Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thầy Tướng

Chương 36

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tấn Giang Thủy quan sát Tiểu Hoài hồi lâu sau đó có chút chần chờ nói: ""Lúc xưa lão có nghe nói cổ thụ sinh linh nhưng theo sự phát triển của khoa học hiện đại cho dù thật sự có thụ linh thi cũng phải ở cách xa loài người, trong rừng sâu núi thẳm, không nghĩ tới ở thành phố Bảo Phong này lại có... Thụ linh chính là một loại trong thiên địa sinh linh, thuộc về hạ linh hơn nữa trong hạ linh còn là sinh linh thiện lương thuần phác nhất. Theo lý mà nói nhà nào có thụ linh gia đình sẽ bình an phú quý, con cháu trường thọ, chỉ cần còn thụ linh thì nó sẽ bảo hộ gia đình bình an. Thời xưa trong không ít nhà quyền quý đều có trồng cổ thụ, một số thôn xóm còn xem cổ thụ là tín ngưỡng, cũng bởi vì tôn trọng thụ linh...""

""Nhưng bây giờ cái này ký sinh trên người con tôi, khiến con tôi người không ra người quỷ không ra quỷ, còn bảo con tôi dùng máu nuôi nó. Ông xem tay của con tôi đi, xem thử đã biến thành cái dạng gì rồi!"" Chu tiên sinh rất bất mãn trước sự khen ngợi của Tấn Giang Thủy nên không nhịn được ngắt lời lão: ""Hơn nữa nó không phải là cây khác mà là cây hòe, cây hòe thuần âm, hay... Chiêu hồn...""

""Nói thế cũng không đúng, trong phong thủy, quả thật cây hòe thuần âm là nơi trú ngụ của quỷ hồn nhưng không phải tất cả cây hòe đều như vậy. Chuyện này có liên quan đến vị trí địa lý và hoàn cảnh sinh trưởng của cây hòe. Từ xưa đến nay, cũng có không ít người xem cây hòe là tín ngưỡng và Thần Minh để sùng bái. Trong "" Thái Bình Quảng Ký"", ""Di Kiên Chí"", "" Bảo Định Huyện Lị"" đều có ghi lại chuyện xưa của hòe thần, thụ tiên xúc tiến nhân duyên cũng là cây hòe... "" Tấn Giang Thủy nói xong, thấy sắc mặt Chu tiên sinh và vợ càng ngày càng khó coi thì không tự chủ ngậm miệng lại.

Thật ra thì bình thường lão không phải là người không hiểu sắc mặt nhưng hôm nay thật sự đã bị thụ linh làm cho rung động. Ngày nay, thiên địa sinh linh cực kì hiếm thấy, Tấn Giang Thủy cảm thấy cuộc đời mình có thể gặp được Kỳ Lân đã là phúc khí tu luyện từ mười kiếp trước rồi, không ngờ trong thời gian ngắn lại gặp được thụ linh hơn nữa còn dưới tình huống kì lạ như vậy nên không khỏi cảm thấy khó tin. Tấn Giang Thủy vội ho một tiếng, tiếp tục nói: ""Tình huống của đứa nhỏ có chút phức tạp, máu thịt của nó đã hòa làm một thể với thụ linh cho nên hai tay đứa nhỏ này mới có thể biến thành cành cây... Ừm, lúc trước là mấy người tự tay chặt cây hòe, biến nó thành cái bàn à?""

Chu tiên sinh không nhịn được nhìn Tiểu Hoài một cái. Bây giờ hắn đã hiểu ra Tấn Giang Thủy rất có hảo cảm với thứ gọi là thụ linh này nhưng Tiểu Hoài là con của hắn, vừa nghĩ tới con mình bị Thụ Yêu khống chế biến thành như vậy thì trong lòng không kìm được tức giận.

Chu tiên sinh hít sâu mấy hơi, cố gắng khiến mình tỉnh táo lại, hắn vừa đỡ vợ vừa nói: ""Lúc trước tôi cũng đã nói rồi, căn nhà này là do ông tôi để lại cho chúng tôi. Mà từ khi tôi có trí nhớ thì cây hòe này đã ở trong nhà tôi rồi. Tôi cũng từng hỏi ba mình lai lịch của cây hòe nhưng ông chỉ nói là do ông nội trồng nhưng rốt cuộc là trồng từ nhỏ hay lớn lên mới trồng thì tôi không rõ lắm. Bất luận như thế nào thì đây cũng là đất nhà tôi, nó đã cắm rễ ở đây nhiều năm như vậy, tại sao lại còn muốn hại chúng tôi!""

""Nếu là do tổ tiên trồng, đã sống nhiều năm, lớn đến mức này thì tại sao lại chặt nó?"" Vân Cảnh không nhịn được hỏi.

""Đây là do ba tôi trước khi mất dặn tôi, ông nói cây hòe không may mắn, bây giờ nó càng ngày càng lớn, che khuất bầu trời, sắp che hết khí vận của căn nhà, lúc ông còn sống thì có thể trấn áp nhưng sợ rằng sau khi ông mất thì cây hòe sẽ gây họa. Vì sự an toàn của con cháu đời sau, cây hòe này không thể giữ lại!"" Chu tiên sinh nói: ""Cây hòe này đã nhìn tôi trưởng thành nên không phải là không có tình cảm với nó. Vì vậy lúc ban đầu tôi không đồng ý với lời của ba tôi nhưng vận thế gia tộc càng ngày càng kém nên cuối cùng mới quyết định chặt cây hòe đi...""

""Nhưng vận thế gia tộc Chu tiên sinh cũng không vì cây hòe bị chặt đi mà thay đổi."" Vân Cảnh nói.

