Chương 18: Thực Tế Ảo [6]

"pfff, cậu thậm chí không thể nhớ mặt của đồng đội của mình luôn à?"

Mỉm cười, Jin chế giễu nhìn Kevin.

"Ồ? Vậy là cậu đang nói với tôi rằng cậu nhớ mặt của tất cả các đồng đội của mình ư?"

Nhướng mày, Kevin quay lại và nhìn Jin đầy hoài nghi.

"..."

Quay đi, Jin giả vờ như không nghe thấy Kevin và bỏ đi.

Cạn lời, Kevin bất lực nhìn về phía Emma và Amanda, thậm chí còn không nói nên lời.

Nhanh chóng di chuyển xung quanh những cái cây, Emma hiện đang bị đuổi bởi Amanda với khuôn mặt vô cảm xúc.

- Vυ"t!

- Vυ"t!

- Vυ"t

Lấy cung của cô ấy ra. Với tốc độ phi phàm, các ngón tay của Amanda nhảy múa giữa cây cung và dây cung. Ngay sau đó, ba mũi tên bay về hướng Emma với tốc độ không thể nhìn thấy bằng mắt thường.

- Ầm! - Ầm! - Ầm!

"Dừng lại! Dừng lại! Dừng lại! Mình thua, mình thua mà!"

Nấp sau một cái cây, Emma giơ hai tay lên đầu hàng khi cô sợ hãi nhìn những mũi tên được in trên cây mà cô đang ẩn náu sau. Mỗi mũi tên đều xuyên qua lớp vỏ cứng một cách hoàn hảo. Nhìn kỹ, đầu mỗi mũi tên chỉ cách mặt Emma vài cm, khiến cô rùng mình lạnh sống lưng. Nếu không nhờ Amanda kiềm chế bản thân, Emma có lẽ đã chết thật rồi.

Lắc đầu, Kevin chuyển sự chú ý trở lại cô gái trẻ, trước khi thở dài. Cậu ấy bắt đầu nghi ngờ rằng liệu lập nhóm với họ có phải là điều đúng đắn hay không.

"Có lẽ nếu Melissa ở đây thì mọi chuyện sẽ không tệ như vậy ..."

Kevin suy nghĩ một lúc trước khi lắc đầu.

Biết được tính cách của Melissa, mọi thứ có thể trở nên tồi tệ hơn.

Thở dài một lần nữa, bỏ qua sự náo động mà Amanda và Emma đang gây ra, Kevin nheo mắt và nhìn kỹ cô gái trước mặt.

Cô ấy là một cô gái trẻ đẹp, da sáng sủa, có khuôn mặt nhỏ nhắn nhưng đầy đặn và chiều cao dưới mức trung bình. Cô có mái tóc đen dài, hơi xoăn dài đến lưng. Đôi mắt to tròn như pha lê của cô được che đi một chút bởi mái tóc ngắn vuông vắn. Cô có đôi má hồng hào phúng phính cùng với dáng người thấp bé khiến người ta chỉ muốn ôm thật chặt không buông.

"Cậu đến tìm mình để nhờ mình bảo vệ cậu hử?"

"K-không!"

Nhanh chóng lắc đầu, cô gái trẻ rụt rè chỉ về phía một nhóm người khác ở đằng xa.

"Họ nói rằng họ biết nhiệm vụ ẩn ở đâu..."

"...Ồ vậy à?"

Nhìn kỹ các thành viên ở phía xa, Kevin nhớ lại những người trước đây cậu ấy đã thấy trong phòng chờ.

Mặc dù cậu ta không nhớ cô gái trẻ này, nhưng cậu ta nhớ hai trong số bốn người kia.

Họ là những tên kiêu ngạo và kiêu hãnh nhất trong đám, nên tất nhiên, cậu ấy biết về họ.

Nếu cậu ta không nhớ nhầm, họ đáng lẽ đã được xếp vào top hàng trăm người và cực kỳ tự hào về thứ hạng của mình. Họ tự hào và kiêu ngạo đến mức họ nghĩ rằng họ có thể đấu ngang cơ với Kevin.

