Thanh Đại đẩy cửa phòng ra, sau đó đem hộp đồ ăn bỏ lên bàn: "Phu nhân, đây là đồ ăn của ngài cùng hầu gia buổi tối, đợi sáng mai, nô tỳ lại đến lấy hộp" nói xong liền muốn đi.
Trong phủ ai chẳng biết Lục Tề sống không được bao lâu , cái gọi là xung hỉ cũng chỉ là dáng vẻ cho người ngoài nhìn, Thanh Đại tự nhiên không đem Tô Đào để vào mắt.
Huống chi viện này âm u khí hiểu, nàng một khắc cũng không muốn ở lâu.
Tô Đào cũng biết tâm tư Thanh Đại, nàng gật đầu: "Được! Ta biết ."
Thanh Đại cũng không hành lễ, xoay người rời đi .
Thanh Đại vừa đi, Tô Đào liền tiến lên mở hộp đồ ăn ra.
Trong hộp đồ ăn chỉ có một chén cơm, một chén cháo trắng, cùng một phần rau xanh.
Rau xanh canh suông , một chút dinh dưỡng đều không có, hơn nữa lại nguội lạnh, nhìn không thấy nửa điểm ngon miệng.
Rất rõ ràng, cơm cùng rau xanh là của nàng, cháo trắng là của Lục Tề .
Tô Đào cũng không nói gì, nàng thầm nghĩ có ăn coi như đã không tệ.
Tô Đào ngồi vào trên ghế, rau xanh cơm trắng đều ăn sạch, tốt xấu cũng không đói bụng .
Bụng của nàng giải quyết xong, kế tiếp đến Lục Tề.
Tô Đào bưng cháo trắng ngồi bên giường.
Nàng kiếp trước cùng mẹ sống nương tựa lẫn nhau, mẹ tuổi cao thên thể dần không tốt, thường xuyên sinh bệnh, cho nên nàng rất biết cách chăm sóc người bệnh.
Tô Đào đầu tiên điều chỉnh độ cao gối đầu, đem Lục Tề an bày tốt; tiếp đến chuẩn bị một tấm khăn sạch sẽ, cuối cùng mới bắt đầu cho Lục Tề ăn.
Tô Đào múc một muỗng nhỏ, sau đó nhẹ nhàng đưa đến bên miệng Lục Tề.
May mắn tuy rằng Lục Tề hôn mê, nhưng vẫn biết nuốt, một muỗng cháo rất thuận lợi đút được, Tô Đào cũng nhẹ nhàng thở ra.
Rất nhanh, một bát cháo liền đút xong .
Tô Đào cầm lấy khăn lau sạch sẽ khóe miệng Lục Tề, sau đó lại đem bát đĩa xếp lại trong hộp đồ ăn.
Dùng bữa xong, sắc trời càng tối, cũng đến thời gian tắm rửa.
Tô Đào mới vừa xem qua tịnh phòng, cũng có thùng tắm, chẳng qua không có nước nóng.
Hôm nay là ngày đầu tiên nàng gả đến đây, ở đây không ai coi nàng ra gì, cũng sẽ không có người cố ý đưa nước nóng tới đây, nàng chỉ có thể tự mình nghĩ biện pháp .
Tô Đào nhớ tới bên phải sân viện có một giếng nước, nàng vội vã đi ra lấy một thùng.
May mà hiện tại mới vào tháng 9, thời tiết còn chưa lạnh, Tô Đào liền tranh thủ tắm rửa một phen.
Rửa mặt chải đầu xong, Tô Đào đổi lại trung y sạch sẽ, sau đó lại đổi một chậu nước mới, thấm ướt khăn, cẩn thận lau mặt cho Lục Tề.
Tô Đào không dám dùng lực, nàng cúi xuống nhẹ nhàng lau mặt cho hắn.
Hai người cách có chút gần, Tô Đào không khỏi cảm khái, Lục Tề đích thực sinh ra thật đẹp.
Chỉ tiếc, Lục Tề một chút ý tứ tỉnh lại cũng không có, khuôn mặt không một chút phản ứng, cả người không còn sinh khí.
Lau cho Lục Tề xong, Tô Đào đem nước đổ ra ngoài viện, sau đó khép cửa phòng lại.
Giày vò từ sáng đến giờ, Tô Đào đã sớm mệt lại buồn ngủ, chỉ sợ chạm vào gối đầu liền có thể ngủ đi.
Tô Đào đến bên giường, nhìn Lục Tề, thanh âm của nàng có chút thấp: "Xin lỗi, ngày sau ta sẽ ngủ bên cạnh ngươi, ngươi đừng để ý."
Lúc nói chuyện, Tô Đào có chút ngượng ngùng, chỉ là nàng thật sự không có biện pháp .
Trong tiểu viện chỉ có gian phòng này có thể ở lại, hơn nữa trừ cái giường này, bên ngoài một chiếc giường cũng không có, nàng cũng không thể ngủ trên ghế.
Hết cách chỉ có cùng Lục Tề ngủ chung một chiếc giường .
May mà cái giường này rất lớn, dư sức cho nàng cùng Lục Tề nằm.
Tô Đào biết Lục Tề hôn mê, không biết sự tình bên ngoài, cũng không có bất kỳ phản ứng nào.
Bất quá nàng vẫn trịnh trọng nói với Lục Tề một tiếng: "Ngươi yên tâm, ta chắc chắn sẽ không đυ.ng vào ngươi."
Điểm ấy Tô Đào rất có lòng tin, nàng ngủ rất quy củ .
Lúc này, Tô Đào mới lên giường, động tác nàng nhẹ nhàng, một chút cũng không đυ.ng tới Lục Tề.