Chu tiên sinh đột nhiên trừng Vân Cảnh sau đó chỉ vào Tiểu Hoài nói: ""Vậy cậu giải thích tình huống này thế nào? Con trai tôi lấy máu nuôi cây hòe, đây là chính mắt cậu thấy, hiện tại nó biến thành như vậy, mọi người ai cũng thấy hết. Lúc đầu ba tôi còn dặn phải nhổ tận gốc cây hòe, tiêu hủy hoàn toàn nhưng do tôi mềm lòng, vẫn để lại gốc cây làm thành bàn, là do tôi không nghe lời ba mình. Là do tôi quá mềm lòng!""

Tấn Giang Thủy cũng có chút khó xử nên quay sang nói với thụ linh: ""Ngươi làm như vậy có nguyên nhân gì không, mau nói đi, mọi người cùng nhau giải quyết, tiếp tục như vậy cũng không phải là biện pháp... Thụ linh tuy là thiên địa sinh linh nhưng hút máu lại là tà đạo, nếu như bây giờ không giải thích được thì chúng ta cũng không thể làm gì khác hơn là..."" (Quên: thiên địa sinh linh có nghĩa là do trời đất sinh ra. Chỗ này dùng nó, dùng mày dùng gì cũng thấy không hợp nên để ngươi nha, tính ra từ ngươi này toàn năng thiệt chớ)

""Tùy các người, muốn xử lí thế nào cũng được, dù sao ta cũng đã sớm chết rồi."" Thụ linh rốt cuộc cũng chịu mở miệng nói chuyện nhưng lời nói cử chỉ vẫn lạnh lùng trước sau như một, giống như không để ý đến sự sống chết của mình.

Rốt cục Chu tiên sinh cũng không nhịn được nữa, nổi giận quát lên: ""Tấn tiên sinh, nếu như ông không thể xử lý được yêu quái này thì tôi sẽ mời các đại sư phong thủy khác. Chuyện âm trạch rất cảm ơn ông, còn chuyện dương trạch chúng tôi sẽ mời người cao minh khác. Dù sao gốc cây cũng là thụ sát, vậy thì cứ đào rễ nó lên, chặt nát, tôi không tin yêu quái này còn có thể sống được!""

""Ngàn lần không thể, thụ linh và Tiểu Hoài đã hòa làm một thể. Thụ linh chính là thực vật chi linh vô hại nhất trong vạn vật nhưng một khi lớn đến cảnh giới nhất định cũng sẽ cực kỳ đáng sợ. Rể cây cắm chặt xuống đất, hút lấy linh khí của đất, cũng như vậy, thân thể Tiểu Hoài đã bị cắm rễ, nếu làm vậy sợ rằng Tiểu Hoài..""

Vợ Chu tiên sinh đã khóc hết nước mắt, sau khi nghe vậy thì quỳ xuống trước mặt thụ linh nói: ""Xin hãy trả con trai lại cho tôi... Tôi cầu xin ngươi, xin hãy trả con lại cho tôi.... Nếu muốn ám thì ám lên người tôi, con tôi còn nhỏ như vậy, cơ thể lại yếu ớt như thế... Chúng tôi có chặt cây nhưng dù gì thì nhà tôi đã nuôi ngươi nhiều năm như vậy, ngươi cũng đã lấy mất con trai lớn của tôi rồi, tại sao ngay cả đứa nhỏ cũng không bỏ qua...""

Chu tiên sinh đau lòng muốn đỡ vợ dây nhưng vợ Chu tiên sinh vẫn quỳ trên mặt đất, không chỉ không dậy mà còn liên tục dập đầu trước thụ linh. Chu tiên sinh nhìn vợ mình rồi lại nghĩ đến con trai lớn vừa mới mất, nghĩ tới dáng vẻ thất hồn lạc phách của vợ, nghĩ tới lúc trước là do con trai nhỏ không ngừng an ủi hai người bọn họ cho nên vợ mới từ từ vượt qua... Sau khi nhớ lại, Chu tiên sinh cũng đỏ vành mắt, run rẩy đỡ vợ dậy, cuối cùng hắn cũng quỳ xuống trước mặt thụ linh: ""Chúng tôi chặt cây là chúng tôi không đúng... Nhưng Tiểu Hoài vô tội... Nếu muốn trách thì trách tôi đi, muốn thế nào cũng được, đừng ra tay với đứa nhỏ, nó còn nhỏ như vậy, chúng tôi đã mất một đứa rồi, không thể mất luôn đứa còn lại được...""

Thụ linh nhìn hai vợ chồng đang quỳ trước mặt mình, rốt cục vẻ mặt lạnh lùng cũng biến mất, nó mím môi, rất lâu sau mới nói: ""Các ngươi cho rằng tất cả đều do ta làm hại?""

Chu tiên sinh và vợ ngẩng đầu lên, bi thương nhìn thụ linh.

""Là các ngươi bội bạc, là các ngươi tự hại chính mình!"" Cảm xúc của thụ linh bị đè nén đã lâu rốt cục cũng bộc phát. Nó hầm hừ, đau thương và tuyệt không trong mắt hoàn toàn không hề thua kém vợ chồng Chu tiên sinh.

""Tại sao lại nói như vậy, ngươi chỉ là một cái cây trong nhà chúng tôi, chúng tôi chưa từng hứa hẹn gì cả, tại sao lại nói là tự hại mình!"" Chu tiên sinh thấy thụ linh có phản ứng, lập tức trả lời.

