Chương 9

Mặc dù linh khí ở phố đồ cổ Di Cổ Đạo phân tán nhưng Vân Cảnh vẫn có thể nhìn thấy linh khí nên việc mua đồ rất dễ dàng, anh không cần đi quanh co, cứ đi thẳng tới cửa hàng có linh khí tương đối đậm là được. Cửa hàng này nhỏ hơn cửa hàng trước rất nhiều, cũng không bày hàng trên xe đẩy mà trải một tấm ny lon trực tiếp bày hàng trên mặt đất. Cửa hàng đơn sơ nên mặc dù thỉnh thoảng có người lui tới hỏi thăm nhưng phần lớn chỉ dừng lại trong chốc lát đã bị các cửa hàng khác hấp dẫn. Có rất nhiều người muốn kiếm chác nhưng đều đi tới chỗ có nhiều đồ còn với những cửa hàng như thế này thì chỉ có hợp mắt mới vào.

Vân Cảnh đi tới trước cửa hàng, cầm lấy một cái tượng Phật dính đầy bụi bẩn mà anh đã chú ý từ xa. Cách một khoảng mà Vân Cảnh đã cảm ứng được linh khí của tượng Phật, giờ phút này cầm nó trong tay Vân Cảnh mới phát hiện không phải toàn bộ tượng Phật đều phát ra linh khí mà chỉ một phần của nó mà thôi, vốn linh khí này bị tượng Phật che dấu, cực kỳ khó phát hiện nhưng bây giờ tượng Phật bị bể nên linh khí mới thông qua vết nứt tràn ra ngoài, vì vậy Vân Cảnh mới cảm ứng được. Có tượng Phật này làm ví dụ nên Vân Cảnh thuận tiện kiểm tra luôn các đồ vật khác ở trong quán, quả nhiên rất nhanh Vân Cảnh đã chú ý tới một cái mặt dây chuyền rất bình thường. Mặt dây chuyền này lớn cỡ khoảng trái bóng bàn, được làm từ đá cuội màu vàng đất, vừa đen vừa tối, ở giữa còn có rêu không được bỏ đi giống như vạch một đường trên đó nhìn rất thô ráp có vẻ là do thợ làm cẩu thả, bất đắc dĩ mới làm thành mặt dây chuyền. Nhìn bên ngoài thì mặt dây chuyền này thật sự không đáng được nhắc tới nhưng so với tượng Phật thì nó còn ẩn giấu sâu hơn khiến Vân Cảnh thiếu chút nữa đã bỏ qua, chỉ khi nhìn cẩn thận mới phát hiện mặt dây chuyện này tuyệt đối không cùng một loại với tượng Phật, bảo bối không phải là cục đá này, mà thứ gì đó bên trong nó. Linh khí nồng đậm ngưng tụ ở bên trong nhưng lại bị đá cuội che mất, dựa vào mức độ linh khi phát ra thì còn đậm hơn cả tượng Phật. Vân Cảnh thấy vậy càng thêm cảm thấy hứng thú với mặt dây chuyền này, đang định để tượng Phật xuống thì đột nhiên có một giọng nói chen vào: ""Trùng hợp thật, chúng ta lại gặp nhau rồi.""

Vân Cảnh quay đầu lại nhìn thì thấy là Trần Tùng mới gặp lúc nãy, lúc này hắn đang tươi cười bước tới chào hỏi Vân Cảnh. Người này nhìn thì đầy nhiệt tình nhưng trong mắt không có chút vui vẻ nào thậm chí còn lộ ra mấy phần độc ác. Lần đầu tiên chạm mặt có lẽ trùng hợp nhưng Di Cổ Đạo này lớn như vậy, anh lại đi dạo lâu như thế ngay cả lão Triệu và Tấn Giang Thủy còn chưa gặp mà lại gặp hắn ta hai lần, nói trùng hợp cũng không ai tin.

Vân Cảnh mỉm cười nói: ""Quả thật rất trùng hợp.""

