Chương 16: Thực Tế Ảo [4]

Mặc dù tất cả đều được mô phỏng thông qua máy tính, nhưng tôi không thể không bị cảnh tượng trước mắt làm cho mê hoặc.

Mặt nước trong vắt như pha lê phản chiếu gọn gàng những tia sáng tới từ mặt trời và thảm thực vật xanh tươi rực rỡ, bao quanh hồ nước phẳng lặng. Các con vật đang bơi lội một cách hòa bình xung quanh các con vật khác trong mặt nước tinh khiết như pha lê.

"Ồ! Cậu đến rồi à Patrick!"

Kéo tôi về thực tại là một giọng nam cao phát ra từ bên phải.

"Ô Lucas. Tôi đã tìm được một người hoàn hảo cho công việc nè."

Đang vẫy tay về hướng phát ra giọng nói, một cậu bé trông khoảng 14 tuổi xuất hiện. Mái tóc xoăn của cậu ấy là sự pha trộn giữa màu nâu và màu vàng, cùng với đôi mắt xanh như ngọc lục bảo, khiến cậu ấy giống như một tộc Elf vậy.

Cậu ta trông khá hoạt bát và có vẻ khá hòa thuận với Patrick.

"Ồ! Là cậu ta à?"

Nhận thấy sự hiện diện của tôi, cậu bé lướt qua người tôi từ trên xuống dưới và vui vẻ mỉm cười.

Đưa tay ra, cậu ta mỉm cười.

"Hạng 429, Lucas Thyme."

Ngay sau đó một màn hình xuất hiện trước mặt tôi.

Đưa tay ra bắt tay cậu ta, tôi mỉm cười và trình diện.

"Rất vui được gặp cậu, Ren Dover hạng 1750."

- Bặp! - Bặp! - Bặp!

"Ohhh, tôi chưa bao giờ thấy ai xếp hạng thấp như cậu ta luôn!"

Sau khi bắt tay tôi, Lucas hào hứng vỗ tay và nhìn Patrick.

"Patrick, cậu chuẩn bài luôn! Cậu ấy thực sự là người hoàn hảo cho công việc này!"

"Hahaha, mình đã gặp may mắn nhỉ."

Nghiêng đầu, tôi nhìn Lucas và Patrick, cả hai đang vui vẻ trò chuyện với nhau.

"Xin lỗi? Nhưng các cậu cứ nói rằng mình là người hoàn hảo cho công việc ... nhưng chính xác thì mình phải làm gì đây?"

"Ồ? Patrick không nói với cậu sao?"

Nghiêng đầu, Lucas nhìn tôi và Patrick trong vài giây, trước khi có vẻ như đã nhận ra điều gì đó. Ngay sau đó, một nụ cười rộng mở trên khuôn mặt cậu ta.

"Ồ, mình hiểu rồi, được rồi mình sẽ giải thích cho cậu."

Chỉ tay về phía giữa hồ, Lucas nhìn tôi.

"Cậu thấy gì ở đằng kia không?"

Nhìn theo hướng cậu ta chỉ, tôi nheo mắt để có thể nhìn rõ cậu ta đang chỉ cái gì.

Sau một vài giây, tôi có thể nhận ra thứ dường như là một chiếc lá súng nhỏ với một bông hoa màu đỏ được l*иg ngay ngắn trên đó.

Bởi vì nó quá nhỏ, nếu không được Lucas chỉ cho tôi, có lẽ tôi sẽ không bao giờ nhận thấy nó được.

"Ồ thấy thấy."

"Được rồi, tóm lại là chúng ta cần bông hoa trên chiếc bông súng đó để kiếm thêm điểm."

Tôi đã nắm được tình hình.

Nếu đây đúng như tôi đoán, thì ở giữa hồ sẽ có một con quái vật to lớn canh giữ bông hoa. Vì sức mạnh của Patrick và Lucas không quá chênh lệch nhau, họ quyết định tìm một người yếu hơn mình và ép người đó trở thành mồi nhử, đồng thời gặt hái phần thưởng cho mình.

Nếu tôi may mắn sống sót thì hai bọn họ cũng sẽ gϊếŧ tôi để giành phần thưởng cho chính họ.

"Cậu thấy đấy, có một con quái vật lớn bên trong hồ, và vì vậy chúng tôi cần một người có thể giúp làm mồi để chúng tôi có thể lấy bông hoa đó."

Xì, đoán ngay chóc.

Dễ đoán như trở bàn tay. Chắc đây là lý do mấy tên phản diện quần chúng thường chết trước nhỉ?

