Ba giờ sau, xe buýt đã đến nơi, đám học sinh lớp mười lúc trước vẫn tràn đầy sức sống nhưng sau khi trải qua ba giờ đi đường thì có không ít người đã mất tinh thần, dáng vẻ mệt mỏi bước xuống xe. Cách đó không xa đã có không ít huấn luyện viên đang đứng chờ. Các thầy giáo dẫn đầu tiến lên chào hỏi các huấn luyện viên sau đó giới thiệu sơ qua một chút về tình hình của Bác Dương. Sau khi nói chuyện khoảng chừng năm phút thì các thầy giáo chia tay với đám học sinh sau đó lên xe đi về trường.
Mọi người đưa mắt nhìn bóng lưng của các giáo viên đi khuất sau đó quay đầu lại nhìn thì thấy các huấn luyện viên đã đứng ngay ngắn theo thứ tự, thân hình cao ngất, mặt mũi nghiêm trang. Nhất thời không khí nghiêm túc hẳn lên khiến không ít học sinh bất giác im lặng lại.
""Tất cả đứng nghiêm, xếp hàng ngay ngắn!"" Tổng huấn luyện viên hơi lớn tuổi hơn những người còn lại đứng ở chính giữa hô lên, đợi sau khi tất cả đã xếp hàng ngay ngắn thì mới phân ba trăm người thành một tiểu đoàn gồm có ba đại đội, mỗi đại đội do một huấn luyện viên phụ trách, sau đó ba huấn luyện viên phụ trách ba đại đội dẫn các học sinh thuộc đại đội mình đến ký túc xá. Mọi người lập tức cầm hành lý đuổi theo huấn luyện viên, giống như Vân Cảnh mang ít hành lý thì còn đỡ còn một số khác thì mang túi to túi nhỏ rương lớn, trên lưng còn mang theo balo thì lập tức trở nên bi kịch vì trước đó đã có không ít học sinh bị say xe, bây giờ còn phải vác đống hành lý nặng nề đi tìm ký túc xá.
Vân Cảnh được phân ở lầu hai, vận may xem như không tệ, người cùng phòng với anh đều là bạn học cùng lớp. Lúc vừa bước vào phòng thì một cảm giác sạch sẽ sáng ngời đập vào mắt mọi người, chăn gối được gấp ngay ngắn chồng lên nhau, không có bất kỳ vận dụng không cần thiết nào xuất hiện trong phòng. Mấy nam sinh lập tức hoan hô, thả đồ xuống lao lên giường ngồi, hăng hái bừng bừng bắt đầu đánh giá.
Vân Cảnh cũng xách hành lý đi về phía giường, ngay sau đó mọi người bắt đầu lựa chọn giường, dù sao giường nào cũng giống nhau nên Vân Cảnh chọn giường bên trong. Anh đặt balo lên giường trước sau đó leo lên, nhìn mọi người xung quanh lấy các loại áo quần vật dụng hằng ngày ra thì Vân Cảnh cũng nghiêng người, dùng thân thể che balo lại sau đó từ từ kéo khóa kéo, định lấy Murphys và Tiểu Hòe ra.
""Ha ha, Vân Cảnh, cho tôi xem thử cậu mang theo cái gì, nếu như giống nhau thì chúng ta cùng trao đổi."" Đúng lúc này, đột nhiên có một cái đầu thò qua nói với Vân Cảnh.
Vân Cảnh giật mình vội vàng quay đầu lại nhìn thì thấy người nói chuyện không phải ai xa lạ mà chính là bạn học gần bét lớp nói cho anh biết hoa khôi lớp chuẩn bị mời bút tiên. Bạn học gần bét lớp tên là Trương Khải Thành Thành, kể từ sau sự kiện bút tiên thì quan hệ giữa hai người đột nhiên tốt lên, hơn nữa cậu ta lại ngồi sau Vân Cảnh, hai người cũng thường nói chuyện nên có thể xem là bạn thân nhất trong lớp của anh.
""Tôi đang sắp xếp lại, không có gì đâu."" Vân Cảnh vội vàng nói.