Giống như họ thường nói ...

Những kẻ mạnh thường rất tự tin, và những kẻ tự tin thường rất tự phụ.

Quyền lực lúc nào cũng làm người ta mù quáng. Kevin cũng không khá hơn, nhưng vì có mục tiêu rõ ràng nên cậu ấy đã kìm nén được những ham muốn bên trong.

Lắc đầu, cậu ấy đi về phía họ

Mặc dù cậu ấy không muốn tiếp xúc với họ, nhưng vì họ biết vị trí của nhiệm vụ ẩn ở đâu, nên đây là điều hiển nhiên.

"... Ồ, nhân tiện, tên của cậu là gì?"

"Ừm..."

Rụt rè nhìn xuống, cô gái trẻ tránh ánh mắt của Kevin và gạt tay sang phải.

Ngay sau đó, một màn hình xuất hiện trước mặt Kevin.

=======

ID: Ava Leafz

Tuổi: 16

Hình ảnh: (Hình ảnh ba chiều)

Chương trình: Chương trình Anh Hùng Năm 1

Xếp hạng trong trường: 1078/2055

Tiềm năng: Không được xếp hạng

Nghề nghiệp: Thuần thú sư

======

"Ava? Thuần thú sư?"

Chạm cằm, Kevin nhìn vào thông tin được bày ra trước mặt.

Nhìn cô gái trẻ nhút nhát một lần nữa, Kevin không khỏi hơi xúc động.

Nếu ai đó hỏi Kevin nghề nào cậu ấy nghĩ là mạnh nhất thế giới, chắc chắn Kevin sẽ nói là các thuần thú sư.

Thông thường, hầu hết mọi người sẽ coi trọng những bộ kỹ năng như kiếm thuật, hoặc những nghề lạ mắt hào nhoáng nhất.

Tuy nhiên, Kevin lại nghĩ rất khác.

Theo ý kiến của cậu, nghề nghiệp đáng sợ nhất trong số tất cả các nghề là nghề thuần thú sư.

Mỗi người sinh ra đều có một tài năng nhất định.

Mức tài năng của họ sẽ là một giới hạn không bao giờ có thể thay đổi được cho có cố gắng cách mấy.

... tất nhiên là trừ khi bạn là Ren hoặc Kevin, vì cả hai người này đều là dân chơi cheat.

Nếu tài năng được xếp hạng D, thì điều tốt nhất bạn chỉ có thể đạt được hạng D suốt cả đời này.

Một khi bạn đạt đến giới hạn tài năng của mình, cho dù bạn dành thêm bao nhiêu thời gian để rèn luyện, bạn sẽ không bao giờ có thể tiến bộ.

Kevin đã quá quen thuộc với cảm giác tuyệt vọng sau khi biết rằng tài năng của mình quá thấp.

Vốn dĩ, tài năng của Kevin thấp một cách khủng khϊếp. Nó tồi tệ đến nỗi trong suốt thời thơ ấu của mình, cậu ấy đã bị bắt nạt vì điều đó. Trong khi tất cả mọi người xung quanh đều thể hiện tài năng đáng kinh ngạc, Kevin được sinh ra với một tài năng hạng E tầm thường. Tài năng tồi tệ nhất thế giới.

Vào thời điểm đó, cha mẹ cậu ấy, những người cũng có tài năng thấp đã tự trách mình vì tài năng yếu kém của cậu ấy.

May mắn thay, tâm lý của Kevin rất vững vàng và cậu ấy không bao giờ buồn vì tài năng kém cỏi đó.

Chà, đó là cho đến khi "cái ngày" định mệnh đó xảy đến ...

Đó là ngày mà ác quỷ xâm nhập vào quê hương của cậu ấy, và gϊếŧ chết tất cả mọi người không thương tiếc.

