Có người nhát gan, ví như Lục thị sợ hãi bật khóc: "Lục Tề đó chính là Diêm Vương sống, không có khả năng hạ thủ lưu tình, bây giờ chúng ta phải làm sao?"
Nàng tuyệt vọng: "Ta đã sớm nói rồi, đừng can thiệp vào bên trong việc này, thanh thản bình bình sống qua ngày không tốt sao, hiện tại thì hay rồi, coi như xong ."
Nghe Lục thị nói, không khí trong phòng càng trầm xuống. Trong lòng bọn họ, Lục Tề thật sự quá mức cường đại, bọn họ căn bản không dám phản kháng.
Vẫn là Nguyễn thị trấn định trước, nàng lạnh lùng nói: "Sự việc không phải còn chưa xong sao, ngươi khóc cái gì!"
Lục thị nghẹn lại, đem tiếng khóc nuốt trở vào. Lục Đại Lang cùng Nguyễn thị thành thân nhiều năm, vừa thấy liền biết Nguyễn thị đã có chủ ý, vội vàng nói: "Nương tử, nàng có ý gì?"
Nguyễn thị giữ chặt tay Lục Đại Lang: "Lão gia hồ đồ rồi, Lục Tề vẫn luôn hôn mê, vừa mới tỉnh lại..." nàng dừng một chút, "chỉ thấy một mình Lục lang."
Mọi người giật mình, đúng vậy, bọn họ bị dọa đến hồ đồ, vậy mà quên mất chuyện này.
Lục Tề luôn hôn mê, hoàn toàn không biết việc ban ngày, không biết bọn họ cũng tham dự. Chỉ cần đem việc này đẩy hết lên đầu Lục Lăng là được. Chỉ cần bảo toàn mạng sống, ai còn cần tình nghĩa huynh đệ gì đó.
Đang nói chuyện thì đại phu ra tới.
Lục Đại Lang chuẩn bị tinh thần: "Lão Lục thế nào?"
Đại phu cúi đầu: "Hồi đại nhân, Lục gia hắn... vừa mới tắt thở."
Miệng vết thương cách tim quá gần, Lục Lăng dọc đường đến đây lại mất máu quá nhiều, một thoáng chốc liền không chịu được.
Trong phòng nhất thời yên tĩnh trở lại. Lục Lăng chết, vào ban ngày còn là một người sống sờ sờ, vậy mà bậy giờ lại chết !
Mọi người thật sự sợ hãi.
Sau một lúc lâu, Lục Đại Lang mới để nha hoàn dẫn đại phu ra phủ.
Chờ đại phu đi xuống, Lục Đại Lang mở miệng nói: " Bây giờ chúng ta lập tức đến tiểu viện."
Lục Tề tỉnh, trong phủ cũng phải thay đổi, về sau bọn họ còn muốn sống dưới tay Lục Tề, chỉ có thể càng phải cẩn thận.
Hiện tại Lục Tề không thể ở trong phòng củi nữa, bọn họ phải nhanh chóng đem hắn nghênh đón trở về, sau đó lại nghĩ tốt lý do đem việc này thoái thác.
Nguyễn thị kéo Lục Đại Lang lại: "Lão gia còn quên một chuyện, hầu gia nhà chúng ta là công thần của Đại Chu, hiện tại nếu đã tỉnh lại, vẫn phải nhanh chóng báo cho hoàng thượng biết mới được."
Lục Đại Lang có chức quan, tuy chức vị có chút thấp, nhưng tốt xấu có thể vào triều dâng tấu. Lục Tề tỉnh lại là đại sự, tự nhiên phải lập tức nói cho hoàng thượng.
Lục Đại Lang vỗ trán: "Đúng vậy, ta phải lập tức viết tấu dâng lên."
Vừa lúc này canh giờ còn sớm, cửa cung còn chưa đóng, có thể tấu lên đi.
Vội vàng viết tấu sớ xong, Lục Đại Lang an bài người đem sổ con đưa vào cung, sau đó đi đến tiểu viện.
. . .
Trong tiểu viện. Lục Tề còn đang ngủ .
Tô Đào ngồi bên giường nhìn Lục Tề, trong bụng không hiểu, Lục Tề sao có thể tỉnh lại?
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên nhiều tiếng bước chân, còn có rất nhiều tiếng khóc truyền tới.
Tô Đào sửng sốt, đây là có chuyện gì. Lúc này đám người Lục Đại Lang đã vào phòng, che mặt khóc lợi hại: "Tứ đệ, rốt cuộc ngươi đã tỉnh!"
Một bộ dáng vui đến phát khóc. Tô Đào liền hiểu được đang xảy ra chuyện gì, bọn họ là muốn giả bộ làm người tốt.
Khóc trong chốc lát cũng không có ai đáp lại, Lục Đại Lang dời tay áo, sau đó nhìn thấy Lục Tề trên giường, cả kinh nói: "Đây là như thế nào?"
Không phải nói người đã tỉnh sao?
Lục Lăng cũng đã chết, không có khả năng là nói dối.
Trong phòng trừ Lục Tề, chỉ có Tô Đào, mọi người đều nhìn về phía Tô Đào.
Tô Đào nói: "Hầu gia mới vừa tỉnh lại, chẳng qua hơi đột ngột, thân thể có chút suy yếu nên ngủ thϊếp đi, nghỉ ngơi đủ sẽ tỉnh lại ngay thôi."
Lời giải thích này ngược lại rất hợp lý.
Lúc này cũng không cần giả khóc, đoàn người bận rộn lên, cẩn thận từng li từng tí đưa Lục Tề nâng vào chính phòng.
Chờ Lục Tề nằm xuống, người xung quanh cũng đi, căn phòng nhỏ hẹp này liền trống rỗng. Thân phận Tô Đào xấu hổ, cũng không ai thèm lo lắng nàng.
Ngược lại Nguyễn thị tâm tư tinh tường, nàng mắt nhìn Tô Đào, không biết đang nghĩ cái gì.
Sau một lúc lâu mới nói: "Tứ đệ muội, trong phòng này có máu, tạm thời không thể ở được, ngươi trước tiên đến chính viện có được không?"
Tô Đào trong lòng không biết bao giờ Lục Tề tỉnh lại, nàng chỉ có thể gật đầu. An bài xong cho Tô Đào, Nguyễn thị liền xoay người rời đi.
Bọn nha hoàn dẫn Tô Đào vào chính viện.Tô Đào vừa muốn đi, liền phát hiện án kỷ bên cạnh, ngọc bội bị rơi xuống thành hai khối. Không cần nghĩ, nhất định là vừa nãy nàng giãy dụa, ngọc bội bị rơi xuống đất mới vỡ.
Tô Đào trong lòng thở dài, ngọc bội của Lục Tề cuối cùng vẫn bị vỡ. Nàng cúi xuống nhặt lên, sau đó cùng nha hoàn ra cửa.