""Chu Kỳ Quang, Chu Kỳ Quang đã hứa với ta rằng cuộc đời này quyết không phụ ta. Hậu thế của hắn cũng sẽ kính sợ ta, hắn đã đồng ý với ta, chính tai ta nghe được hắn dặn dò các ngươi nhưng mà các ngươi lại xem như là gió thoảng bên tai!"" Thụ linh rống lên khiến Chu tiên sinh và vợ giật mình, sững sờ nhìn nó. Chu Kỳ Quang không phải ai khác, chính là ông nội đã chết của Chu tiên sinh.

Thụ linh giằng co hồi lâu, cuối cùng mới thấp giọng nói: ""Đã tám mươi năm, lúc ta vừa mới bắt đầu có ý thức không lâu đã gặp phải Chu Kỳ Quang đang bị dã thú đuổi gϊếŧ. Vì tránh né dã thú, Chu Kỳ Quang đã trèo lên trên người ta, ôm thân thể của ta không ngừng cầu khẩn, hi vọng có người cứu hắn. Nếu hôm nay có thể thoát khỏi nguy hiểm, hắn sẽ kính trọng ân nhân cứu mạng cả đời. Ta thấy hắn khá đáng thương lại chơi rất vui nên mới ra tay giúp hắn đuổi dã thú đi. Kết quả không nghĩ tới Chu Kỳ Quang bị thương, lúc dã thú đi thì hắn cũng bởi vì mất máu quá nhiều mà lịm đi trên người ta.

Ta không đành lòng để hắn chết đi như vậy nên mới cứu hắn, đập nát hoa hòe và quả cầm máu cho hắn sau đó lại lấy lá cây giúp hắn hạ sốt. Mỗi ngày đều cho hắn ăn mật hoa, kéo hắn từ bên bờ sinh tử trở về. Ý định lúc đầu của ta là định thu Chu Kỳ Quang làm tôi tớ, mỗi ngày nhổ cỏ bắt côn trùng cho ta nhưng Chu Kỳ Quang nói rừng sâu núi thẳm quá cô đơn lạnh lẽo, hắn muốn mang ta đi xem thế giới loài người, hơn nữa còn kể rất nhiều chuyện thú vị về thế giới của hắn.

Từ nhỏ ta đã lớn lên trong rừng rậm, chưa tới hai mươi tuổi đã hóa linh. Trong rừng chỉ có một mình ta có trí khôn, lúc Chu Kỳ Quang chưa tới thì không sao nhưng sau khi hắn tới quả thật cuộc sống trở nên thú vị hơn rất nhiều. Theo lời của hắn ta bắt đầu hướng về thế giới loài người, có điều từ nhỏ đến lớn ta chưa bao giờ rời khỏi rừng rậm nên trong lòng rất sợ hãi. Chu Kỳ Quang lại bảo đảm hắn sẽ ở bên ta cả đời, vĩnh viễn quý trọng ta hơn anh em của hắn, kính trọng ta hơn vợ của hắn. Tương lai nếu hắn chết đi, con cháu đời sau của hắn sẽ thay nhau cung phụng ta. Cho dù hắn không còn nữa thì ta vẫn sẽ có thể nhìn thấy rất nhiều đứa trẻ giống hắn giống như hắn vĩnh viễn ở bên cạnh ta, như vậy ta sẽ không bao giờ cảm thấy cô đơn...""

Thụ linh nói xong, nghĩ đến những chuyện đã trải qua, hốc mắt đỏ lên: ""Thời điểm hóa linh, vì để hút dinh dưỡng từ đất, rể của ta đã cắm vào rất sâu nên căn bản là không thể rút ra được. Vì muốn đi cùng Chu Kỳ Quang, ta đã phải chặt đứt linh căn, cưỡng ép mình thoái hóa thành cây nhỏ để rời khỏi rừng. Không có đất và nước, linh căn chỉ còn lại một nữa, đau lắm... Ta cứ nằm ở trên người Chu Kỳ Quang khóc mãi, thấy vậy dọc đường hắn luôn an ủi ta, cõng ta trở lại thôn mà hắn sống. Lúc ấy đang là chiến loạn, mỗi ngày trong thôn đều có người chết nên tất cả mọi người đều cho là Chu Kỳ Quang cũng đã chết, không nghĩ tới hắn lại còn sống trở về nên ai cũng rất vui vẻ, vây quanh Chu Kỳ Quang chúc mừng hắn nhưng cũng có người không vừa lòng, ngấm ngầm muốn hại hắn, tất cả đều bị ta thấy được.

Chu Kỳ Quang mang ta về nhà sau đó chọn một khoảnh đất phì nhiêu, đầy đủ ánh mặt trời nhất trong sân. Hắn tự đào hố sau đó trồng ta vào, mẹ Chu Kỳ Quang nói sẽ tưới nước cho ta nhưng Chu Kỳ Quang đã từ chối, hắn nói với mẹ mình cây hòe này không giống những cây khác, là thánh thụ, chỉ có thể dùng nước giếng sạch sẽ nhất để tưới, nếu không sẽ làm bẩn ta.. Mỗi ngày sau đó, hắn đều tự múc nước tưới cho ta, không cho phép bất cứ kẻ nào chạm vào ta.... Mà ta dưới sự chăm sóc của Chu Kỳ Quang, ta cũng dần dần khôi phục nguyên khí, ở chỗ này cắm rễ, trong lúc đó có người muốn hại hắn, tất cả đều bị ta ngăn lại, trừng phạt nhỏ. Từ đó về sau, nhà họ Chu ở trong thôn càng ngày càng tốt lên..

