Chương 21:

Bọn họ nhớ tới thủ đoạn của Lục Tề mà cảm thấy tâm can phát run, hắn đơn giản là Diêm Vương sống không ai không sợ.

Bọn họ thật tâm mong Lục Chinh có thể kế thừa tước vị làm hầu gia, như vậy bọn họ cũng sống dễ dàng hơn chút.

Lục Chinh uống cạn chén rượu: "Các vị ca ca nói quá lời, chúng ta đều là người một nhà, không cần khách sáo."

Mọi người sau khi nghe càng cảm thấy Lục Chinh là người dễ nói chuyện, một đám vỗ ngực cam đoan, tuy rằng bọn họ không có năng lực gì, nhưng nếu Lục Chinh có cái gì không thuận ý, bọn họ sẽ dốc hết sức động thân thủ giúp.

Lục Chinh sau khi nghe thần sắc có vẻ ngưng trọng, bất quá rất nhanh lại khôi phục như thường. Mọi người tất nhiên chú ý tới điểm này, nhưng hỏi thế nào, Lục Chinh cũng không nói .

Chờ yến hội xong, một đám người tụ một chỗ nghị luận. Bọn họ tuy rằng đều dựa vào Lục gia, nhưng cũng không phải người ngu xuẩn, tự nhiên hiểu được ý của Lục Chinh. Phiền não của Lục Chinh hiện tại chỉ có Lục Tề. Ý tứ Lục Chinh rất rõ ràng, trước khi hắn trở về, Lục Tề phải chết.

Mọi người theo bản năng nuốt một ngụm nước miếng. Mặc kệ thế nào, đó rốt cuộc vẫn là Lục Tề. Nhưng hiện tại Lục Tề đang hôn mê bất tỉnh, bọn họ có gì phải sợ. Nghĩ như vậy, liền có thâm dũng khí. Chỉ cần Lục Tề chết, Lục Chinh đứng đầu danh trạng, ngày sau bọn họ mới có ngày lành.

Chẳng qua phải sử dụng cách gì làm Lục Tề chết? Hiện tại Lục Tề nằm đó, bọn họ có thể tùy ý đùa nghịch.

Cuối cùng Lục Lăng mở miệng trước: "Ta có một biện pháp tốt, với thời tiết này chỉ cần để hắn ở bên ngoài một canh giờ là được."

Mọi người giật mình, Lục Lăng là muốn đông chết Lục Tề. Biện pháp này, tuy rằng âm độc, nhưng xác thật rất hả giận.

Thật sự là biện pháp tốt.

. . .

Trong tiểu viện.

Lại đến ngày ra ngoài, Tô Đào chuẩn bị tốt đồ thêu, sau đó nói với Lục Tề trên giường: "Ta ra ngoài, huynh ở nhà nhé!."

Nàng đốt chậu than trong phòng. Chừng này đủ chống đến khi nàng trở về, Lục Tề sẽ không bị lạnh. Chuẩn bị xong, Tô Đào mới ra cửa.

Bên trong ngọc bội Lục Tề phát chán chờ Tô Đào về. Mấy ngày nay, số lần hắn thanh tỉnh ngày càng nhiều, thời gian cũng ngày càng dài.

Qua chừng một canh giờ, bên ngoài vang lên tiếng bước chân.Lục Tề cho rằng Tô Đào trở về . Nhưng nghe lại, đó là tiếng bước chân của vài người. Mi tâm Lục Tề hơi nhíu, có người ngoài đến. Lục Lăng cùng một đám người đẩy cửa ra bước vào phòng.

Nhìn Lục Tề trên giường bọn họ dừng bước chân.

Người trên giường sắc mặt trắng bệch, không có một tia huyết sắc, lặng yên nằm nơi đó.

Nếu không phải l*иg ngực Lục Tề còn chút phập phồng, bọn họ còn tưởng rằng đó là người chết.

Từ lúc Lục Tề hôn mê, bọn họ đã không đặt chân qua tiểu viện, nên chưa từng thấy Lục Tề.

Lúc này lần nữa nhìn Lục Tề trên giường, bọn họ mới phản ứng được, Lục Tề đã không còn là Lục Tề cường đại trước kia, ngược lại ốm yếu đến mức nằm gọn trong tay bọn họ, để bọn họ tùy ý đùa giỡn.

Lục Lăng bảo thuộc hạ: "Đem người mang ra ngoài."

"Vâng " thuộc hạ lĩnh mệnh.

Một đám người đem Lục Tề ra ngoài, trực tiếp ném ra ngoài viện.

Trung y Lục Tề dính không ít bụi đất.

Hiện tại trời lạnh, đặc biệt hôm nay lại đầy mây, không thấy mặt trời, gió lạnh dày đặc.

Người bình thường phải mặc thật dày mới miễn cưỡng chống qua.

Huống chi Lục Tề đang hôn mê bất tỉnh.

Chỉ mới chốc lát, sặc mặt Lục Tề càng trắng bệch, tiếng hít vào nhiều mà thở ra không bao nhiêu.

Lục Lăng nhìn Lục Tề không còn sinh khí, cảm thấy ấm ức bao năm qua được xả ra hết.