Bởi vì quê hương của cậu ta cách xa các thành phố lớn, không có cuộc giải cứu nào diễn ra cho đến rạng sáng, năm giờ sau khi vụ thảm sát bắt đầu.

Cha mẹ cậu ấy đã hy sinh mạng sống của mình để che giấu cậu ấy khỏi những con quỷ ...

"Mặc dù chúng ta không thể cho con một tài năng tốt, nhưng việc hy sinh bản thân để con sống có lẽ sẽ đủ để chuộc lỗi vì đã sinh con ra với một tài năng thấp khiến con chịu nhiều đau khổ trong suốt thời thơ ấu của mình."

Với nụ cười đẹp nhất trên khuôn mặt, đó là những lời cuối cùng mà cha mẹ cậu ấy đã nói với cậu ấy trước khi đóng sập cánh cửa vào tầng hầm và biến mất khỏi cuộc đời cậu ấy mãi mãi...

Cho đến ngày nay, cậu ấy vẫn chưa vượt qua được ngày đó vì nó vẫn ám ảnh cậu ấy trong từng giấc mơ, như một cơn bệnh dịch không ngừng tấn công hệ thống miễn dịch.

Nó gần giống như một hạt giống đã được cấy vào bên trong cậu ấy, từ từ ăn mòn tâm trí cậu ấy. Kevin không thể nhớ mình đã giật mình thức dậy bao nhiêu lần vì cơn ác mộng, chỉ thấy khăn trải giường ướt đẫm mồ hôi.

Nếu không có một hệ thống kỳ lạ đột nhiên xuất hiện trước mặt cậu khi cậu đang ở trong hoàn cảnh tồi tệ nhất, cậu sẽ không bao giờ có thể sống sót tiếp, huống chi phát triển đủ mạnh để đứng đầu trong bảng xếp hạng của trường, chứ đừng nói đến việc ghi danh vào Lock.

Cậu ấy nợ hệ thống tất cả mọi thứ.

Nhờ hệ thống, cậu ấy đã thay đổi hoàn toàn bản thân, cơ thể, tài năng và trí lực của mình.

Mọi thứ về cậu ấy đã thay đổi.

Cậu ta đã từ một tài năng hạng E trở thành một tài năng hạng SSS trong vòng vài tháng do một số thần dược kỳ lạ mà hệ thống cung cấp cho cậu ta.

Nhưng, thứ gì quyết định tài năng?

Tài năng là thước đo năng khiếu bẩm sinh.

Trong trường hợp này, tài năng sẽ được đánh giá thông qua nghề nghiệp mà bạn có.

Một nghề nghiệp, giống như giới hạn tài năng, là một thứ không thể tuỳ ý lựa chọn và cũng không thể thay đổi.

Sau đại tận thế thứ hai và con người đã có thể tiếp cận mana, các cửa sổ trạng thái kỳ lạ như trong các trò chơi bắt đầu xuất hiện trước mặt mọi người.

Từ đó, thời đại "thức tỉnh" xảy đến. Dần dần mọi người bắt đầu làm quen với mana, qua đó họ có thể sử dụng được sức mạnh siêu nhiên, làm những điều mà trước đây họ không bao giờ dám tưởng tượng có thể làm được.

Nếu ai đó quan sát kỹ cửa sổ trạng thái của họ, họ sẽ nhận thấy rằng, ngay bên dưới các thông số của họ, có một phần nhỏ được gọi là nghề nghiệp.

Đó là tài năng thiên bẩm.

Nếu cửa sổ trạng thái của cậu hiển thị ‘Binh giáo’ thì điều đó có nghĩa là năng khiếu sử dụng vũ khí loại thương giáo đã được khuếch đại hơn nhiều nhờ cửa sổ trạng thái.

Có nghĩa là nếu một người tài năng về thương thuật mà lại học kiếm thuật, cấp độ thành thục kiếm thuật của họ sẽ không thể nhanh bằng cấp độ thành thuật thương thuật đã được khuếch đại bởi cửa sổ trạng thái.

