Vóc người Lục Tề rất cao.
Tô Đào ngẩng đầu lên chỉ thấy được tấm lưng rộng lớn của hắn. Suy nghĩ của nàng loạn thành một đoàn, tại sao Lục Tề bỗng nhiên lại tới đây cứu nàng?
Dù sao Lục Tề cũng từng là Tĩnh Viễn Hầu quyền cao chức trọng. Có thể đến được những vị trí này, đều là người không thông minh cũng khôn khéo đến cực điểm.
Sau khi tỉnh lại chỉ cần hỏi hạ nhân một chút, Lục Tề chắc hẳn sẽ đoán được không sai biệt lắm, bọn người Lục Đại Lang kia căn bản không qua mắt được hắn.
Chẳng qua...
Tô Đào nhìn Lục Tề đang nắm tay nàng. Tại sao Lục Tề lại nắm tay nàng???
Đầu óc Tô Đào mơ hồ, không chú ý tới bước chân Lục Tề ngừng lại.
Nàng bất ngờ không kịp đề phòng đυ.ng vào lưng Lục Tề. Tấm lưng rắn chắc, Tô Đào cảm thấy cái mũi đau sót, ánh mắt theo phản xạ đỏ đọng đầy nước mắt.
Không đợi nàng lên tiếng, đã nhìn thấy thân thể Lục Tề lảo đảo, sau đó ngã xuống một bên.
Tô Đào vội vàng đỡ Lục Tề, Tiểu Tư cùng thái y một bên cũng nhanh chóng vây lại.
"Hầu gia, ngài làm sao vậy?" Tô Đào vội la lên.
Lục Tề không trả lời câu hỏi của Tô Đào, ngược lại hỏi: "Đau không?"
Hắn nhìn cái mũi phiếm hồng của Tô Đào.
Tô Đào giật mình, cái gì đau không? Lục Tề đang hỏi nàng sao?
Ngốc một lúc, Tô Đào mới hồi phục tinh thần: "Có đau một chút xíu nhưng thật sự không sao."
Kỳ thật rất đau, chỉ là tình huống của Lục Tề nghiêm trọng hơn.
Lục Tề trấn an nàng: "Không cần lo lắng, chỉ là lâu rồi ta chưa đi lại, nhất thời không thích ứng được thôi."
Lục Tề tuy nói nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng thái y một bên đều than thở lo lắng. Lục Tề là hôn mê gần hai tháng!
Bình thường bệnh nhân giống như Lục Tề mà tỉnh lại, chỉ sợ thực hiện chút động tác đơn giản cũng khó khăn. Tuy rằng thân thể Lục Tề so với người thường tốt hơn một chút, nhưng hắn cũng chỉ là người thường, cần phải tịnh dưỡng. Nhưng Lục Tề vừa tỉnh lại đã đích thân đến tìm Tô Đào, đi đường xa như vậy, tất nhiên chịu không nổi.
Chu thái y lo lắng vuốt vuốt râu, Lục Tề rõ ràng đang lấy thân thể mình ra chơi đùa. Đáng tiếc tính tình Lục Tề nói một thì không có hai, bọn họ nào dám khuyên nhủ.
Tô Đào cũng nhìn thấu ý tứ của đám người thái y, nàng buông tay Lục Tề ra: "Hầu gia, người hãy để cho hạ nhân đỡ người về đi."
Hiện tại quan trọng nhất vẫn là thân thể Lục Tề. Lần này hắn cũng không phản đối, đúng là hắn có chút chịu không nổi, liền để Tiểu Tư đỡ về phòng.
Trong phòng nhất thời bận rộn hẳn lên.
Thái y vội vàng bắt mạch cho Lục Tề, sai người nấu thuốc, lát nữa còn phải châm cứu, Tiểu Tư thì cẩn thận hầu hạ từ trên xuống dưới.
Tô Đào ở chỗ này không có chuyện gì làm, ở lại cũng chỉ vướng chân vướng tay, nên nhân tiện nói: "Hầu gia, vậy ta đi xuống trước."