Sau đó không lâu, Chu Kỳ Quang muốn kết hôn. Trước khi kết hôn hắn uống đến say mèm, quỳ gối trước mặt của ta khóc cả một đêm. Sáng hôm sau, Chu Kỳ Quang trịnh trọng thề với ta, nói lời thề ban đầu của hắn vẫn không thay đổi, hắn vẫn kính trọng ta, cả cuộc đời này này đều sẽ không làm trái lời hứa. Sau này hắn cũng sẽ lập tổ huấn dặn dò con cháu đời sau của hắn nhất định phải xem ta là tín ngưỡng, đời đời kính trọng ta.

Ta nghe vậy thì rất vui vẻ, ngày Chu Kỳ Quang kết hôn, ta cố gắng nở hoa, để hoa hòe bay đầy thôn, nói cho Chu Kỳ Quang biết ta rất vui, sau đó... con của Chu Kỳ Quang ra đời. Vợ Chu Kỳ Quang rất biết đẻ, rất nhiều đứa trẻ chạy vòng vòng quanh ta, dáng vẻ của bọn nó đều giống Chu Kỳ Quang khiến ta thích cực kỳ. Vài chục năm sau, cháu Chu Kỳ Quang ra đời... Ta đã chứng khiến nhà họ Chu phồn vinh nhưng chỉ chớp mắt Chu Kỳ Quang cũng đã già...""

Thụ linh nói xong, nước mắt chảy dài trên mặt, sau đó từng giọt từng giọt rớt vào hai cành cây: ""Kể từ sau khi ngã bệnh, Chu Kỳ Quang đã được đưa tới bệnh viện để chữa trị. Ta đã rất cố gắng lớn lên để vươn tới chỗ bệnh viện, để tận mắt nhìn thấy hắn nhưng chuyện đó quá khó khăn. Ta vừa mới vươn tán ra đã bị cắt mất, cho dù ta có cố gắng thế nào cũng không được, rất vất vả ta mới đợi được đến chiến tranh nổ ra, lúc đó không ai để ý đến chuyện cắt cành của ta nữa nhưng cuối cùng ta vẫn không thấy được hắn...

Sau khi Chu Kỳ Quang chết, ta không bao giờ vươn cành lá ra bên ngoài nữa, mỗi ngày đều yên lặng. Con cháu của hắn sống dưới bóng cây của ta, mặc dù cho tới bây giờ ta đều không hứa hẹn gì nhưng ta đã nhìn những đứa trẻ giống Chu Kỳ Quang lớn lên, ta muốn bảo vệ chúng nó, để bọn nó vui vẻ lớn lên, già đi nhưng không nghĩ tới có một ngày chúng nó lại đối xử với ta như vậy!""

Thụ linh nói tới đây thì đột nhiên nở nụ cười đau thương, nụ cười kia so với vợ chồng Chu tiên sinh đang khóc thút thít thì càng thêm bi thương, đau đớn: ""Bọn chúng cầm rìu chặt ta, đau đớn lắm. Mỗi một nhát đều rất đau, ta liên tục rung lắc cành lá muốn nói cho bọn chúng biết là ta rất đau nhưng bọn chúng vẫn tàn nhẫn chặt ngã ta, chia thân ta ra làm hai nửa, cành cây bị cắt thành nhiều đoạn chở đi, một ít bị làm thành đồ dùng hằng ngày, một ít thì phơi khô nhóm lửa còn rễ cây thì bị giữ lại ở đây.

Lúc đầu ngày cả rễ cũng muốn bán đi, nói là định làm thành đồ chạm khắc sau đó do không thương lượng được giá, ngại đối phương ra giá quá rẻ mới để ta tiếp tục ở lại đây, dùng cưa cưa bằng vết chặt sau đó bôi dầu bóng, sau đó mỗi ngày ngồi trên vết thương của ta pha trà nói chuyện phiếm..""

Tất cả mọi người đều ngây dại, nhìn hai cánh tay Tiểu Hoài biến thành cành cây sau đó lại nghĩ đến gốc cây to lớn trong sân, đến cả lão Triệu là người không tim không phổi cũng cảm thấy đau lòng. Bị rìu chặt ngang sau đó bị bán đi khắp nơi hơn nữa là do những đứa trẻ mình nhìn lớn lên từ bé làm... Đây là chuyện thương tâm tuyệt vọng đến cỡ nào... Bởi vì người và cây hoàn toàn khác nhau. Cây không biết nói chuyện, không cách nào nó cho con người biết nó đang vui hay buồn cho nên con người cứ mặc sức mà tổn thương nó, sau đó luôn lừa mình dối người cho là cây không cảm giác, nhất định sẽ không đau. Nhưng khi thụ linh chậm rãi nói hết trước mặt bọn họ, cảm giác rung động này lại càng thêm mãnh liệt hơn so với khi nghe thấy đồng loại bị thương.

Thụ linh quay đầu, nhìn chằm chằm vợ chồng Chu tiên sinh: ""Những năm gần đây, ta hội tụ linh khí bốn phía về tập trung vào nhà họ Chu cho nên không có bất kỳ tai hoạ hay yêu nghiệt nào dám xâm phạm. Ta che chở các ngươi gần trăm năm, các ngươi lại bội bạc, để cơ thể ta lưu lạc khắp nới... Các ngươi không xứng là con cháu Chu Kỳ Quang, lại càng không xứng được ta che chở!""