Lucas mỉm cười nhìn lên mặt tôi, trong khi Patrick đi sau tôi. Nhận thấy tình hình, tôi nhẹ thở dài và nói.

"... Mình có thể từ chối được không?"

"Tại sao lại từ chối?"

Ngửa đầu bối rối, Lucas nhìn tôi một lần nữa.

"Không phải chó thì phải biết tuân lệnh chủ sao?"

Đấy!

Nhân cách thực sự của nó cuối cùng cũng lộ diện.

Làm quái gì có chuyện Lucas là một thằng nhóc ngẫu nhiên ngoan hiền được.

Cậu ta chắc chắn là một tên khốn đầy mưu mô hai mặt sẽ dùng mọi thủ đoạn để có được thứ mình muốn.

Tôi khá chắc chắn rằng Patrick cũng đã bị cậu ta đánh lừa.

Đầu tiên, bạn chỉ có thể nhận được 1 điểm khi hoàn thành một nhiệm vụ ẩn.

Làm thế nào quái nào lại có thể chia sẻ 1 điểm được?

Vì vậy, kẻ chủ mưu đằng sau toàn bộ chuyện này đã khá rõ ràng. Nếu tôi không sai, một khi Lucas loại bỏ tôi, mục tiêu tiếp theo của cậu ta sẽ là Patrick.

Bằng cách phản bội cậu ta ngay khi cậu ta ít mong đợi nhất, cậu ta có thể kiếm thêm điểm mà không cần phải nhấc ngón tay nào trong toàn bộ buổi kiểm tra.

Đúng là một tên khốn mưu mô.

Ít nhất thì tôi biết phải nhắm vào ai trước.

"Được rồi ... dù sao thì mình cũng không thể đánh lại các cậu."

"Hừm, khôn đấy."

- Bộp! - Bộp! - Bộp!

"Yay! Bây giờ chúng ta có thể nhận được thêm điểm rồi!"

Tôi mỉm cười một cách cay đắng, tôi gật đầu, Patrick chế nhạo và Lucas mỉm cười và vỗ tay.

"Được rồi đi thôi!"

Cao hứng lao về phía hồ nước, Lucas chuẩn bị trực tiếp nhảy xuống hồ.

"Dừng lại! Trước khi chúng ta bắt đầu, mình cần một vài thứ, mặc dù mình là mồi nhử, nhưng mình muốn tăng cơ hội sống sót cho mình dù chỉ là một chút."

Ngừng nhảy trong hồ sau khi nghe tiếng hét của tôi, Lucas trầm ngâm vài giây trước khi gật đầu.

"Hmm, một người chủ tốt cần thưởng cho chó cưng của mình mà nhỉ, được rồi, hãy nói cho tôi biết cậu cần gì."

"À không có gì nhiều đâu..."

-Clack!

"Hử?"

-Clink!

Bộp!

Bộp!

"GAaaaaaaaahhhH!"

"guuuuuuUUUU!!"

Hai tiếng hét thảm thiết vang lên khắp khu rừng, khiến những con vật gần đó sợ hãi bỏ chạy.

"3 giây hả."

Nhìn chằm chằm vào thanh katana trên tay đang rỉ máu, tôi lắc đầu thất vọng.

Mặc dù tôi chỉ mới đạt được nửa đoạn Cấp thành thục kỹ năng thấp, nhưng qua tuần vừa rồi, tôi đã siêng năng luyện kiếm 4-5 giờ mỗi ngày.

Tôi đã cố gắng giảm thời gian tháo vỏ kiếm ra khỏi bao kiếm, nhưng, có vẻ như tôi vẫn còn rất xa để đạt được mức khiến thanh kiếm trở nên vô hình.

Nhìn bên dưới tôi, cơ thể của Lucas và Patrick, cả hai vẫn còn sống và nằm lăn lóc trên sàn. Cả hai chân của họ đã bị chém lìa.

Mặc dù mức độ giảm đau trong thế giới VR đã giảm xuống còn 50%, nhưng cơn đau khi mất cả hai chi vẫn là điều không mấy gì dễ chịu.

Lý do tại sao bọn chúng lâm vào tình huống như này là vì bọn chúng đã mất cảnh giác.

Mặc dù đúng, về mặt kỹ thuật, tôi thực sự mạnh hơn cả hai đứa, nếu là đấu 1vs1. Nếu tôi phải đối mặt với cả hai cùng một lúc, khả năng tôi chiến thắng chỉ là khoảng 40%.