Lục Tề gật đầu: "Cũng được, nàng nên nghỉ ngơi thật tốt."
Lục Tề lại chỉ vài nha hoàn cho Tô Đào, để bọn họ hầu hạ nàng.
. . .
Bây giờ Tô Đào tất nhiên không thể lại ở ngoài sương phòng. Nha hoàn đứng đầu tên Tuyết Liễu dẫn Tô Đào đến gian phòng cách Lục Tề gần nhất. Đến khi vào trong, Tô Đào vẫn có chút chưa hoàn hồn, nàng nhớ lại lúc Lục Tề cứu nàng vừa nãy.
Tô Đào nhẹ nhàng thở phào một hơi. Trong phòng rất ấm áp, Tô Đào đem áo choàng trên người cởi xuống.
Tuyết Liễu tiếp nhận áo choàng, thầm nói: "Phu nhân, ngài muốn tắm rửa một chút hay không?"
Tô Đào cúi đầu nhìn chính mình.
Xiêm y dính bẩn rất nhiều, còn có vết máu, nhìn rất chật vật, nên tắm rửa sạch sẽ một phen.
Tô Đào gật đầu: "Được."
Nha hoàn lập tức lao vào chuẩn bị. Chỉ chốc lát sau, nước tắm đã chuẩn bị tốt, Tuyết Liễu đuôi sát Tô Đào vào tịnh thất.
Tịnh thất này được trang bị đầy đủ, cái gì cũng không thiếu, nước tắm rửa được thả rất nhiều cánh hoa, bọn nha hoàn còn muốn tự thân hầu hạ Tô Đào tắm rửa.
Tô Đào có chút không thích ứng, kêu nha hoàn đi xuống để bản thân tự mình làm. Chờ tắm rửa xong, nha hoàn lại mang một bộ quần áo mới sạch sẽ đến, vừa thấy liền biết rất quý giá.
Tô Đào thầm nghĩ, đãi ngộ cho thân phận Hầu phu nhân này nháy mắt thăng cấp làm nàng có chút không thích ứng kịp .
Trở lại phòng, Tô Đào nhìn thấy một bàn lớn đồ ăn. Tuyết Liễu nói: "Phu nhân, sắc trời không còn sớm, nô tỳ đã kêu đầu bếp làm bữa tối, chẳng qua nô tỳ không biết khẩu vị của người, đành để nhà bếp làm thử một chút, người nhìn xem không biết có hợp khẩu vị không."
Món ăn rất nhiều, cũng rất tinh xảo, chẳng qua cũng nhiều quá rồi. Nàng có một người sao có thể ăn hết từng này món?
Tô Đào nhìn về phía Tuyết Liễu: "Đây không phải là có chút..."
Từ "nhiều" còn chưa nói ra, sắc mặt Tuyết Liễu đã tái nhợt quỳ xuống thỉnh tội: "Phu nhân không hài lòng? Là lỗi của nô tỳ."
Tất cả nha hoàn còn lại cũng quỳ xuống, mỗi người đều sợ tới mức không giám thở mạnh. Một màn hôm nay thật sự quá mức trấn động.
Lục Tề vừa tỉnh lại đã chống lưng cho Tô Đào, xử trí các chủ tử trong phủ, các nàng làm sao không biết, Lục Tề là đặt Tô Đào ở trong lòng. Vậy nên các nàng liều mạng hầu hạ Tô Đào thật tốt, chỉ sợ chọc Tô Đào không vui.
Thấy bọn người Tuyết Liễu như thế, Tô Đào liền đem lời nói nuốt trở lại: "Không có gì, chuẩn bị vô cùng tốt."
Tuyết Liễu lúc này mới nhẹ thở ra, sau đó cẩn thận từng tí hầu hạ Tô Đào dùng bữa. Dùng xong bữa tối, sắc trời cũng triệt để tối hẳn, các nơi trong phủ đều đốt đèn l*иg.
Tô Đào thử hỏi: "Hầu gia bên kia sao rồi?"