Cả người hai vợ chồng Chu tiên sinh run lên, nhất là Chu tiên sinh. Đột nhiên hắn nhớ lại lúc còn tấm bé có một lần hắn cãi nhau với ba mẹ, lúc ấy hắn lại bị bệnh nhưng không muốn ở trong nhà nên quyết định trèo lên trên cây hòe trốn, lợi dụng cành lá che giấu mình để ba mẹ không tìm được. Sau khi núp được một lúc, hắn bất giác ngủ thϊếp đi trên cây, lúc ấy cả người nóng ran, ý thức mơ hồ, chờ đến khi hắn ý thức được thì đã không kịp rồi, lúc ấy hắn sốt cao đến bủn rủn, đừng nói leo xuống, ngay cả sức lực để kêu cứu cũng không có. Trong lúc đang tuyệt vọng thì chuyện thần kỳ xảy ra, đột nhiên cảm giác mát mẻ ùa vào trong thân thể hắn, Chu tiên sinh tỉnh táo lại một cách khó hiểu, cơ thể cũng khôi phục lại sức lực sau đó trèo xuống cây. Trước khi đi hắn nhớ hắn còn quay đầu lại liếc nhìn cây đại thụ cao ngất trong sân nhà mình, lúc đó trên ngọn cây thật cao, nhánh cây nhẹ nhàng đong đưa, lá cây phát ra tiếng xào xạc dễ nghe giống như đang hỏi thăm hắn.

Nhưng ngay lúc đó Chu tiên sinh không có suy nghĩ nhiều, hắn nhanh chóng chạy về, lúc này nhớ lại chỉ cảm thấy trong lòng đau xót, xấu hổ, không còn mặt mũi nhìn thẳng vào thụ linh..

Vào lúc này, vợ Chu tiên sinh đột nhiên run rẩy nói: "" Nhưng mà... Mặc dù chuyện chặt cây hòe là ba nói cho chúng tôi nhưng đây là di huấn ông nội để lại..""

""Câm miệng."" Vợ Chu tiên sinh còn chưa nói xong thì Chu tiên sinh đã quát lên nhưng mà đã không còn kịp. Mọi người trong phòng đã nghe được lời của vợ Chu tiên sinh. Tất cả mọi người đều kinh ngạc, thụ linh cũng nhìn về phía vợ Chu tiên sinh: ""Ngươi nói cái gì?""

Vợ Chu tiên sinh bị tiếng quát của hắn dọa sợ, sau đó nhìn vẻ mặt của thụ linh thì lập tức ý thức được mình đã lỡ miệng nên vội vàng ngậm miệng, không dám nhiều lời nữa.

""Ngươi lặp lại lời vừa rồi lần nữa."" Thụ linh nhìn chằm chằm vợ Chu tiên sinh, giọng nói của nó trầm hơn, mặc dù vẫn là giọng của trẻ con nhưng lại thêm vài phần lạnh lẽo làm cho người ta rợn cả tóc gáy. Vợ Chu tiên sinh bị dọa lùi về sau, sau đó quay đầu nhìn Chu tiên sinh nhờ giúp đỡ. Chu tiên sinh chỉ vào vợ hồi lâu, cuối cùng chán nản buông tay xuống, cúi đầu không dám nhìn thụ linh. Nếu như không biết chuyện giữa thụ linh và ông nội Chu Kỳ Quang thì thôi, nhưng sau nghe chuyện xưa của hai người, Chu tiên sinh lập tức hiểu ra được một chân tướng đáng sợ. Hiển nhiên là thụ linh có tình cảm với ông nội Chu Kỳ Quang của hắn cho nên sau khi Chu Kỳ Quang chết thì vẫn che chở bọn họ như cũ, có lẽ bọn họ quỳ năn nỉ một lát thì thụ linh sẽ bỏ qua cho Tiểu Hoài. Nhưng một khi thụ linh đã biết chân tướng... Thì ra là người hứa hẹn lúc đầu với nó, trước khi chết đã đổi ý muốn chặt nó thì Chu tiên sinh không dám tưởng tượng một khi thụ linh nổi giận sẽ gây ra chuyện gì...

Trong lúc Chu tiên sinh đang suy nghĩ lung tung thì trên mặt thụ linh không được trả lời hiện lên vẻ tàn nhẫn, cành lá đột nhiên vung lên giống như có sinh mạng, linh hoạt như rắn từ từ siết chặt Chu tiên sinh và vợ. Lá cây vốn mềm mại lúc này lại như lưỡi đao sắc bén, nhắm vào vợ chồng Chu tiên sinh: ""Nói."

Vợ Chu tiên sinh bị nhánh cây linh hoạt trói lại dọa sợ, la hoảng lên, muốn hất nhánh cây ra nhưng không ăn thua. Chu tiên sinh cũng bị trói chặt, hắn vùng vẫy trong chốc lát sau đó từ bỏ nhìn về phía Tấn Giang Thủy và Vân Cảnh nhờ giúp đỡ.

Lúc này Vân Cảnh hừ lạnh nói: ""Xin lỗi, chúng tôi không nhúng tay vào chuyện trong nhà.""

Tấn Giang Thủy thì không có dứt khoát như Vân Cảnh nhưng hiển nhiên cũng đứng về phía thụ linh, không muốn nhúng tay vào chuyện này nên thở dài xua tay với Chu tiên sinh. Chu tiên sinh tức giận định mắng to nhưng một cành cây bén nhọn giống như đao lập tức xuất hiện trước mặt Chu tiên sinh, cành cây chia làm hai, nhằm vào hai mắt hắn. Giọng nói Thụ linh không mang theo bất cứ cảm tình nào vang lên: ""Cơ hội cuối cùng, có nói hay không?""