Tôi lợi dụng sự kiêu ngạo và chọn thời điểm thích hợp nhất để ra đòn, đó là khi cả hai quay lưng lại với tôi và cảm thấy như họ đã nắm được tôi trong lòng bàn tay.

Tại sao chặt chân chứ không gϊếŧ họ ư?

Chà, đơn giản thôi.

Bản thân tôi cũng đang cần một vài miếng mồi nhử ngon.

Vì mấy người muốn lợi dụng tôi, tôi đảm bảo các người sẽ phải trả một cái giá thích hợp.

Giống như tôi đã nói trước đây.

Tôi thù dai lắm.

"Chà, nhìn xem ai đã quyết định giúp tôi này?"

Nhìn xuống cả Patrick và Lucas, khuôn mặt đang nhăn nhó vì đau đớn vì mất đi hai chi, tôi mỉm cười.

"Kuhk..tao sẽ gϊếŧ mày!"

"Sao…thằng ch…ó r…ách như mày dám ... kuha... làm điều này với tao?"

"Không phải lỗi của tôi đâu, khi hai người đã ngu ngốc đến mức thực sự để hở lưng với tôi. Điều này xảy ra liên tục, bất cứ khi nào ai đó nghe thấy thứ hạng của tôi, họ sẽ tự động nghĩ rằng tôi là rác rưởi."

Thứ hạng của học sinh được xác định thông qua việc đo lường tiềm năng, số liệu thống kê và thành tích học tập, trong trường hợp này là thông qua bài kiểm tra đầu vào.

Học sinh thường hay quên điều này, nhưng năm đầu, phân cấp bậc chỉ tổ vô dụng. Ban đầu, đối với hầu hết các học sinh đăng ký vào học viện, mặc dù họ có cấp bậc khác nhau, nhưng khoảng cách về sức mạnh giữa học sinh xếp hạng cuối và học sinh xếp hạng trung bình là như nhau.

Chà, ít nhất thì đó là sau top 300. Còn từ top 1 đến 300, khoảng cách sức mạnh giữa mỗi hạng là khá nhiều.

Trong cốt truyện, chỉ sau nửa năm đầu tiên, cấp bậc mới thể hiện chính xác hơn về sức mạnh của học sinh.

Trong trường hợp này, Lucas và Patrick đã đánh giá sai sức mạnh của tôi vì thứ hạng của tôi, và do đó, cả hai đều dễ dàng bị tôi hạ gục.

"Thằng hè…n"

"Ồ? Xin lỗi, cái gì cơ?"

Tôi ghé sát tai vào miệng Lucas, tôi bắt chước giọng trẻ con của Lucas.

"Thằng chó!!!"

Bị khıêυ khí©h bởi sự chế nhạo của tôi, Lucas cố gắng cắn vào tai tôi, nhưng tôi nhanh chóng ngả người về phía sau và tránh hàm răng của cậu ta.

Lắc đầu khi nhìn họ, tôi nhìn chằm chằm vào hồ nước trước mặt.

"Mấy người biết đấy, từ thời điểm tôi nhìn thấy Patrick, tôi đã biết cậu ta là một tên ngốc."

"Khuuuuak !! ... Tao sẽ gϊếŧ mày."

"Ý tôi là, cậu nghiêm túc nghĩ rằng mình có thể chia điểm từ nhiệm vụ ẩn đấy à?"

"!"

Nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Patrick, tôi nhướng mày.

"Thế là cậu không biết là mình không thể chia sẻ điểm thưởng à? Chậc, Chậc, Chậc, bảo ngu thì lại tự ái."

"Mày! Nó đang nói gì vậy? Lucas nói.. là được mà!"

Mỉm cười thật tươi, tôi nhìn Lucas.

"Thật vậy sao?"

"Đừng nghe nó, Patrick! Nó chỉ... kuk! .. đang cố gắng để thao túng tâm trí của cậu."

"Pffff ... Mấy người có tự lắng nghe mình không đấy? Tại sao tôi phải thao túng tâm trí của cậu ta khi cậu ta đã bị tàn tật cỡ đó? Hơn nữa, tại sao cậu lại tin tưởng một kẻ thậm chí không thuộc nhóm của mình?"

Nhìn Lucas đã tái đi, Patrick nghiến răng nghiến lợi nhìn Lucas đầy căm hận.

"Nó nói thật không!"

"K-Khô-"

"MÀY NÓI XẠO VỚI TAO HẢ !! ??? TRẢ LỜI TAO ĐI!!!"