""Thế nào, anh lại coi trọng bảo bối gì hả? Dựa theo ánh mắt của anh thì chắc hẳn không hề tầm thường, nào, để tôi xem thử!"" Trần Tùng nói xong thì không khách khí cướp đồ trong tay Vân Cảnh, lập tức bảo vệ của Trần Tùng cũng bao vây Vân Cảnh lại, ý gì thì không cần nói cũng biết, nếu Vân Cảnh dám phản kháng thì bọn họ cũng sẽ không lễ độ.

Sau khi Trần Tùng cướp đồ xong thì cẩn thận quan sát phản ứng của Vân Cảnh, kỳ quái là Vân Cảnh không đoạt lại thậm chí kinh ngạc và tức giận cũng không có, cả người cực kì tỉnh táo. Trong lòng Trần Tùng hơi ngạc nhiên nhưng nghĩ đến lúc nãy Vân Cảnh làm hắn mất nhiều tiền để mua đồ như vậy thì tức vô cùng, hắn đắc ý cầm tượng Phật lớn tiếng nhận xét, không để ý đến chuyện bị chủ cửa hàng nghe thấy: ""Ui da, ánh mắt của anh không tệ, tùy tiện đi tới một cửa hàng nhỏ xem thử mà cũng có thể chọn được bảo bối!""

Chủ cửa hàng thấy Trần Tùng khoa trương như vậy, không chỉ bình luận về đồ vật của cửa hàng mình mà còn hấp dẫn ánh mắt của những người khác tới đây thì lập tức nhiệt tình giới thiệu: ""Anh bạn trẻ vừa nhìn đã biết người trong nghề, không bằng cậu nhận xét thử xem có đúng hay không?""

Trần Tùng liếc chủ cửa hàng một cái, nếu không phải hắn muốn báo thù thì làm sao tới lượt chủ cửa hàng nhỏ như vậy mời hắn. Ý định của hắn là cho dù đồ rác rưỡi thì cũng phải thổi phồng nó thành bảo vật, ai ngờ càng xem Trần Tùng càng thấy quái lạ, khoan hãy nói đây đúng là một món đồ cổ, có điều đã bị hư hại không đáng tiền nhưng cũng đủ để hại Vân Cảnh rồi.

Trần Tùng nói: ""Đây giống như một pho tượng Độ mẫu, Độ mẫu là Phật mẫu trong Phật giáo, cũng là chính là Quan Thế Âm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn, trong kinh Phật, tất cả đều rất tín ngưỡng Độ mẫu bởi vì Độ mẫu đứng bên tay phải của Phật A Di Đà, ở Tây Tạng Phật mẫu Ích Tây Thố Gia cũng là hóa thân của Độ mẫu cho nên đặc biệt hữu ích đối với lợi ích và sự nghiệp của chúng sanh, chỉ cần cầu nguyện Độ mẫu thì có thể khiến cho viên mãn hoàn thành, vì vậy Độ mẫu vượng sự nghiệp, vượng tài vận."" ( Toai không theo đạo nhưng chắc là tác giả bịa ra ấy, chứ toai ít nghe cầu sự nghiệp lại cầu Quan Âm)

Mà bức tượng Độ mẫu này giống như được chế tạo từ vàng, toàn thân cao chừng 25 cm, tôi đoán nếu như lau hết bụi bẩn bên ngoài thì nặng khoảng năm cân (2,5kg mình), nhìn tổng quát thì đầu tượng đội bảo quan, bảo tăng rũ xuống, mặt mũi đẹp đẽ hiền lành, thân trên để trần, treo chuỗi ngọc, thân dưới quấn vải, ngồi trên toà sen, chân phải đạp hoa sen, thân thể xinh đẹp, eo nhỏ, đúng là rất đẹp........"" (Miêu tả hơi kì hè, đúng nguyên tác nhưng không biết có kiêng kỵ gì bên đạo không, mấy bạn bên Phật thấy thì bảo nha...)