Chu tiên sinh thấy thế thì hiểu việc đã đến nước này, không cách nào vãn hồi được. Hắn run rẩy nhìn Thụ linh, cuối cùng tuyệt vọng nhắm mắt lại: ""Trước khi ông nội qua đời đã tự tay viết một quyển sách phong thủy chôn ở dưới cây hòe. Lúc ấy chúng tôi vẫn luôn nghi ngờ tại sao ông nội lại chôn ở dưới gốc cây nhưng bây giờ nghĩ lại hẳn là muốn giao cho thụ linh bảo quản hơn nữa chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất...

Trong một trang của quyển sách phong thủy đó, ông nội có để lại một bức di thư, trên đó viết ""chặt cây hòe, tuyệt hậu hoạn"".. Tôi không thấy tận mắt di thư nhưng theo lời ba tôi nói thì ông nội lo rằng phúc quá thành họa. Cây hòe thuần âm, tính âm u, thích chiêu hồn, nếu con cháu có thể cung phụng lâu dài thì tất nhiên không việc gì nhưng một khi xảy ra chuyện không may, gây ra chuyện cây hòe không thích sợ rằng chính là tại họa diệt nhà, không bằng thừa dịp cây hòe còn chưa lớn bằng đại thụ che trời thì chặt đi, cắt đứt hậu hoạn...

Trong di thư ông nội không nhắc đến chuyện thụ linh, có lẽ là sợ chúng tôi không quyết tâm chặt cây. Trên thực tế.. .chúng tôi lớn lên cùng cây hòe, nếu chặt đi quả thật không nỡ, vì vậy ba tôi chần chừ cả nửa đời người, mấy năm cuối cùng nghĩ hết biện pháp thu xếp âm trạch cho mình chính là vì muốn lợi dụng phúc khí âm trạch để giải sát khí của cây hòe, giúp hậu thế tránh khỏi thụ sát, kết quả sau khi ba tôi mất, vận nhà càng ngày càng đi xuống, tôi nghĩ rằng nguyên nhân là do phúc khí âm trạch của ba tôi không thể hóa giải nổi sát khí của cây hòe nên lúc đó mới kiên quyết chặt đi...""

Sau khi nói xong, vợ chồng Chu tiên sinh giống như được giải thoát. Chu tiên sinh và vợ được thả ra, những nhánh cây trói chặt họ cũng được thu về lại cơ thể thụ linh.

Cặp mắt thụ linh mất đi thần thái, sững sờ nhìn vào hư vô, rất lâu sau mới bật cười: ""Ta vẫn cho là.... Là con cháu của ngươi quá nhẫn tâm... Không ngờ người nhẫn tâm nhất lại là ngươi...""

Mấy người Vân Cảnh cũng không nghĩ tới sự việc lại thành ra như vậy, thụ linh che chở nhà họ Chu gần trăm năm, kết quả người muốn diệt trừ nó nhất lại chính là Chu Kỳ Quang.

Lão Triệu là người thứ nhất không nhịn được, hắn không khách khí đá Chu tiên sinh một đá, nói: ""Này, ông nội anh tại sao lại không có lương tâm như vậy, người ta đã cứu mạng mình sau đó lại bị ông ta lừa tới nơi này, kết quả là bởi vì lo lắng cho tương lai không đến mà chặt cây hòe?! Cả nhà anh đều là sói mắt trắng chứ đâu phải người!""

Chu tiên sinh vừa mới bị thụ linh dọa cho sợ gần chết, giờ phút này cả người mềm nhũn, thở hổn hển run rẩy nói: ""Tôi cũng không biết... Dù sao đó cũng là di huấn mà ông nội để lại. Chúng tôi cho rằng đây là cây hòe bình thường cho nên mới kéo dài chuyện chặt cây. Sau khi quyết định chặt thì bán đi chứ để lại cũng đâu làm gì, ai biết cây hòe có linh.""

Chu tiên sinh nói xong, ôm lấy vợ cũng đang hoảng sợ, cầu xin thụ linh: ""Chuyện này chúng tôi thừa nhận là sai lầm của ông nội. Tôi chặt cây là tội lỗi của tôi nhưng con tôi vô tội... Thụ linh, ngươi tận mắt nhìn chúng tôi lớn lên, cầu xin ngươi nể tình bỏ qua cho Tiểu Hoài. Nó không làm chuyện gì xấu cả, khi bé nó còn tưới nước cho ngươi mà..""

Thụ linh chậm rãi quay đầu lại nhìn hắn một cái, sau đó mắt nhắm lại, thân thể Tiểu Hoài cũng mềm nhũn ngã xuống trên ghế, lúc này một bóng dáng hơi mờ từ trong cơ thể Tiểu Hoài đi ra. Trong nháy mắt đó, hai tay Tiểu Hoài khôi phục ở hình thái bình thường, những cành lá còn chưa thu về kia mờ đi, sau đó biến thành những chấm sáng xanh biếc, hội tụ quanh người Tiểu Hoài, sau đó tách ra hoàn toàn. Cảnh tượng giống như ánh sáng đầu xuân chiếu vào lớp băng tuyết lạnh lẽo, hòa tan tầng tầng lớp lớp băng tuyết để lộ ra ngàn dặm xuân sắc ẩn sâu bên trong.

Tất cả mọi người gần như đều quên hô hấp, sừng sỡ nhìn bóng dáng dần dần nhạt đi ở giữa những đốm sáng xanh cuối cùng hoàn toàn biến mất trong trời đất. Cùng lúc đó, gốc cây trong sân đột nhiên chấn động, trung tâm gốc cây đột nhiên nứt ra, rễ cây trăm năm cuối cùng hóa thành hai nửa hoàn toàn trở thành cây chết. Mà khoảnh sân tình thơ ý hoạ cũng mất đi linh ý, hoàn toàn khác hẳn lúc đầu.