Cắn chặt răng, phong thái vui vẻ trước đó của Lucas hoàn toàn biến mất, cậu ta nhìn Patrick chằm chằm như nhìn một con sâu bọ.

"Tao nói xạo rồi sao? Mày chỉ cần phải làm theo lời tao… chứ không phải thắc mắc!"

"TAO SẼ Gϊếŧ MÀY!"

Dùng tay để kéo cơ thể to lớn của mình về phía trước, Patrick cố gắng ép mình vào Lucas.

- Bộp!

"Được rồi, buổi biểu diễn kết thúc, tôi không có quá nhiều thời gian để giải quyết với các người, vì vậy hãy làm tốt nhiệm vụ của mình đi."

Vỗ tay một cái, tôi túm lấy lưng áo của cả Lucas và Patrick, trước khi kéo cơ thể cụt chân của họ về phía hồ.

"kaahkk ... Thả… tao ra!"

“Bỏ tao ra!

Lờ đi sự phản đối của họ, tôi dừng lại ngay trước hồ và nhìn họ.

"Cố vùng vẫy thật nhiều nhé"

"Khoa.... n..... guuuuuuaaaaaaa"

"Đừng!"

-Tủm!

- ủm!

"Tao sẽ gϊếŧ ... sphh ... mày!"

"Thằng mặt ... sphh..ồn"

Vì cả hai đều bị cụt chi nên điều duy nhất họ có thể làm là cố nổi là sử dụng cánh tay của mình bằng cách liên tục đập xuống nước.

Có một lý do tại sao tôi quyết định cắt chân họ.

Một miếng mồi ngon cần tạo ra đủ chấn động để thu hút con mồi.

Và ngay sau một phút sau khi tôi ném cả Lucas và Patrick xuống hồ, một cái bóng lớn xuất hiện bên dưới họ.

"Đến lúc rồi."

-Tủm!

Lặn xuống nước, tôi bơi về phía bông hoa nằm giữa hồ.

Miễn là cả hai đều đóng vai trò là mồi nhử, thì việc lấy lại bông hoa sẽ không thành vấn đề.

Và nó thực sự dễ như tôi đã dự đoán.

Trong khi quái vật trong hồ đang bận thưởng thức "món ngon" của nó, tôi đã bơi một cách an toàn về phía nơi có bông hoa và dễ dàng đưa nó trở lại bờ.

"Thật tuyệt khi mọi thứ diễn ra đúng như mình dự đoán."

Nhìn bông hoa đỏ trên lòng bàn tay, tôi lại thầm vui mừng vì sự thật rằng mình không tái sinh thành nhân vật chính.

Nếu Kevin là người đi lấy bông hoa, thì chín trong số mười lần, con quái trong hồ sẽ phát hiện ra cậu ta và khiến mọi thứ trở nên khó khăn hơn cho cậu ta.

May mắn thay, điều như vậy sẽ không xảy ra với nhân vật quần chúng như tôi.

"Chắc nên kiếm thêm điểm trước khi bất kỳ ai khác có cơ hội cướp nó từ mình."

Bóp nhẹ bông hoa trong tay tôi, bông hoa lập tức biến thành những hạt sáng bay lơ lửng trên đầu tôi.

[Xếp hạng 1750, Ren Dover +1 điểm (Thử thách trên hồ): Điểm đồng đội: 5]

Được rồi!

Bây giờ ngay cả khi tôi chết, Arnold sẽ không kiếm chuyện với tôi vì đã kéo cả đội xuống.

[Đồng đội Arnold Kane đã tử nạn - Điểm đồng đội: 4]

"..."

"pffff"

"HAHAHAHAHAHAHAHAHA"

Vừa nhắc tào tháo.

Ngay khi tôi kiếm được thêm một điểm, tên khốn đó đã đâm đầu vào chỗ chết luôn kìa.

Ủa alo? Sao ban nãy bố láo thế

"Phải đảm bảo sống sót, nếu không thì..."

Hề vãi.

Quá xứng đáng.

... Tôi hy vọng cậu ta không kiếm chuyện với tôi vì đã chiếm lấy spotlight của cậu ấy.

Kiểm tra đồng hồ xem thời gian đã trôi qua bao nhiêu, tôi gật đầu hài lòng.

"Được rồi, mình đã hoàn thành nhiệm vụ của mình, vì vậy tất cả những gì mình cần làm bây giờ là sống sót trong 23 phút nữa trước khi mình có thể trở về ký túc xá và thư giãn."