Chủ cửa hàng không nghĩ tới đồ vật mình tiện tay ném lên đó lại là đồ cổ, sau khi nghe Trần Tùng phân tích tượng Phật mạch lạc rõ ràng thì chủ quán trợn mắt nhìn tượng Phật được Trần Tùng thổi phồng, hắn không thể tin được vật này đúng là của hắn, cả người đều khϊếp sợ, hỏi: ""Vậy theo cậu đoán thì giá trị của tượng Độ mẫu này là bao nhiêu?""

Hỏi xong chủ quán lập tức hối hận, hắn vừa mới để lộ cho mọi người biết là chính hắn cũng không hiểu giá trị của tượng Phật này, bây giờ lại còn thỉnh giáo người mua khiến mặt hắn xanh lét, đang chần chờ có nên lấy tượng Phật lại xem thử một chút hay không để còn hét giá cao lên thì ngay vào lúc này Trần Tùng khẽ mỉm cười nói: ""Thật ra thì tôi còn chưa nói đến trọng điểm đâu, nói vậy chắc anh cũng phát hiện dưới bệ hoa sen của tượng Phât có chữ ""Đại Minh Vĩnh Lạc niên thi"", như vậy có thể thấy được đây là đồ cổ thời nhà Minh, dựa vào kiến thức của tôi thì vào năm 1989 tại công ty bán đấu giá Sotheby"s ở Newyork, Mĩ đã từng bán đấu giá một tượng phật Di Lặc bằng vàng tương tự từ thời nhà Minh, lúc ấy giá khởi điểm là tám vạn đô, kết quả là bán ra với giá hai mốt vạn làm kinh hãi thị trường văn hóa toàn cầu, từ đó về sau những đồ vật làm bằng vàng mới chính thức tăng giá. Vào năm 2005, tại buổi đấu giá ở hồ Baikal có đấu giá một tượng Phật dược sư ngồi bằng đồng với giá một ngàn một vạn mà đáng sợ nhất chính là vào tháng mười năm 2006, tại buổi đấu giá của Sotheby"s ở Hongkong, tượng phật Thích Ca Mâu Ni ngồi bằng vàng từ thời Vĩnh Lạc nhà Minh được bán với giá một tỷ đô la Hồng Kông .............Giá cao hơn những năm trước rất nhiều, nếu ở hiện tại thì............""

""Hai ngàn vạn!"" Chủ cửa hàng lập tức ra giá với Vân Cảnh. Vân Cảnh thì mặt không thay đổi nhìn chằm chằm Trần Tùng. Trần Tùng thấy vẻ mặt này của Vân Cảnh thì trong lòng thoải mái muốn bay lên, Vân Cảnh hại hắn từ năm mươi tệ phải tốn năm ngàn tệ để mua thì hắn sẽ bắt Vân Cảnh phải trả từ hai ngàn trở thành hai ngàn vạn! Trong lòng Trần Tùng mừng thầm nhưng trên mặt lại giả vờ ân cần nói với chủ quán: ""Hai ngàn vạn thì có chút đắt, sợ rằng người anh em của tôi không chấp nhận.""

Chủ quán gây khó dễ nói: ""Một ngàn tám vạn, không thể giảm nữa, bảo bối này vào mười năm trước đã bán với giá một tỷ đô la Hồng Kông, huống chi là hôm nay. Mặc dù tượng Thích Ca Mâu Ni tốt hơn nhưng Độ mẫu còn đại diện cho tiền tài và sự nghiệp, không người đàn ông nào không muốn, có ai đồng ý bỏ qua?!""

Chủ quán nói xong thì đưa mắt nhìn Vân Cảnh, âm hiểm bổ sung: ""Trừ khi cậu ta không phải là đàn ông!""

Trần Tùng vui vẻ trong lòng, âm thầm like cho chủ quán một cái, trên mặt thì gật gù đồng ý sau đó quay đầu nhìn Vân Cảnh: ""Có người cả đời đều không có cơ hội nhìn thấy vật này huống chi là sờ nó, hiện tại anh có cơ hội mua thì chính là có duyên với anh. Người anh em, tôi cảm thấy giá này có thể chấp nhận được, không bằng anh mua đi, bây giờ mà mua thì thuận tiện bảo chủ quán tặng thêm cho anh một món đồ chơi nhỏ, không chừng còn có thể kiếm lời đấy.""