""Được."" Trương Khải Thành Thành nói xong, đang định quay đầu tiếp tục sắp xếp đồ đạc thì đột nhiên quay đầu lại nhìn Vân Cảnh: ""Cậu đang làm gì vậy, làm gì mà thần thần bí bí thế...""
Nói xong, Trương Khải Thành Thành đột nhiên nhướng mày, cười xấu xa nói: ""Nói mau, có phải cậu mang theo mấy thứ xấu hổ không? Dù sao cũng ở đây mười lăm ngày, mười lăm ngày đấy.. Đêm còn dài, cảm giác trống rỗng bủa vây.. Không nghĩ tới Vân Cảnh luôn nghiêm túc cũng có bí mật như vậy, mau lấy ra cho tôi xem thử, đã là anh em tốt thì phải chia sẽ với nhau mới đúng!""
Vân Cảnh cạn lời: ""Cậu nghĩ đi đâu vậy, đừng có nhìn tôi như thế, không phải như cậu nghĩ đâu.""
Cấp ba chính là thời kỳ bất ổn nhất của đám nam sinh, mặc dù Vân Cảnh không có bạn cùng phòng nhưng ở ký túc xá, mấy nam sinh bí mật thảo luận cái gì, len lén làm cái gì anh đều biết được, cũng may là trước kia nguyên chủ không quá thân thiết với mọi người nên sau khi Vân Cảnh xuyên tới, dù nhân duyên có khá hơn thế nhưng khí chất vô hình trên người anh lại khiến cho đám nam sinh lúc làm chuyện bậy bạ không tự chủ bỏ qua Vân Cảnh, dần dà Vân Cảnh cũng yên tĩnh vượt qua một học kì.
Hôm nay bắt đầu cuộc sống tập thể, đoán chừng có chút đề tài bí mật sẽ không tránh được nên nhìn ánh mắt Trương Khải Thành Thành, Vân Cảnh lập tức hiểu cậu ta đang định nói đến cái gì nên mới vội vàng phủ nhận.
""Vậy cậu lén lén lút lút giấu cái gì trong balo vậy, cho tôi nhìn một chút thôi, đừng nhỏ mọn như vậy, mọi người sẽ phải ở chung mười lăm ngày, cậu có muốn lừa cũng không lừa được đâu."" Trương Khải Thành Thành nói.
Sau cuộc nói chuyện của hai người, sáu người khác trong phòng lập tức tò mò xoay đầu lại nhìn. Vân Cảnh bất đắc dĩ chậm rãi kéo khóa ra, sau đó thò tay vào bên trong tìm kiếm, lập tức tay anh chạm phải cái đầu nhỏ của Murphys. Vân Cảnh vội vàng gõ nhẹ đầu Murphys hai cái sau đó đẩy nó qua một bên, chừa ra một khoảng trống để lấy Tiểu Hòe ra dễ dàng hơn.
""What? Đây là cái gì? Cậu còn mang theo cả cây à?"" Lúc Tiểu Hòe được lấy ra, mọi người lập tức kinh ngạc, bọn họ đã nghe nói đến rất nhiều thứ kì lạ nhưng mang theo cây thì là lần đầu tiên.Tiểu Hòe vẫn còn là cây con, người không biết cây hòe nhìn thoáng qua còn tưởng là cỏ. Tiểu Hòe cũng không thèm để ý đến chuyện này, nó đã an tĩnh làm một cây hòe trên trăm năm trước mặt loài người nên cực kì có kinh nghiệm, giờ phút này nó yên lặng nằm trên tay Vân Cảnh, giả bộ như một cái cây bình thường.
Vân Cảnh nói: ""Là một cây con trong ký túc xá của tôi, tôi lo mình đi mười lăm ngày không có ai tưới nước bón phân cho nó nên mới đem theo tới đây, trong những ngày này tôi sẽ để nó ở mép giường, mọi người không ngại chứ?""
