Tô Đào nửa rũ mi mắt xuống: “Nữ nhi lần này gả qua… Cũng xem như báo đáp ân tình của cha mẹ."
Nghe lời nói của Tô Đào, Từ thị có chút ngoài ý muốn.
Từ lúc Tô Dao hồi phủ, Tô Đào ngày càng cực đoan, nửa điểm cũng không được người thích, không nghĩ đến Tô Đào trong lòng thế nhưng còn nhớ kỹ người trong phủ.
Từ bị gợi lên tâm tình từ mẫu, nàng vỗ vỗ tay Tô Đào, sau đó thở dài: “Hài tử ngoan, lần này ủy khuất con rồi."
Nếu trước mắt Tô Đào đã đồng ý, Từ thị liền nói đến sự tình hôn lễ.
"Tĩnh Viễn Hầu bị thương làm Tĩnh Viễn hầu phủ trên dưới đều rất sốt ruột mà bên phủ chúng ta cũng không có thời gian chuẩn bị, khó tránh khỏi có chút bất cẩn, bất quá con yên tâm, nhất định sẽ không xuất hiện sai lầm."
Từ thị liên miên nói rất nhiều, Tô Đào từng cái đáp ứng.
Tô Dao rốt cuộc cũng nhẹ nhàng thở ra, tuy ràng Từ thị đã cam đoan với nàng, nhất định sẽ không để nàng gả qua đó, nhưng hiện tại mới xem như thật sự an tâm.
Tô Dao ngước mắt nhìn Tô Đào, nhất là khuôn mặt xinh đẹp làm cho người ta không thể rời mắt kia.
Từ lúc nàng hồi phủ, toàn phủ trên dưới đều thích nàng mà không phải Tô Đào, nàng cơ hồ đem Tô Đào trên dưới đều so sánh một lượt, chỉ trừ một dạng —— Đó là dung mạo.
Nàng tuy rằng dung mạo xinh đẹp, cũng có thể coi là mỹ nhân nhưng lại hoàn toàn không thể cùng Tô Đào so sánh.
Hiện nay rốt cuộc cũng tốt! Tô Đào phải gả qua cho Tĩnh Viễn Hầu Lục Tề đang hôn mê bất tỉnh kia xung hỉ, nàng sẽ không cần nhìn đến gương mặt này.
Từ nay về sau, Tô Đào rốt cuộc cái gì cúng không sánh bằng nàng.
Nghĩ đến đây, Tô Dao cảm thấy trong lòng rất vui thích.
Thương nghị sự việc thành hôn xong, Từ thị cùng Tô Dao cùng rời khỏi.
. . .
Hôn sự đã định, Tô phủ trên dưới đều bận rộn.
Tuy nói chỉ là xung hỉ, nhưng Lục Tề đến cùng là vị quyền cao trức trọng, thứ nên có cũng đều phải có.
Mà hôn sự này đến gấp gáp, dăm ba ngày là phải hoàn thành, Tô phủ trên dưới bận túi bụi, khắp nơi đều náo nhiệt.
Chỉ trừ một chỗ, chính là trong sân viện Tô Đào.
Trong lòng sáng tỏ, hôn sự này nhìn qua náo nhiệt, nhưng thực chất bên trong là cái hố lửa, coi như Tô Đào gả qua có thể thành Hầu phu nhân, nhưng làm sao biết chức Hầu phu nhân này có thể làm bao lâu.
Cho nên không một người nào thèm lại đây nịnh bợ Tô Đào, thậm chí trốn được liền trốn.
Theo lý mà nói, Tô Đào gả qua là dẫn theo nha hoàn hồi môn, nhưng với thanh danh của Lục Tề, hơn nữa với tình trạng hiện tại của hắn, không một nha hoàn nào nguyện ý cùng Tô Đào qua làm của hồi môn.