""Khó trách Chu Kỳ Quang muốn lừa thụ linh về nhà, sau khi chết lại dặn dò con cháu gϊếŧ hắn, mỹ nhân như thế làm bạn cả đời cũng ngại quá ngắn, làm sao mà buông tay cho được, làm sao cho hắn tiếp tục sống trên thế giới này, để người khác thay thế vị trí của mình đây..."" Sau khi thụ linh biết mất một lúc, lão Triệu mới phục hồi tinh thần lại, thất hồn lạc phách thở dài nói.

Vân Cảnh và Tấn Giang Thủy cũng chán nản. Thụ linh vốn là thứ hiếm thấy, lúc đầu tu luyện khó khăn bao nhiêu thì lúc sau lại càng đáng sợ bấy nhiêu nhưng thụ linh này đã phá vỡ quy tắc bình thường, mới tu luyện hai mươi năm đã sinh ra linh tính, thiên phú cực kì hiếm thấy, chỉ có điều không may mắn gặp phải Chu Kỳ Quang, cả đời phải sống trong lừa gạt. Người thiện lương như thế vốn không nên có kết cục này.

Cùng lúc đó, Tiểu Hoài đang ở trên ghế cũng chậm rãi mở mắt, vợ chồng Chu tiên sinh thấy thế lập tức vọt tới trước mặt Tiểu Hoài, ôm nó vào trong ngực: ""Tiểu Hoài, con không sao chứ?""

""Con trai, mẹ đây, con có nhận ra mẹ không, Tiểu Hoài của mẹ, rốt cục con cũng đã trở lại rồi, mẹ rất lo lắng....""

Tiểu Hoài mờ mịt trong chốc lát sau đó hơi cau mày đẩy vợ chồng Chu tiên sinh ra: "Con không sao, ba mẹ làm gì kích động như thế.""

Vợ chồng Chu tiên sinh sửng sốt, Tiểu Hoài lãnh đạm khiến hai người không kịp thích ứng, vợ Chu tiên sinh thì khóc sụt sùi: ""Mẹ cho rằng con đã bị thụ yêu kia ăn mất rồi, mẹ rất lo lắng cho con.""

""Hai người hiểu lầm Tiểu Hòe rồi, con rất khỏe, hắn chưa từng hại con! Trước kia con cũng không biết đến sự tồn tại của Tiểu Hòe nhưng có một lần Tiểu Hòe xuất hiện trước mặt con, bảo con gọi ba mẹ vào. Con làm theo lời hắn, kết quả ba mẹ vừa mới vào nhà thì tường hàng xóm liền sụp đè chết một người đi đường. Nếu như lúc ấy không có Tiểu Hòe thì ba mẹ đã chết rồi, là Tiểu Hòe cứu ba mẹ! Mà Tiểu Hòe tìm con giúp là do bị ba chặt hắn khiến hắn quá yếu ớt, không có cách nào cứu ba mẹ nên mới tìm con! (Tiểu Hòe và Murphys khi ở hình cây và thú đều xưng là nó, còn khi hóa thành người thì anh và hắn nha. Lúc Tiểu Hòe gặp Tiểu Hoài là lấy hình người nên dùng hắn)

Con thấy Tiểu Hòe suy yếu như vậy thì rất đáng thương nên học mấy nhân vật chính trên phim, cắt tay mình lấy máu nuôi Tiểu Hòe, con muốn Tiểu Hòe sống sót. Mới đầu Tiểu Hòe không đồng ý, sau đó con nhờ Tiểu Hòe giúp con chơi trò chơi, cùng con học tập, nếu con có cái gì không hiểu thì hắn sẽ dạy con, đây là điều kiện trao đổi nên Tiểu Hòe mới đồng ý. Có điều lúc con cắt tay thì Tiểu Hòe nói để hắn làm, dù thế nào đi nữa thì hắn cũng sẽ chữa lành vết thương cho con, mỗi lần lấy máu cũng giúp con tu luyện nên gần đây trí nhớ của con càng ngày càng tốt, đã học xong hết bài của cấp một rồi, con sợ ba mẹ quá kinh ngạc nên mới không nói ra... Rõ ràng Tiểu Hòe là bạn tốt của con...""

Tiểu Hoài nói xong, nước mắt tuôn ra: ""Còn có sau khi anh gặp chuyện không may, mọi người không tìm được thi thể của anh, cũng là Tiểu Hòe nói cho con biết anh ở đâu sau đó con mới nói ba mẹ đi tìm. Sau khi anh đi, Tiểu Hòe vẫn luôn an ủi con nên con mới không quá khó khăn, cô đơn như vậy...""

Chu tiên sinh và vợ nghe xong sợ đến ngây người. Cho đến mới vừa rồi khi thụ linh chết, bọn họ vẫn không cảm thấy chút bi thương nào bởi vì bọn họ nghĩ rằng cho dù ông nội có lỗi với thụ linh nhưng nó lại làm hại con bọn họ cho nên bọn họ mới không đồng tình.. Nhưng giờ phút này sau khi nghe Tiểu Hoài nói thì bọn họ mới hiểu được thì ra là trong lúc bọn họ không hề biết, thụ linh vẫn luôn che chở bọn họ, cho dù bị chặt, trở nên suy yếu nhưng vẫn cố gắng giúp đỡ...

""Là chúng tôi có lỗi, nhà họ Chu có lỗi với thụ linh..."" Chu tiên sinh lẩm bẩm nói, đáng tiếc là đã không còn cách nào vãn hồi được.