Mọi người lập tức rối rít tỏ thái độ: ""Không ngại không ngại, chẳng qua là cảm thấy có chút bất ngờ mà thôi.""
""Chỉ là một cái cây thôi, đâu có phiền đến ai, cậu muốn đặt đâu cũng được, không ai quan tâm đâu.""
""Sau mười lăm ngày cậu còn phải đem nó về, lỡ nó lớn quá nhanh, đến lúc đó bỏ không vừa balo thì sao?""
Vân Cảnh mỉm cười: ""Không sao, nhất định sẽ mang về được.""
Trương Khải Thành Thành nhìn Tiểu Hòe chậc lưỡi cảm thán: ""Cậu mang theo một cái balo lớn như vậy nhưng nhìn thì chắc cái cây này chiếm hơn nửa cái balo rồi, có phải ngoài quần áo để tắm rửa thì cậu không mang theo cái gì nữa đúng không?""
Vân Cảnh gật đầu: "Mấy thứ đồ dùng hàng ngày như kem đánh răng, bàn chải đánh răng, ... trong quân doanh có cung cấp, quân phục giữ ấm không tệ, hơn nữa bây giờ khí trời khô ráo, giặt một đêm là khô nên tôi cảm thấy không cần phải mang theo nhiều đồ.""
""Được, phục cậu rồi, không hổ là Vân Cảnh..."" Trương Khải Thành Thành nói thầm, sau đó không hề cảm thấy hứng thú đối với balo của Vân Cảnh nữa mà quay đầu lại sắp xếp đồ dùng của mình.
Vân Cảnh mang theo ít đồ nên không cần phải sắp xếp gì nhiều, tạm thời anh còn chưa quen thuộc hoàn cảnh trong quân doanh nên không có cách nào sắp xếp vị trí hợp lí cho Tiểu Hòe được, vì vậy Vân Cảnh không thể làm gì khác hơn là tạm thời đặt nó ở trên giường ngủ, sau đó để Murphys chui ra rồi đặt điện thoại ở chế độ im lặng để Murphys và Tiểu Hòe chơi trong chốc lát.
Sau khi làm xong, Vân Cảnh lại giúp mấy người trong phòng sắp xếp đồ đạc, tiếp đó tám người lại đi sang giúp đỡ các phòng khác, trong lúc mọi người đang định ngồi xuống nói chuyện phiếm thì tiếng gõ cửa vang lên, tất cả ngẩng đầu lên nhìn thì thấy huấn luyện viên đang đứng trước cửa nói: ""Xuống dưới lầu tập họp, chuẩn bị bắt đầu quân huấn.""
Nói xong, huấn luyện viên lập tức đi sang phòng khác.
""A, nhanh như vậy đã bắt đầu? Tôi còn chưa có chuẩn bị tâm lý đâu!""
""Đầu tôi còn lâng lâng nè, tôi tưởng sẽ được ngủ một giấc sau đó mới nghênh đón quân huấn, kết quả là làm liền bây giờ, làm gì giống như không có thời gian vậy chứ?""
‘’Bên ngoài mặt trời đang rất gắt... Đúng lúc nóng nhất trong ngày...""
Lúc này không ít người phàn nàn nhưng dù sao tất cả đều là con trai, cũng không có yếu ớt như con gái nên sau khi càm ràm mấy tiếng thì tất cả đồng loạt đứng lên đi xuống dưới lầu. Trước khi đi, Vân Cảnh quay trở lại giường báo cho Murphys và Tiểu Hòe một tiếng sau đó mới đi xuống theo mọi người. Sau khi xuống lấu thì thấy dưới lầu đã lít nha lít nhít người, nếu chỉ tính mỗi Bác Dương thì tuyệt đối không nhiều như vậy, mọi người lập tức hiểu người bên Nhã Minh cũng đã đến rồi, hai trường thành gộp thành một quân đoàn, tất nhiên là quân huấn cùng lần với nhau.
Trong lúc mấy người Vân Cảnh đang đứng xếp hàng thì đã có xung đột xảy ra giữa Bác Dương và Nhã Minh.
