yêu tinh, không giống như loài Orc, không phải là một chủng tộc thiên về chiến tranh, do đó nguồn lo lắng duy nhất là những con quỷ. Nhưng ngay cả khi những người tí hon không tham gia vào cuộc chiến, sức mạnh đáng sợ của con quỷ đã khiến Dromeda mất đi sự thông minh của họ.

Thành phố Lewington trấn thủ khu vực phía nam của lãnh thổ nhân loại và bảo vệ các ác quỷ đến từ phía nam. Giống như thành phố Dromeda, nơi đó liên tục bị ác quỷ tấn công quấy nhiễu, nhưng không giống như ở Dromeda, nó còn thảm khốc hơn nhiều lần.

Dromeda giáp ranh với lãnh thổ của tộc Elves, và kết quả là lũ quỷ buộc phải chia nhỏ lực lượng để bảo vệ bọn chúng khỏi những cuộc phục kích tiềm tàng từ những Elves, giảm bớt gánh nặng của chúng tôi.

Tuy nhiên, ở Lewington, tình hình còn tồi tệ hơn nhiều. Không có tộc Elves và không có Orc và cũng không có người lùn. Không có phe nào khác gần đó có thể khiến lũ quỷ phân tán lực lượng ra cả. Do đó, khi ác quỷ xâm lược thì thành phố Lewington phải đối mặt với nguyên cả đội quân ác quỷ tàn khốc, khiến một lượng lớn tài nguyên phải đổ vào thành phố hằng năm.

Mặt khác, thành phố Park nằm ở phía đông và so với các thành phố trước đó, nó có một điểm khác biệt đáng chú ý, đó là nó dẫn ra ra biển. Thế là... nó phải chống lại các cuộc tấn công từ các sinh vật biển.

Sau Đại Tận Thế thứ hai do lượng mana đột ngột xuất hiện từ các thế giới khác, các loài động vật bắt đầu trở nên điên dại hơn. Lúc đầu, thoạt trông có vẻ như chúng đã hoàn toàn mất trí, nhưng sau đó vài ngày, những thay đổi bắt đầu xảy ra. Sự khác biệt đáng chú ý nhất là sự phát triển điên cuồng về kích thước và tính tình của chúng. Con chó nhỏ dễ thương của bạn giờ bỗng đã biến thành một con quỷ dữ sẽ sẵn sàng ăn thịt toàn bộ cơ thể bạn chỉ trong vài phút. May mắn thay, có vẻ như chúng không khôn ngoan hơn, nên chúng không nhất thiết phải là mối đe dọa đáng gờm miễn là để chúng yên.

Cuối cùng là thành phố Ashton, trung tâm của nhân loại. Thành trì cuối cùng bảo vệ nhân loại trước mọi mối đe dọa từ bên ngoài. Vị trí an toàn nhất hiện có và khu vực của Học viện Lock. Học viện này nổi tiếng đến mức toàn thể nhân loại đều biết đến, được tạo ra với mục đích duy nhất là sản sinh ra những anh hùng tối thượng, những người sẽ lãnh đạo nhiệm vụ giành lại Trái đất.

Lock là một cơ sở khổng lồ dài hàng km và tự hào có các cơ sở đào tạo hàng đầu. Nó có hơn 20.000 phòng ký túc xá, 800 cơ sở đào tạo, 1.000 phòng học, và 2.000 chuyên gia và giáo viên được đào tạo chuyên sâu để giảng dạy học viên trong đây.

Có rất nhiều đặc quyền mới khi trở thành học viên của Lock, và một trong số đó là việc có thể sử dụng miễn phí tất cả các phương tiện giao thông công cộng như cách tôi đang làm hiện tại.

"Đây là thẻ của tôi."

Đưa thẻ học viên của tôi cho người phụ nữ soát vé, tôi kiểm tra bản đồ của nhà ga.

"Ồ? Em là học viên của Lock à?"

Nhìn lướt qua thẻ của tôi một cách ngạc nhiên, cô soát vé ngồi ngay ngắn và cẩn thận nhìn tôi.

"Đúng vậy."

"Em đi đâu đấy?"

"Đến trạm 24 gần Dãy Clayton"

Đưa mắt nhìn từ trên xuống dưới, cô bán vé đột nhiên mỉm cười với tôi và đưa cho tôi thẻ học viên và một tấm vé.

"Rồi, đi an toàn nhé!"

"Cảm ơn."

Và thế, tôi lên tàu hàng không để đến Dãy Clayton.