Hôm sau, ba người chào từ biệt vợ chồng Chu tiên sinh sau đó lên xe lão Triệu. Qua một đêm thôi diễn, Tấn Giang Thủy đã tính ra được vị trí âm trạch và ngày di dời, là bốn năm ngày sau, chờ khi đến lúc đó, Tấn Giang Thủy tới thêm một chuyến nữa là được nên ba người không cần tiếp tục ở lại nữa. Lúc đi tới cửa thôn, đột nhiên có người gọi bọn họ lại: ""Chờ chút, chờ một chút!""

Ba người Vân Cảnh quay đầu lại thì thấy Tiểu Hoài đang chạy tới, sau khi tới trước mặt Vân Cảnh, nó thở hổn hển thật lâu sau đó mới cẩn thận mở bàn tay ra. Trong lòng bàn tay nhỏ bé của Tiểu Hoài là một hạt giống cây hòe màu đen.

""Đây là Tiểu Hòe, tối hôm qua trước khi đi hắn đã giao cho em, em không muốn để cho ba mẹ biết, cho nên mới đưa cho anh. Tiểu Hòe nói cám ơn mọi người đã giúp hắn thoát khỏi cuộc sống dối trá, dù thế nào đi nữa thì hắn cũng không có ý định sống tiếp nên mới tặng cho mọi người ăn, bảo là đừng lãng phí!""

Tiểu Hoài nói xong, nước mắt rơi như mưa cầu xin Vân Cảnh: ""Nhà em đã hại Tiểu Hòe thảm như vậy, em không muốn thất tín với Tiểu Hòe nữa cho nên hôm nay mới đưa hắn tới đây nhưng em cầu xin anh đừng ăn hắn. Em sẽ lấy máu bù lại, anh nhường Tiểu Hòe cho em được không. Em không giống bọn họ, em sẽ bảo vệ Tiểu Hòe...""

Vân Cảnh kinh ngạc nhìn hạt giống trong tay Tiểu Hoài, cùng lúc đó, Murphys trong ngực anh đột nhiên nhảy đến trên tay Tiểu Hoài sau đó ngậm lấy hạt giống.

""Murphys đừng ăn!"" Vân Cảnh vội vàng nói.

...

Mấy tháng sau.

Vân Cảnh tỉnh dậy từ trên giường, nhìn đồng hồ thấy đã bảy giờ rưỡi, chỉ còn cách giờ thi khoảng nửa tiếng! Anh vội vàng đứng dậy, nhanh chóng thay đồ sau đó nói với một thú một cây đang trầm mê trong trò chơi trước cửa sổ: ""Tiểu Hòe, giúp tôi sắp xếp đồ để thi trên bàn với. Murphys, anh suy nghĩ nhanh lên, muốn ăn cái gì. Sau khi thi xong em sẽ mua về!"" Nói xong, Vân Cảnh vội vàng đi rửa mặt.

Năm phút sau, lúc Vân Cảnh về thì một cành hòe nhỏ mềm mại đã sắp xếp xong đồ dùng để thi đưa cho Vân Cảnh, ngoài ra còn có tờ giấy ghi "" bánh trứng gà, sữa chua"", không cần suy nghĩ cũng biết là kiệt tác được viết từ cái đuôi của Murphys. Vân Cảnh vội vàng nhận lấy sau đó chạy tới tòa nhà dạy học.

Hôm đó, sau khi Murphys ngậm lấy Tiểu Hòe thì sống chết không chịu mở miệng. Vân Cảnh còn tưởng rằng Murphys muốn ăn Tiểu Hòe thật, không nghĩ tới sau khi trở lại phòng ngủ, Murphys lại nhả Tiểu Hòe vào trong thau rửa mặt của Vân Cảnh, sau đó gừ gừ mấy tiếng bảo anh trồng Tiểu Hòe xuống đất.

Vân Cảnh dở khóc dở cười nhìn cái thau rửa mặt của mình, cuối cùng bất đắc dĩ xuống lầu lấy đất lên, sau đó Murphys tự mình đào hố, gieo Tiểu Hòe xuống. Mỗi ngày Murphys và Vân Cảnh đều tu luyện nên linh khí trong phòng ngủ cực kỳ đầy đủ, dưới sự kí©h thí©ɧ của linh khí, Tiểu Hòe cũng sinh trưởng vô cùng nhanh. Hôm nay ngoại trừ thân cây thì đã có thêm bốn năm cành lá, lúc đầu nó vẫn luôn từ chối giao tiếp với Vân Cảnh và Murphys nhưng cuối cùng Tiểu Hòe lạnh lùng vẫn bị Murphys dùng trò chơi trong di động dụ dỗ.

Mấy ngày nay Vân Cảnh phải thi cuối kì, buổi thi hôm nay chỉ kéo dài một tiếng nên Murphys cũng không đi theo Vân Cảnh mà ở ký túc xá mở điện thoại của Vân Cảnh cùng Tiểu Hòe chơi trò chơi.

""Gừ!"" Quái vật trên màn hình di chuyển quá nhanh, bốn móng vuốt thêm một cái đuôi cũng không gϊếŧ kịp, Tiểu Hòe mau tới giúp một tay. Lúc này Tiểu Hòe vươn cành lá ra chọt mấy cái, sau đó trên bảng xếp hạng lại có thêm kỉ lục mới của một cây và một thú.

Rồi, kiếp đèo bòng của Vân Cảnh. Từ một đứa lên hai đứa. Toai lại định khai hố mấy nị ơi. Mấy nị qua ủng hộ toai nha.
« Chương TrướcChương Tiếp »