""Không phải chỉ là cầm cờ xuất sắc mấy năm thôi sao, có gì đặc biệt hơn người, cũng không phải là mấy cậu cầm, đắc ý cái gì chứ."" Một nam sinh Bác Dương nói.
""Đắc ý thì thế nào, ai bảo đàn anh đàn chị các cậu không có tiền đồ, tất cả đều là đám yếu ớt, đẩy một cái là ngã, có bản lãnh thì mấy cậu cũng cầm cờ xuất sắc ba năm liền đi, đến lúc đó đàn em của các cậu cũng có thể đắc ý giống như bọn tôi bây giờ."" Mấy người Nhã Minh nghe vậy lập tức cười ha ha. Những nam sinh Nhã Minh khác nghe được cũng đi tới, những người này đều cao cỡ một mét tám lăm, sợ là đứng trong đám người trưởng thành cũng cao hơn chứ đừng nói là trong đám thiếu niên choai choai mười sáu mười bảy tuổi. Nhiều nam sinh cao như vậy bước tới khiến nam sinh Bác Dương nói chuyện lúc nãy lập tức biến sắc, mấy nam sinh Nhã Minh thấy thế thì lại càng cười to hơn. Trong đó có một nam sinh Nhã Minh vóc người to lớn vươn tay sửa lại cổ áo của nam sinh Bác Dương, sau đó vỗ nhẹ vào l*иg ngực mỏng manh không có tí cơ nào của cậu ta rồi nói: ""Dáng vẻ nhìn nhỏ nhắn xinh xắn ghê, rất hợp gu tôi.""
Một nam sinh nhưng lại bị đối xử như nữ sinh hơn nữa bất luận là nam hay nữ sinh Nhã Minh chung quanh đều ồn ào cười lớn khiến nam sinh bị nhạo báng tức giận đến mặt mày tái xanh nhưng rõ ràng cậu ta không cao bằng đối phương nên nhất thời không tìm được lý do để phản bác.
""Mn, Nhã Minh khinh người quá đáng!"" Trương Khải Thành Thành không nhịn nổi, đẩy đám người đàng trước ra sau đó kéo tay Vân Cảnh chạy lên. Vân Cảnh nhìn dáng vẻ hằm hè của Trương Khải Thành, vội vàng hỏi: ""Cậu muốn làm gì?""
""Muốn làm gì? Cậu không thấy đám người Nhã Minh làm gì chúng ta à, cậu nhịn được không?"" Trương Khải Thành lập tức nói.
""Cậu có qua cũng vô dụng, lời cậu ta nói đều là sự thật, quả thật Bác Dương thua Nhã Minh ba năm liên tục, chúng ta cũng không cao bằng bọn họ."" Lời nói của Vân Cảnh vừa vặn bị đám nam sinh bên cạnh nghe được, nhất thời mọi người trở nên im lặng sau đó quay đầu nhìn anh, không ít học sinh Bác Dương tỏ ra bất mãn với lời nói của Vân Cảnh. Cho dù là sự thật thì vào lúc này cũng không nên nói ra mới đúng, đây không phải là đề cao người khác diệt uy phong của mình sao. Học sinh Nhã Minh đứng bên cạnh cũng nghe được lời của Vân Cảnh, tất cả cũng đồng loạt nhìn sang, sau khi thấy Vân Cảnh thì không ít người sửng sốt, thậm chính có vài nữ sinh còn nhỏ giọng tán dương Vân Cảnh.
Nam sinh có vóc người cao to lúc nãy cũng nhìn Vân Cảnh sau đó lập tức cười nói với nam sinh bị trêu chọc là nhỏ nhắn xinh xắn lúc trước: ""Xem ra Bác Dương cũng có người thông minh, mặc dù phần lớn đều ngu ngốc một cách đáng yêu nhưng vẫn có người nhận rõ được tình thế, thật sự khiến người ta cảm thấy quý giá. Này, anh bạn đẹp trai, tôi thay mặt Nhã Minh bày tỏ là rất thích con trai thẳng thắn như cậu."" Học sinh Bác Dương nghe vậy thì đồng loạt quay đầu nhìn Vân Cảnh.