Lúc Trần Tùng nói những lời này thuần túy là ác ý, hắn không tin Vân Cảnh không nhận ra, hắn đang chờ Vân Cảnh mất mặt đây. Xung quanh có rất nhiều người đến xem náo nhiệt, mọi người vừa nghe nói có một bảo bối giá một ngàn tám trăm vạn thì đều chen chúc tới xem, ai cũng sợ hãi than tượng Phật trong tay Trần Tùng sau đó nhìn về phía Vân Cảnh, muốn xem thử Vân Cảnh có dùng một ngàn tám vạn mua đồ vật này không.

Trần Tùng thấy người vây xem càng ngày càng nhiều thì trong lòng rất đắc ý, mặc dù khí chất của Vân Cảnh rất tốt, quả thật không giống con nhà bình thường nhưng cũng không hơn là bao vì quần áo trên người Vân Cảnh mộc mạc vừa nhìn đã biết mua ở chợ đồ cũ, cả người cũng chỉ có cái balo sau lưng là có ít giá trị, nhưng loại balo này cũng chỉ mấy ngàn, huống chi cái giá một ngàn tám vạn đối với Trần Tùng là cực cao chứ đừng nói đến tên nhóc nghèo như Vân Cảnh. Hắn giống như nhìn thấy được dáng vẻ lúng túng, bỏ chạy trối chết của Vân Cảnh. Trần Tùng quyết định châm thêm một mồi lửa nữa, hắn nói với Vân Cảnh: ""Người anh em này, thành thật mà nói thì nếu anh không xem vật này trước thì tôi cũng muốn mua nhưng quân tử không đoạt thứ người khác thích, anh........... nếu không đủ tiền thì tôi có thể cho anh mượn.""

Lúc Trần Tùng nói xong thì bảo vệ càng siết chặt Vân Cảnh vào trong, cũng không biết là cố ý hay vô ý, tiếng bẻ tay ""răng rắc"" liên tục vang lên, nếu là người bình thường chắc chắn sẽ bị dọa cho hoảng chứ đừng nói đến vay tiền, chạy tránh họa mới là thượng sách. Vân Cảnh nhìn thì hiểu chuyện hôm nay không thể hiền được rồi. Mặc dù mới tới thế giới này nhưng Vân Cảnh đã từng là người đứng ở vị trí cao nhất trong thế giới cũ thì há có thể vì chút xíu chuyện này mà sợ hãi. Lúc này Vân Cảnh mỉm cười hỏi Trần Tùng: ""Anh chắn chắc là không muốn?""

Trần Tùng thấy Vân Cảnh vẫn còn cậy mạnh thì nhất thời vui vẻ: ""Xem ra người anh em đã động lòng, anh mua đi, tôi sẽ không giành với anh!""

Vân Cảnh gật đầu, thả ra một chút Tinh thần lực, nhận lấy tượng Phật từ trong tay Trần Tùng, mặc dù tay hai người không chạm vào nhau nhưng lúc Vân Cảnh lấy tượng Phật thì hai người cùng tiếp xúc với một đồ vật. Linh khí trong tượng Phật vẫn còn đang tràn ra bên ngoài, Vân Cảnh nhìn ra được Trần Tùng cũng là người tu hành nhưng thực lực không cao vì cầm tượng Phật này lâu như vậy mà không đoán được huyền cơ trong đó nhưng vào lúc này dưới sự ảnh hưởng của Tinh thần lực, Trần Tùng đột nhiên cảm ứng được linh lực tràn đầy bên trong tượng Phật trong vài giây ngắn ngủi khiến hắn nhất thời ngẩn ra, không đợi hắn tỉnh táo lại thì tượng Phật đã bị Vân Cảnh lấy đi. Trần Tùng kinh ngạc nhìn tượng Phật, trong lòng dâng lên mất mác giống như mất đi một bảo vật rất quan trọng đối với mình.