Tất nhiên, ai cũng có những mức tài năng khác nhau dựa trên nghề nghiệp của mình. Có nghĩa là ngay cả khi một người nào đó tài năng về thương thuật, thì giới hạn tài năng của họ vẫn ở đó. Vì vậy, nếu giới hạn tài năng của bạng là hạng D, thì suốt cuộc đời của bạn, cậu chỉ có thể là một anh hùng hạng D chuyên sử dụng thương thuật.

Trong trường hợp của Ava, lý do tại sao Kevin tin rằng nghề nghiệp của cô ấy là tốt nhất, là bởi vì cô ấy không có giới hạn tài năng.

Thuần thú sư không có giới hạn vì không cần thiết phải có.

Điều quan trọng nằm ở những con quái vật, chứ không phải bản thân người thuần hóa.

Đúng vậy, người thuần hóa cần phải kiểm soát các con thú, nhưng ngay cả vậy, điều quan trọng nhất vẫn là ở những con quái vật.

Một người thuần thú sư có thể thuần hóa vô số quái thú bất kể giới hạn tài năng của họ là gì đi nữa. Điều đó khiến các thuần thú sư trở thành một đối thủ cực kỳ đáng sợ.

Thật không may, trong xã hội hiện đại, những thuần thú sư không được đánh giá cao cho lắm. Điều này chỉ đơn giản là do rất khó để thuần hóa một con quái vật, vì phải thực hiện rất nhiều bước phức tạp. Hơn nữa, gánh nặng tài chính phải gánh chịu chỉ để nuôi một con quái vật thậm chí có thể khiến một số người giàu nứt vách nhất thế giới cảm thấy nhức ví.

Đặc biệt là nếu thuần hoá một con quái cấp S. Chúng chỉ ăn lõi quái vật thôi.

Vào thời điểm chúng trưởng thành hoàn toàn, chỉ riêng chi phí tiêu thụ lõi hàng ngày là đã có thể duy trì cả một thành phố trong nhiều năm.

Nghệ nghiệp này quá bất ổn.

Nhưng đối với Kevin, điều này không quan trọng vì ...

Cậu ấy đã có hệ thống!

Với hệ thống này, việc kiếm được lõi hoặc bộ kỹ năng không hề khó. Tất cả những gì cậu ta phải làm là hoàn thành một nhiệm vụ và cậu ta có thể dễ dàng kiếm được một số lõi quái cấp thấp.

Nếu tài năng của cậu ta là người thuần thú sư thay vì kiếm thuật, cậu ta có thể đã nuôi dưỡng một đội quân quái vật cấp S để chiến đấu chống lại quỷ vương.

"Đến rồi nè..."

Dừng lại trước bốn người trong nhóm của mình, Kevin phớt lờ ánh mắt khinh thường của họ và nhẹ mỉm cười với họ.

"Vậy nhiệm vụ ẩn ở đâu?"

...

"Bốn phút nữa"

Kiểm tra thời gian còn lại, tôi nhanh chóng phóng đi khỏi nơi tôi đang ẩn nấp.

Ngay bây giờ kế hoạch của tôi là, tìm một vị trí an toàn, nghỉ ngơi trong 3 phút và tiếp tục đến điểm tiếp theo.

Đây là chiến lược mà Kevin đã sử dụng khi thực hiện thử thách này, và nó rất hiệu quả.

Bằng cách liên tục thay đổi vị trí của tôi, khiến ‘quái săn lùng" khó tìm thấy vị trí chính xác của tôi hơn.

Mặc dù quái săn lùng sẽ đánh hơi mùi hương tôi, nhưng không có nghĩa là nó sẽ chỉ tập trung vào mỗi tôi.

Không, nó rõ ràng sẽ đi tìm con mồi dễ ăn nhất.

Với khoảng 90 sinh viên bên trong bản đồ, cùng với số lượng quái săn có mặt trong bản đồ hạn chế này, chúng đã được lập trình là sẽ chỉ đi săn những gì máy tính cho là mục tiêu dễ săn nhất.