Vân Cảnh không nghĩ tới lời của mình lại khiến đối phương chú ý, lúc này mới trả lời: ""Vân Cảnh, học sinh lớp mười Bác Dương, trong thời gian quân huấn tôi được phân ở đại đội 35, còn cậu?""
Người nọ không nghĩ tới Vân Cảnh hỏi ngược lại mình nên nói: ""Thật trùng hợp, chúng tôi đều ở đại đội 36 bên cạnh các cậu, không biết đến lúc đó có bị so sánh hay không, hi vọng huấn luyện viên các cậu sẽ không bị mất mặt.""
""Nhìn thoáng qua mấy cậu thì chắc hẳn mấy cậu là học sinh thể dục đúng không?"" Vân Cảnh nói.
""Đúng thì sao, đúng là mấy người chúng tôi đều là học sinh thể dục, nhưng đa số học sinh Nhã Minh đều là học sinh bình thường, so đấu hàng năm đều là xem xét biểu hiện của tập thể, chúng tôi nhiều người, xác suất ngoài ý muốn cũng cao nhưng lần nào chúng tôi cũng biểu hiện rất tốt."" Nam sinh Nhã Minh lập tức nói.
Vân Cảnh mỉm cười đáp lại: ""Tôi nhìn ra được tố chất cơ thể của các cậu không tệ, tôi thừa nhận thể năng học sinh Bác Dương quả thật không bằng Nhã Minh nhưng quân nhân không chỉ đánh giá đơn thuần qua thể năng, thân thể có thể rèn luyện được, quan trọng hơn là ý chí của mỗi người, có thể chịu đựng được sự trui rèn của quân nhân hay không. Từ trước đến nay thành tích học tập của Bác Dương đều cao hơn Nhã Minh, nếu cậu đã nói là thích người thẳng thắn thì tôi tin cậu cũng là một người thẳng thắn, cậu có thừa nhận rằng muốn thi đạt thành tích tốt ngoài việc có kiến thức thì nhất định phải có ý chí ngoan cường không?""
""Cái này..""
Vân Cảnh không đợi cậu ta nói xong đã tiếp tục: ""Một bên có thể năng tốt hơn, một bên có ý chí mạnh hơn. Tôi muốn nói có lẽ mục đích ban đầu khi muốn hai trường chúng ta tham gia quân huấn cùng nhau chính là để cho chúng ta học tập sở trường của đối phương, bổ sung thế mạnh cho nhau, như vậy đợt quân huấn này mới có thu hoạch. Bác Dương cũng biết chúng tôi đã thua ba năm, năm nay chúng tôi đã học tập các cậu để càng thêm hoàn thiện mình, đồng thời cũng cho thấy mặt tốt hơn của mình trong đợt quân huấn này, không biết Nhã Minh các cậu đã chuẩn bị gì chưa?""
Mấy học sinh Nhã Minh liếc nhìn nhau, cuối cùng vẫn là nam sinh kia trả lời: ""Toàn là nói nhảm, chẳng qua là cường điệu thành tích học tập của mấy cậu tốt hơn bọn tôi sao, cứ chờ xem, sớm muộn gì bọn tôi cũng sẽ vượt qua các cậu.""
""Đó chính là thừa nhận chúng tôi có tính toán trong việc học tập."" Vân Cảnh nói: ""Có tiền đề ba năm trước, năm nay chúng tôi lại học tập để càng tiến bộ hơn, kế tiếp ai có thể biểu hiện tốt hơn vẫn là do huấn luyện viên nói, chúng tôi mỏi mắt mong chờ.""