Tô Đào cũng không bắt buộc điểm này, nàng không nghĩ đến để bên cạnh người của Tô phủ, cùng Tô phủ dây dưa không rõ, liền cùng Từ thị nói một tiếng, không mang theo nha hoàn hồi môn, bọn nha hoàn trong phủ có thể xem như nhẹ nhàng thở ra.
Rất nhanh, hết thảy đều chuẩn bị thỏa đáng, chỉ chờ ngày mai xuất giá.
. . .
Một đêm không mộng.
Ngày hôm sau, sau khi Tô Đào đổi hỉ phục đỏ chót, lại để người trang điểm, chờ hết thảy thu thập xong xuôi, kiền ngồi ở trên ghế chờ kiệu hoa đến.
Đại Chu thường vào thời gian buổi chiều nghênh đón tân nương tử nhập môn, đợi khoảng một canh giờ, người Tĩnh Viễn hầu phủ người liền đến.
Đoàn người cho Tô Đào che khăn tân nương, lại đỡ Tô Đào vào kiệu hoa.
Kiệu hoa một đường đi thẳng đến Tĩnh Viễn hầu phủ.
Tô phủ cùng Tĩnh Viễn hầu phủ cách nhau không xa cũng không gần, dọc đường đi rất náo nhiệt, dân chúng trong kinh thành đều vây quanh ở hai bên đường nghị luận.
Đi ước chừng nửa canh giờ, cuối cùng cũng tới Tĩnh Viễn hầu phủ.
Tuy rằng ngồi bên trong kiệu hoa, Tô Đào cũng nghe được thanh âm náo nhiệt trong Tĩnh Viễn hầu phủ, nghĩ đã tới cũng không ít khách khứa.
Bất quá càng đi vào bên trong, thanh âm náo nhiệt kia lại càng xa, đến cuối cùng chỉ có thể nghe một chút thanh âm diễn tấu.
Hỉ bà bên ngoài kiệu hoa nói với Tô Đào:: “Phu nhân, hầu gia trước mắt còn hôn mê, hôn lễ hết thảy chỉ có thể giản lược, chúng ta trực tiếp đến bên trong hậu viện hầu gia."
Lục Tề vẫn chưa tỉnh lại, bái thiên địa dĩ nhiên là được miễn.
Tô Đào bên trong kiệu hoa lên tiếng, tỏ vẻ đã biết biết.
Lại đi trong chốc lát, cuối cùng tới bên trong sân Lục Tề, kiệu hoa ngừng lại.
Hỉ bà đỡ tay Tô Đào đi vào bên trong viện.
Cách khăn cô dâu, Tô Đào chỉ có thể nhìn thấy chân mình và gạch đá xanh, ngoài ra cái gì cũng không nhìn được.
Nơi này yên ắng cực kì, trừ tiếng bước chân của nàng cùng hỉ bà, thanh âm nào cũng không có, phảng phất như hồi lâu đều không có người đến qua.
Tô Đào trong lòng bỗng nhiên có chút thấp thỏm.
Tuy nói nàng sớm ra quyết định, nhưng hiện tại mới là cảm giác chân thật.
Trong sách đối với đoạn nữ phụ gả vào đây xung hỉ chỉ qua loa vài trang, nói nữ phụ chịu không ít khổ, cũng không miêu tả cụ thể như thế nào.
Tĩnh Viễn hầu phủ với Tô Đào mà nói, cơ hồ hoàn toàn xa lạ.
Về phần Lục Tề, trong sách càng chỉ nói mấy chữ.
Mặc kệ nói như thế nào, hơn một tháng sau, nàng đều phải cùng Lục Tề đang hôn mê này cùng nhau sinh hoạt.
Nghĩ đến về sau phải đối mặt với đủ loại tình huống, Tô Đào có chút khẩn trương.
Đúng lúc này, bước chân hỉ bà ngừng lại: “Phu nhân! Đã đến."
"Cót két" một tiếng, hỉ bà đẩy cửa phòng ra.
Tô Đào hít sâu một hơi, sau đó đi vào.