Nếu nó có hai sự lựa chọn, con mồi A và con mồi B, quái săn lùng sẽ đi tới mục tiêu dễ săn nhất theo cài đặt mặc định. Nếu con mồi A liên tục thay đổi vị trí và trở nên khó săn lùng hơn so với con mồi B, người cứ nấp ở cùng một chỗ mà không di chuyển, thì chắc chắn nó sẽ đi săn con mồi B.

Vì vậy. Trong khoảng 19 phút qua, tôi đã liên tục thay đổi vị trí của mình.

Quái săn không phải là thứ mà tôi có thể giải quyết lúc này.

Mỗi "con quái săn" là một bản sao chính xác từ những con quái thú khét tiếng xuất hiện sau đại tận thế thứ hai.

Mỗi con thú nằm trong khoảng từ cấp G đến cấp D, chỉ một số ít học sinh có thể đánh lại nó hoặc trốn thoát khỏi nó.

Một học viên hạng G+ làm gì có cửa đánh bại một con quái vật hạng D với sức mạnh hiện tại. Mặc dù kiếm kỹ mà tôi đang luyện tập cực kỳ mạnh mẽ, nhưng cuối cùng thì thứ hạng của tôi chỉ là G+ mà thôi. Hơn nữa, xét đến viếc là tôi chỉ mới luyện tập kiếm thuật này mới khoảng một tuần, giờ mà yêu cầu tôi chiến đấu với con thú thì thôi yêu cầu tôi tự sát luôn cho rồi.

Không đời nào tôi có thể trụ được lâu hơn vài giây khi đối đầu với quái thú cấp D được.

Lựa chọn duy nhất mà tôi có đã luôn là lựa chọn này.

Tự tin di chuyển mà không sợ đυ.ng độ những con thú nguy hiểm chỉ là điều mà các nhân vật chính mới có thể làm được.

Tôi chả phải nhân vật chính.

Mặc dù tôi đã luôn nói rằng tôi không muốn tiếp xúc với các nhân vật chính, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi không khao khát được giống như họ.

Tôi khao khát một cuộc sống yên bình, nhưng làm sao có thể sống yên bình mà không cần đến sức mạnh? Sống yên bình trong một thế giới nơi mà sức mạnh ngự trị tất cả ư?

Tôi tự hỏi mình đã thay đổi từ khi nào?

Tôi đã không hề giống như thế này trước đây.

Tôi từng nghĩ mọi thứ trên đời thật rắc rối và sống vật vờ nay đây mai đó.

Tôi nhớ mọi thứ từng rất ảm đảm. Mọi thứ, ngoại trừ máy tính của tôi và những bình luận tôi từ độc giả của tôi, đều là những thứ mà tôi cảm thấy nhàm chán và rắc rối.

Có lẽ tôi thực sự chỉ đang chờ chết và thoát khỏi cuộc sống tẻ nhạt đó.

... Và một khi tôi nghĩ rằng cuộc đời mình đã đến hồi kết, tôi bỗng thấy mình đang ở trong cuốn tiểu thuyết của chính mình.

Kể từ đó, thế giới của tôi đột nhiên trở nên tươi sáng lạ thường.

Tôi đã có một gia đình, được tiếp cận với phép thuật vốn chỉ thấy trong phim và có một mục tiêu phấn đấu rõ ràng.

Và ai có thể tưởng tượng rằng mình đang ở bên trong một thế giới ảo hoàn toàn thực này?

Đúng vậy... sau khi phát hiện ra rằng tôi vẫn chưa hoàn thành cuốn tiểu thuyết, tôi đã quyết định rằng tôi sẽ cố gắng hết sức để trở nên mạnh mẽ như nhân vật chính, hoặc ít nhất là gần với cấp độ của cậu ấy.

Tự cười một mình, tôi nhìn bầu trời trong xanh và những tán cây xào xạc nhẹ.

"Cuộc sống này thật đẹp biết bao..."