""Cắt, toàn mấy lời màu mè, không phải là muốn tuyên chiến với bọn tôi à, chờ đó đám gà rù!"" Mấy học sinh Nhã Minh tranh nhau nói, một trong số đó xông lên chỉ vào Vân Cảnh nói, sau đó xoay người, kết quả vừa quay đầu thì nhìn thấy các huấn luyện viên đứng ở cách đó không xa. Tổng huấn luyện viên thấy nam sinh Nhã Minh giơ ngón giữa lên thì mặt tối sầm:" ""Gà rù, ai vừa nói gà rù, bước lên cho tôi xem thử."" Mấy nam sinh Nhã Minh vội vàng ngậm miệng, im lặng cúi đầu.
Tổng huấn luyện viên trợn mắt nhìn mấy người kia sau đó hừ lạnh nói: ""Ở trong mắt tôi, tất cả đều là gà rù, một bộ xương lại đi so sức mạnh với một bộ xương khác, đúng là chuyện hài! Từ giờ trở đi quân huấn bắt đầu! Kế tiếp tôi sẽ cho các em hiểu rõ cái gì gọi là đàn ông, cái gì gọi là quân nhân! Tất cả đứng nghiêm!""
Các huấn luyện viên đã tới nên không ai dám ồn ào nữa, toàn thể đứng chỉnh tề, im lặng nghe lệnh. Các huấn luyện viên đi tới đại đội mà mình phụ trách sau đó dẫn đi thao trường. Bây giờ là mười giờ sáng, mặt trời đã lên cao, ánh mặt trời càng ngày càng gay gắt mà huấn luyện viên còn bắt tất cả đứng dưới cái nắng chói chang khiến không ít người rêи ɾỉ trong lòng nhưng không thể làm gì khác hơn là cam chịu đứng ngay ngắn, làm theo động tác của huấn luyện viên.
Hôm nay là ngày quân huấn đầu tiên nên tất nhiên tất cả sẽ được học những thứ đơn giản nhất như xếp hàng, đứng nghiêm nghỉ, chào, ngồi xổm, ngồi bệt, đi đều bước,... Những động tác này nhìn thì đơn giản nhưng cứ lặp lại liên tục dưới ánh nắng chói chang thì cũng rất dễ dàng làm cho người ta cảm thấy mệt mỏi. Giống như lúc huấn luyện đi đều bước, mới đi được một nửa thì huấn luyện viên đã bảo dừng lại, tay và chân đều đang ở giữa không trung, không cho thả xuống, lại còn bắt giữ vững tư thế này trong vài phút, hoặc là trong lúc ngồi xổm thì bắt duy trì tư thế nửa ngồi không cho phép nhúc nhích làm cho không ít người kêu khổ không thôi. Cũng may tới mười hai giờ là có thể nghỉ ngơi ăn cơm, rốt cục cũng được giải thoát một khoảng thời gian. Tất cả mệt mỏi đi tới nhà ăn, mặc dù chỉ có hai giờ nhưng làm cho người ta cảm thụ một cách sâu sắc thế nào là quân huấn nghiêm khắc.
""Hả? Vân Cảnh, hình như cậu không đổ hồ môi?""
""À..."" Vân Cảnh nhìn đám người xung quanh, ai nấy đều mồ hôi đầm đìa, dáng vẻ mệt lả trái ngược với mình, cả người nhẹ nhàng khoan khoái, lưng không mỏi thở không gấp thì hình như mình đúng là có chút khác lạ.
Vân Cảnh vội vàng giả bộ thở hổn hển vài hơi rồi nói: ""Tôi thuộc tuýp người ít ra mồ hôi.""
Trương Khải Thành bên cạnh nghĩ đến khinh công tối hôm đó của Vân Cảnh thì lập tức nói với bạn học kia: ""Cậu so với ai không so lại đi so với Vân Cảnh, cậu nhìn tôi thử xem, vắt lấy hết đống mồ hôi này là tối nay đủ nước xả nhà cầu rồi."" Sự chú ý của mọi người lập tức chuyển qua Trương Khải Thành, mỗi người nói một câu sau đó cùng đi tới nhà ăn.
Thời gian ăn cơm ở quân doanh được quy định rất rõ ràng, trước khi đến các giáo viên cũng đã nhắc nhở hơn nữa buổi huấn luyện lúc sáng khiến tất cả mọi người đói bụng gần chết nên ai cũng ăn như gió cuốn mây trôi, chỉ trong thoáng chốc đã tiêu diệt sạch sẽ hết thức ăn.
Vân Cảnh thừa dịp mọi người không chú ý, len lén lấy trứng gà được chia trên bàn nhét vào trong túi, định giờ nghỉ trưa mang về cho Murphys.
Huấn luyện buổi chiều bắt đầu vào lúc hai giờ, từ mười hai giờ rưỡi đến hai giờ là thời gian nghỉ trưa, Vân Cảnh thay xong quần áo thì lập tức lên giường, tiếp đó anh cảm nhận được Murphys đang bò đến gối của mình. Vân Cảnh lật người, dùng chăn che mình và Murphys lại, sau đó núp ở trong chăn len lén đút trứng gà cho Murphys ăn. Mùi trứng gà có chút nặng, cũng may là giường Vân Cảnh bên cạnh cửa sổ, tương đối thoáng gió, chờ sau khi Murphys ăn xong, Vân Cảnh nhanh chóng vận dụng linh lực xua đi mùi trứng gà trong chăn, sau khi xác nhận không còn chút mùi lạ nào thì mới dừng lại. Cùng lúc đó trong phòng vang lên tiếng ngáy và tiếng thở nặng nề, sáng sớm đã phải thức dậy hơn nữa phải ngồi xe ba giờ mới tới quân doanh nên hiển nhiên giờ phút này ai cũng mệt muốn chết. Loại mệt mỏi này càng về chiều lại càng thêm rõ ràng. Nghỉ nửa tiếng không đủ để mọi người khôi phục thể lực sau đó lại đứng liên tục hai giờ dưới ánh nắng chói chang khiến mọi người càng thêm mất sức, huấn luyện không tới một giờ mà đã có hơn hai mươi học sinh Bác Dương ngất xỉu, nam nữ đều có.
Nhã Minh cũng có hơn năm mươi học sinh ngất xỉu nhưng số lượng học sinh của Nhã Minh đông hơn Bác Dương ba lần nên nếu tính theo bình quân thì hiển nhiên tỉ lệ của Bác Dương vẫn cao hơn một ít. Sau khi xác định việc này, không ít học sinh Nhã Minh giống như được tiêm máu gà, tinh thần được nâng lên lần nữa, mặc dù vẫn tiếp tục có người ngất xỉu nhưng những người còn lại đều thần thái sáng láng, đặc biệt lúc hô khẩu hiệu thì hét cực kì to, hoàn toàn trái ngược với sự uể oải, ỉu xìu bên Bác Dương. Rốt cục cũng đến bốn giờ, theo tiếng còi của huấn luyện viên vang lên, tiếng chuông nghỉ giải lao cũng truyền đến, tất cả lập tức không để ý đến hình tượng mà ngồi bệt trên đất, mệt mỏi đến mức muốn ngủ ngay tại chỗ. Huấn luyện viên nhìn đám học sinh đã mệt lả thì có chút bất đắc dĩ nói: ""Lúc giải lao các em nên cùng nhau chơi trò chơi, thả lỏng gân cốt một chút, đừng chỉ ngồi trên mặt đất, như thế này càng thêm không có tinh thần tiếp tục huấn luyện.""
""Không được, bọn em mệt chết đi được, huấn luyện viên cho bọn em nghỉ ngơi một chút đi mà, bọn em hoàn toàn không có hứng thú chơi trò chơi vào lúc này đâu."" Lập tức có người kêu rên.
""Huấn luyện phải dựa vào khí, các em ngồi như bây giờ thì khí tản đi mất rồi, một lát sẽ càng mệt thêm."" Hiển nhiên vị huấn luyện viên này cũng không phải là một người quá nghiêm túc nên khi thấy dáng vẻ này của đám học sinh thì chỉ có thể bất đắc dĩ khuyên nhủ.
""Bây giờ bọn em đã rất mệt, khí đã sớm tản mất tiêu rồi, làm gì còn nữa."" Đám học sinh tiếp tục kêu rên.
Huấn luyện viên còn muốn tiếp tục khuyên nhủ thì vào lúc này, đột nhiên bên cạnh truyền đến giọng nói quen thuộc: "Ha ha, hàng xóm, ý chí của các cậu quả thật không tệ.""
Mọi người quay đầu lại nhìn thì thấy người đang nói chuyện chính là nam sinh học thể dục trường Nhã Minh đã nói chuyện với Vân Cảnh lúc trước, bọn họ thuộc đại đội 36, hai đại đội huấn luyện bên cạnh nhau nên bên này nói gì bên kia đều nghe thấy. Thấy đại đội 36 sau khi huấn luyện xong vẫn rất sôi nổi, có người còn đang đề nghị nên chơi trò gì thì mặt bên Bác Dương nhất thời lúc đỏ lúc trắng. Không thể không nói quả thật biểu hiện của Nhã Minh tốt hơn Bác Dương một chút hơn nữa học sinh mới Bác Dương ít hơn Nhã Minh rất nhiều, hôm nay lại thiếu hai mươi người nên thoạt nhìn càng thêm thưa thớt, cả đám lại mệt mỏi ỉu xìu, bị học sinh Nhã Minh bao vây thì càng thêm yếu ớt.
Học sinh Nhã Minh thưởng thức sắc mặt của học sinh Bác Dương sau đó trực tiếp xem trạng thái mệt mỏi của Bác Dương làm động lực để tiếp tục cố gắng. Bác Dương càng yếu thì bọn họ càng phải mạnh mẽ, như vậy đến lúc quân huấn kết thúc mới dễ dàng đạt được cờ xuất sắc.
""Huấn luyện viên, nếu không thì để cả hai bên chơi cùng nhau đi, chơi một mình không vui, chúng ta hợp tác với đại đội 35 bên cạnh đi!"" Lúc này bên Nhã Minh có người đề nghị.
Học sinh Bác Dương nghe vậy thì sững sốt, đang còn do dự có nên đồng ý hay không thì huấn luyện viên thấy mình cổ vũ thế nào đại đội 35 vẫn không đứng dậy nổi nên lập tức đồng ý. Có cạnh tranh mới có động lực, đều là người trẻ tuổi, khí huyết phương cương, phải có thứ kí©h thí©ɧ thì mới dứt khoát được. Huấn luyện viên nghĩ như vậy nên đi sang bên chỗ huấn luyện viên đại đội 36, còn những học sinh Bác Dương và Nhã Minh thì mặt đối mặt, lâm vào giằng co.
""Vân Cảnh, làm sao bây giờ? Sẽ không phải là đấu vật tập thể đấy chứ? Nếu vậy chắc chắn tất cả chúng ta sẽ ngã xuống hết, quá mất thể diện!"" Trương Khải Thành lo lắng nói bên tai Vân Cảnh, cậu ta thấy Vân Cảnh có khinh công, nhất định là võ lâm cao thủ nên chắc chắn sẽ có cách.
""Có thể là biểu diễn giải trí, ca hát gì đó chăng.."" Vân Cảnh có chút do dự nói.
""Không phải ca hát đâu hơn nữa cậu xem bọn Nhã Minh đi, cả đám toàn một bụng xấu xa..."" Trương Khải Thành nói. Cậu ta vừa dứt lời thì lập tức đã có một học sinh Nhã Minh kêu to: ""Báo cáo!""
""Chuyện gì?"" Hai vị huấn luyện viên nói.
Tất cả học sinh Nhã Minh nhìn Bác Dương cười khıêυ khí©h.
Toai đang khai hố Bị bắt trở thành NPC trong trò chơi vô hạn. Bộ này có nhà làm rồi nhưng toai thấy lâu ra chương nên làm lại. Một phần vì bộ này thuộc thể loại toai thích, một phần khác là vì nó rất hay. Nếu nhà đó tiếp tục làm thì toai sẽ ngừng. Mọi người vào ủng hộ toai bộ đó nghen. Yêu thương!